Chương 276


Số từ: 1284
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Ở Cửu Châu đại lục không có nô lệ.
- Tiểu Bình!
Lý nhảy khỏi đà thú, ôm chầm lấy Tiểu Bình, mắt nàng cũng đã đỏ lên.
- Yên tâm, tỷ tỷ sẽ không bỏ mặc muội, sẽ không đâu.
- Đằng đại ca.
Lý cũng nhìn về Đằng Thanh Sơn.
- Dẫn theo.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Đằng Thanh Sơn kỳ thực cũng phát hiện, nhà của Tiểu Bình trước đây, hẳn là cũng không tồi.
Nô lệ không có tư cách học chữ!
Nhưng Tiểu Bình bị buôn đi bán lại ba lần, sớm trước khi nhà tan cửa nát, Tiểu Bình từ rất nhỏ đã học biết chữ rồi. Hơn nữa...tuy mới chín tuổi, nhưng tư duy, lời nói của Tiểu Bình lại không giống người cùng trang lứa, cực kỳ thông tuệ! Hết cách, trên đại lục này, thông tuệ cũng không thể giúp tiểu hài tử thoát khỏi vẫn mệnh nô lệ.
Rất nhanh, ba người Đằng Thanh Sơn đã đi tới cổng nam Đan Ương thành. Cổng thành người tuy không chật chội, nhưng cũng là đi lại không ngừng. Không ít người cưỡi đà thú, hoặc xe hàng do đà thú kéo không ngớt tiến vào trong thành. Cũng có người xuất thành. Cơ hồ mỗi một người đều mặc giáp thật dày.
"Đan Ương!"
Đằng Thanh Sơn nhìn một lúc hai chữ trên lầu đó, tuy trên biển một khoảng thời gian đã học không ít chữ, nhưng trong hai chữ "Đan Ương" này, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ biết chữ "Đan".
"Bất luận thế nào cũng đã biết được mấy chữ rồi." Đằng Sơn tự an ủi mình.
- Mỗi người hai đồng tiền lớn.
Thủ vệ cổng thành thu phí vào thành.
May mắn là Đằng Thanh Sơn đã lấy được không ít tiền lớn nhỏ từ chỗ bọn cướp kia. Lý liền đưa qua sáu tiền lớn, hán tử trên mặt có nhiều sợi râu mọc loạn ra như những cây kim mục quang lướt qua hai người Đằng Thanh Sơn và Lý, nhìn cẩn thần mặt của Tiểu Bình, rồi nhẹ hừ một tiếng:
- Vào đi.
Tiểu Bình bị nhìn đến mức chỉ có thể cúi gầm mặt xuống.
Nội thành Đan Ương, Đằng Thanh Sơn vác gói lớn, tay cầm Hắc Diễm côn. Lý kéo đà thú, Tiểu Bình cũng kéo tay Lý, ba người đều đang nhìn ngắm Đan Ương thành phồn hoa này.
"Có ý nghĩa, có ý nghĩa." Đằng Thanh Sơn mắt sáng lên.
Kiến trúc trong Đan Ương thành, phòng ốc, hều hết đều là đỉnh tròn hoặc đỉnh nhọn, cửa sổ đều tương đối kín. Điều này hoàn toàn khác hẳn với phong cách kiến trúc của đại địa Cửu Châu. Hàng năm nhiệt độ thấp khiến cho lối ăn mặc cùng kiến trúc... của người ở Đoan Mộc đại lục hoàn toàn khác biệt với đại địa Cửu Châu.
Trên hải đảo trước kia đi, Hắc Thiết Hà Lưu gia đó, vừa chạy lên hải đảo, chỉ dùng nhà gỗ sống qua ngày, còn chưa kịp dựng lên mấy kiến trúc bằng đá.
Trên đường phố nơi nào cũng có thể thấy một con đà thú. Hán tử hình thể cao lớn, mặc áo bông dày, lưng đeo binh khí cũng là đâu đâu đều gặp.
- Đằng đại ca. Chúng ta bây giờ đi đâu? Muội có hơi đói bụng rồi.
Lý cười nói.
- Tiểu Bình bụng chắc cũng đói rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn Tiểu Bình một cái.
- Chúng ta đi ăn cơm trước đã, một lát nữa đi mua xe ngựa sau.
Nhưng ba người Đằng Thanh Sơn vừa đi chưa được một lát.
