Chương 254
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2493 chữ
- 2020-05-09 06:56:50
Số từ: 2488
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
- Lần thứ tám!
Đằng Thanh Sơn còn nhớ tình huống tốc độ dòng nước luân phiên thay đổi.
- Đằng đại ca, người nói phía trước có một tòa hải đảo rất lớn?
Lý kinh ngạc nói, nhìn kỹ phương bắc, nhưng là... Nàng chỉ có thể chứng kiến một mảng tối đen như mực, chỉ có gió biển thét gào.
- Ân!
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Đợi lát nữa muội sẽ thấy được.
Lý cũng không có thực lực nhìn trong đêm tối giống mình.
Hồi lâu...
- Lần thứ chín!
Đằng Thanh Sơn phát hiện thuyền lại lần nữa chậm lại, cho dù cái gọi là 'chậm ' so với bình thường trên biển tiến lên tốc độ còn nhanh hơn. Mà giờ phút này cái gọi là 'mau ', lại càng nhanh kinh người.
- Rầm!
Bỗng nhiên một tiếng va chạm mãnh liệt vang lên.
Cả thuyền gỗ đột ngột một phen trao đảo.
- Ân?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
- Bất hảo. Bên dưới có đá ngầm!
- Đá ngầm?
Sắc mặt Lý cũng khẽ biến.
Nếu là đá ngầm nổi trên mặt nước trước mặt thì sớm có thể thấy. Hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng là đa số đá ngầm ở dưới mặt nước. Mà chiều sâu của thuyền gỗ ngập trong nước lại vừa vặn có thể đụng phải mấy cái đá ngầm này. Cái này làm cho người ta muốn tránh cũng không thể tránh. Chỉ có thể dựa vào vận khí hên xui!
- Rầm!
Lại thêm một lần va chạm.Thuyền gỗ lại nhoáng lên. Lý liền nắm lấy đầu thuyền, lo sợ bị chấn rớt xuống biển.
- Sẽ không có việc gì đâu.
Thanh Sơn an ủi nói.
- Thuyền gỗ thân bằng gỗ, nhưng so với sắt thép còn cứng rắn hơn, độ dẻo dai lại rất tốt. Hơn nữa cả cái đáy thuyền đều rất dầy. Chịu đựng được lực đánh sâu vào! Trên đường chúng ta cũng chạm qua không ít lần đá ngầm còn không có việc gì mà. Chỉ cần chống đỡ qua khu vực đá ngầm này thì sẽ không sao nữa.
Rầm! Rầm! Rầm!
Lần lượt liên tiếp va chạm, thuyền gỗ lần lượt bị đụng trao đảo.
Tốc độ thuyền như thế này, va chạm mãnh liệt như vậy. Chỉ sợ ngay cả là thuyền lớn được làm bằng sắt thép đúc cũng phải thủng một lỗ lớn, may mắn là thuyền gỗ, tính dẻo dai sẽ tốt hơn, chịu va chạm được nhiều hơn.
Một lát...
- Đằng đại ca, muội thấy được, thấy được, chẳng lẻ chúng ta đã đến Bắc Hải đại lục rồi sao?
Lý dựa vào ánh trăng mơ hồ, rốt cục cũng miễn cưỡng nhìn thấy đường ven biển trải dài, đặc biệt càng tới gần lại càng nhìn không thấy điểm cuối.
- Chúng ta hiện tại cách đảo nhỏ chỉ còn vài dặm.
Đằng Thanh Sơn nhìn mặt biển mãnh liệt, thuyền gỗ lại đột ngột chấn động, lại đụng vào đá ngầm.
Đằng Thanh Sơn trong lòng lại tính toán:
- Tốc độ luân phiên thay đổi khoảng cách hơn mười dặm hải trình. Hiện tại đây là lần thứ chín... Cũng chính là khu vực tổng cộng chín liên hoàn... Chín liên hoàn!
Đằng Thanh Sơn ánh mắt hướng lục địa phía trước vài dặm nhìn kỹ, bãi biển giữ thảm thực vật rất tươi tốt.
- Xuy...
Thuyền gỗ đậu ở bờ biển, sau đó Đằng Thanh Sơn thả neo bình ổn.
- Tiểu, chúng ta xuống đi xem.
Đằng Thanh Sơn liền nói.
