Chương 284
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2309 chữ
- 2020-05-09 06:57:18
Số từ: 2304
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Tiếng trách mắng giận giữ của Lý vẫn còn vang vọng trong thinh không, Phương Lê đang cưỡi trên Đạp vân Kim Tuyến trong lòng lại tràn ngập bối rối. " Sao có thể như vậy được? Nữ nhân kia làm sao có thể hiểu được thú ngữ? Thiên hạ ngày nay biết được thú ngữ cũng chỉ có Thiên Phong gia tộc ở Bắc Hàn Vực, trong thiên hạ hàng tỉ người làm sao trùng hợp gặp ngay một người hiểu được thú ngữ?"
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn như có điện quang lóe ra, sát khí phóng ra mãnh liệt " Tên Phương Lê này quả nhiên tàn nhẫn, để cho mãnh thú giết chết người mặc quần áo màu trắng, chẳng trách hôm qua hắn mặc áo bào trắng hôm nay đã đổi thành chiến bào màu vàng, ý định muốn giết ta và Tiểu! Người như thế...đáng chết" Đối với người như thế, Đằng Thanh Sơn không có một chút thương hại.
" Phương Lê, là ngươi tự mình muốn chết"
Tiếng gầm giận dữ giống như tiếng sấm truyền đi bốn phương tám hướng.
Tiếng gầm giận dữ này khiến cho Phương Lê tim cũng run lên, sắc mặt trắng bệch, lập tức cao giọng hô " Người này muốn ám sát ta, ngăn hắn lại, mau ngăn hắn lại!!" Phương Lê gào thét khàn cả giọng, tất cả năm trăm kỵ binh đều nghe rõ ràng, phục tùng mệnh lệnh bảo vệ Phương Lê.
" Công tử"
" Sao lại thế này?"
Năm trăm kỵ sĩ kia cũng chỉ có một số ít người nghe được lời Lý nói, đại bộ phận căn bản là không nghe thấy, không ít người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Phương Lê, ngươi cho rằng ngươi thoát được?"
Giống như chiến thần rống giận quanh quẩn trong thiên địa/
Đằng Thanh Sơn nắm lấy chiếc xích sắt nối giữa xe ngựa với thiếu niên mãnh thú, tay dùng một chút lực 'xuy" một tiếng, chiếc xích sắt bị bóp nát như đậu hũ. Đằng Thanh Sơn cầm lấy xích sắt đột ngột vung lên, cho dù đoạn xích này đang trói lấy thiếu niên nhưng vẫn còn dài chừng ba mươi trượng.
Ầm ầm..
Lực đạo liên tục chấn động thẳng đến chiếc xe ngựa. chiếc xe ngựa đột nhiên nhoáng lên một cái.
" Thuẫn trận!" Thống lĩnh kỵ binh rống lên, năm trăm tên kỵ binh lập tức sắp thẳng hàng, một rừng trường thương dựng thẳng lên.
"Hừ"
Đằng Thanh Sơn giống như chiến thần từ viễn cổ đến đây đánh một trận, mỗi một bước đều khiến cho mặt đất chấn động, vẻn vẹn chỉ hai ba bước đã đã vào chiếc chiến xa làm bằng kim loại đen nặng chừng sáu vạn cân. Một đạo quang điện màu vàng đất từ chân Đằng Thanh Sơn bay ra bắn thẳng vào chiếc xe ngựa.
" Oanh" Toàn bộ chiếc xe ngựa nổ tung đến tận đoạn xích sắt mới dừng lại
Đằng Thanh Sơn cầm trong tay đoạn xích sắt dài hơn mười ba trượng, vung lên hai cước như tia chớp, nội gia cương kình cuồng bạo đánh lên các mảnh nhỏ của xe ngựa.
" Uỳnh, uỳnh uỳnh..."
Hưu! Hưu! Hưu"
Hàng ngạn vạn mảnh sắt từ xe ngựa tựa như một đám lưu tinh bắn về phía đám kỵ binh đang xếp thành hàng dài chuẩn bị phòng thủ phía trước.
" không"
"Chạy mau"
Đặc biệt một loạt kỵ binh xếp hàng phía trước trong nháy mắt hoảng sợ trên mặt không còn tia huyết sắc, một đám gào thét, không dám ngoảnh đầu nhìn lại trận hình.
Vèo vèo vèo!!
Một loạt mảnh sắt bay đến, hoặc là đâm vào lồng ngực, hoặc là xuyên qua bụng, qua đầu...Đặc biệt là những kỵ binh hàng đầu bị xuyên thủng như tổ ong.
" Ngao~~~"
Nguyên bản từng con đà thú rất nghe lời sau khi bị mảnh sắt xuyên thủng thì gào thét chạy loạn, tuy làn sóng thứ nhất chỉ vẻn vẹn chết có mười người nhưng bị thương lại rất nhiều.
Nhưng quan trọng nhất là đà thú hoảng sợ chạy trốn khiến kỵ binh trận hình hoàn toàn rối loạn.
