Chương 106


Số từ: 2553
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đi vào Hỏa Diệm Sơn đã một tháng ba ngày, hơn một vạn danh võ giả tề tựu tại chân núi, đã khiến cho chân núi Hỏa Diệm Sơn tràn đầy lều trại, từng bó từng bó đuốc, nhiều vô kể. Lúc này Đằng Thanh Sơn, Quan Lục, Ký Hồng ba người đều ở trong lều trại, cùng thương nghị.
"Cao thủ tới càng ngày càng nhiều." Ký Hồng nhíu mày nói: "Chỉ tính riêng số cao thủ Địa Bảng mà ta biết thì đã có sáu! Thêm cả số cao thủ Tiềm Long Bảng, Sồ Phượng Bảng thì đã vượt qúa mười. Hơn nữa còn rất nhiều cao thủ, tuy rằng không phải Địa Bảng, nhưng thực lực kém cũng không quá nhiều! Thanh Sơn, Quan Lục, chúng ta hiện tại phiền phức rồi!"
Rất phiền phức!
Hiện giờ khí thế cực mạnh phân biệt là Thanh Hồ Đảo và Tiêu Dao Cung, hai đại tông phái này, đều là danh liệt trong tám đại tông phái của Cửu Châu.
So với hai đại tông phái này thì Quy Nguyên tông còn kém hơn không ít.
Quan Lục nhíu mày nói: "Sư bá tổ, Thanh Hồ Đảo, Tiêu Dao Cung, phái ra nhiều cao thủ, ta đều là biết rõ. Ta lo lắng nhất chính là cao thủ ngầm! Dù sao... Hiện tại đã tụ tập trên vạn võ giả. Tiêu Dao Cung cùng Thanh Hồ Đảo, cũng chỉ là hơn trăm người mà thôi, ai biết, có hay không một vài siêu cấp cường giả, ẩn tàng ở trong đám người đó."
Ký Hồng gật gật đầu.
"Thống lĩnh đại nhân, Hắc hỏa linh quả, có thể thu hút tiên thiên cường giả đến không?" Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên nói.
"Tiên thiên?" Ký Hồng rùng mình, cười lắc đầu: "Hắc hỏa linh quả đối với tiên thiên cường giả cũng vô dụng, hơn nữa... Ngươi xem, Tiêu Dao Cung, Thanh Hồ Đảo, có phái ra tiên thiên cường giả không? Thiên hạ ngày nay tiên thiên cường giả quá ít, quá ít! Tất cả bọn họ đều để tâm đến thể diện của bậc tiên thiên cường giả, nếu có tiên thiên cường giả đến, chúng ta trực tiếp tặng cho hắn! Hắn có mặt mũi nào mà nhận lấy không?"
"Tiên thiên cường giả, nếu muốn linh quả thì sẽ tiến vào trong hoang dã mà tìm kiếm, không phải dễ dàng hơn sao? Trong hoang dã ít dấu chân người tới, có rất nhiều bảo vật! Có bản lĩnh, tiến vào hoang dã đi." Ký Hồng nói.
Đằng Thanh Sơn có chút hiểu được.
Hoang dã. Đối bình thường võ mà nói là vùng cấm. Còn đối với tiên thiên cường giả thì lại không tính cái gì. Có lẽ. Chỉ có yêu thú quái vật. Mới có thể uy hiếp đến tiên thiên cường giả. Đương nhiên... loại người như Đằng Thanh Sơn song chưởng có được mười tám vạn cân. Cũng có thể xem như một quái vật hình người.
"Một tháng lẻ ba ngày." Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói. "Hắc hỏa linh quả. Cũng sắp chín rồi."
"Ân." Ký Hồng cũng lo lắng nói. "Thời gian dài như vậy. Xích lân thú hẳn là đã cao tới hai trượng rồi. Phỏng chừng. Nhiều nhất thì mười ngày nửa tháng. Hắc hỏa linh quả sẽ chín. Đến bây giờ. Vẫn chưa một ai phát hiện ra Hắc hỏa linh quả. Một khi Xích lân thú ăn Hắc hỏa linh quả. Sau khi Lột xác. Xích lân thú hoàn toàn có thể giết hại chúng ta!"
Xích lân thú lột xác. Lân giáp ngay cả tiên thiên cường giả cũng khó công phá.
Khi đó Xích lân thú mới thực sự là yêu thú đáng sợ.
