Chương 190:Quyển 6: Thất Mã Hành Thiên Hạ -- Hạt Tử Kiếm Thánh


Số từ: 2370
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Trên quan đạo, Đằng Thanh Sơn cùng mấy trăm người của thương đội chậm rãi đi, thương nhân trò chuyện cùng nhóm hộ vệ.
"Rời Giang Ninh, không biết khi nào mới có thể trở về." Đằng Thanh Sơn thầm hỏi trong lòng.
Nơi này đã ra khỏi địa phận Giang Ninh quận, cách Đại Duyên Sơn ước chừng hơn sáu trăm dặm. Đêm qua, Đằng Thanh Sơn chui sâu xuống bùn dưới lòng hồ, sau khi chui lên thì bốn phía đã bị san thành bình địa. Lấy Khai Sơn Thần Phủ ra, một lúc sau cẩn thận thoát ly Đại Duyên Sơn. Chạy một mạch như bay theo hướng bắc, nửa đêm thì đến Hoa Phong thành.
Vào Hoa Phong thành, mới thấy thành này quả thật sầm uất.
Bằng cách cũ Đằng Thanh Sơn thay hình đổi dạng, bộ dáng hoàn toàn thay đổi. Đồng thời trộm một con Hoàng Tông mã. Đằng Thanh Sơn trực tiếp vác Hoàng Tông mã phóng qua tường thành Hoa Phong thành. Mang con Hoàng Tông mã thi triển khinh công chạy như bay khoảng hai trăm dặm. Cuối cùng mới thản nhiên cưỡi Hoàng Tông mã được khoảng ba mươi dặm, đến một chỗ khách điếm ở biên giới Giang Ninh quận.
Tại khách điếm Đằng Thanh Sơn ăn qua một chút điểm tâm, nghỉ ngơi cho tới khi trời sáng.
Nhóm thương nhân cũng có khá nhiều người, khi trời sáng bọn họ đều đã dậy. Khách điếm cũng không có nhiều bàn nên mọi người ngồi chung với nhau. Ngồi cùng bàn với họ Đằng Thanh Sơn cũng hào sảng mời mọi người ăn, sau một hồi trò chuyện mấy người cũng trở nên thân thiết.
"Tần Nguy lão huynh, nhìn bộ dáng ngươi năm nay cũng phải đến ba mươi rồi? Đến bây giờ, ta cũng không biết chúng ta người nào lớn hơn." Một hán tử cưỡi Thanh Tông mã hào sảng hỏi.
"Đã ba mươi sáu rồi." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Lão Trương, còn ngươi?"
"Tần Nguy lão huynh, ngươi so với ta lớn hơn một tuổi. Ta năm nay mới ba mươi lăm." Này hán tử trực tính cười nói. "Bất quá mười mấy năm dãi nắng dầm mưa, nên người ta trông già hơn. Nhìn Tần Nguy lão huynh ngươi, vừa thấy đã biết là người phương bắc nhưng xem ra cũng chỉ khoảng ba mươi. So với ta còn trẻ hơn vài tuổi a."
Một gã thanh niên có bộ râu rậm tiến lại gần nói: "Này Lão Trương, Tần ca là cao thủ nội kình đương nhiên là nhìn trẻ hơn tuổi rồi."
"Hắc Tử." Lão Trương cười nói. "Ngươi nhìn ngươi mà xem. Mới hai mươi hai tuổi mà nhìn so với lão Trương ta không khác bao nhiêu. Hắc Tử, tốt nhất... ngươi đem bộ râu cạo quách đi."
"Cái này không thể được, A Hoa nhà ta thích nhất ta ở bộ râu rậm này. Vậy mới gọi ta là Hắc Tử." Thanh niên kia trừng mắt nói.
Đằng Thanh Sơn cười ha hả nói: "Lão Trương, đừng nói nữa. Ra ngoài làm ăn, trẻ tuổi dễ bị người ta coi thường. Hắc Tử có bộ râu rậm này mới có lợi."
"Nghe Tần ca nói mới thấy có một chút lý lẽ." Hắc Tử đắc ý cười nói.
