Chương 291


Số từ: 2460
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Đại chưởng quỹ, đại chưởng quỹ!" Một thị nữ của tửu lâu vội vã chạy tới, vẻ mặt gấp rút: "Đại sự bất hảo, trên lầu hai xảy ra đại sự. Vương gia Tam công tử xảy ra mâu thuẫn với một vị khách nhân ở bàn khác --"
Nàng còn chưa nói hết, tên đại chưởng quỹ mập mạp kia cười ngắt lời, nói: "Chuyện của Vương Tam công tử, chúng ta không quản." Ở Nam Sơn Thành này, ai chẳng biết trong lứa thanh niên của tam đại gia tộc, người vô dụng nhất chính là Vương Tam công tử. Bất quá cho dù như thế, đó cũng là Tam công tử nhà họ Vương!
Vương gia vì thể diện, cũng sẽ không để công tử nhà mình chịu thiệt!
Cho nên, Vương Tam công tử khi dễ người khác, Húc Nhật Tửu Lâu cũng sẽ làm như nhìn không thấy.
"Không phải." Người thị nữ lập tức lắc đầu: "Lần này không phải Tam công tử khi dễ người ta, là người của hắn bị đả thương. Lúc này, tình huống rất không tốt!"
"Cái gì!?"
Đại chưởng quỹ chấn động, rốt cuộc quay đầu lại, vội vã đi tới thang lầu. Bộ dáng của lão rất mập mạp nhưng lại đi rất nhanh, trong chốc lát đã lên tới lầu hai tửu lâu. Mới đến lầu hai, đại chưởng quỹ liền hít một ngụm lưỡng khí!
Chỉ thấy hai tròng mắt của mãnh thú thiếu niên Đằng Thú âm ỷ đỏ rực, tay trái còn cầm một khối huyết nhục, cả người đứng ở kia, tựa như một mãnh thú hung tàn.
"Này --"
Bộ dáng của Đằng Thú làm lão đại chưởng quỹ sợ tới mức tâm đều run lên, ngay lập tức hướng bên cạnh nhìn lại. Vị Hồ Nhị, người hầu bên cạnh Vương Tam công tử lúc này giống như con chó đang ngắc ngoải, cuộn mình trên mặt đất, trên người hắn nhiễm đầy vết máu. Ngoài ra, còn một vũng máu lớn trên mặt đất. "Lớn chuyện rồi!" Đại chưởng quỹ thầm kêu khổ.
"Tam công tử!" Đại chưởng quỹ lập tức hô lên.
Vốn có thói quen ương ngạnh, Vương Tam công tử thời điểm này mặt đỏ bừng, phẫn nộ đến mức hai tay đều hơi hơi run! Vương Tam công tử luôn bị phụ thân xem thường, cho nên hắn mới ở bên ngoài, điều này khiến Vương Tam công tử càng thêm coi trọng mặt mũi của mình! Ỷ vào thân phận Tam công tử của Vương gia, ai dám bất kính với hắn?
Thế nhưng hôm nay, người đứng trước bàn này lại làm hắn thực sự nổi giận!
Nhưng hắn cũng nhận thấy được thực lực đáng sợ của đối phương. Không quản là tên dã thú thiếu niên đang cầm một khối huyết nhục, hay là vị nam nhân lạnh lùng tựa như một tòa băng sơn ngồi ở kia, ai cũng không phải là người dễ chọc.
"Cút cho ta!" Tiếng quát của đối phương vẫn quanh quẩn bên tai, khiến Vương Tam công tử cực kỳ tức giận!
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không dám làm gì! Hắn lo lắng, đối phương thật sự làm thịt hắn.
"Tam công tử!" Đại chưởng quỹ lại hô lên.
"Chưởng quầy!" Vương Tam công tử lập tức tức giận nhìn về phía hắn, quát lên: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? A! Ta và người của ta đến nơi này ăn cơm uống rượu, lúc này người của ta lại bị đánh đập đến mức hộc máu, trọng thương.
Húc Nhật Tửu Lâu các ngươi làm ăn như thế nào thế!?"
Một bụng đầy lửa, nhưng lại không dám phát tiết nơi mấy người Đằng Thanh Sơn, Đằng Thú, hắn liền hướng chưởng quầy đáng thương mà xả!
