Chương 228: Thiên Thần Xuất Quan


Số từ: 2606
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
- Hô Hòa huynh đệ, có chuyện gì vậy? - Vạn Thiên Dương hô từ xa.
- Thần sử đại nhân! - Nhóm vệ binh tuần tra kia lập tức hành lễ.
Vạn Thiên Dương gật gật đầu, gã vệ binh thủ lĩnh liền mở miệng nói:
- Thần sử đại nhân, vị khách nhân này muốn rời khỏi khu vực Thần Nữ cung điện tới địa phương khác dạo chơi. Tuy nhiên theo quy củ của Thiên Thần Sơn ta, ngoại nhân một mình một người thì không cho phép tại địa phận Thiên Thần Sơn đi lại, cho nên chúng ta ngăn cản hắn.
- Nga, Hô Hòa huynh đệ.
Vạn Thiên Dương nhìn Đằng Thanh Sơn cười, nhiệt tình nói:
- Thiên Thần Sơn chúng ta đúng là có quy củ này! Bất quá, nếu Hô Hòa huynh đệ muốn đi dạo đây đó, ta có thể bồi tiếp Hô Hòa huynh đệ đi một chút!
Đằng Thanh Sơn nhìn gương mặt tràn đầy vẻ tươi cười của Vạn Thiên Dương.
- Vạn Thiên Dương này phỏng chừng cũng chỉ là chồn hôi đi chúc tết gà! Không phải dạng tốt đẹp gì!
Thanh Sơn chỉ nhìn thoáng qua Vạn Thiên Dương, lắc đầu nói:
- Không cần!
Nói xong, Đằng Thanh Sơn quay đầu lại hướng chỗ ở của mình đi đến.
Vạn Thiên Dương nhìn theo bóng dáng Đằng Thanh Sơn, sờ sờ cằm, trong đôi mắt xẹt qua một tia hàn quang:
- Dựa vào cử chỉ của sư muội có thể thấy mức độ thân mật của nàng với tên Hô Hòa này rõ ràng vượt hơn mình nhiều! Hừ… Không quản hậu quả như thế nào...... Gã Hô Hòa này tốt nhất là diệt trừ! Cho dù không thể diệt trừ, cũng phải tìm cách đuổi hắn đi! Không thể để hắn dây dưa tại Thiên Thần Sơn, cùng với sư muội sớm tối ở chung. Một nam một nữ, hơn nữa sinh hoạt ở gần nhau như vậy...... Quan hệ lại tốt như vậy, một ngày nào đó xảy ra việc…
Tưởng tượng đến đây, Vạn Thiên Dương trong lòng không khỏi ghen tị đến phát điên, đối với Đằng Thanh Sơn sát ý lại càng thêm mãnh liệt!

Đằng Thanh Sơn lúc này tại khoảng đất phía trước của lầu các ung dung diễn luyện Tam thể thức. Mà Vạn Thiên Dương kia sau khi đảo ánh mắt qua hướng này cũng rất nhanh rời đi.
- Chỉ là một kẻ tiểu nhân, không đáng để lo! - Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ đem gã Vạn Thiên Dương này để vào mắt.
Không lâu sau, một thân ảnh với bộ áo bào trắng từ dưới chân núi thoăn thoắt nhanh chóng leo lên. Chính là Lý, sắc mặt nàng ửng đỏ hưng phấn nhắm hướng này chạy tới, mà Đằng Thanh Sơn cũng dừng lại việc luyện tập.
- Hô Hòa đại ca, quyền pháp của ngươi là loại quyền pháp nào vậy? Vô cùng đơn giản, dường như cũng không bằng các loại kĩ năng màu mè ngoài giang hồ. - Lý cười dò hỏi. Đằng Thanh Sơn cũng chỉ cười cười.
Tam thể thức, lấy Hình, Ý làm gốc rễ, làm sao có thể khơi khơi như vậy mà nhìn thấu?
Ở trên toàn Cửu Châu đại địa, có thể nhìn ra ý cảnh ẩn chứa trong Tam thể thức chỉ sợ cũng chỉ có Hư cảnh cường giả.
- Tiểu.
Đằng Thanh Sơn hỏi ngược lại:
- Lúc này ta ở tại đây là không thể xuống núi cũng không thể lên núi. Thần sơn các ngươi hiện giờ quy củ thật đúng là nghiêm ngặt.
