Chương 257
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2545 chữ
- 2020-05-09 06:56:51
Số từ: 2540
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
- Chuyện này nguy rồi! - Thượng Quan Tuyền sắc mặt đại biến.
- Đại hiệp, bảo thuyền của các ngươi bị quân sĩ của phủ tướng quân phát hiện. Bảo thuyền có thể vượt qua đá ngầm trong cửu khúc quỷ mà không bị hư hao gì, khẳng định là các quân sĩ rất thèm thuồng! Đại hiệp, trên bảo thuyền của các ngươi còn có những bảo vật khác không?
Đằng Thanh Sơn nhìn ra xa nói:
- Bảo thạch lớn màu xanh biếc ban nãy có tính là bảo vật không?
- Đương nhiên là tính. - Thượng Quan Tuyền kinh hãi:
- Đại hiệp, bảo thuyền này của các ngươi bây giờ muốn lấy lại cũng rất khó khăn.
- Bọn họ rốt cuộc là ai? Quân sĩ của phủ tướng quân sao?
Đằng Thanh Sơn vẫn là không vội.
Ít nhất mọi chuyện còn nằm trong tầm tay, thuyền cũng chưa có bị đưa đi.
Thượng Quan Tuyền ngay lập tức giải thích, nói:
- Đại hiệp, như ta đã nói lúc trước, Minh Nguyệt đảo chúng ta có mười tám trấn, tổng cộng cũng có mười tám phủ tướng quân. Các trấn ở gần bờ biển đều có không ít quân sĩ đóng quân trong quân doanh tại bên bờ biển. Nhóm quân sĩ này chính là những quân sĩ của phủ tướng quân tại bắc nhan trấn chúng ta đang đóng quân tại bờ biển.
Đằng Thanh Sơn nghe xong gật đầu, vừa cười vừa nhìn về phía Thượng Quan Tuyền:
- Thượng Quan Tuyền, ngươi cùng chúng ta đi cả ngày rồi, cũng không tệ! Đây là ta thưởng cho ngươi.
Nói xong, Đằng Thanh Sơn từ trong người lấy ra một cái túi nhỏ, trong túi đó chính là đựng toàn tử châu, liền đưa cho Thượng Quan Tuyền.
Cái túi đựng tử châu này tuy gọi là nhỏ nhưng ước chừng cũng có trên trăm viên.
- Tử châu sao? Toàn bộ cho ta?
Con mắt của Thượng Quan Tuyền lập tức có chút phiếm hồng.
Trong đầu hắn hiện lên tình cảnh mấy năm nay ăn uống khổ sở. Hắn tuy là một nam nhân nhưng gánh vác cả một gia đình cũng hơi quá mệt mỏi:
- Ta có thể mua cho con ta một thanh lợi kiếm thật tốt, lại có thể trị bệnh cho mẹ già. - Nghĩ nghĩ, Thượng Quan Tuyền liền quỳ xuống.
- Mấy thứ này chúng ta có giữ cũng vô dụng.
Đằng Thanh Sơn duỗi tay ra. Đỡ lấy vai của Thượng Quan Tuyền, mặc cho hắn dùng sức như thế nào cũng không thể quỳ xuống được.
- Ân nhân! - Thượng Quan Tuyền trong lòng đầy cảm kích.
Hắn vốn tưởng rằng hôm nay đắc tội, nghĩ muốn phải đi theo bọn họ khổ sở cả đời. Nhưng trên trăm viên tử châu a, nếu sử dụng tiết kiệm cũng đủ cho cả nhà hắn dùng cả đời.
- Tốt lắm, ngươi hãy trở về đi. - Đằng Thanh Sơn phân phó nói.
- Ân nhân. - Thượng Quan Tuyền liền nói:
- Các ngươi ngàn vạn lần phải thật cẩn thận. Tuy chúng không có nhiều người, nhưng lại còn có... Trong quân đội, kiếm trận là phi thường lợi hại. Tục truyền, ngay cả cường giả đạt tới tiên thiên, đối mặt với đại kiếm trận, một khi bị nhốt bên trong, cũng rất là nguy hiểm.
Thượng Quan Tuyền lần này là thật lòng suy nghĩ cho hai người Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn và Lý cùng nhìn nhau.
Đại kiếm trận? Có uy hiếp cả với cường giả tiên thiên?