"Tam công tử!" Đại chưởng quỹ có thể tới được địa vị này, hiển nhiên đã chịu nhiều khuất nhục, sao lại để ý lời khiển trách của Vương Tam công tử, hắn cười cầu hòa, nói: "Tam công tử xin chớ tức giận. Không quản như thế nào, lúc này trọng yếu nhất là cứu người trước. Người đâu, mau đem người bị thương đến hiệu thuốc bắc phụ cận đi!"
Hiệu thuốc Bắc là nơi bán thuốc, đồng dạng cũng sẽ có thầy thuốc.
"Vâng". Ngay lập tức, liền có hai gã hán tử tửu lâu nâng Hồ Nhị bị thương lên.
"Việc này ngươi tính giải quyết như thế nào. Bọn họ đả thương người của ta, chẳng lẽ Húc Nhật thương thành các ngươi không nói gì?" Vương Tam công tử lạnh giọng nói, đồng thời nhìn thoáng qua mấy người Đằng Thanh Sơn và Đằng Thú. Đằng Thú vẫn cầm lấy khối huyết nhục kia, hung ác theo dõi hắn, làm đáy lòng Vương Tam công tử cực kỳ khiếp đảm.
Giờ phút này, Vương Tam công tử mang nhân thủ ít, không dám chính diện đánh nhau với mấy người Đằng Thanh Sơn, chỉ dám để Húc Nhật thương thành ra mặt!
Vương Tam công tử rất rõ ràng --
Húc Nhật thương thành này tuy không tranh bá, nhưng thế lực trong bóng tối của họ lại phi thường kinh người.
"Tam công tử." Đại chưởng quỹ có chút tức giận, nhưng vẫn lộ vẻ mặt tươi cười: "Mời ngươi đến bên kia ngồi xuống."
"Không vội, ta muốn nhìn các ngươi giải quyết như thế nào." Vương Tam công tử đứng ở một bên, liếc mắt nhìn mấy người Đằng Thanh Sơn.
Vương gia cùng Húc Nhật thương thành!
Hai cái tên này đại diện cho hai cỗ thế lực đáng sợ. Cho dù là Tiên Thiên Kim Đan cường giả, nếu muốn chống lại hai cỗ thế lực này thì cũng phải suy nghĩ rất nhiều. Vương Tam công tử không tiếp thu vì......những người trước mắt này làm hắn chán ghét, đương nhiên ngoại trừ Tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp kia. Hắn không tiếp thu là muốn cho mấy người này phải chịu sự công kích của hai cỗ thế lực.
Sắc mặt Đằng Thanh Sơn trầm xuống.
Ở bên cạnh, Lý cũng lạnh giọng quát: "Vương Tam công tử, chúng ta ăn cơm ở đây, có quan hệ gì với ngươi? Ngươi lúc này thực sự giống như một con khỉ nhảy múa trên bàn, khiến người khác ngứa mắt." Trên đại thảo nguyên, Thiên Thần sơn, Lý cũng có địa vị rất cao, cũng rất tức giận với hành vi này của Vương Tam công tử.
"Ngươi......" Vương Tam công tử sắc mặt đại biến.
"Thật khổ!" Đại chưởng quỹ thầm kêu.
"Phía dưới sao lại ầm ĩ như vậy?" Một tiếng quát bất mãn vang lên. Chỉ thấy liên tiếp ba gã nam tử cao lớn từ trên thang lầu đi xuống, ánh mắt mỗi một người đều rất sắc bén, lộ ra sát khí. Đó tuyệt đối là những cao thủ lợi hại, hàng năm tu luyện trong sinh tử.
"Tam công tử!"
Bỗng nhiên ba người này kinh ngạc hô lên.
Phòng trên lầu, hiệu quả cách âm rất tốt nên bọn họ chỉ cảm thấy phía dưới rất ầm ĩ, cũng không biết Tam công tử tới.
"Đại nhân, là Tam công tử!" Lập tức có một người hướng trên lầu, bẩm báo.
"Có chuyện gì ?"
Một thanh âm nhàn nhạt bao hàm sự uy nghiêm vang lên.