"Sư bá tổ, phỏng chừng, chính là có người tìm được địa phương đó, cũng sẽ giữ bí mật, sẽ không ngoại truyền." Quan Lục nói.
Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục ba người cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể chờ đợi.
Có cơ hội thì mới tranh đoạt, không có cơ hội, chỉ có thể chịu đựng.
"Hắc hỏa linh căn!" Đằng Thanh Sơn đối với Hắc hỏa linh căn kia, là rất khát vọng. Đó là cơ hội để hắn cường hóa thân thể.
Trong khi ba người đang trò chuyện.
"Có người khiêu chiến Cổ Thế Hữu! Các huynh đệ, nhanh lên." Các quân sĩ Hắc Giáp Quân ở bên ngoài hô lên, khiến cho bọn ba người Đằng Thanh Sơn lập tức ra khỏi lều lớn, chỉ thấy phía tây tụ tập một vòng vòng người, thoáng nhìn, tối thiểu đã có cả ngàn người. Hỏa Diệm Sơn võ giả hơn phân nửa đều chạy tới đây.
"Chúng ta đi." Ký Hồng có chút chờ mong.
"Cổ Thế Hữu!" Quan Lục nhãn tình sáng lên.
Ký Hồng nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, cười nói: "Thanh Sơn, Cổ Thế Hữu này, trên toàn bộ Cửu Châu, trong cả thế hệ cao thủ trẻ tuổi, là kẻ duy nhất có thể so sánh với ngươi! Lần này người khác khiêu chiến hắn, ngươi hãy hảo hảo quan sát xem sao."
"Còn chưa có nhìn qua hắn ra tay." Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng tò mò.
Cổ Thế Hữu này, là Thiếu đảo chủ của Dương Châu đệ nhất tông phái Thanh Hồ Đảo, hiện giờ đã hai mươi tám tuổi, danh bài đệ nhất Tiềm Long Bảng, còn trên Địa Bảng thì xếp thứ bốn mươi tám! Có thể nói là nhân vật trẻ tuổi quan trọng nhất của cả Cửu Châu. Trên toàn Cửu Châu đại địa này, lớp thanh niên sùng bái hắn, lớp thanh niên lấy hắn làm mục tiêu có rất nhiều.
"Danh liệt song bảng!"
Đằng Thanh Sơn và đám người Quy Nguyên tông rất nhanh chiếm một vị trí lớn.
Võ giả bình thường nhìn thấy người của Quy Nguyên tông, liền tự động tránh ra.
Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục ba người đương nhiên đứng ở hàng đầu, vị trí có thể quan sát rất rõ ràng.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái nhận ra, ở giải đất trống dài rộng ước chừng hơn mười trượng, một gã nam tử lạnh lùng toàn thân mặc áo mầu xanh, cầm trong tay hắc sắc trường thương, chính là đương kim đệ nhất nhân của Tiềm Long Bảng, Thanh Hồ Đảo Thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu. Còn đối thủ của hắn là một trung niên nhân sử dụng trường côn.
Hô! Hô! Hô!
Côn ảnh như sóng dữ, cuốn sạch hết thảy mà hướng về phía Cổ Thế Hữu.
Cổ Thế Hữu đứng yên tại chỗ, hắc sắc trường thương trong tay trong nháy mắt hóa thành hơn mười đạo hắc sắc ảo ảnh, mỗi đạo thương ảnh đều ngăn cản một đạo côn ảnh.
"Hô"
Gã trung niên nhân đột ngột nhảy lên, hai tay nắm côn, mang theo khí thế khai thiên tích địa đáng sợ, từ trên cao đột nhiên bổ xuống một bổ.
"Chiêu thức thật lăng lệ." Đằng Thanh Sơn thầm khen.
"Bồng!"
Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu chừng một trượng, hố rộng mấy trượng, bùn đất đá vụn bắn văng ra. Còn Cổ Thế Hữu thì đã sớm tránh sang một bên.
"Nộ hải thập tam côn!" Trung niên nhân hét lớn một tiếng.
Côn sau nhanh hơn côn trước, côn sau mạnh hơn côn trước!
"Thống lĩnh, này trung niên nhân là ai, thật là lợi hại, côn pháp thật bạo mãnh." Đằng Thanh Sơn có chút giật mình, nguyên bản nghĩ là trận chiến này Cổ Thế Hữu có thể dễ dàng dành được thắng lợi, ai ngờ, khiêu chiến giả không ngờ có thể đánh Cổ Thế Hữu đến chật vật, đích thật là khó lường.
