Chương 1822: Rốt cuộc anh muốn gì?
-
Cuồng Thám
- Khoáng Hải Vong Hồ
- 1418 chữ
- 2022-02-19 08:34:09
Hừ, ông cũng biết ông ta là vì người nhà, đúng không?
Triệu Ngọc căm giận nói:
Vậy tôi hỏi ông, Marian hết lòng giữ lời hứa, cũng8 không nói bí mật của ông ra, vậy tại sao ông còn muốn giết chết người nhà của ông
ta?
Không, anh...
Cái này gọi là vô đạo nghĩa, bất nhân bất nghĩa!
Triệu Ngọc tức giận nói:
Bỏ q6ua những chuyện khác không nói, chỉ là chuyện này thôi đã khiến tôi không có cách nào thuyết phục được chính mình, để tôi buông tha5 cho ông! Một người không nói chữ tín, tùy ý chém giết, vốn không thể tha thứ được!
.
Không...
Không không không...
Chát...
Đan Long còn chưa nói hết, Triệu Ngọc đã tát ông ta một cái, Đan Long nhất thời lảo đảo, đụng phải thiết bị trên giường bệnh, khiến mọi thứ rối tung rối mù lên.
Triệu Ngọc không nói hai lời, lại đánh Đan Long một quyển, sau đó đạp chân xuống, lần thứ hai giẫm vào bàn tay bị thương của Đan Long, lần giẫm này còn hung ác hơn cả lần trước, thậm chí còn liên tiếp giẫm vài
Anh 3hiểu lầm rồi...
Tôi...
đâu có?
Đan Long không ngờ rằng sự chú ý của Triệu Ngọc đột nhiên chuyển sang vấn đề này, l9úc này liền ấp a ấp úng không nói ra lời.
Tôi chỉ có thể...
Người giúp việc của Marian được tôi thả ra, anh ta có thể làm chứng cho Marian.
Triệu Ngọc lạnh lùng quát lại:
Người sống sờ sờ dùng dao đâm chết mình, ông cho rằng dễ dàng lắm sao? Ông có muốn thử một lần
hay không?
Ức ực...
Đan Long nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Người Pháp cũng không phải đồ ngốc...
Còn giả vờ!
Triệu Ngọc lại đạp thêm một chân, hung hăng nói:
Trước kia ông cũng đã nói, chuyện của người Pháp cứ tiến hành theo kế hoạch, chỉ cần tìm người đàm phán với bọn họ là được.
Đúng, đúng, tôi đúng là đã nói như vậy!
Đan Long đau như chết đi sống lại trả lời:
Nhưng kế hoạch ban đầu của tôi chỉ là chúng tôi muốn lợi dụng chuyện ngoài ý muốn lần này, để hứa hẹn với người Pháp, để bọn họ giúp chúng tôi cùng nhau tiêu diệt phe đối lập, chỉ có ý này!
Anh tin tôi đi, tin tôi đi, tôi thật sự không nói dối, anh có thể điều tra...
Đan Long há to miệng vội nói:
Cục Tình báo của chúng tôi đã điều tra được ai là người bày kể tập kích lần này rồi, nếu như anh không tin, tôi có thể mang văn kiện cho anh xem...
Phe đối lập, thật sự là phe đối lập! Phù phù...
Ồ..
Triệu Ngọc khẽ gật đầu, xem ra lần này ông ta không nói dối, chuyện phóng viên nước Pháp bị nổ thật sự có khả năng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
lån...
A...
A...
Đan Long bị đau đến mức quằn quại dưới đất, toàn thân run rẩy, nhanh chóng dùng cánh tay khác vỗ xuống mặt đất, lớn tiếng cầu khẩn nói:
Hỏi, anh hỏi đi, anh hỏi mau, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ nói hết cho anh nghe! y da...
Anh nghe tôi nói...
Đan Long với giải thích:
Tôi không làm gì người nhà của ông ta cả!
Ting...
Triệu Ngọc mở điện thoại di động của mình ra, mở ra đoạn ghi âm trong điện thoại, chính là cuộc nói chuyện trước đó của Đan Long, Tô Khôn và Mabiu:
Tôi muốn các người giải quyết triệt để việc này...
Nếu như Marian và Thích Khôn đều đã chết, vậy thì người nhà của bọn họ còn giá trị lợi dụng gì nữa!?
Ở trong mắt của ông chỉ có lợi ích và giá trị, không có một chút thương hại và đạo nghĩa nào, thứ tôi hận nhất trong cuộc đời chính là loại người như ông!
Triệu Ngọc quát:
Ông luôn miệng nói là vì người dân, nhưng ngay cả thuộc hạ của mình ông cũng xem như cỏ rác, nói giết liền giết, ông còn vì người dân của ông như thế nào nữa?
