Chương 278


Số từ: 2200
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Có thể ở lầu hai của Húc Nhật Tửu Lâu dùng bữa, cũng coi như có chút thân phận. Bọn họ đều rõ ràng, công tử Lê chính là nhân vật số một số hai trong Phương thị gia tộc, tuy chưa chính thức là gia chủ nhưng cũng thời điểm đó cũng không còn xa.
Vàng do thủ hạ của Công tử Lê ném ra có thể là giả?
Ai cũng hiểu được, vàng khẳng định là thật!
Nhưng có thể đem vàng mười dễ dàng tạo thành bột phấn! Thực lực này...... Ít nhất Liễu đại sư mà bọn họ tôn kính cũng không làm được .
"Công tử Lê hôm nay đụng phải thiết bản rồi."
Đám khách quý trong lòng cười thầm, cũng không dám nói chuyện, chỉ ở một bên nhìn xem công tử Lê ứng đối thế nào.
"Sao lại thế này?".
Công tử Lê lông mày mặt nhăn lại, hướng nam tử mắt hí quát.
"Công tử." Nam tử hí mắt lập tức sợ hãi nói "Ta cũng không biết, ta lấy vàng ở phòng thu chi. Có thể... có thể... không biết ai đã đem vàng giả thay vào."
Công tử Lê nghe xong tức giận hừ một tiếng, trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái: "Bên trong phủ không ngờ có người dám trộm cắp vàng a!".
Công tử Lê chắp tay hướng Đằng Thanh Sơn, cười nói:
"Tiên sinh, đây là do trong phủ xuất hiện người ăn hối lộ khiến ngài mất hứng. Vậy bàn này của tiên sinh cứ coi như là ta mời đi. Xin tiên sinh chớ trách!".
Đằng Thanh Sơn trong lòng cười thầm, liếc mắt nhìn công tử Lê, gật đầu:
"Công tử trở về nên nghiêm trị kẻ ăn hối lộ a."
"Nhất định, nhất định." Công tử Lê mỉm cười nói, "Ta đây không quấy rầy tiên sinh ăn cơm nữa."
Nói xong, hắn cũng không nói tiếp việc đề nghị Đằng Thanh Sơn đổi bàn, vội mang theo thủ hạ trực tiếp lên tầng ba của tửu lâu.
Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn đám người đi lên.
Trong lầu hai của tửu lâu, khách nhân khuôn mặt tươi cười nhìn Đằng Thanh Sơn, có vẻ rất khách khí.
"Đằng đại ca, công tử của Phương phủ này rất sắc sảo." Lý nhỏ giọng nói.
"Ân, hắn không phải loại người lỗ mãng." Đằng Thanh Sơn gật đầu. Lúc trước nghe những người chung quanh đàm luận về Lê công tử, Đằng Thanh Sơn chỉ biết, Phương phủ là chủ nhân ở Đan Ương Thành, cũng như Quy Nguyên Tông là chủ nhân ở Giang Ninh quận, địa vị giống nhau! Mà công tử của Phương phủ cao cao tại thượng, có thể nói tương đương với một nửa tông chủ của Quy Nguyên Tông.
Địa vị như thế lại có thể ẩn nhẫn, thật là người có cá tính.
"Đằng đại ca, huynh xem người chung quanh đều đang nhìn chúng ta thầm thì bàn tán." Lý che miệng cười nói, một bên Tiểu Bình cũng nhỏ giọng vui cười nói: "Khẳng định là đoán xem cao thủ phương nào."
Đằng Thanh Sơn lướt mắt nhìn quanh.
Một đám người đang suy đoán thân phận của Đằng Thanh Sơn, cũng đang nghĩ biện pháp kết giao cùng cao thủ thần bí này.
"Không cần chú ý nhiều như vậy." Đằng Thanh Sơn cười nhạt nói, "Cơm nước xong, chúng ta sẽ nhanh chóng đi xử lý công việc."
......
Lầu ba Húc Nhật Tửu Lâu, trong một căn phòng hào hoa xa xỉ, công tử Lê ngồi ở chủ vị, không khí có chút nặng nề.
"Công tử?" Ba gã thủ hạ đều nhìn về phía công tử Lê.
Công tử Lê sờ sờ cái mũi, trên mặt lộ vẻ tươi cười:
"Không nghĩ tới, thật ự không nghĩ tới, chỉ là ra ngoài ăn cơm một chút lại đụng phải cao thủ lợi hại như thế! Ha ha, thật sự là ông trời cũng giúp ta. Ba vị nói xem, có thể đem hoàng kim bóp nát thành bột phấn, thực lực của cao thủ thần bí này phải cao bao nhiêu?"
"Công tử, thực lực của người có thể là Hậu thiên cường giả, chỉ sợ là cao thủ chuyên môn luyện chỉ lực lợi hại. Ta phỏng chừng, ít nhất cũng phải là nhân vật số một số hai trong Hậu thiên cường giả mới có thể bóp hoàng kim thành phấn." Trung niên nhân thân hình cao lớn là Phương Hoành nói.
