Chương 218: Muốn Chạy Trốn


Số từ: 2509
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Bồng!"
Nắm tay nhỏ va chạm cùng lợi trảo!
Không khí bạo liệt, đất đá phía dưới đều lõm xuống, thảm cỏ hóa thành cát bụi, cây cỏ xa xa chung quanh bị chấn vỡ bay tứ tung! Đằng Thanh Sơn cùng Hồng nhãn Tuyết Sư Thú do lực phản chấn không khỏi liên tục thối lui!
"Miệng phun hàn khí? Hừ!" Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm quái vật lớn trước mắt, lòng tin tăng mạnh "Tiên thiên Kim Đan cường giả sợ, nhưng ta thì không!"
Ngắn ngủn trong nháy mắt, mỗi nơi trên thân thể Đằng Thanh Sơn đều phát sinh rung động, một tia cương kình xuyên qua gân cốt, kinh mạch, trong tạng phủ, loại bỏ hoàn toàn hàn khí trong cơ thể! Đằng Thanh Sơn trạng thái hoàn toàn khôi phục!
"Ba!" Một thanh búa màu đen bị hàn khí sắc bén làm lộ ra.
Búa này đúng là Khai Sơn Thần Phủ!
Ban đầu Khai Sơn Thần Phủ được giấu trong rương gỗ cùng với bọc vải - bị hàn khí màu đen làm đông lại hóa thành bột phấn. Khai Sơn Thần Phủ đương nhiên cũng lộ ra!
"May mắn ta dùng Tiên thiên chân nguyên bảo hộ quần áo, nếu không ta bây giờ phải trần truồng rồi!" Lập tức, tay trái Đằng Thanh Sơn đặt lên Khai Sơn Thần Phủ, tay phải nắm Luân Hồi Thương.
"Rống ~~" Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nhẹ gầm nhẹ một tiếng. Liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn một cái. Thực lực nhân loại trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nó. Ngay cả tuyệt chiêu miệng phun hàn khí cũng không làm gì được đối thủ. Hồng Đồng Tuyết Sư Thú trí tuệ có thể so với nhân loại đương nhiên nó hiểu được.
Muốn giết nhân loại trước mắt rất khó! Cho dù có thể thành công nó cũng phải trả giá cực đắt.
Thậm chí còn có thể mất cả tính mạng.
Hô!
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú quay đầu, bốn chân giẫm mạnh lên trên cỏ, không chút chậm trễ, trực tiếp hóa thành một đạo ảo ảnh vội vã nhắm hướng đông nam chạy đi!
Lâm trận đào thoát!
"Muốn chạy trốn?" Một tay cầm Khai Sơn Thần Phủ, một tay cầm Luân Hồi Thương Đằng Thanh Sơn cũng lập tức tăng tốc độ, hóa thành một đạo tàn ảnh đuổi theo! Luận tốc độ cực hạn, Đằng Thanh Sơn so với Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nhanh hơn một chút.

Sắc trời u ám, gió lạnh gào thét.
Trong lòng vẫn còn run sợ khi nhìn trận chiến, cư dân bộ lạc giờ phút này nhìn nhau, có chút khiếp sợ, có chút không cam lòng, cũng có sống sót sau tai nạn nghĩ lại mà sợ. Cách nơi đó không xa, là chiến tích còn lại của một người và một thú, vẫn còn lửa trại đang cháy.
Nơi đó, là bộ lạc bọn họ!
Nhưng không khí tràn ngập mùi máu tanh kia, làm không ít cư dân trong lòng bi thống, nghĩ mà sợ!
"Các tộc nhân!" Tộc trưởng bộ lạc lớn tiếng quát "Tai nạn này, là quái vật yêu thú mang đến! Bất quá thiên thần vĩ đại đã phái sứ giả của người tới đối phó quái vật yêu thú kia. Hiện tại, các tộc nhân đã chết chúng ta phải lo an táng cho họ."
Có không ít người vẫn nhìn về phía đông nam xa xa. Màn trời đen tối, gió lạnh gào thét... Làm cho nơi xa xa càng thêm mơ hồ.
Bọn họ căn bản không nhìn thấy được Đằng Thanh Sơn và yêu thú kia.
"Thiên thần, nhất định có thể giết chết quái vật kia !" Một cô gái mặc áo bông màu đỏ thấp giọng kiên định nói.

