Chương 166: Bắt Người


Số từ: 2354
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Sư thúc, bảo tàng Vũ Hoàng hẳn là nằm ở ngay trong lòng một núi lớn, điểm ấy không thể nghi ngờ. Nhưng nam bắc Đại Duyên Sơn dài hơn trăm dặm! Núi lớn như thế, cho dù Vũ Hoàng còn tại thế, muốn di dời toàn bộ ngọn núi cũng không thể." Hồ trường lão lắc đầu nói. Mười ba vị Tiên Thiên cường giả ở đây, trong nháy mắt đều trầm mặc.
Từ sau khi đoán được Quy Nguyên Tông có Hư cảnh cường giả, bọn họ chịu áp lực rất lớn!
Một tông phái có Hư cảnh cường giả, cùng Thanh Hồ Đảo của mình cùng tồn tại ở Dương Châu. Đó là một uy hiếp rất lớn! Dù sao phóng nhãn toàn bộ Cửu Châu đại địa, tuy rằng võ giả nhiều vô số, Tiên Thiên cường giả, trong bát đại tông phái cũng có không ít. Trụ cột của tông phái chính là Hư cảnh cường giả...
Chỉ cần có một người, tông phái sẽ không bị diệt! Toàn bộ Cửu Châu đại địa, Hư cảnh cường giả phỏng chừng cũng chỉ có khoảng mười người!
Ai ngờ, Quy Nguyên Tông lại có được một người!
Cho nên, Cổ Ung bọn họ càng thêm khát vọng đoạt bảo tàng Vũ Hoàng!
"Đảo chủ." Phụ nhân mặc áo màu tím nói: "Nơi này quen thuộc Đại Duyên Sơn nhất, chính là những người miền núi chung quanh Đại Duyên Sơn. Đặc biệt, những người miền núi sống dựa vào việc săn bắn. Bọn họ thường xuyên vào núi, đối với Đại Duyên Sơn này là cực kỳ quen thuộc. Nếu thông qua bọn họ... Chúng ta phỏng chừng sẽ rất nhanh tìm được bảo tàng Vũ Hoàng!".
Cổ Ung nhãn tình sáng lên, khen: "Hảo chủ ý!"
"Ân, thông qua người miền núi tìm đến bảo đồ Vũ Hoàng ẩn tàng, biện pháp không tệ." Triệu Đan Trần cũng gật đầu.
"Lam sư đệ! Ngươi lập tức truyền lệnh. Sai người suất lĩnh Ngân Giao Quân, bắt giữ vài người miền núi! Nhớ kỹ phải là người miền núi thường xuyên vào núi!" Cổ Ung phân phó.
"Vâng. Đảo chủ."
...
Mệnh lệnh rất nhanh truyền xuống, từng đội từng đội Ngân Giao Quân khoảng trăm người nhằm hướng nam, hoặc là hướng bắc chạy đi. Tóm lại, dọc theo chân núi Đại Duyên Sơn tìm kiếm sơn thôn gần núi.
"Giá!" "Giá!" "Giá!"
Tiếng vó ngựa chạy nhanh, mãnh liệt. Hơn trăm tên quân sĩ Ngân Giao Quân cưỡi chiến mã chạy như bay, quân sĩ mặc trọng giáp rất giống nhau vì những vệt hoa văn màu bạc của trọng giáp màu đen. Hơn trăm kỵ sĩ mặc trọng giáp chạy như bay, đủ làm cho người đi trên đường tràn ngập hoàng sợ.
"Phía trước có một thôn trang, qua đó." Người đầu lĩnh quát một tiếng lạnh lùng.
"Vâng, Thiếu đảo chủ."
Hơn trăm tên cưỡi chiến mã nhanh chóng phóng đi, tiếng vó ngựa mạnh mẽ đã sớm làm cho nhóm người miền núi trong thôn trang cảnh giới hơn, không ít hán tử trong trong thôn tay cầm trường thương có tua lụa đỏ, còn đại môn thôn trang thì đóng chặt.
"Hừ!" Xông vào đầu tiên đúng là Thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu ánh mắt phát lạnh, trường thương màu đen trong tay hắn hóa thành một cái tàn ảnh màu đen.