"Phương Hoành, ngươi có nắm chắc sẽ đấu lại hắn?" Công tử Lê nói.
Người trung niên chau mày một chút, rồi lắc đầu nói:
"Một chút cũng không. Ta lo lắng, hắn có thể hay không đã đạt tới tiên thiên cảnh giới võ thánh cường giả?".
"Võ thánh?" Công tử Lê lông mày nhíu lại "Trong thiên hạ, võ thánh nhiều như vậy, phần lớn chúng ta đều biết, đột nhiên lại xuất hiện một người trẻ tuổi như vậy mà một chút danh khí cũng không có?".
Trên Đoan Mộc đại lục, Tiên thiên cường giả được cung kính tôn xưng là võ thánh.
"Nhưng dù sao vẫn có một ít võ thánh lánh đời." Trung niên nhân nói.
"Ha ha, nếu thật sự là võ thánh, lại có thể gia nhập vào phủ ta, phủ ta chẳng phải thực lực đại tăng sao?" Công tử Lê vui sướng không thôi.
Bên cạnh nam tử mắt hí cười nói: "Công tử muốn mời chào thanh niên thần bí này?".
"Ân." Công tử Lê đạm cười gật đầu, "Chỉ riêng với những gì hắn triển lộ cũng đủ để phủ ta trọng dụng."
"Còn nữ nhân kia..." Nam tử mắt hí cũng đã quan sát sắc mặt của công tử Lê, hắn nhận ra, công tử Lê cũng có một chút tâm tư đối với nữ nhân kia.
Công tử Lê liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
"Nữ nhân là cái gì? Không phải chỉ là hàng hóa sao? Nếu có thể được đại tướng như thế, ta sao lại động vào nữ nhân của hắn, dẫu đưa thêm mỹ nữ cho hắn cũng chỉ là việc nhỏ. Yên tâm, trong thiên hạ, còn chưa xuất hiện nữ nhân có thể khiến ta phát cuồng!"
"Công tử anh minh." Nam tử mắt hí lập tức vuốt mông ngựa.
"Cái này, ngươi biết phải làm sao chứ?" Công tử Lê nhìn về phía hắn, nếu quyết định mời chào Đằng Thanh Sơn, đương nhiên phải có chút hành động.
Nam tử mắt hí liền gật đầu: "Thuộc hạ biết, sẽ đi an bài ngay." Ngay cả đồ ăn cũng không ăn, lập tức rời khỏi.
.....
Đan Ương Thành.
Trên đường cái tấp nập.
Đằng Thanh Sơn lưng mang bao lớn, cùng với Lý, Tiểu Bình đi trên đường phố.
"Đằng đại thúc, người yên tâm." Tiểu Bình hưng phấn, khuôn mặt đỏ hồng, "Ở nô lệ phường thị, không chỉ có nô lệ, dã thú, còn có rất nhiều người không phải nô lệ chấp nhận đi làm thuê. Đằng đại ca, huynh muốn tìm mã phu, cũng có thể tìm ở nô lệ phường thị, cũng có thể mua đà thú ở đó!".
Đằng Thanh Sơn nghe xong cười cười.
Từ Đan Ương Thành đi Thần Phủ sơn, tuy rằng hai khu vực, đều là thuộc Nam Sơn Vực, một trong bốn vực của Đoan Mộc đại lục, nhưng đường đi vẫn còn rất xa, bản thân hắn không thể khiêng đồ đạc hơn vạn cân để đi. Kiếm một chiếc xe ngựa thượng đẳng, mời một mã phu sẽ thoải mái hơn nhiều.
"Phải đến nô lệ phường thị nhìn xem." Đằng thanh cười nói.
"Muội cũng chưa bao giờ xem qua." Lý ánh mắt cũng tỏa sáng.
Chưa bao giờ thấy qua nô lệ phường thị, ai biết chính là cái dạng gì?
Ba người đi được nửa canh giờ.
Đan Ương Thành tây thành.
"Nô Phường?" Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn hai chữ lớn trên cửa chính, hai chữ này Đằng Thanh Sơn đều nhận biết.
"Nô lệ phường thị rất lớn." Tiểu Bình giới thiệu, "Giống như cả một tòa phủ đệ. Có một cửa chính lớn, và một cái cửa sau. Trong phường thị, chia thành rất nhiều địa phương, có bán nô lệ bình thường, cũng có bán nô lệ cao cấp. Còn có một vài người không phải nô lệ muốn đi làm thuê, cũng ở đây."
Tiểu Bình nói nhanh, nhưng sắc mặt nàng cũng không tốt.
"Tiểu Bình." Lý nắm chặt tay Tiểu Bình.
Tiểu Bình hướng Lý nhoẻn miệng cười:"Ta không sao, tiểu thư tỷ tỷ."