Một người một thú, tốc độ đều cực kỳ kinh người!
Từ lúc ở bộ lạc kia lao đi, khoảng cách người và thú cũng hơn mười trượng. Mà hiện tại chạy trốn hơn mười dặm đường, dĩ nhiên thu nhỏ lại đến mấy trượng khoảng cách. Đằng Thanh Sơn có thể ngửi được mùi máu tanh trên thân Hồng Đồng Tuyết Sư Thú, đó là vết máu dính phải khi dẫm lên rất nhiều tánh mạng con người!
"Rống ~~~" Một tiếng rít gào phẫn nộ.
Hưu!
Cái đuôi thô dài như một đạo lôi điện nhằm Đằng Thanh Sơn quất mạnh! Cái đuôi lông xù còn mang theo không khí bị áp súc vặn vẹo. Cái đuôi vừa động đã quất tới trước mặt Đằng Thanh Sơn.
"Nghiệt súc!"
Cánh tay Đằng Thanh Sơn trái tựa như sắt thép, giờ đây Đằng Thanh Sơn tựa như người khổng lồ (Bàn Cổ ) khai thiên tích địa, bổ mạnh Khai Sơn Thần Phủ!
"Phốc!"
Cái đuôi Hồng Đồng Tuyết Sư Thú quất lên lưỡi Khai Sơn Thần Phủ trong nháy mắt. Cái đuôi phát ra một trận rung động, đem cỗ lực kia đánh tan hơn nửa. Mà ngay cả như vậy, cái đuôi thô dài như roi thép vẫn có lượng lớn lông mao rơi ra!
"Ngươi trốn không thoát đâu!" Đằng Thanh Sơn hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt đỏ lên!
"Oanh!"
Lực lượng hai chân chợt bạo phát, từng bước lao đến khiến mặt đất ầm ầm nứt ra, xuất hiện khe lớn khiến người ta sợ hãi. Bản thân Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách với Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.
"Chính là lúc này!" Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lùng, thân thể đột nhiên thi triển Nhất Phi Trùng Thiên!
Trong chiêu công kích của Đằng Thanh Sơn, ‘ Độc Long Toản ’ là chiêu tận dụng hoàn toàn lực lượng thân thể. Còn ‘Xích Hổ Bào’ lại là chiêu kết hợp giữa lực lượng thân thể và tiên thiên chân nguyên! Mà hiện tại, Đằng Thanh Sơn nội gia cương kình và tiên thiên chân nguyên không thể cùng tồn tại, không có khả năng đồng thời sử dụng!
Sử dụng Xích Hổ Bào dùng lực lượng thân thể tinh khiết kết hợp với tiên thiên chân nguyên.
Độc Long Toản lại dùng tinh khiết thân thể lực lượng cộng thêm nội gia cương kình! Ngược lại ‘Độc Long Toản’ một chiêu này uy lực càng mạnh ! Kỳ thật các chiêu thương pháp của Đằng Thanh Sơn, không phân biệt chiêu nào là mạnh nhất. Như ‘Thổ Hành’ lĩnh ngộ càng cao thì ‘Hỗn Nguyên Nhất Khí’ phòng ngự càng mạnh.
"Chết đi!"
Nhất Phi Trùng Thiên ! Đằng Thanh Sơn ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, cánh tay phải cầm Luân Hồi Thương vung sức, áo ở cánh tay phải hóa thành bụi phấn, sắc mặt Đằng Thanh Sơn đột nhiên đỏ lên, quát lên một tiếng: "Đi!" Luân Hồi Thương trong tay bay đi như một tia chớp màu bạc!
Phá không!
Tia chớp!
Hai tia chớp!
Một tia là Luân Hồi Thương do Đằng Thanh Sơn phóng ra, tia còn lại là cái đuôi của Hồng Đồng Tuyết Sư Thú! Yêu thú có trí tuệ như nhân loại, Đằng Thanh Sơn đuổi theo ở phía sau, nó không dám có một tia buông lỏng? Đặc biệt, khi Đằng Thanh Sơn chợt bạo phát càng khiến nó thêm cẩn thận
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú rất rõ ràng!