- Ân.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu, Thượng Quan Tuyền liên tục khom mình hành lễ, rồi sau đó nhanh chóng lặng yên rời đi, chỉ để lại hai người Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn cùng với Lý bên cạnh người đều có hai cái túi rất lớn, chứa đầy các vật phẩm như lương thực, thực vật và quần áo... mua được từ trên trấn.
- Đằng đại ca, làm sao bây giờ?
Lý nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:
- Đại sát một hồi, sau đó rời đi sao?
Lý trước kia đã trải qua nhiều chuyện như vậy, năm đó tại trước mặt sư phó, đã tự tay mình giết chết tất cả hung thủ. Vì vậy, Lý tự nhiên sẽ không phải là dạng người nhân từ nương tay.
- Nơi này chỉ có mấy trăm người.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua về phía xa xa:
- Tùy xem tình huống thế nào đã, có thể không cần giết người thì sẽ không giết. Nếu là thật sự khó chơi.....thì sẽ không thể trách chúng ta !
Đằng Thanh Sơn ánh mắt bình tĩnh.
Vài trăm tên quân sĩ sao? Cho dù là kiếm thuật cao siêu, Đằng Thanh Sơn căn bản cũng không có để vào mắt.
- Đi qua bên đó đi!
Đằng Thanh Sơn một mình mang cả hai cái túi cực to, trên lưng còn có thùng đồ, đi về phía bãi biển bên kia. Lý cũng lẳng lặng đi theo phía sau.
......
Trên bãi biển, không ít quân sĩ đều đang ở trên thuyền gỗ.
- Một đám các ngươi đang làm gì vậy? Nhanh tay lên, mau đem thuyền về quân doanh bên kia đi.
Tên tướng lãnh giờ phút này trong tay còn đang cầm lấy hai khỏa Thiết Diệp quả, miệng lại không ngừng gào thét.
- Đại nhân, bảo thuyền này còn có hai căn mái chèo, hơn nữa đều là cực kỳ to lớn. Chúng ta căn bản không thể làm nó động đậy.
Trên thuyền gỗ, một đám quân sĩ cũng nóng nảy.
- Cái gì?
Tên tướng lãnh trừng mắt, lúc trước, khi hắn lên thuyền chỉ để ý đến bảo bối Thiết Diệp quả này, căn bản không chú ý đến hai căn mái chèo trên thuyền.
Đối với loại thuyền gỗ lớn hơn mười trượng như thế này, hai căn mái chèo cộng thêm đang ở bên trong phạm vi của cửu khúc quỷ, nếu là quân sĩ bình thường thì làm sao có thể khởi động nổi?
- Con mẹ nó, thật đúng là phiền toái.
Tướng lãnh chau mày, lập tức hướng đám người chung quanh quát:
- Các huynh đệ, mau tìm dây thừng, mọi người cùng nhau hợp sức lại, nhanh chóng kéo thuyền gỗ này về quân doanh cho ta. Lần này, có nhiều bảo bối như vậy... Nộp lên trên một nửa, còn lại huynh đệ chúng ta sẽ chia nhau!
- Tốt lắm!
Một đám các quân sĩ đều hưng phấn đỏ mắt, tựa như nghé con gặp mẹ, có tên lên thuyền tìm dây thừng, có tên đi lấy lưới đánh cá, lại có vài tên đi tìm người đánh cá chung quanh kiếm dây thừng, tóm lại, tất cả mọi người đều suy nghĩ biện pháp.
Đúng lúc này...
- Các vị, vội vã làm gì?
Một tiếng cười sang sảng đột ngột truyền đến, tựa như người quen chào hỏi nhau, thanh âm cực lớn giống như tiếng sấm ầm ầm vang dội.
Nhất thời tên tướng lãnh và bao quát tất cả đám quân sĩ đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một tên thanh niên, râu tóc dài rối tung, trên hai vai là hai cái bao tải siêu to, còn lớn hơn bản thân hắn. Đang đi bên cạnh hắn lại là một cô gái xinh đẹp mặc y phục màu tím.
Một tên dã thú, một vị tiên nữ, hai người đứng chung một chỗ, thật sự khiến cho người ta ngạc nhiên.
- Cút ngay, cút ngay đi!