Phốc!
Mũi thương nháy mắt đâm đứt then gài cánh cửa sơn trang, rồi sau đó tọa kỵ trực tiếp đem đại môn mở ra.
"Mọi người tránh ra!" Trong sơn trang một đám tộc nhân lập tức né tránh.
"Luật luật" Hơn trăm tên Ngân Giao Quân vọt vào sơn trang tiến đến luyện võ trường trống trải, mới dừng ngựa.
Ánh mắt Cổ Thế Hữu đảo qua đám người miền núi phía dưới đang hoảng sợ, lạnh giọng quát: "Gọi tộc trưởng các người lại đây!"
"Vị đại nhân này!" Rất nhanh, một gã thân thể khỏe mạnh, mặc áo choàng da thú, tóc rối như rơm rạ, trong tay cầm một cây thiết thương từ trong đám người đi ra, cung kính nói: "Không biết đại nhân có gì phân phó cho Thiết gia trang chúng ta."
"Nghe rõ cho ta. Trong thôn trang, các ngươi đưa ra ba gã thợ săn tốt nhất đi theo chúng ta một chuyến!" Cổ Thế Hữu ánh mắt u lãnh, thanh âm băng hàn: "Nhớ kỹ, là ba gã thợ săn tốt nhất! Nếu đến lúc đó, phát hiện các ngươi nói dối, hừ... Thanh Hồ Đảo ta muốn tiêu diệt thôn trang nhỏ bé này chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ mà thôi!"
Trên luyện võ trường, không ít tộc nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bọn căn bản không dám nói một tiếng.
Thanh Hồ Đảo? Vị tộc trưởng Thiết gia trang trong lòng giật mình.
Nhìn người cho đến chiến mã, trọng giáp như thế này, tộc trưởng tựu ý thức được... Người vừa tới, Bạch Mã Bang cũng không thể so được. Bạch Mã của Bạch Mã Bang hắn cũng đã thấy qua, không quản là chiến mã, trọng giáp, hay cổ khí thế kia, đều không thể sánh với người trước mắt này. Tiêu diệt thôn trang của họ, chỉ trong thời gian chén trà nhỏ... Thực sự đủ rồi.
"Các vị đại nhân Thanh Hồ Đảo, để mắt đến hán tử Thiết gia trang chúng ta, là cấp thể diện cho chúng ta. Lão Tam! Hổ tử, Thiết đầu ba người các ngươi đi cùng các vị đại nhân Thanh Hồ Đảo một chuyến!" Vị tộc trưởng lập tức nói.
Lập tức ba gã hán tử dũng mãnh đi ra.
Cổ Thế Hữu ánh mắt đảo qua.
"Ba người các ngươi, lên ngồi chiến mã cùng với quân sĩ dưới tay ta, mau, lên ngựa." Cổ Thế Hữu quát.
Ba gã thợ săn tuy e dè, nhưng vẫn nhanh ngồi trên chiến mã cùng với ba gã Ngân Giao Quân.
"Chúng ta đi!" Cổ Thế Hữu quay đầu ngựa lại, hét lớn một tiếng.
Lúc này hơn trăm người cưỡi chiến mã, gào thét rời đi, rất nhanh biến mất ở cuối quan đạo. Chỉ để lại đám người miền núi vì ba vị tộc nhân của mình mà lo lắng... Bất quá không còn cách nào khác, sinh hoạt tại thời loạn này, các tộc nhân có thể sống sót là không tệ rồi.
...
Đám người Cổ Thế Hữu, dọc theo đường dưới chân núi Đại Duyên Sơn nhằm hướng tây bắc chạy tới, dọc đường có thêm hai mươi bảy hán tử. Mỗi một sơn trang bọn họ đều mang đi ba người.
Trên quan đạo, hai mươi bảy hán tử ngồi trên chiến mã, trong lòng thấp thỏm không yên.
Những người này đều là người dũng cam, nhưng vừa nghe đến danh Thanh Hồ Đảo, ai mà không sợ?
Trong mắt bọn họ, Quy Nguyên Tông là trời ở Giang Ninh quận! Có thể nói tồn tại một vị trí tối cao! Mà Thanh Hồ Đảo so với Quy Nguyên Tông còn mạnh hơn rất nhiều.