Cho dù ông trở thành lãnh đạo thì cũng chỉ là một kẻ độc tài tàn ác mà thôi.
Triệu Ngọc chỉ vào bệnh nhân trên giường bệnh:
Hai tay của ông còn đẫm máu nhiều hơn cả ông ta!
Đủ rồi.
Đan Long bỗng nhiên trừng to mắt lên quát Triệu Ngọc:
Anh vốn không hiểu gì về chính trị, muốn cải cách phải có hy sinh, muốn làm chuyện lớn thì càng không được câu nệ những chuyện nhỏ nhặt!
Người Trung Quốc kia, anh nói rất hay, nhưng tôi muốn hỏi ngược lại anh, những người bị anh tôi giết có liên quan gì tới anh?
Marge, Thích Khôn và Marian có quan hệ gì với anh chứ?
Hôm nay anh ép bức tôi như thế, chẳng lẽ chính là lấy lại công đạo cho những người này sao? Ha ha...
Đan Long dữ tợn cười nói:
Anh không cảm thấy anh đang chó bắt chuột xen vào chuyện của người khác sao?
Được rồi, bây giờ anh đã biết được sự thật, hoàn thành sứ mệnh thám tử của anh! Vậy tiếp theo thì sao?
Đan Long nhe răng nói:
Anh còn muốn như thế nào nữa? Muốn mang chuyện của chúng tôi nói cho mọi người biết sao? Để cho Mahazaya lâm vào cảnh hỗn loạn? Hay là muốn bắt tôi và anh tôi đi, bắt đến nước khác để nhận trừng phạt?
Nếu không, anh dứt khoát xử bắn tôi và anh tôi tại chỗ, giết chúng tôi? Như vậy mới sảng khoái đúng không?
Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn thể nào?
.
Tôi còn một vấn đề nhỏ.
Triệu Ngọc lúc này mới thỏa mãn đạp bàn tay của ông ta và hỏi:
Chuyện liên quan tới người Pháp chắc chắn cũng là các người giở trò đúng không?
Các người cố ý nổ chết những người Pháp đó, vì để vu oan cho phe đối lập, sau đó lại liên hợp với quân đội Pháp, tiến hành càn quét quy mô lớn đối với phe đối lập?
Như vậy sẽ bảo vệ được bí mật của vụ án Kuman Thong giết người, lại có thể thừa cơ tiêu diệt đối thủ, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn nhỉ?
Không...
Không không không...
Đan Long run cầm cập quát:
Chuyện này chính xác trăm phần trăm là chuyện ngoài ý muốn! Chúng tôi có gan to bằng trời thì cũng không dám chơi như vậy! Những chuyện này một khi bị điều tra rõ ràng, thì đối với chúng tôi mà nói chính là tai họa ngập đầu, người Pháp...
y da...
Phù...
Đằng sau, Đan Long thậm chí còn phát ra giọng nghẹn ngào.
Tôi đâu biết Marian cuối cùng có khai gì hay không? Người nhà...
Người nhà của ông ta cũng có người biết chuyện, vì...
Vì để diệt trừ hậu hoạn...
Ừm...
Triệu Ngọc suy nghĩ rồi duỗi một ngón tay ra nói:
Tôi còn một vấn đề nhỏ.
Đủ rồi!
Đan Long sắp điên rồi, lúc này nổi trận lôi đình mà quát:
Anh làm gì mà có nhiều vấn đề vậy? Chuyện anh muốn biết tôi đã nói hết cho anh biết rồi, không có một chút giả dối, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ
sao?
Anh còn muốn thể nào? Kẻ điên này, cái này...
A...
Đan Long tìm kiếm trên người, lúc này mới ý thức được mình sớm đã bị Triệu Ngọc nghe trộm, bị Triệu Ngọc biết được bí mật của mình.
Lần này, ông ta không còn cách nào cãi lại, chỉ có thể kiên trì ngụy biện nói:
Tôi...
Thể là cuối cùng Triệu Ngọc cũng thu chân lại, lại nhìn bàn tay bị thương của Đan Long đã máu thịt be bét, máu chảy ròng ròng...
Mà đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào, còn có tiếng người nào đó kéo chốt súng, chỉ nghe tiếng đã biết được bên ngoài đang có cả một đội quân vũ trang bao vây nơi này.
Ô...
Ô...
Sau khi nghe thấy những âm thanh này, Đan Long liền nhổ một ngụm bọt máu, nói với Triệu Ngọc:
Ngài thám tử, anh xem chúng ta có thể thương lượng một chút không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.