Có tiếng quân sĩ quát:
- Tướng quân phủ làm việc, người khác đều cút đi!
Thấy Đằng Thanh Sơn đến, nhất thời có một tên quân sĩ tiến đến đuổi Đằng Thanh Sơn ra xa một chút.
- Mau cút đi!
Tên quân sĩ đánh một chưởng lên trên ngực Đằng Thanh Sơn nhằm đẩy hắn đi.
- Cút ngay?
Cả người Đằng Thanh Sơn là tiến lên từng bước, lồng ngực trong khoảnh khắc đột ngột dốc hết sức. Tên quân sĩ kia chỉ cảm thấy một cỗ kình đạo khổng lồ mà hết sức nhu hòa từ chính bàn tay mình dọc lên theo cánh tay, truyền đến toàn thân, sau đó bỗng...
Hô!
Tên quân sĩ toàn thân liền bị văng ra, ước chừng bay lên khoảng sáu bảy trượng.
- Bùm!
Cả người hắn ngã xuống mặt nước biển, làm nước bắn tung tóe tựa như nổi lên cành hoa màu trắng.
- Nhị ca!
Một gã quân sĩ đang lao tới, ánh mắt nhất thời đỏ lên, lập tức nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Tên hỗn đản nhà ngươi!
Một người bị đánh bay cao sáu bảy trượng, dựa theo lẽ thường, lực phản chấn tạo ra tuyệt đối đủ để đánh chết người.
Đằng Thanh Sơn khiêng hai cái túi to, đi nhanh tới.
- Vèo!
Tên quân sĩ kia rút kiếm, đâm thẳng vào Đằng thanh sơn, một kiếm đâm ra, tựa như có một cỗ hơi thở xơ xác tiêu điều lan tỏa tràn ngập ra. Mà Đằng Thanh Sơn bình thường đi tới, chính là đơn giản tiến từng bước trên mặt đất, liền quỷ dị né tránh một kiếm đó, tiếp theo, bả vai húc vào người tên quân sĩ kia làm cho hắn té ngã văng ra trên mặt cát, liên tiếp lăn đến ba bốn vòng.
- Hỗn đản!
- Muốn chết!
Nhất thời mấy trăm tên quân sĩ chung quanh nổi giận, chỉ nghe 'soạt' 'soạt' 'soạt' liên tiếp tiếng rút kiếm phát ra, mấy trăm chuôi lợi kiếm đều đã ra khỏi vỏ!
"!" Lúc này, bên trong nước biển, một bóng đầu người trồi lên, phun ra một miệng nước mặt mừng như điên, hô lớn:
- Lão tử ta không chết, ha ha, lão tử ta không chết!!!
Tên quân sĩ ban nãy bị đánh ngã lăn lộn mấy vòng quay đầu vừa thấy, liền vui mừng kinh ngạc:
- Nhị ca không chết a!
- Lão tử vẫn sống, một chút thương tích cũng không có.
Tên quân sĩ tại trong nước cũng rất vui mừng, nhất thời mấy trăm tên quân sĩ chung quanh cũng ngạc nhiên nhìn lại, tình huống bị đánh bay lên cao cách mặt đất sáu bảy trượng, không ngờ một chút vết thương đều không có? Thật sự rất quỷ dị.
Trong nháy mắt, cơ hồ tất cả quân sĩ đều hiểu được.
Thanh niên lỗ mãng khiêng hai cái túi siêu to kia là một siêu cấp cường giả chân chính! Ít nhất phương pháp vận kình lực so với bọn hắn mạnh hơn nhiều lắm.
"Sưu!""Sưu!"
Đằng Thanh Sơn cùng với Lý đều là đi mấy bước trên bãi biển, rồi đồng thời nhảy lên, Lý cũng là cao thủ hậu thiên đỉnh phong, nhảy lên trên boong tàu của thuyền gỗ cũng không phải là việc khó.
Các quân sĩ của tướng quân phủ Bắc nhan trấn trong một thoáng ngây người, Đằng Thanh Sơn cùng với Lý đều đã lên thuyền.
- Các ngươi muốn làm gì!
Trên thuyền gỗ, một vài tên quân sĩ to khỏe lập tức quát mắng khiển trách.
- Ta làm gì sao?