Quá khứ, Tiểu Bình từng bị bán ba lượt, ở nô lệ phường thị trở thành hàng hóa để bán, trải qua loại cảm giác này, chỉ cần nghĩ lại đã thấy thật thê thảm.
"Ba vị."
Ba người Đằng Thanh Sơn mới vừa đi tiến vào phường thị lập tức có một thanh niên khôn khéo chào đón, nhiệt tình nói:
"Ba vị đến mua cái gì? Phường thị rất lớn, lần đầu tiên đến sẽ có chút khó khăn. Những chỗ nào bán cái gì, ta đều rõ ràng.".
Tiểu Bình thấp giọng nói: "Đại thúc, đây là người của nô lệ phường thị, chuyên dẫn khách nhân, cũng không cần cho bọn hắn bạc. Nếu chúng ta mua hàng hóa, bọn họ tất nhiên cũng sẽ nhận được vài chỗ tốt từ chủ hàng."
Tiểu Bình vừa nói như vậy, thanh niên khôn khéo này cũng không một chút hổ thẹn, cười nói: "Vị cô nương này nói rất đúng, không biết ba vị muốn mua cái gì?".
"Ta muốn kiếm một mã phu." Đằng Thanh Sơn nói.
"Nga, đi theo ta." Thanh niên lập tức đi trước dẫn đường.
Phường thị rất lớn, Đằng Thanh Sơn ba người chỉ mới đi trên đường, cũng dễ dàng chứng kiến ở đây có rất nhiều nô lệ.
"Ba vị, muốn mua cái gì?".
"Nơi này chúng ta cái gì cũng có a."
Trên đường có không ít người đi tới nhiệt tình mời chào khách.
"Phía trước có một nhà nô lệ phi thường tốt." Thanh niên này quảng cáo.
Chỉ thấy ở sân trống phía trước, có vài thiếu nữ dáng người yểu điệu, khuôn mặt rất đẹp, hai tay đều bị trói, nước mắt lưng tròng đang đứng ở đó.
Đồng thời, cũng có hơn mười hán tử thân thể cường tráng cũng bị xích sắt trói lại.
"Đại nhân." Lập tức có một thiếu phụ chào đón, cười nói "Nô lệ của chúng ta là tốt nhất, muốn mua một ít thị nữ về hầu hạ đại nhân sao, ở đây có mười mấy cô gái xinh đẹp. Còn lo lắng về sau có người chọc giận ngươi trên đường sao? Hán tử nô lệ này của chúng ta không hề ít, đều đã trải qua huấn luyện, dũng mãnh phi thường! Ngươi nhìn xem, chúng cũng học một ít nội kình, nâng năm trăm cân cự thạch tuyệt đối không thành vấn đề."
Bên kia, người trông coi vung roi lên.
Lập tức không ít thiếu nữ có khuôn mặt rất đẹp, nước mắt lưng tròng nhìn Đằng Thanh Sơn, cũng không ít tráng hán nô lệ lập tức rống một tiếng, đem tảng đá lớn năm trăm cân trước mặt nâng lên.
"Ba vị." Người thanh niên dẫn đường cũng liền quảng cáo, "Những nô lệ này đều đã trải qua huấn luyện. Mấy thiếu nữ này buổi tối có thể lên giường ủ ấm chăn, ngươi mệt mỏi họ có thể đấm chân bóp tay. Các nàng đều rất tinh thông. Còn các hán tử nô lệ này đều rất nghe lời, sai bọn hắn đánh người liền đánh người. Chỉ cần bỏ ra một chút bạc, họ đều là của đại nhân.".
"Nô lệ..."
Đằng Thanh Sơn thấy những cô gái này dung mạo cũng không tồi, kinh ngạc hỏi "Bọn họ là nô lệ? Những cô gái này trên mặt như thế nào lại không có ấn ký?".
"Có! Bất quá không ở trên mặt mà ở trên cổ." Thanh niên vui cười nói "Nếu trên mặt không phải sẽ xấu sao?".
"Có ý tứ, có ý tứ." Đằng Thanh Sơn nở nụ cười.
"Đằng đại ca, huynh muốn mua?" Lý biểu tình cổ quái, ngay cả Tiểu Bình cũng nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn thấy thế, không khỏi ha ha cười:
"Ta đã hiểu được vì cái gì buôn bán nô lệ sinh ý lại tốt như vậy, có một đám thiếu nữ xinh đẹp, lại còn có một đám tay chân nghe lời, chậc chậc... Tốt lắm, tiểu tử, nhanh đi trước dẫn đường! Đừng cố ý dẫn ta đến địa phương này nọ. Tâm tư của ngươi ta còn không hiểu sao? Trực tiếp đưa ta đến chỗ có mã phu."
"Đi." Thanh niên cúi đầu, lên tiếng "Ngã rẽ phía trước, quẹo là được."
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.