" Ha ha~~" Đằng Thanh Sơn cười lớn, từng bước từng bước cách nhau đều năm sáu trượng, mỗi một bước đều khiến cho mặt đất bị chấn vỡ, tựa như đại địa chi thần. Đồng thời hắn còn quơ lên còn giơ lên xích sắt dài chừng mười ba trượng.
Hô~~~~~~
Xích sắt biến thành một cơn lốc xoáy!
Xích sắt dài mười ba trượng một khi huy động, lấy Đằng Thanh Sơn là trung tâm phạm vi xung quanh mười ba trượng (ba mươi hai thước rưỡi) tất cả đều trở thành khu vực tử vong..Một khu vực lớn như vậy khiến nhiều kỵ binh hoảng sợ liên tiếp gào thét, điên cuồng muốn chạy trốn tránh khỏi khu vực tử vong này.
Mắt thấy tránh không khỏi, một đám lập tức nhảy xuống khỏi đà thú, quỳ rạp trên mặt đất.
" Vù vù....."
Những người bị cơn lốc bằng xích sắt càn quét qua không kíp chạy đều trực tiếp bị đánh thành thịt nát. Chỉ trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn múa xích sắt hướng trận hình của kỵ binh đi tới.
" Thật đáng sợ"
" Hắn, hắn là người sao?"
Những kỵ binh may mắn còn sống nhìn Đằng Thanh Sơn hướng Phương Lê công tử đuổi giết hai chân mềm nhũn, trái tim cũng loạn đập kinh hoàng. Đối với đám quân sĩ mà nói, tên đang quay tròn xích sắt kia là một đáng sợ nhân vật, quả thực chính là tử thần, đấu với hắn chính là tự sát.
.........
Tiểu Bình cùng với Lão Uông cũng kinh hãi nhìn một màn.
" Chủ nhân hắn, quá quá...." Lão Uông biết Đằng Thanh Sơn lợi hại nhưng trước mắt nhìn thấy cảnh này vẫn run sợ.
" Đại thúc quá lợi hại" Tiểu Bình hai tay nắm chặt, lập tức cúi đầu nhìn mãnh thú thiếu niên đang bị xích sắt trói chặt " Ngươi đó, không ngỡ cũng muốn giết đại thúc, giết người chúng ta? Lúc này nhìn cho kỹ đi nhé, đại thúc muốn giết ngươi thật giống như giết một con cá" Tiểu Bình hiển nhiên cũng vì Đằng Thanh Sơn mà tự hào.
Mãnh thú thiếu niên căn bản không hiểu ngôn ngữ của Tiểu Bình, hắn chỉ kinh hãi nhìn tràng cảnh phía xa. Một thời gian dài bị xích sắt trói buộc, hắn hiểu rõ xích sắt kia nặng và cứng rắn tới mức độ nào. Nhưng một người như hắn có gần mười vạn cân cự lực cũng không cách nào xê dịch đoạn xích sắt đó...có thể đoán được xích sắt này không phải tầm thường.
Loại xích sắt này chính là Phương gia tiêu phí rất nhiều tiền của mời một tượng sư (Người thợ rèn, người chế tạo công cụ từ sắt thép) chuyên môn chế tạo mà thành, chỉ riêng trọng lượng cũng đã gần một vạn cân. Đằng Thanh Sơn huy vũ gần một vạn cân xích sắt, hơn nữa còn múa may rất mạnh, có thể chạy nhanh...đích xác đáng sợ.
Mãnh thú thiếu niên trí tuệ đơn giản, hắn chỉ hiểu một điều : Người này so với hắn mạnh hơn rất nhiều.
.........
" Mau, mau ngăn hắn lại" Phương Lê giống như phát điên, điên cuồng gào thét.
Hắn điên cuồng chạy như bay, thế nhưng Đạp Vân Kim Tuyến tốc độ đã nhanh nhưng tốc độ Đằng Thanh Sơn một khi bạo phát lên so với nó còn nhanh hơn.
" Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?" Phương Lê hoàn toàn rối loạn.
Phía sau, từng bước chân của Đằng Thanh Sơn khiến cho mặt đất vang lên như động đất, còn âm thanh của xích sắt xoay tròn đã rất nhanh tới gần.
" Ta, tương lại của ta là Phương gia gia chủ"
" Ta còn muốn suất lĩnh đại quân, chinh phục một đám lĩnh chủ"
" Ta phải thống nhất thiên hạ, mọi người phải hầu hạ ta làm chủ, như thế nào hôm nay sẽ chết!!"
Phương Lê không muốn tin tưởng
Hắn còn có kế hoạch lớn cho sự nghiệp chưa hoàn thành.
" Tại sao có thể như vậy? Tất cả ta đã tính toán rất tốt, cho dù mãnh thú thất bại, người này cũng không biết là ta phái tay chân an bài! Nhưng bên người hắn như thế nào lại có một ả hiểu được thú ngữ? Còn có người nọ sao lại mạnh như vậy? Năm trăm kỵ binh mà không ngăn trở hắn được hắn trong thời gian uống một chén trà."
Phương Lê không cam lòng.
" Là ông Trời, là ông trời tuyệt ta" Phương Lê tê rống.