"Nhưng Tần ca!" Hắc Tử hạ giọng nói "Làm lái buôn từ Dương Châu đến Yến Châu đường đi gần ngàn dặm lộ trình rất nguy hiểm! Ngươi có võ công lại buôn bán đường dài chính là lấy mạng đổi tiền! Tần ca... Ta xem ngươi nên tìm sinh ý nào đi lại ngắn hơn mà làm."
Đằng Thanh Sơn cảm thán một tiếng: "Thời buổi này không liều mạng, khó sống lắm! Lần này ta hợp lại một phen, nếu thành công thì nửa đời còn lại tất cả mọi người đều có vốn liếng sinh sống!"
"Làm lái buôn gần ngàn dặm lộ trình. Nếu có thể kiếm lời thì một lần bằng chúng ta chạy mấy chục chuyến hàng." Lão Trương thổn thức nói: "Bất quá ta không nghi ngờ bản lĩnh của Tần Nguy lão huynh, chỉ có đi từ Dương Châu đến Thanh Châu, con đường này quen thuộc, chúng ta nắm chắc trong lòng bàn tay. Nếu nói đến hồi ta trẻ tuổi ta chỉ sợ cùng Tần Nguy lão huynh ngươi giống nhau, chạy trên ngàn dặm tàn kiếm một chút. Thời buổi này không liều mạng, khó kiếm lời nhiều!"
"Ân, khó sống." Hắc Tử cũng cảm thán nói.
Việc buôn bán, cũng không làm dễ dàng gì.
Nếu là trong thành Dương Châu, có thể có lời được hai ba thành đã là không tệ.
Nếu buôn bán giữa Thanh Châu và Dương Châu một lần có thể kiếm lời sáu bảy thành lợi nhuận.
Nhưng từ phía nam Dương Châu đến phương Bắc Yến Châu. Trên ngàn dặm đường thì đích thật là đổi mạng kiếm tiền. Tuy đường xá xa xôi, nhưng nếu như buôn lậu muối, trà bánh các loại hàng hóa thì chênh lệch sẽ gấp bội! Nếu là Dương Châu cùng phương Bắc đại thảo nguyên, giá cả càng chênh lệch nhau tới mấy chục lần!
Bởi vì thảo nguyên đều đại bộ phận các bộ lạc hỗn chiến, rất hỗn loạn. Thương nhân rất dễ dàng bị đánh cướp! Loại này lợi nhuận cực cao nhưng dễ mất mạng như chơi.
Thời buổi này, chỉ cần có thể kiếm nhiều tiền là còn có người dám liều mạng.
Đằng Thanh Sơn hiện giờ sắm vai là một người có chút nội kình võ công đồng thời là một thương nhân buôn lậu nhỏ. Dám buôn lậu nhỏ đều là người có chút thân thủ. Nếu không là đi tìm chết.
"Lần này vận khí tốt, có thể đi cùng lão Trương các ngươi đến Thanh Châu. Ít nhất trên đoạn đường này sẽ an toàn một chút." Đằng Thanh Sơn cười nói.
Tại Dương Châu hồ lớn nhất đó là Thanh Hồ.
Thanh Hồ có pham vi bao trùm hơn trăm dặm, tại giữa hồ có một phạm vi gần bốn năm mươi dặm đảo nhỏ 'Thanh Hồ Đảo.' Đây cũng chính là nơi tọa lạc của một trong Cửu Châu bát đại tông phái Thanh Hồ Đảo! Trên mặt hồ Thanh Hồ thường xuyên có một lượng thuyền rất lớn đi lại, phía bên trong đảo có rất nhiều người.
Cũng tính như một danh lam thắng cảnh nên hàng ngày có rất nhiều thuyền con đi thưởng ngọan trên mặt hồ.
"Nhà đò, chèo thuyền đến đảo."
Một đôi thanh niên nam nữ lên thuyền con.
"Được rồi!" Thuyền phu vẫy mái chèo.
"Sư ca, nghe nói đêm qua Ngân Giao Quân đều quay về trên đảo." Cô gái nói: "Không biết lần này Ngân Giao Quân xuất chinh, kết quả ra sao... Khắp thiên hạ đồn đại quân Thanh Hồ Đảo của ta đóng quân tại Nghi Thành - Đại Duyên Sơn chính là vì Vũ Hoàng bảo tàng. Không biết bảo tàng có hay không và kết quả như thế nào."