- Ân.
Mọi khi, đụng tới hải đảo Lý cũng giống như Đằng Thanh Sơn cùng nhau rời thuyền.
- U ~~
Cuồng Phong Ưng cũng bay lên, một đạo rời thuyền.
Liên tục phiêu bạt trăm dặm hải trình qua đến cửu liên hoàn thuỷ vực, chờ đến khi bọn Đằng Thanh Sơn đến bờ biển, trời đã tờ mờ sáng.
Trên bờ cát. Đằng Thanh Sơn cùng Lý sóng vai đi trên bờ cát, bỗng nhiên Đằng Thanh Sơn biến sắc, quay đầu nhìn về phía chỗ thực vật sum xuê phía trước quát:
- Đi ra!
"Bá bá!"
Chỗ thực vật sum xuê bên kia lập tức vang lên một tiếng loạn, thân thể Đằng Thanh Sơn vừa động như một đạo kình phong gào thét lao qua, trong nháy mắt công phu cũng đã chạy vọt vào chỗ thực vật sum xuê kia, còn Lý đứng tại chỗ chờ, nàng rất tin tưởng Đằng Thanh Sơn.
Rất nhanh...
- Đằng đại ca.
Lý cười hô, giờ phút này Đằng Thanh Sơn bắt lấy một trung niên hán tử trở về.
- Đại hiệp tha mạng đại hiệp tha mạng!
Trung niên hán tử không ngừng nói.
- Đại hiệp?
Lý kinh ngạc khi nhìn trung niên hán tử này.Tại trên toàn Cửu Châu đại địa rất ít xuất hiện loại xưng hô 'đại hiệp' này, quan trọng nhất chủ yếu là trung niên hán tử này tuy rằng khẩu âm có chút không được tự nhiên, nhưng là ngôn ngữ này rõ ràng là ngôn ngữ Cửu Châu đại địa.
- Ta hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời một câu, thành thật khai báo!
Đằng Thanh Sơn trong tay một thanh lợi kiếm, đây đúng là binh khí của trung niên hán tử.
Trung niên hán tử liền nói:
- Ta gọi là Thượng Quan Tuyền!
- Thượng Quan, cái họ này thực sự rất ít khi gặp.
Lý ở một bên nói thầm, trung niên hán tử kêu là Quan Tuyền ngay lâp tức biện giải:
- Vị nữ hiệp, cái này ngươi nói không đúng! Thượng Quan chính là Bắc Nhan trấn thế gia vọng tộc.
- Bắc Nhan trấn?
Đằng Thanh Sơn trong lòng vừa động.
- Bắc Nhan trấn các ngươi có bao nhiêu người?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Thượng Quan Tuyền rùng mình, tựa hồ có chút nghi hoặc khi Đằng Thanh Sơn hỏi như vậy. Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống:
- Ta hỏi ngươi đáp! Nếu còn trì hoãn... Đằng Thanh Sơn dùng một chút lực, chuôi lợi kiếm cầm trong tay trực tiếp bị nắm thành bánh quai chèo, sau đó chỉ nghe rắc một tiếng giòn vang, đại lượng bột sắt vỡ vụn ào ào từ lòng bàn tay Đằng Thanh Sơn rơi xuống.
- Bột sắt?
Thượng Quan Tuyền sợ ngây người.
Một thanh kiếm nắm thành bánh quai chèo, không khó! Bẻ gãy thành một vài đoạn cũng không khó! Nhưng đem kiếm biến thành bột sắt điều này quả thực bất khả tư nghị.
Thượng Quan Tuyền bị Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua, lại vừa thấy bột sắt, trong lòng phát lạnh, liền nói:
- Ta đánh giá Bắc Nhan trấn cũng có mấy chục vạn người.
- Trên đảo cùng có bao nhiêu trấn!
Đằng Thanh Sơn lại hỏi.
Thượng Quan Tuyền tuy rằng kỳ quái đối phương vì cái gì mà lại hỏi những vấn đề rất bình thường này, nhưng hắn cũng không dám trì hoãn:
- Minh Nguyệt đảo tổng cộng có mười tám trấn.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý nhìn nhau, đôi mắt trong đều có vẻ khiếp sợ.