Nếu không giết chết Đằng Thanh Sơn, hoặc là không khiến Đằng Thanh Sơn trọng thương, tốc độ so với Đằng Thanh Sơn còn chậm hơn, nó hôm nay chỉ sợ chạy không thoát.
Cho nên.
Đánh cược một phen!
Trong nháy mắt khi Đằng Thanh Sơn phát ra tuyệt chiêu, phòng ngự toàn thân khẳng định sẽ kém rất nhiều.
Một đạo tia chớp màu bạc "Phốc!"
Mũi Luân Hồi Thương đâm tới Hồng Đồng Tuyết Sư Thú, gian nan đâm thủng da lông. Ngoài kình đạo ẩn chứa bên trong còn có lực lượng sinh ra từ quỹ tích quỷ dị của thương(nói chung là thương bay với quỹ tính quỷ nên dễ đâm vào cơ thể yêu thú hơn- A Nhâu) đâm vào trong cơ thể Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.
Một đạo tia chớp màu trắng "Bồng!"
"Thật nhanh!" Thời điểm Đằng Thanh Sơn thi triển ‘Độc Long Toản’, đông thời cũng phát hiện cái đuôi quất lại. Lúc này chỉ có hai cái biện pháp, một là không công kích toàn lực phòng ngự. Hai là toàn lực công kích, tận lực phòng ngự!
Bồng!
Cái đuôi thô dài bị ngăn chặn bởi Khai Sơn Thần Phủ, đồng thời vẫn quất lên phần eo Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cảm giác phần eo truyền đến một trận đau nhức, cả người bị quất bay lên, hơn trăm vạn cân đột nhiên tác động lên cơ thể mấy trăm cân.
Kết quả chính là, Đằng Thanh Sơn tựa như viên đạn, bị quất cho bay ngang, rơi xuông cỏ.
"Ầm vang long ~~~" Mặt đất rung động, nứt ra từng đạo khe rãnh, thảm cỏ vỡ vụn.
Trong hố sâu có một người.
"May mắn có Khai Sơn Thần Phủ!" Đằng Thanh Sơn cảm thấy phần eo truyền đến từng trận đau đớn "Ta toàn thân lực lượng, hơn nữa nội gia cương kình là vượt qua trăm vạn cân. Chính là thừa nhận lực lại không như vậy cường! Lấy công đối công, thân thể ngạnh kháng nếu không có Khai Sơn Thần Phủ, mạng nhỏ sợ không còn!"
Lúc trước dám đánh cược một phen, là bởi vì có Khai Sơn Thần Phủ ngăn cản.
"Rống rống ~~~ rống ~~ "
Tiếng rống thê lương thống khổ, giống như lôi thần rít gào, vang vọng trên trên không.
"Hừ, ta chịu khổ, ngươi cũng không chịu nổi a!" Phần eo Đằng Thanh Sơn hào quang màu nâu không ngừng lóe ra, nội gia cương kình đối với thân thể ân cần trị liệu, hiệu quả vô cùng tốt. Nhưng mà lúc này, Đằng Thanh Sơn thương thế quá nặng, "Súc sinh! Hôm nay chính là ngày ngươi phải chết!"
Đằng Thanh Sơn cảm giác phần eo thoáng dễ chịu một chút, cắn răng một cái liền nhanh chóng lao đi.
Trên thảo nguyên.
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú to lớn thống khổ kêu rống, Luân Hồi Thương màu bạc quá nửa chiều dài cán thương hoàn toàn đâm vào trong cơ thể nó. May mắn thân thể nó khổng lồ, da dày thịt cũng rất dày. Phần lớn Luân Hồi Thương đâm vào da lông, đâm vào sâu trong cơ thể nó chỉ có một phần nhỏ.
Mà ngay cả như vậy, Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cũng đã bị trọng thương.
"Hô!" Đằng Thanh Sơn bám vào mặt đất nhảy lên.
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nhất thời liền phát hiện Đằng Thanh Sơn, đồng tử đỏ như máu trong nháy mắt co rút lại. Người kia như thế nào còn chưa chết!!! Chính mình liều mạng bị trọng thương, quất ra một đuôi, thế mà vẫn không giết chết hắn? Cho dù yêu thú cấp bậc tiên thiên Kim Đan cũng phải bị thương nặng.
Kỳ thật cũng không kỳ quái!
