Chương 1817: Mua dây buộc mình


Cũng là bất đắc dĩ mà thôi!

Hừ, bất đắc dĩ phải làm vậy sao?
Triệu Ngọc than thở nói:
Không hổ danh là đại biểu đại nhân, ông8 vẫn còn có thể biện hộ, nói đen thành trắng.

Vì để che giấu tội trạng của các người, các người cả gan dám nổ chết bọn h3ọ, chuyện này cũng đủ quá đáng rồi phải không?

Không...
Ra giá được không?


A...

Khi tới khách sạn Hilton bắt người, người phụ nữ đó lén lút bỏ chạy, người của chúng tôi tất nhiên là đuổi theo cô ta!
Đan Long giải thích nói:
Anh thử nghĩ đi, cô ta càng chạy, chúng tôi càng sợ hãi! Chúng tôi lo lắng cô ta đã biết được chân tướng của vụ án Kuman Thông giết người...

Sau đó, mặc dù người phụ nữ đó bị thương, nhưng người của chúng tôi vẫn không bắt được cô ta, mãi cho đến khi có người báo cảnh sát, nói ở bờ biển phát hiện một phụ nữ người Pháp, lúc này mới phái người tới đó
Không không không...
Đan Long vội vàng giải thích nói:
Anh n9ghe tôi nói, dù tôi gan to bằng trời, tôi cũng không dám làm như vậy!
Vụ nổ ngày hôm đó, thật sự chỉ là phe đối lập phát động t6ập kích, đến bây giờ tôi vẫn đang điều tra nguyên nhân! Không biết là kẻ địch đã theo dõi binh sĩ của chúng tôi, hay là bên phía5 chúng tôi có nội gián, tôi cũng không biết tại sao tin tức lại bị lộ ra ngoài!


Vụ nổ chết người Pháp, thật sự là do phần tử khủng bố của phe đối lập làm!
Đan Long kích động nói:
Tôi có thể thể với trời, ý định ban đầu của tôi chỉ là tìm lý do để bắt giữ những người Pháp đó, sau đó thẩm vấn rõ xem bọn họ đã biết những gì? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì mà thôi.

Nếu như là tôi phải người nổ chết bọn họ, thì không phải là tự chịu diệt vong sao?
Đan Long biện minh nói:
Đây đều là âm mưu của phe đối lập, bọn họ muốn thừa cơ để quân đội Pháp tiến vào chiếm giữ Mahazaya, chèn ép thực lực của chúng tôi, tạo phiền phức cho chúng tôi.

Hừ!
Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng lại hỏi:
Nếu đã như vậy, thì chuyện của người phụ nữ Pháp lại là chuyện gì? Tại sao các người lại phải người truy sát cô ta?


Um...
Um...
Còn chưa hỏi xong thì Triệu Ngọc đã nghĩ ra được đáp án.

Ngài thám tử.
Lúc này, Đan Long hạ giọng năn nỉ Triệu Ngọc nói:
Những chuyện tôi biết, tôi đều đã nói hết với anh rồi, tôi xin anh, anh nhất định phải giữ bí mật giúp chúng tôi! Chúng tôi làm như thế, thật sự chỉ là vì...

Dừng!
Triệu Ngọc làm động tác dừng lại, lạnh lùng nói:
Ông khoan đừng vội phân trần với tôi, tôi còn có chuyện muốn hỏi ông!

Hả...
Vẫn...
Thế nhưng, chờ sau khi Juliet bị dẫn đi, ông ta chợt phát hiện ra Triệu Ngọc.
Cho nên ông ta nhất thời đổi ý, quyết định giết chết Triệu Ngọc tại đó, để diệt trừ hậu hoạn.

Làm vậy sao được chứ?
Đan Long hối hận muốn chết, lúc này buồn nản nói:
Chúng tôi thấy các anh mua vé máy bay nhanh như vậy, còn tưởng rằng các anh đã nắm được manh mối quan trọng của vụ án Kuman Thong giết người, vội vàng trở về vạch trần chúng tôi!

Tôi có thể không đi ngắn các anh lại sao? Haizz...
Ông ta ra sức vỗ vào ót:
Nếu như tôi sớm biết được các anh vốn không điều tra được manh mối quan trọng nào, vậy thì chúng tôi tội tình gì phải làm như vậy chứ! Đây thật sự là...
Thật sự là...

việc này chỉ là một sự hiểu lầm lớn! Anh xem hiện giờ mục đích của anh đã đạt được rồi, tôi kể tất cả chân tướng của vụ án Kuman Thong giết người cho anh nghe, vậy thì...