Cho dù là tại Cửu Châu đại địa có số hải đảo bên cạnh, một hải đảo có thể có mấy vạn người cũng nhiều. Nhưng đạt tới hơn mười vạn dân cư, đều là hải đảo phi thường lớn. Tại chỗ sâu trong Bắc Hải, không ngờ ẩn chứa một cái đảo hơn một ngàn vạn nhân khẩu!
- Ngươi sáng sớm, đến bờ biển làm gì?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Ta là một ngư dân.
Thượng Quan Tuyền liền nói.
- Buổi sáng đi tới...
- Ngư dân còn mang lợi kiếm? Ta xem kiếm pháp của ngươi vừa rồi cũng được!
Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống, vừa rồi khi đi bắt đối phương, một kiếm đối phương liều mạng kia, đích xác rất có uy lực.
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc nhìn thấy Đằng Thanh Sơn:
- Đại hiệp, từ nhỏ chúng ta tiến hành học kiếm rồi, chung quanh tất cả các thôn trang lớn nhỏ, ai mà không học kiếm pháp? Đại hiệp người sao lại trách móc?
- Học kiếm?
Lý ngạc nhiên.
Đằng Thanh Sơn lại là chấn động!
Học kiếm cùng dạng với trường học xã hội kiếp trước? Mọi người từ nhỏ đều phải đi học kiếm pháp? Đây là một cái đảo nhỏ như thế nào? Hơn một ngàn vạn dân cư đều học kiếm pháp, cho dù là cả Dương Châu, tuy rằng hai ba triệu dân cư. Nhưng chân chính có thể hệ thống học tập nội kình, kiếm pháp, sợ cũng là ngàn vạn người thôi.
Những người bình thường khác, căn bản không có cơ hội, chỉ biết hai ba chiêu cái kỹ năng là cùng.
- Đều học kiếm?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Có học những binh khí khác như búa, đao không?
- Búa thường dùng chặt cây, đao bổ gỗ.
Kia Thượng Quan Tuyền liền nói.
- Chẳng qua lợi hại nhất đương nhiên là kiếm pháp! Kiếm học vĩ đại đệ tử, kiếm pháp đều rất lợi hại.
- Ân, trên người ngươi có tiền bạc gì không?
Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên hỏi.
- Có, có.
Ngay lập tức Thượng Quang Tuyền từ trong lồng ngực lấy ra một hạt châu xinh đẹp màu trắng.
...
Đằng Thanh Sơn hỏi loanh quanh ngư dân 'Thượng Quan Tuyền' này, rốt cục đối với cả Minh Nguyệt đảo hắn đại khái có chút nhận biết, trên Minh Nguyệt đảo, tiền lưu hành ở đây đều không phải là vàng bạc. Mà trên đảo Minh Nguyệt có vài loại hạt châu đặc biệt chia làm tử châu, bạch châu và châu màu xám, nhưng trân quý nhất chính là tử châu được dùng như một loại tiền tệ. Một viên tử châu đại khái tương đương với một trăm bạch châu, một viên bạch châu cũng tương đương với một trăm khỏa châu màu xám.
Vì phòng ngừa thuyền gỗ bị những ngư dân khác đánh cắp, Đằng Thanh Sơn lại nhớ tới thuyền gỗ, lại hướng phía nam đi tới mấy dặm đường. Qua vài dặm tại chỗ nước chảy mãnh liệt, Đằng Thanh Sơn cho dù bơi mau, cũng miễn cưỡng triệt tiêu tốc độ du động của dòng nước.
Bởi vậy có thể thấy được, này dòng nước nhanh cỡ nào!
Lập tức Đằng Thanh Sơn lặn xuống nước, trực tiếp lôi xích sắt, trong nước lôi kéo thuyền gỗ đi tới khoảng hai dặm sau đó đem thuyền gỗ neo trong một dải đá ngầm.
- Dòng nước chảy xiết như thế, cho dù là Tiên Thiên cường giả cho dù muốn du động trong mạch nước ngầm dưới biển này cũng sẽ phải cố hết sức.
Đằng Thanh Sơn rất yên tâm đặt thuyền gỗ ở chỗ này, sau đó đem Luân Hồi Thương tháo dỡ bỏ vào bao, lại lấy một viên Thiết Diệp quả bỏ vào bao mới rời thuyền gỗ đi.