Thân thể ẩn chứa hơn trăm ngàn cân, thân thể đó tuyệt đối so với huyền thiết còn đáng sợ hơn! Hơn nữa cương nhu dung hợp làm một, há có thể bị giết dễ dàng?
"Rống ~~~" Hồng Đồng Tuyết Sư Thú kêu rống một tiếng.
Con mẹ nó, ta giết không được, ta trốn không được sao?
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cố chịu đựng cơn đau nhức từ cái mông truyền đến nhanh chóng nhắm hướng đông nam chạy trốn. Mỗi một lần bốn chân chạy đi, Luân Hồi Thương cắm ở thắt lưng liền gây cho nó từng đợt đau nhức.
"Muốn chạy trốn?" Đằng Thanh Sơn cũng cố chịu đau đớn từ phần eo, thu liễm nội giáp cương kình, ngược lại vận chuyển Thiên Nhai Hành.
Thiên Nhai Hành vận chuyển không phụ thuộc nhiều vào thân thể.
Sưu!
Sưu!
Một trước một sau, người - thú tốc độ so với lúc trước giảm không ít. Chính là khoảng cách đang không ngừng thu hẹp. Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm Hồng Đồng Tuyết Sư Thú như thế nào cũng không có khả năng buông tha cho nó. Dù sao, Luân Hồi Thương còn trên mình Hồng Đồng Tuyết Sư Thú !
"Xuy xuy ~~
Cái đuôi của Hồng Đồng Tuyết Sư Thú mấy lần muốn quấn lấy Luân Hồi Thương, muốn đem Luân Hồi Thương cắm trong cơ thể rút ra!
Chính là, Luân Hồi Thương đâm vào vị trí rất không được tự nhiên, Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cái đuôi vặn vẹo cũng chỉ trong một phạm vi, cái đuôi cố quấn lấy Luân Hồi Thương. Giống như nhân loại muốn dùng đầu lưỡi liếm mũi vậy. Chuyện này là phi thường khó khăn !
"Rống ~~~~~~ Như thế nào đều cuốn không được, nhổ không được Luân Hồi Thương, khiến Hồng Đồng Tuyết Sư Thú một bên chạy, một bên phẫn nộ tê rống.
Nó chỉ có thể dựa vào cơ thể chậm rãi đem Luân Hồi Thương đẩy ra ngoài! Nhưng làm cách này quá chậm! Cũng phải chịu thống khổ quá lớn!
Một người một thú, mười cái hô hấp công phu, liền truy đuổi tới một tòa tuyết sơn trước mặt.
"Hô!" Hồng Đồng Tuyết Sư Thú trực tiếp nhảy lên tuyết sơn, dẫm nát tuyết trên mặt đất, nó có vẻ thực nhẹ nhàng linh hoạt. Như mèo con, ở trên tuyết sơn chạy trốn, Hồng Đồng Tuyết Sư Thú tốc độ lại không chậm hơn so với chạy trên cỏ.
Đằng Thanh Sơn biến sắc.
"Không tốt! Hồng Đồng Tuyết Sư Thú này chính là sinh tồn nơi hoang vu băng hàn, chạy trốn trên mặt tuyết và chạy trên cỏ nhanh như nhau! Ở trên mặt tuyết ta đuổi không kịp!" Đằng Thanh Sơn mắt thấy khoảng cách hai bên càng ngày càng xa, mà Luân Hồi Thương của mình, còn cắm trên phần eo Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.
Luân Hồi Thương liền như vậy bị mang đi?
"Tuyết sơn, tuyết sơn..." Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên linh quang chợt lóe, miệng ra thật lớn, hút một hơi! không khí chung quanh dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Đằng Thanh Sơn.
Ngực giống như ống bễ!
Bên ngoài thân Nội gia cương kình lóe ra, Đằng Thanh Sơn ngậm miệng lại, một hồi súc lực, sau đó há miệng ra.
"Rống ~~~ "
Tiếng hô giống như thiên lôi đánh, quanh quẩn không ngừng trong thiên địa."Ầm vang long ~~~" Chấn động mãnh liệt, toàn bộ lớp tuyết đọng ở ngoài tuyết sơn đều chấn động, rồi sau đó tuyết đọng trên đỉnh núi ầm ầm chảy xuống chân núi.
Nhất thời, tuyết lở như trời sụp, đất nứt!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.