"Người này, ta cũng không biết." Ký Hồng nghi hoặc nói.
Lập tức Ký Hồng cảm thán một tiếng: "Thiên hạ ngày nay, có một số ít cao thủ khổ tu, như Ngô Việt kia, một lần vùi đầu khổ tu chính là hai mươi năm. Một khi bạo phát, có thể xếp hàng thập tiền trên Địa Bảng, trung niên nhân sử dụng trường côn này, hẳn là cũng là một cao thủ khổ tu nhiều năm!"
Đằng Thanh Sơn âm thầm tán thưởng.
Rất nhiều khổ tu cao thủ, nếu không ra tay thì thôi, một khi ra tay, thì sẽ lựa chọn một vài nhân vật lớn, công khai đánh một trận, lập danh chấn thiên hạ.
"Bồng!" Lại là một côn rất mạnh, Cổ Thế Hữu cả người đều nhịn không được liên tiếp lùi hơn mười bước, hắn khiếp sợ nhìn gã trung niên nhân mộc mạc nhìn như người miền núi đang đứng trước mặt này.
"Cao thủ từ đâu toát ra!" Cổ Thế Hữu đáy lòng rất buồn bực, hắn xếp hàng thứ nhất trên Tiềm Long Bảng, thứ bốn mươi tám trên Địa Bảng, người khiêu chiến với hắn đương nhiên rất nhiều. Hắn cũng vui vẻ tiếp chiến, bất quá, hắn một khi ra tay, nhất định sẽ làm đối thủ trọng thương, tàn phế, thậm chí tử vong.
Đương nhiên, có rất nhiều cao thủ vì danh lợi, không sợ chết mà tìm đến khiêu chiến.
Trung niên nhân ngày hôm nay này chính là một người trong đó.
Chỉ là người ta, thực lực tựa hồ so với hắn còn mạnh hơn. Ngay từ đầu, trung niên nhân kia đã hoàn toàn chiếm thế chủ động, côn sau đáng sợ hơn côn trước, khí thế cực kì bá đạo, hoàn toàn ngăn chặn Cổ Thế Hữu.
"Bồng!"
Lại nỗ lực ngăn cản một côn, Cổ Thế Hữu không khỏi bay lên, rồi sau đó rơi xuống đất, liên tiếp lui vài bước, hắn lập tức hô:
"Dừng!"
Gã trung niên hán tử sắc mặt vàng như nến nắm cây trường côn, nhìn Cổ Thế Hữu.
"Trận này, ta nhận thua." Cổ Thế Hữu bình tĩnh nói.
Chung quanh nhất thời ồ lên một mảnh.
Trung niên hán tử cười nói: "Thương pháp của thiếu đảo chủ, cũng rất cao minh, ta đến bây giờ, cũng vẫn không đả thương được Thiếu đảo chủ."
Cổ Thế Hữu cười nói: "Đến bây giờ, còn chưa biết danh tánh của lão ca."
"Ta là Hoa Xích Trụ!" Trung niên hán tử cười nói, câu này hắn nói đặc biệt lớn tiếng, các võ giả chung quanh nhất thời vang lên tiếng nghị luận, đàm thoại về Hoa Xích Trụ này. Có thể khiến cho Cổ Thế Hữu trực tiếp nhận thua, Hoa Xích Trụ này thực lực không hề nghi ngờ. Xem ra trên Địa Bảng lại có thêm cao thủ này.
Cổ Thế Hữu cười cười, sau đó liền quay về trận doanh của hắn.
"Thiếu đảo chủ!" Cả đám người đều vây lại.
"Đi, chúng ta trở về." Cổ Thế Hữu phân phó.
Nói xong, Cổ Thế Hữu lập tức cúi đầu nhìn song chưởng của mình, bàn tay phiếm hồng, máu thẩm thấu ra.
"Côn pháp thật đáng sợ." Cổ Thế Hữu âm thầm sợ hãi than, hắn biết, nếu hắn nếu không nhận thua, chỉ sợ tiếp theo, trường thương của hắn sẽ trực tiếp bị đánh bay. Hiện tại hai tay của hắn đã muốn đau đến chết lặng.