Trước đó anh đã từng hứa với tôi, chỉ cần biết được chân tướng thì chuyện cũ sẽ bỏ qua đúng không? Tôi...
Đan Long kích động nói:
Tôi tình nguyện bồi thường tổn thất cho anh, anh ra giá đi...
Ha ha...
Ai ngờ, sau khi nghe Đan Long giải thích xong, Triệu Ngọc lại cười ha ha, hơn nữa nụ cười còn rất tà dị.

Anh...
Đan Long bị giọng cười của Triệu Ngọc làm ngẩn người, không biết rốt cuộc Triệu Ngọc đang nghĩ gì.
Xem ra, việc quyết định cùng Đinh Lam mạo hiểm bắt cóc Cục trưởng Abadger lúc trước là đúng, hơn nữa Triệu Ngọc quyết định dẫn cả nhà Abadger đi cũng là đúng.
Bằng không, cả nhà bọn họ chắc chắn sẽ giống như Marge, sẽ bị bọn chúng giết cả nhà.
một lần nữa, bắt cô ta đi!

Hừ, bắt người thì thôi đi!
Triệu Ngọc túm lấy cổ áo Đan Long:
Nhưng những bác sĩ và ngư dân giúp đỡ người phụ nữ Pháp đều là vô tội, tại sao ngay cả bọn họ các người cũng không buông tha? Nếu như các người chỉ muốn bắt người, vậy thì trực tiếp phái cảnh sát đi bắt là được rồi, tại sao còn muốn giả làm phần tử khủng bố?


Đó là vì không còn cách nào khác!
Đan Long giải thích nói:
Người Pháp cũng đang tìm cô ta, nếu như bị người Pháp biết được là cảnh sát chúng tôi dẫn cô ta đi, đòi người với chúng tôi thì phải làm sao? Cho nên chúng tôi chỉ có thể giả làm phần tử khủng bố...

Về những ngư dân vô tội kia, tôi cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối...
Đan Long nói:
Thuộc hạ của chúng tôi làm việc không đúng, là tôi thất trách, tôi có trách nhiệm...
.
Bởi vì trước đó ông ta đã từng siết chết Mia trên ô tô, cho nên ông ta cũng làm y chang như lần trước, trốn vào trong xe ô tô của Triệu Ngọc, muốn giết chết Triệu Ngọc.
Nhưng ông ta không ngờ rằng trên người Triệu Ngọc lại có súng, kết quả xảy ra bi kịch như vậy.

Hừ!
Triệu Ngọc hừ lạnh lần nữa:
Xem ra, mặc kệ người phụ nữ Pháp đó biết được bao nhiêu thì các người vẫn không định thả cô ta về đúng không?


Không...
Vẫn còn à?
Đan Long nuốt ngụm nước bọt, lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương.

Tôi muốn biết.
Triệu Ngọc nói:
Ngày đó, tôi và nữ đồng nghiệp của tôi đã đặt xong vé máy bay, định rời khỏi Mahazaya rồi, nhưng tại sao ông còn phải người tới vu oan hãm hại chúng tôi chứ? Nếu như chúng tôi đi rồi, chẳng phải sẽ không còn chuyện gì à? Tại sao đi cũng không được?

Không không không...
Đan Long vội vàng giải thích:
Chúng tôi tính đợi cô ta hồi phục, thì sẽ tiến hành thẩm vấn cô ta, nếu như cô ta không biết gì về chân tướng của vụ án Kuman Thong giết người, chúng tôi vẫn sẽ thả cô ta cho chính phủ Pháp...

Nếu như cô ta biết thì sao?
Triệu Ngọc tức giận hỏi ngược lại một câu.

Cái này...
Đan Long đột nhiên không nói nên lời.

Phù...
Triệu Ngọc thở hổn hển, ổn định lại tinh thần suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu rõ toàn bộ sự việc.
Xem ra, chắc là Thích Khôn nhận mệnh lệnh, đi tới ngôi làng bên bờ biển để giám sát hành động bắt cóc Juliet.

Mua dây buộc mình!
Triệu Ngọc nói ra câu thành ngữ Trung Quốc, Đan Long vội gật đầu, thừa nhận chính là ý này.

Ngài thám tử, thật sự xin lỗi, tôi gửi lời xin lỗi tới anh và bạn bè của anh về hành vi ác liệt của tôi!
Đan Long áy náy nói:
Hiện giờ, nếu như tất cả đã được giải thích rõ ràng, việc này...

Ha ha ha...
Triệu Ngọc lại cười thêm vài tiếng, cho đến khi khàn giọng, lúc này mới thốt ra từng chữ từ kẻ rằng:
Lão cáo già này, ông thật biết diễn kịch! Ông đã sỉ nhục trí thông minh của tôi một lần, chẳng lẽ bây giờ ông còn muốn lần thứ hai sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuồng Thám.