Lý lập tức hiểu ra:
- Hô Hòa đại ca, ngươi vừa rồi có phải bị nhóm hộ vệ đi tuần ngăn cản? A, cũng là ta quên không nói trước với ngươi. Hiện giờ trên núi quả thật là có rất nhiều những nơi cấm địa ẩn chứa bí mật.
Nói xong Lý nhìn thoáng qua chung quanh, thấy bọn thị nữ đều ở cách xa, liền hạ giọng nói:
- Ngay cả một vài bảo vật trọng yếu của sư môn ta hiện đều đặt ở Thần sơn, cho nên Đằng đại ca, không có ta hướng dẫn ngươi ngàn vạn lần đừng chạy loạn, nếu không may tự tiện xông vào một cái cấm địa, vậy là nguy rồi.
Đằng Thanh Sơn trong lòng chợt động. Lúc trước Vạn Thiên Dương cũng nhiệt tình mời mọc bồi tiếp mình dạo chơi…
- Nếu xâm nhập cấm địa hậu quả là gì? - Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
- Một vài hiểm địa quan trọng, sư môn đã có nghiêm lệnh! Nếu tự tiện xâm nhập, giết không tha. Tuy nhiên cấm địa cũng chia cao thấp, có vài cấm địa ta đi vào sẽ không sao, nhưng là ngươi đi vào lại không được. - Lý trịnh trọng nói, nàng tại Thiên Thần Sơn địa vị cao cả, chỉ thấp hơn Thiên Thần. Cho nên đại bộ phận cấm địa, đích xác nàng có thể tiến vào.
Đằng Thanh Sơn trong lòng chợt hiểu ...... Vạn Thiên Dương kia nhiệt tình mời mọc bản thân rốt cuộc có mục đích gì.
Lợi dụng việc bản thân không có chút nào hiểu biết đối với Thiên Thần Sơn, đem chính mình đưa vào cấm địa. Đến lúc đó, lấy Thiên Thần Sơn bát đại Thần Tướng, đặc biệt còn có vị Thiên Thần cao cao tại thượng kia , muốn giết chính mình quả thực dễ như trở bàn tay.
- Tiểu, tin tức ta nhờ ngươi hỗ trợ thu thập đã có kết quả chưa? - Đằng Thanh Sơn thấp giọng nói.
Lý cũng thấp giọng nói:
- Đằng đại ca, Thiên Thần Sơn tại Dương Châu Giang Ninh quận thành dù là có trú điểm, bất quá ngày hôm qua mới vừa truyền lệnh tới, phỏng chừng hôm nay chỉ có thể thu thập rồi xử lý lại cho tốt.Còn muốn truyền về tới Thiên Thần Sơn! Theo ta phỏng đoán, nhanh nhất cũng phải đến chạng vạng tối ngày mai. Thậm chí còn đến buổi sáng ngày kia.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Dương Châu, tại Cửu Châu là cực nam, mà cực bắc của đại thảo nguyên còn cách nơi này không ít. Khoảng cách hai bên quá mức xa xôi, chỉ riêng công tác truyền tin đã tiêu hao không ít thời gian. Hơn nữa thu thập tình báo, hao phí hai ba ngày đã là rất nhanh.
- Cha mẹ! Tiểu Vũ......- Đằng Thanh Sơn trong lòng quả thực luôn băn khoăn về người thân đang ở tại Dương Châu xa xôi.
Thời gian này tại Thiên Thần Sơn, Lý cũng không có rời đi ra ngoài, thường xuyên đi tìm Đằng Thanh Sơn. Còn Đằng Thanh Sơn cũng dành đại đa số thời gian còn lại luyện quyền ở trong phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Một tòa tháp cao cao ngất màu đỏ thẫm đứng sừng sững trên đỉnh Thiên Thần Sơn, đây là chỗ tu luyện của cường giả tối cao Thiên Thần Sơn - Thiên Thần Tháp!
Tại Thiên Thần Sơn, muốn biết địa vị cao thấp thế nào cũng chỉ cần xem ngươi có thể ở tại địa phương nào của Thiên Thần Sơn là lập tức rõ ràng.
Địa vị càng cao thì nơi ở càng cao, Thiên thần tự nhiên là ở tại đỉnh núi!
Trong Thiên Thần Tháp, ở tại tầng thứ ba có không ít ánh sáng xuyên qua cửa sổ mông lung soi rọi đại sảnh rộng lớn mà trống trải.