Lại toát ra một tân cường giả, đánh bại Địa Bảng cao thủ. Điều này khiến cho các võ giả đứng quan khán hết sức hưng phấn, đại danh của Hoa Xích Trụ kia, sẽ rất nhanh lan truyền khắp thiên hạ. Còn đông đảo các võ giả, trong lòng cũng hâm mộ Hoa Xích Trụ, đồng thời cũng khát vọng bản thân mình ngày nào đó cũng có thể như thế.
Có thể danh truyền thiên hạ, cho dù có chết, cũng cam tâm a.
Ngày hôm sau buổi sáng, Đằng Thanh Sơn mang theo thủ hạ cẩn thận tìm kiếm trong Hỏa Diệm Sơn.
"Côn pháp của Hoa Xích Trụ kia, đích xác là bá đạo! Hơn nữa xem ra, hắn còn chưa có hiển lộ hết ra thực lực mạnh nhất." Đằng Thanh Sơn vừa đi vừa âm thầm sợ hãi cảm thán, hắn đã động tâm, quyết cùng Hoa Xích Trụ kia đánh một trận: "Cổ Thế Hữu kia, tuy rằng là nhận bại, nhưng hẳn còn có tuyệt chiêu hộ mệnh chưa dùng đến. Hơn nữa, trước gần vạn võ quan khán, hắn nhận thua mà không cảm thấy khó chịu chút nào! Người này... Tương lai tiền đồ là không thể hạn lượng."
Ngước đầu nhìn bầu trời, sắc trời đã không còn sớm.
Khoảng cách giữa trưa, đại khái còn một canh giờ.
"Thanh Sơn, chúng ta tìm lâu như vậy, Xích lân thú kia rốt cuộc là đang trốn ở chỗ nào a? Hơn vạn người tìm kiếm, tìm khắp mà vẫn không thấy. Ngay cả Hắc hỏa linh quả cũng tìm không thấy." Đằng Thanh Hổ bất đắc dĩ nói.
Đằng Thanh Sơn cũng nhíu mày suy tư.
Bỗng nhiên, Đằng Thanh Sơn nhớ lại lần đầu tiên, khi hắn truy đuổi theo Xích lân ấu thú, Xích lân ấu thú trèo lên trên một tòa núi cao, sau đó từ trên vách núi nhảy xuống.
"Không đúng!"
Đằng Thanh Sơn trong lòng vừa động," Ta truy theo con Xích lân ấu thú, Xích lân ấu thú cảm giác được đang ở trong nguy hiểm, hắn khẳng định sẽ chọn một con đường an toàn để chạy. Ngọn núi chung quanh rất nhiều, vì sao chỉ chọn một tòa này? Hơn nữa, nó vừa nhảy xuống thì ta cũng nhảy xuống sát theo sau, chậm không đến vài giây, như thế nào lại tìm không thấy?
Chẳng lẽ là khe sâu kia có chỗ đặc thù?"
"Đi theo ta!" Đằng Thanh Sơn ra lệnh một tiếng, lập tức hướng khe sâu lần trước mà tiến đến.
Trong hạp cốc.
"Hắc hỏa linh quả này ẩn giấu thật đúng là thần bí, cửa vào không ngờ lại là từ chỗ này. Ai có thể đoán được?" Một gã gầy gò nam tử đi ra từ trong khe sâu của một góc khác của vách đá thấp có dây leo bao trùm, phía dưới chỗ dây leo bao trùm này không ngờ có ẩn giấu một cái huyệt động, gã nam tử gầy gò này trên mặt tràn đầy đắc ý.
Hiện giờ, chỗ giấu Hắc hỏa linh quả, chỉ mỗi mình hắn biết.
Hắn khẽ lẩm bẩm: "Ta không nói ra, mỗi ngày vào đây trông canh, Hắc hỏa linh quả này chính là của ta! Tuy rằng ta thực lực còn kém, cho dù đoạt không được Xích lân thú kia, thì tối thiểu, ta vẫn có thể ăn được Hắc hỏa linh căn, đến lúc đó, ta cũng sẽ thành nhất lưu võ giả." Gã nam tử gầy gò rất đắc ý.
Chỉ là sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, hắn kinh ngạc nhìn một đám người phía ngoài xa, một vị hắc y nam tử cầm trong tay một cây hắc sắc trường thương đang chăm chú nhìn hắn.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.