Đừng nói giết chết bọn họ, cho dù giết đám người Bạch Mã Bang rất cường đại trong mắt bọ họ thì cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Với nhân mã Thanh Hồ Đảo trước mặt nhóm hán tử dũng mãnh này chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Dừng!" Cổ Thế Hữu quát một tiếng.
Nhất thời, hơn trăm chiến mã nhanh chóng dừng lại, Cổ Thế Hữu quay đầu nhìn về phía nhóm hán tử e dè này: "Ta hỏi các ngươi, dưới chân núi Đại Duyên Sơn này, thợ săn thôn trang nào lợi hại nhất?"
Một đám hán tử nhìn nhau.
"Nói." Cổ Thế Hữu sắc mặt lạnh lùng.
"Trong chung quanh phạm vi hơn mười dặm, thợ săn lợi hại nhất đương nhiên là thợ săn của Đằng gia trang!" Rốt cục có một hán tử gầy gò mở miệng nói, "Rất nhiều đội thợ săn của chúng ta cũng không dám xâm nhập Đại Duyên Sơn quá sâu. Mà đội thợ săn của Đằng gia trang địa phương nào ở Đại Duyên Sơn bọn họ cũng đều dám đi."
Thợ săn đầu trọc bên cạnh mặc áo choàng da thú cũng liền nói: "Nam nhân Đằng gia trang là những hán tử dũng mãnh nhất trong phạm vi hơn mười dặm! Năm đó mấy ngàn tên mã tặc tiến vào chém giết, ngược lại bị Đằng gia trang đuổi giết đành phải chạy trốn."
"Ngay cả Bạch Mã Bang cũng không dám thu tiền hàng năm của Đằng gia."
Một đám hán tử lập tức đều nói.
Rất hiển nhiên, trong giọng nói đều ẩn chứa sự hâm mộ đối với Đằng gia trang.
"Gia trang của bọn họ, chính là có một anh hùng hảo hán rất giỏi tên là Đằng Thanh Sơn! Bây giờ còn là Thống lĩnh Hắc Giáp Quân Quy Nguyên Tông. Là nhân vật rất giỏi a... Năm đó mười tuổi, Đằng Thanh Sơn có thể trong Đại Duyên Sơn giết bầy sói như cắt cỏ."
Nhắc tới Đằng gia trang, nhất định phải nói đến Đằng Thanh Sơn.
"Ân?" Cổ Thế Hữu nhướng mày, lập tức lộ ra vẻ tươi cười thầm nghĩ: "Đằng gia trang... Đằng Thanh Sơn! Đằng Thanh Sơn chính là xuất thân từ một sơn trang tại Nghi Thành, không nghĩ tới xảo hợp như vậy... đụng phải ta." Cổ Thế Hữu đối sự tình của Đằng Thanh Sơn biết đến không ít.
"Các ngươi chỉ đường, hướng Đằng gia trang xuất phát." Cổ Thế Hữu nói.
"Đại nhân, nhưng Đằng gia trang kia chính là quê nhà của Thống lĩnh Hắc Giáp Quân a." Một đám hán tử nhìn về phía Cổ Thế Hữu.
"Ta kêu các ngươi chỉ đường." Cổ Thế Hữu quát.
"Dạ."
Nhóm hán tử này không dám phản kháng.
Vó ngựa tung bay, Cổ Thế Hữu nhìn cảnh sắc xung quanh môt bên là núi lớn, một bên là đồng ruộng.
"Đằng Thanh Sơn, từ nhỏ sinh hoạt tại nơi này?" Cổ Thế Hữu thầm nghĩ: "Một xú tiểu tử sinh ra từ vùng đất hoang núi nghèo!" Nếu nói trước kia, đối mặt Đằng Thanh Sơn, Cổ Thế Hữu còn có một phần tự tin trong lời nói. Lúc này, biết Đằng Thanh Sơn đạt tới Tiên thiên, Cổ Thế Hữu chỉ còn một lòng ghen tị!