"Điều này ta cũng không rõ, Ngân Giao Quân thống lĩnh như ta tối hôm qua mới biết tin tức." Lam bào thanh niên lắc đầu thở dài nói: "Lần này Thanh Hồ Đảo ta đã chết không ít người, Ngân Giao Quân quân sĩ nghe nói đã chết hơn vạn người! Về phần Vũ Hoàng bảo tàng là thực sự, hình như là có mấy đỉnh Bắc Hải Chi Linh. Nhưng không lấy được đỉnh nào."
"Trên vạn người? Như thế nào có thể?" Cô gái kinh hãi: "Cho dù mấy chục Tiên thiên cao thủ thực sự chém giết cũng không giết được nhiều người như vậy."
"Là do một yêu thú phi thường lợi hại. Ngay cả Chấp pháp trưởng lão đều đã chết cũng không ít." Lam bào thanh niên thấp giọng nói.
...
Hiện giờ tại Thanh Hồ Đảo có rất nhiều dị nghị bàn luận về chuyện đã diễn ra tại Đại Duyên Sơn. Bởi vì Ngân Giao Quân đều đã trở lại nên tin tức đương nhiên lan truyền mau chóng.
Thanh Hồ Đảo, Tỏa Long Các.
Đảo chủ Cổ Ung mặc chiếc áo màu xám khoanh chân ngồi. Trước mặt hắn, cũng khoanh chân ngồi tám người, trong đó cũng có Triệu Đan Trần!
Thanh Hồ Đảo trước tổng cộng có hai mươi mốt vị Tiên thiên cường giả, nhưng lần này đã chết mười hai vị! Chỉ còn lại trên Tỏa Long Các có chín vị. Trong chín vị này có Triệu Đan Trần bị cụt một tay.
"Thoái vị? Đảo chủ! Ngươi đã kế vị đảo chủ chưa được bao lâu mà lúc này đã muốn thoái vị! Không được, tuyệt đối không được!" Một gã hán tử tóc màu vàng liền nói. Lần này Thanh Hồ Đảo xuất chinh chỉ để lại Thanh Hồ Đảo tổng cộng có bảy vị Tiên thiên cao thủ, trong đó có hai vị Tiên thiên Kim Đan, cùng với năm vị Tiên thiên Hư Đan.
Những người này đều là trẻ tuổi, đây cũng chính là những người có tiềm lực mới ở lại.
"Đảo chủ, lần này tổn thất, cũng không có thể trách Đảo chủ. Chuyện Đảo chủ thoái vị này đừng nói nữa." Nói chuyện chính là một gã Tiên thiên Kim Đan, một gã trung niên béo ịch.
"Sư đệ, Đại sư huynh, hai người các ngươi không cần nói nữa. Lần này ta Thanh Hồ Đảo nguyên khí đại thương, ta làm Đảo chủ, khó tránh tội." Cổ Ung đạm mạc nói: "Hiện giờ ta Thanh Hồ Đảo Tiên thiên cường giả số lượng tổn thất hơn phân nửa, cần nghỉ ngơi lấy lại sức chứ không phải là chinh chiến. Tính nết của ta cũng không thích hợp tiếp tục dẫn dắt Thanh Hồ Đảo."
"Mà tân đảo chủ, không phải sư đệ mà chính là Đại sư huynh sẽ kế nhiệm. Đương nhiên, ta sẽ bẩm báo Thái thượng trưởng lão để người quyết định." Cổ Ung nói. Tại Thanh Hồ Đảo Tiên Thiên Kim Đan cường giả dưới trăm tuổi có bốn người: Ngoại trừ sư muội của Cổ Ung đã chết, còn lại ba người đều còn sống. Ba người này một người là Cổ Ung hai nguời khác chính là hai người trước mắt.
Cổ Ung đã hạ quyết định, người khác phải tuân theo.
Sau buổi nghị luận Cổ Ung liền rời Tỏa Long Các, một mình đi đến Kiếm Nhận Sơn.