Trên bờ cát.
- Chúng ta đi!
Đằng Thanh Sơn, Lý, cùng với ngư dân bị kèm hai bên 'Thượng Quan Tuyền' kia một đường xuất phát.
...
Trên đường hoang vắng, Đằng Thanh Sơn, Lý lưng vác bao, cùng Thượng Quan Tuyền này một đường xuất phát, mà trên bầu trời Cuồng Phong Ưng đang bay xoay quanh. Thượng Quan Tuyền kia căn bản không biết, Cuồng Phong Ưng cùng hai người trước mắt có quan hệ.
- Đại hiệp, ngươi quá lợi hại, một chiếc thuyền lớn, ngươi chỉ một người cũng có thể đem nó bơi đi xa như vậy?
Thượng Quan Tuyền rất là khâm phục.
- Kia chính là 'Cửu Khúc Quỷ Vực' trong truyền thuyết a, cho dù là các đệ tử cường đại của kiếm lâu, cũng căn bản không dám tiến vào Cửu Khúc Quỷ Vực. Rất nhiều ngư dân tự tiện đi qua đó, phần lớn sẽ bị chết đuối.
Đằng Thanh Sơn cười cười.
Cửu Khúc Quỷ Vực?
Cái tên này nghe cũng được, lấy Đằng Thanh Sơn quan sát... Đáy mạch nước ngầm chảy rất mãnh liệt, Tiên Thiên cường giả như mình bơi lội còn được. Nhưng nếu kéo một chiếc thuyền lớn đi tới, cho dù là Tiên Thiên Kim Đan cường giả cũng không có khả năng kiên trì bao lâu. Dù sao bọn họ không giống Đằng Thanh Sơn có thể kiên trì trong thời gian dài.
- Cửu Khúc? Là tên ai?
Đằng Thanh Sơn trong lòng vừa động, trên Minh Nguyệt đảo xem ra có người biết, có chín lần tốc độ gia tốc.
- Ngận Cửu.
Thượng Quan Tuyền nói.
- Dù sao đời đời tựu như vậy truyền xuống tới, chẳng qua, không ai có thể xông qua Cửu Khúc Quỷ Vực. Đại hiệp, các ngươi là từ bên ngoài tới?
Này Thượng Quan Tuyền cũng có chút ý thức được.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, nhìn hắn một cái:
- Biết ít, mới có thể sống lâu!
Thượng Quan Tuyền đáy lòng phát lạnh, nghĩ đến thủ đoạn đáng sợ của Đằng Thanh Sơn ngay lập tức gật đầu.
- Tiểu, Minh Nguyệt đảo này chúng ta đi dạo vòng quanh xem, đợi lát nữa kiếm chút đồ ăn ở đây đưa lên thuyền!
Đằng Thanh Sơn nói, Lý cũng lập tức gật đầu, ăn cá nướng mãi cũng ngán. Đằng Thanh Sơn cùng Lý nói chuyện cũng không kiêng dè Thượng Quan Tuyền tồn tại... Một cư dân trên đảo cũng đang vác chút hàng hóa bước đi.
Cần gì phải quản người khác?
...
Không bao lâu, bọn Đằng Thanh Sơn đi trên đường lớn, cũng thấy được thôn trang cách đó không xa.
- Đó là thôn ta ở.
Thượng Quan Tuyền cười nói.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn lại.
- Hây!
- Ha!
Một nhóm hài đồng thoạt nhìn mới khoảng năm sáu tuổi, sáu bảy tuổi, đang cầm nhánh cây, luyện tập một bộ kiếm pháp võ thuật. Lấy Đằng Thanh Sơn nhãn lực cũng có thể phán đoán:
- Kiếm pháp này không ngờ cũng là một bộ thượng đẳng kiếm pháp! Trong thôn hài đồng luyện kiếm pháp, đều là thượng đẳng kiếm pháp?
- Bọn chúng đang luyện kiếm, về sau cũng có thể tiến vào Bắc Nhan trấn chúng ta học kiếm!
Thượng Quan Tuyền cả cười nói.
- Khi còn bé phải cố gắng, sau này mới có thể bộc lộ tài năng trước thập bát trấn học kiếm tiến vào kiếm lâu! Trở thành đệ tử kiếm lâu cường đại!
--------------------------------