Đằng Thanh Sơn chân phải dùng một chút lực đẩy cánh cửa khoang thuyền mở ra, theo sau lại dùng tiên thiên chân nguyên ném hai cái túi lớn vào giữa đáy khoang thuyền. Sau đó, ĐằngThanh Sơn lập tức ngẩng đầu nhìn nhóm người này, cười nói:
- Ta còn chưa có hỏi các ngươi muốn làm gì đấy!
- Các ngươi, tất cả đều rời thuyền cho ta!
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
- Ngươi bắt chúng ta rời thuyền?
Nhóm người này quân sĩ trừng mắt.
Mười tám tướng quân phủ, ở tại Minh Nguyệt đảo đều là ngang hàng nhau .
- Ta muốn các ngươi rời khỏi thì các ngươi phải rời khỏi!
Đằng Thanh Sơn thân thể huyễn động, trực tiếp nhảy vào giữa hơn mười tên quân sĩ đang ở trên boong tàu, tay phải tay trái huy động.
Hô! Hô!
Chỉ thấy một đám quân sĩ giống như những bao cát bị Đằng Thanh Sơn đánh 'Bát' văng xuống giữa hải dương.
- Dừng tay!
Tiếng gầm gừ phẫn nộ:
- Muốn chết!
Hơn mười tên quân sĩ to khỏe đều tức giận, nhưng là có tức giận cũng vô dụng. Thời gian vẻn vẹn chỉ bằng hai lần hô hấp, bọn chúng hơn mười người đang từ trên thuyền gỗ đều đã bị quẳng xuống.
"Bủm!""Bủm!""Bủm!"
Một đám quân sĩ toàn bộ đều bị đánh văng xuống biển, làm cho nước biển bắn tung tóe lên đầy trời.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Tên tướng lãnh kia tức giận trừng đỏ mắt, lập tức giận dữ quát:
- Bảo thuyền này chính là của tướng quân phủ bắc nhan trấn chúng ta, ngươi dám tại trước mặt mấy trăm quân sĩ cướp đoạt thuyền, muốn chết phải không?
- Các ngươi ...?
Tại trên thuyền gỗ, Đằng Thanh Sơn nhìn hắn một cái, ha ha nở nụ cười:
- Một trong mười tám tướng quân phủ tại Bắc Nhan trấn, chẳng lẽ là quân cướp sao? Nhìn trang phục của ngươi, chắc cũng là một tướng lãnh...Ngươi nói lời này mà mặt không đỏ sao? Không cảm thấy ngượng sao? Thuyền này đều là của các ngươi. Ha ha...
Đằng Thanh Sơn cười lớn khiến cho tên tướng lãnh sắc mặt khó coi.
- Xuống thuyền rồi nhanh chóng rời đi, ta tha cho ngươi tội dám mạo phạm chúng ta! Bằng không, cho dù ngươi là người của kiếm lâu, tướng quân phủ chúng ta cũng có quyền đem ngươi giết chết!
Tên tướng lãnh phẫn nộ quát.
Mấy trăm tên quân sĩ đều cầm lợi kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn Đằng Thanh Sơn trên thuyền gỗ.
Bỗng nhiên một đạo thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên:
- Đằng đại ca, Thiết Diệp quả không có ở trong khoang thuyền!
- Thiết Diệp quả?
Mấy trăm tên quân sĩ nao nao.
Chỉ thấy trên đầu đằng trước thuyền gỗ, thanh niên lỗ mãng, râu tóc dài rối tung kia cười to một tiếng, thân thể tựa như một đạo mủi tên nhọn trực tiếp phá không bay tới, một bước nhảy không ngờ trực tiếp phóng qua gần ba mươi trượng, từ thuyền gỗ trực tiếp nhảy vào giữa đám quân sĩ trên bờ cát.
- Buông tay!
Đằng Thanh Sơn trước mặt một đám quân sĩ, đoạt lấy lưới đánh cá lớn chứa Thiết Diệp quả bọn họ đang nâng đi.
- Ngươi dám...
Tên tướng lãnh sắc mặt xanh mét.
- Còn ngươi nữa...
Đằng Thanh Sơn nhìn qua:
- Đừng có đứng đó mà sĩ diện nữa, đem hai trái Thiết Diệp quả trên tay ngươi đều đưa hết cho ta!
--------------------------------