Qua cánh cửa chỉ thấy một chiếc bàn với hai cái nệm vô cùng đơn giản, trên đó có hai người mặc áo choàng màu vàng đang ngồi khoanh chân giống như khổ tu giả.
Người bên trái nhìn qua dung mạo tựa như năm sáu mươi tuổi, ngũ quan ngay ngắn, khuôn mặt cương nghị, mày rậm tai to, đôi mắt tựa như mắt hổ. Chỉ có tóc mai hai bên đã hoa râm mới vô tình mà để lộ ra tuổi tác thật sự của hắn.
Mà vị lão giả ở bên phải, từ tóc cho đến lông mi tất cả đều đen nhánh, mái tóc dài rối tung tán loạn thả đến trước ngực, lông mi đen dài cũng rủ xuống tận gò má. Hắn có gương mặt tròn cùng với sắc mặt hồng nhuận tựa như trẻ con, trên mặt luôn có vẻ tươi cười, dường như chỉ cần nhìn vào khuôn mặt hắn là đối phương không cảm thấy vui vẻ không được.Chỉ là cặp tinh nhãn của hắn tuy không lớn nhưng lại tựa như ẩn chứa thiên địa huyền ảo.
Một gã hắc y nghiêm trang cung kính hành lễ:
- Thiên Thần, đệ nhất Thần Tướng đại nhân!
Hai người ngồi xếp bằng kia, đúng là đệ nhất Thần Tướng cùng với người sáng lập Thiên Thần Sơn - Thiên Thần!
- Là Phong nhi!
Vẻ mặt Thiên Thần vẫn tươi cười như trước, nhìn Tôn Phong, tựa như một vị thần nhìn xuống chúng sinh:
- Ta đã lâu không gặp sư phó của ngươi, lần này sư phó của ngươi cho ngươi lại đây vì chuyện gì?
Thiên Thần nói, mà ở vị nam tử có khuôn mặt cương nghị, hai lọn tóc mai hoa râm ngồi ở bên cạnh kia lại không lên tiếng.
Tôn Phong cung kính nói:
- Thiên Thần, lần này không phải là sư phó phái ta lại đây, là cung chủ lệnh cho ta lại đây!
- Cung chủ? - Trên mặt vị Thiên Thần, đôi mắt thần quang chợt lóe nhìn Tôn Phong.
Đệ nhất Thần Tướng bên cạnh, cũng là cả kinh!
Cung chủ truyền lệnh?
- Thiên Thần, đây là thư tín cung chủ lệnh cho ta giao cho Thiên Thần. - Tôn Phong cung kính, từ trong lòng lấy ra một phong thơ đưa hướng về phía Thiên Thần.
Thiên Thần vẫy tay một cái, thư tín liền bay tới trước mặt. Nhanh chóng mở ra thư tín, nhìn kỹ, nét cười trên mặt Thiên Thần càng thêm sáng lạn. Cười cười liếc mắt một cái nhìn đệ nhất Thần Tướng bên cạnh:
- Bột Nhật Lôi Mục, xem ra Thiên Thần Sơn ta rốt cục có thể vận động một chút rồi!
Nói xong, Thiên Thần cũng đem thư tín này đưa cho đệ nhất Thần Tướng bên cạnh. Đệ nhất Thần Tướng Bột Nhật Lôi Mục cũng chính là là thủ hạ được Thiên Thần tín nhiệm nhất.
Bột Nhật Lôi Mục vừa xem qua, cũng không kìm được động dung:
- Sư phó! Cung chủ ẩn nhẫn nhiều như vậy năm, rốt cục cũng quyết định bắt đầu hành động rồi! Ân...... Sư phó, người chuẩn bị hành động như thế nào?
Thiên Thần đứng dậy, chậm rãi đi đến trước cửa sổ nhìn ra phía xa xăm biển mây vô tận.
- Trên Bắc Hải, có một ngàn thạch đảo! Hiện do Thiên Thần Sơn ta cùng với Tuyết Ưng Giáo chia ra khai thác. Tuyết Ưng Giáo kia ước chừng sở hữu 6 phần, nay chúng ta đã có thể hành động......Vậy trước hết đem Tuyết Ưng Giáo nhân mã trên các đảo này toàn bộ diệt trừ! Trong vòng một năm, bắc bộ thảo nguyên cùng với các đảo trên Bắc Hải, Thiên Thần Sơn ta phải hoàn toàn khống chế.- Thiên Thần mặt mang nét cười thong dong nói, nhưng khí thế sát phạt ẩn chứa trong đó lại làm cho người ta kinh hãi!