Lớn lên cùng tộc nhân trong sơn trang, mười sáu tuổi mới tiến vào Quy Nguyên Tông, mười bảy tuổi đã đạt Tiên thiên!
Cổ Thế Hữu như thế nào lại không rõ.
Cổ Thế Hữu không biết... Hắn, Cổ Thế Hữu có lẽ mong muốn chính là danh truyền thiên hạ.
Nhưng Đằng Thanh Sơn cùng với hắn bất đồng.
Đằng Thanh Sơn mục đích duy nhất, là muốn các tộc nhân quê nhà của hắn - Đằng gia trang có thể có được cuộc sống tốt nhất. Nếu cam đoan liên tục duy trì cuộc sống tốt, bản thân phải có thực lực cường đại.
Đằng gia trang, trong phạm vi hơn mười dặm là sơn trang lớn nhất.
"Uống!"
"Cáp!"
Mùa đông, một đám tráng hán ở đây vẻn vẹn mặc áo đơn, thậm chí còn cởi trần. Một đám không ngừng luyện tập Hổ Quyền do Đằng Thanh Sơn truyền thụ ! Bọn họ cũng phát hiện... Bình thường luyện thương trong thời gian dài sẽ rất mệt. Nhưng luyện tập Hổ quyền này, một khi luyện lại có cảm giác càng luyện lại càng có lực!
Hiện giờ Đằng gia trang, hảo hán có khí lực ngàn cân, có một đám người.
Đằng gia trang, quầy binh khí.
Quầy binh khí hiện giờ qua việc xây dựng thêm, mười tên thợ rèn có thể đồng thời rèn binh khí.
"Ổn! A Căn, ngươi vung thiết chùy, thứ nhất là phải ổn. Không cần cầu mau, mỗi một chùy đánh xuống, đều phải thật vững vàng." Đằng Vĩnh Phàm mặc một kiện áo đơn, hai tay để sau lưng, đi quanh đám lò sắt, miệng thường xuyên răn dạy. Toàn quầy binh khí bình thường khí thế ngất trời.
Trong quầy binh khí, có chừng hai mươi mấy người tuyệt hảo.
"Dừng!" Đằng Vĩnh Phàm đột ngột hét lớn một tiếng.
Trong quầy binh khí đám người học đồ đang kéo cái ống bễ, quai sắt, mang tài liệu lập tức dừng lại, tất cả đều an tĩnh. Sau một lúc an tĩnh, bọn họ đều nhận thấy được mặt đất hơi hơi chấn động.
"Tiếng vó ngựa! Tiếng vó ngựa nặng như vậy, ta tại đây đều cảm giác đươc mặt đất đang chấn động. Chiến mã hẳn là mang phụ trọng không nhỏ, tốc độ cũng rất nhanh." Đằng Vĩnh Phàm nhướng mày.
"Các ngươi ở tai đây, ta ra ngoài xem sao." Đằng Vĩnh Phàm duỗi tay ra, nắm lấy một cây thiết thương, nhanh đi ra ngoài.
"Vâng, sư phó."
Đằng Vĩnh Phàm mới vừa cầm binh khí rời đi không lâu, thật xa liền vọt tới một gã hán tử trẻ tuổi trong tộc, hắn vội vàng hô: "Tộc trưởng! Bên ngoài, bên ngoài có một đám người ngựa vừa đến đây. Nhìn chiến mã, trọng giáp, không thể kém hơn Hắc Giáp Quân của Thanh Sơn ca. Bất quá, nhìn không giống Hắc Giáp Quân." Hiện giờ Đằng gia trang cũng ổn định hơn, lão tộc trưởng Đằng Vân Long cũng hưởng thanh phúc, tộc trưởng hiện giờ nhượng Đằng Vĩnh Phàm kế thừa.
Con là Thống lĩnh Hắc Giáp Quân, bản thân lại là thợ rèn tốt nhất, sau khi luyện thành Hổ quyền, thực lực lại rất cao.
Đằng Vĩnh Phàm, đảm nhiệm tộc trưởng, mỗi người đều tin phục.
"Không giống Hắc Giáp Quân? Đi mau!" Đằng Vĩnh Phàm cảm giác không ổn, lập tức bước nhanh nhằm phía luyện võ trường.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.