" Phương Lê, ngươi còn muốn trốn?" Một âm thanh hùng hồn vang lên, xích sắt xoay tròn giống như một con đại mãng xà đáng sợ càn quét xung quanh Phương Lê, nhất thời khiến một đám người bảo hộ hắn không ai dám ngạnh kháng cây xích sắt như đại mãng xà kia.
Hô! Hô!
Mọi người xung quanh Phương Lê đều nằm dài trên mặt đất.
Phương Lê ngã trên mặt đất, đang định muốn trốn.
" Phương Lê" Thanh âm kia khiến cho hắn thiếu chút nữa hồn phi phách tán, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước. Đằng Thanh Sơn nắm trong tay xích dài tràn đầy vết máu đã đứng trước mặt hắn.
" Xong rồi!" Phương Hoành đứng cách đó không xa trong lòng thở dài.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn Phương Lê đã thất hồn lạc phách (mất hồn mất vía) không còn một chút tiêu sái vốn có.
" Ngươi, ngươi không thể giết ta!" Phương Lê đột ngột ngẩng đầu liền nói " Này, ngươi làm như vậy đối với ngươi không có chỗ tốt, nhà của ta..."
" Phương lê, ta xem trước đây ngươi còn rất thông minh, lúc này lại rất hồ đồ" Âm thanh Đằng Thanh Sơn bình thản, ánh mắt tựa hồ như nhìn một thi thể " Ta không nghĩ giết người nhưng ngươi lại chọc ta, về phần ngươi nói Phương gia của ngươi...ha ha, trong mắt ta Phương gia của ngươi chẳng là cái gì cả!"
Đằng Thanh Sơn đá ra một cước.
Phốc!!
Phương Lê căn bản không kịp né tránh, mũi chân của Đằng Thanh Sơn đã đá vào yết hầu của hắn.
" Ôi,,ôi.."
Ánh mắt Phương Lê tròn xoe, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, đến khi tử vong tới trong đầu hắn hiện ra một vài cảnh tượng, mới ngày nào hắn còn chăm chỉ, tại trong Phương gia cùng các thế hệ đệ tử trổ hết tài năng...
Từ đó trở đi, hắn chính là cậu ấm, nhắc tới Lê công tử, ai không biết?
Hắn có kế hoạch lớn đã vẽ ra, giấc mộng của hắn phải thực hiện, đáng tiếc.....
Theo một cước này của Đằng Thanh Sơn, tất cả thành hư không/
Ánh mắt Phương Lê ảm đạm, thân thể yếu đuối gục trên mặt đất không hề nhúc nhích.
" Loảng xoảng..." Đằng Thanh Sơn nhẹ buông, xích sắt rơi trên mặt đất.
Đằng Thanh Sơn quay người trở về, chỉ để lại vài người của Phương Lê hai mặt nhìn nhau.
" A, đúng rồi" Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn Phương Hoành "Ta đã nhìn thấy ngươi vài lần, ngươi gọi là Phương Hoành a, ngươi về nói cho gia chủ của Phương gia nói ....nếu muốn tìm ta báo thù, ta không ngại, tuy nhiên...lúc này chỉ là thù hận của ta và Phương Lê, nếu Phương gia muốn làm càn, chính là thù hận giữa ta và Phương gia"
" Trả thù ta. Trước hết phải chuẩn bị..."
" Phương gia của các ngươi từ nay trở về sau bị xóa tên khỏi Đoan Mộc đại lục"
Đằng Thanh Sơn nói rất bình thản nhưng những người nghe thấy lời này đều không rét mà run.
Khi Đằng Thanh Sơn đi qua đám kỵ binh, đám kỵ binh liền lui ra một khoảng cách chừng hơn hai mươi trượng.
" Thật đáng sợ"
" Đội trưởng, người này sao mà lợi hại vậy?"
Nhóm kỵ binh hoàn toàn rối loạn, gã hỏi đội trưởng đội kỵ binh trên mặt còn có tia vết máu run run hỏi, hắn sợ hãi nhìn Đằng Thanh Sơn phía xa xa, lại nhìn một mảnh hỗn độn tự nói " Chúng ta làm sao lại gặp phải hắn, chúng ta dám ngăn cản hắn chẳng phải là muốn chết sao?"
Nếu biết hậu quả nhóm kỵ binh làm sao dám đi ngăn cản?
Lúc này ngẫm lại quả thật là muốn chết mà.
"Phương Hoành đại ca, làm sao bây giờ?" Những người còn lại nhìn thi thể của Phương Lê, sau đó quay qua Phương Hoành hỏi.
Phương Hoành liền ôm lấy thi thể của Phương Lê, bình tĩnh nói " Tin tức công tử chết tạm thời đừng truyền ra bên ngoài. Lúc này hết thảy để cho gia chủ quyết định"
..........
" Đại thúc" Tiểu Bình hoan hô nói
" Chủ nhân, lão Uông ta được mở rộng nhãn giới "
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, nhìn về mãnh thú thiếu nhiên bị trói như cái bánh chưng nói " Tiểu, muội hỏi hắn giúp ta một chút, hắn có nguyện bái ta làm thầy không"
--------------------------------