Thanh Hồ Đảo, Kiếm Nhận Sơn! Là đại cấm địa của Thanh Hồ Đảo, cho dù là đệ tử cũng không được phép bước vào Kiếm Nhận Sơn. Nếu vi phạm đều bị phế bỏ võ công trục xuất khỏi Thanh Hồ Đảo. Có thể có tư cách vào nhập Kiếm Nhận Sơn chỉ có các Chấp pháp trưởng lão cùng với Đảo chủ.
Mặc trường bào màu nâu, Cổ Ung bước đi trên một sơn đạo.
Hồi lâu.
Cổ Ung đi tới sơn điện Kiếm Nhận Sơn. Trên sơn điện ngoại trừ một tòa ngoài nhà đá ra thì không còn một kiến trúc nào khác. Ngay cả những chỗ ngồi ở nhà đá này đều đã sớm chăng đầy mạng nhện, rõ ràng rất lâu rồi không có ai ở lại đây. Phía trước nhà đá có một tòa hình người thạch điêu, điêu khắc trông rất sống động.
Cổ Ung đi đến bên cạnh thạch điêu, lập tức "Phanh" một tiếng quỳ xuống, cúi đầu nói: "Sư tổ, Ung nhi có tội!"
"Ca ca ~"
Lớp vỏ bên ngoài toà thạch điêu bỗng nhiên vỡ ra từng mảnh, theo một đạo gió những mảnh đá vỡ đều bị cuốn bay lộ ra một Hắc y nhân khoanh chân ngồi. Mắt khẽ nhắm, đầu hoàn toàn bạc trắng, khuôn mặt tựa như tảng đá điêu khắc một tia biểu tình.
"Quấy rầy sư tổ tĩnh tu." Cổ Ung quỳ nói.
Cổ Ung biết... Vị này là 'Thiên Nhãn Kiếm Thánh' cũng chính là 'Hạt Tử Kiếm Thánh', trường kỳ tĩnh tu, không uống qua một giọt nước, cũng không cần ăn bất cứ cái gì.
Một thân hắc y, Hạt Tử Kiếm Thánh ngồi ở đó, toàn bộ không trung bao quanh tựa như đều bị mờ nhạt.
Đối mặt Hạt Tử kiếm thánh, Cổ Ung có một loại đối mặt với toàn bộ thiên địa cảm giác!
"Ung nhi, là chuyện Đại Duyên Sơn?" Hạt Tử Kiếm Thánh nhắm mắt lại đạm mạc nói.
"Vâng." Cổ Ung trầm thấp nói "Lúc trước, sư đệ hắn hẳn đã đem tin tức nói cho sư tổ, bất quá mấy ngày hôm trước lần đó, sư tổ cũng không có đáp lời. Ung nhi biết... Sư tổ ý tứ là, không nghĩ tiêu diệt Quy Nguyên Tông." Tại thời điểm ở Đại Duyên Sơn, Cổ Ung từng mệnh lệnh người truyền tin tức đến Thanh Hồ Đảo, nói cho Thái thượng trưởng lão.
Nhưng lần đó, Hạt Tử Kiếm Thánh cũng không để ý tới.
Cổ Ung tựu hiểu được... Thái thượng trưởng lão, không muốn hao tổn nguyên khí Thanh Hồ Đảo. Dù sao Thanh Hồ Đảo cũng không phải chỉ của riêng Cổ Ung. Mà là bao thế hệ với vô số đệ tử hao tổn tâm huyết xây dựng Thanh Hồ Đảo!
"Đã chết bao nhiêu Chấp pháp trưởng lão?" Hạt Tử Kiếm Thánh đạm mạc nói.
"Mười hai vị!" Cổ Ung đáy lòng không yên.
"Đem toàn bộ quá trình kể lại ta nghe!" Hạt Tử Kiếm Thánh thanh âm tựa như lợi kiếm đâm vào trong lòng Cổ Ung. Cổ Ung trong lòng run lên. Hắn tuy nói là Tông chủ... Nhưng trên thực tế, toàn bộ Thanh Hồ Đảo làm chủ vẫn là Kiếm Nhận Sơn Thái thượng trưởng lão!
Cổ Ung lúc này cung kính, đem mọi diễn biến từ đầu tới đuôi hoàn toàn thuật lại.
"Sự tình chính là như vậy." Cổ Ung cung kính nói.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.