- Tiểu tử, giẫm bẩn giày của lão tử rồi, cứ thế mà đi sao?
Âm thanh lớn vang từ phía trước truyền đến, ba người Đằng Thanh Sơn nhìn qua, chỉ thấy phía trước đã có không ít người vây xem rồi.
Đằng Thanh Sơn lòng tò mò:
- Không phải đã nói trong thành không cho phép chém giết hay sao?
Lại gần đó, Đằng Thanh Sơn phát hiện một gã hán tử cao to đội mũ nỉ đang trừng trừng một nam tử râu rậm ngăm đen gầy gò, gầm nhẹ nói:
- Lão tử đang phải đi gặp khách quý, ngươi làm bẩn giày của ta. Thế nào? Một chút tiền thối này đã muốn xong chuyện?
Hán tử râu rậm ngăm đen mặt chợt trầm xuống:
- Huynh đệ, đều lui một bước đi.
- Ai là huynh đệ với ngươi.
Hán tử cao to trừng mắt.
- Ngươi cần bao nhiêu?
Hán tử râu rậm hạ thấp giọng nói.
Hán tử cao lớn rõ ràng cảm thấy đối phương dễ bắt nạt, nhướn máy lên:
- Một lạng bạc việc này coi như xong.
Hán tử râu rậm rút trường đao trên lưng ra.
Hán tử cao lớn sắc mặt hơi biến, lùi vội hai bước, người xung quang cũng vội vàng thoái lui.
- Ta là Xương.
Hán tử râu rậm mục quang như kiếm, nhìn chằm chằm hán tử cao to, thanh âm vang dội:
- Mời chiến. Ngươi dám tiếp chiến chăng?
Hán tử cao to ngẩn người ra.
- Ha ha. Tên đó sợ rồi?
- Thứ phế vật không có can đảm.
Người vây xem xung quanh chỉ e thiên hạ không loạn, Đằng Thanh Sơn và Lý có chút nghi hoặc, Tiểu Bình bên cạnh thấp giọng nói:
- Đại thúc. Trong thành không cho phép chém giết, nếu giết người thì phải bị bắt lại. Song, nếu là mời chiến chính thức, bên còn lại cũng tiếp chiến, giết cũng không sao.
Đằng Thanh Sơn vỡ lẽ.
Lúc này, hai kẻ bị mọi người vây quanh xem. Hán tử cao to kia bị người xung quanh khích bác, sắc mặt đỏ găng lên, trừng mắt nhìn hán tử râu rậm gầm lên:
- Mời? Lão tử tiếp chiến. Ngươi đủ can đảm thì lão tử tiễn ngươi đi gặp tổ tiên luôn.
Nói rồi hắn cũng rút thanh đao chặt sau lưng ra. Nhưng hắn vừa rút.
"Phì."
Hán tử râu rậm trực tiếp tiến bước lên khua đao.
Hàn quang chợt lóe.
"Bụp." Máu tươi chỗ yết hầu hán tử cao lớn tráng kiện giống như nước trực tiếp phun ra ngoài. Hắn trợn trừng mắt, môi miệng hơi giật giật, tựa như có chút không cam tâm, cuối cùng ầm ầm đổ xuống, mặt đất lưu lại một vũng máu lớn.
Hán tử râu rậm cười lạnh một tiếng:
- Thứ ngu xuẩn. Đã tiếp chiến rồi còn phí lời.
Thu hồi chiến đao, hán tử râu rậm này trực tiếp từ trong đám người rời đi. Người xung quanh chỉ râm ran đàm luận vài câu, tiếp đó từng người một lần lượt đều rời đi.
- Như vậy rồi đi sao? Không ai quản?
Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc hỏi.
- Đại thúc. Một lời bất hòa, rút đao đối địch. Thứ chuyện thế này nhiều lắm.
Tiểu Bình nói.
- Ta đã từng thấy qua không ít lần, trong đó có lúc chỉ vì một hai câu nói, thì đã bắt đầu tàn sát lẫn nhau rồi. Đợi một lát nữa thì sẽ có nhân mã của gia tộc Phương Thị ở Đan Ương thành qua đây đem thi thể đi.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu, thầm nói:
- Một lời bất hòa, rút đao đối địch? Không hổ là nơi các gia tộc tranh bá thiên hạ à. Giết chóc còn nhiều hơn cả ở Cửu Châu.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.