Thiên Thần Sơn vẫn một mực ẩn nhẫn làm cho Tuyết Ưng Giáo chiếm lấy không ít địa phương ở đại thảo nguyên, cùng với một vài đảo nhỏ trên Bắc Hải.
Đại điện ở tầng một Thiên Thần Tháp hôm nay rộng mở, mà bảy tên Thần Tướng lại đang tụ tập tại đây. Biết được Thiên Thần muốn xuất quan, đám Thần Tướng này đương nhiên phải tụ tập nghênh đón.
Đát! Đát! Đát!
Từ cầu thang gỗ phía trên truyền đến tiếng vang vọng của bước chân, bảy tên Thần Tướng vốn đang thì thầm nghị luận, nhất thời vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn.
Chỉ thấy một lão giả áo bào màu vàng đạm bạc, mặt tròn tươi cười đi xuống dưới, đi theo phía sau hắn là đệ nhất Thần Tướng cùng với Tôn Phong. Đại điện mang khí tức nghiêm trang theo sự xuất hiện của Thiên Thần tựa hồ trở nên tràn ngập một cỗ tâm tình vui vẻ, bảy vị Thần Tướng đều cảm thấy trong lòng không tự chủ được trở nên vui vẻ hơn rất nhiều!
- Sư phó vẫn như trước, sâu không lường được! - Đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ nhìn vào mắt Thiên Thần, liền cúi đầu cung kính, trong lòng còn lại cảm thán không thôi.
Có thể dễ dàng ảnh hưởng tới tinh thần của Tiên Thiên cường giả, bởi vậy có thể tưởng tượng được Thiên Thần tại phương diện "Thần" rốt cuộc đạt tới trình độ kinh khủng thế nào.
- Ân, Bột Nhật Lôi Mục, ngươi cùng với của các sư huynh đệ hảo hảo tâm sự đi thôi. - Thiên Thần mỉm cười nói một tiếng, liền hướng tới cửa hông bên cạnh rời đi.
Nhất thời, đại điện đang yên tĩnh nổi lên một trận âm thanh hàn huyên.
- Đại sư huynh! Ngươi đã đạt tới Hư cảnh sao?- Không ít người vây quanh vị đệ nhất Thần Tướng khuôn mặt cương nghị kia. Lần này, được Thiên Thần tự mình hỗ trợ, hẳn là có không ít hi vọng.
Đệ nhất thần tướng nhìn những thần tướng khác, lắc đầu có chút tiếc nuối nói:
- Vẫn chưa! Bước vào Hư cảnh từng bước từng bước quá khó khăn! Cho dù có sư phó người dùng Thần dẫn đường để ta tìm hiểu thiên địa, nhưng là ta cũng chỉ cảm giác được mơ mơ hồ hồ, vẫn như trước không một chút đột phá.
Những người khác nghe xong, không khỏi ảm đạm!
Có thể như thiên thần, dùng "Thần" của chính mình để dẫn đường "Thần" của đệ tử tìm hiểu thiên đạo đã là cảnh giới bất khả tư nghị! Có thể nói, thời gian bước vào cánh cửa Hư cảnh bởi vậy nhanh hơn không ít.
Có thể tưởng tượng việc đột phá cảnh giới này khó khăn như thế nào.
- Nga Nhật Tề Nhĩ!
Đệ nhất Thần Tướng đột ngột dừng mắt ở đệ ngũ Thần Tướng, nhãn tình sáng lên, liền nói:
- Thời gian này ta bế quan, mà sư đệ ngươi cũng một lòng tiềm tu, lấy ngộ tính của sư đệ ngươi khẳng định là có chỗ đột phá a! Sư đệ, ngươi cùng ta không ngại luận bàn một chút chứ? - Đệ nhất Thần Tướng hai mắt lóe sáng.
Trong đông đảo Thần Tướng, cũng chỉ có đệ ngũ Thần Tướng là có thể miễn cưỡng giao thủ cùng với đệ nhất Thần Tướng.
- Đại sư huynh, ngươi đừng tìm tới ta chứ!
Đệ ngũ Thần Tướng tựa như hoảng sợ, vội vàng nói:
- Ta còn không có đột phá cái gì, vẫn cố gắng khổ luyện thôi!
oOo
Chú thích:
chồn hôi chúc tết gà: ý nói là không có ý tốt
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.