Phía dưới, Vương Tam công tử sắc mặt khẽ biến, ngẩng đầu nhìn lên trên. Chỉ thấy một vị trung niên nam tử mặt trắng không có râu, mặc áo lông màu đen đẹp đẽ quý giá từ trên lầu ba đi xuống. Ánh mắt lạnh lùng, sắc như dao đảo qua phía dưới, cuối cùng dừng ở trên người vị chưởng quầy kia.
"Chưởng quầy, nơi này phát sinh chuyện gì?" Vương gia gia chủ từ trên cao nhìn xuống, hỏi.
Đại chưởng quỹ lập tức khom người.
Vương gia gia chủ này tương đương với thổ hoàng đế của một tiểu quốc! Cũng không phải một người quần áo lụa là như Tam công tử có khả năng so sánh được.
"Là như vậy, Tam công mang theo người hầu ăn cơm ở tửu lâu, nhất thời sinh ra chút mâu thuẫn với khách nhân ở bàn kia, cho nên xảy ra chuyện đánh nhau." Đại chưởng quỹ lời ít ý nhiều, đồng thời chỉ hướng bàn Đằng Thanh Sơn.
Hiện giờ, toàn bộ lầu hai tửu lâu đều lâm vào yên tĩnh.
Những người khách đang ăn cơm liền dừng lại, ngay cả thở sâu, nói chuyện cũng không dám! Dù sao đứng ở trên thang lầu là Vương gia gia chủ a! Đó chính là nhân vật mà chỉ nói một câu cũng có thể làm cho đầu bọn họ rơi xuống a!
"Cha, Hồ Nhị bị bọn họ đánh đập sắp chết, vừa rồi đã được đưa đến hiệu thuốc." Vương Tam công tử vội vàng tố khổ: "Cha, lần này ta thật sự không đi trêu chọc người khác. Ta chỉ tới mời bọn họ đi uống chút rượu, kết giao bằng hữu, không nghĩ tới bọn họ lại tàn nhẫn như vậy! Còn nói, muốn giết ta."
"Ngươi đứng ở một bên." Vương gia gia chủ lạnh nhạt nói.
"Vâng". Vương Tam công tử không hề nhiều lời, bất quá hắn trong lòng dã tâm mười phần. Vừa rồi......đích xác hắn chưa gây nên chuyện, đuối lý duy nhất chính là lúc trước Hồ Nhị dùng độc xà đánh lén! Bất quá, đó là tự bản thân Hồ Nhị tự chủ trương đánh lén, Vương Tam công tử hắn cũng không sai.
Đám đông ở dưới lầu!
Vương gia, đó là loại địa vị nào? Vương gia gia chủ vô luận như thế nào, cũng phải giữ gìn thể diện của Vương gia!
"Là các ngươi đả thương người của Vương gia ta?" Vương gia gia chủ lạnh nhạt, từ trên cao nhìn xuống, nói.
Mấy người Đằng Thanh Sơn lại tiếp tục ăn cơm.
"Tiểu Bình, món cá này không tệ, nếm thử một chút đi." Đằng Thanh Sơn mỉm cười, mang theo một con cá đưa vào trong bát Tiểu Bình.
Vương gia gia chủ sắc mặt khẽ biến.
Mấy người Đằng Thanh Sơn, không ngờ căn bản không để ý tới hắn!
Những người ở tầng hai tửu lâu càng không dám nói gì, một đám thật cẩn thận theo dõi cục diện. Bọn họ đều biết...... Vương gia gia chủ khẳng định là rất tức giận. Đồng thời họ cũng thầm nghĩ, mấy người Đằng Thanh Sơn thật sự là rất lỗ mãng, cũng dám không để ý tới Vương gia!
"Các vị!" Vương gia gia chủ đột ngột nói, thanh âm hùng hậu vang vọng khắp lầu hai, giống như tiếng sấm nổ vang bên tai.
Không ít khách nhân lập tức che lỗ tai, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đằng Thanh Sơn thấy sắc mặt Tiểu Bình tái nhợt, không khỏi nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Vương gia gia chủ đứng ở trên thang lầu, lạnh nhạt nói: "Vương gia gia chủ, việc này ai đúng ai sai, ngươi có thể đi hỏi một chút. Đừng không hỏi sự tình đúng sai, ngay tại nơi này liền hô to gọi nhỏ! Ngươi muốn nói lý lẽ, ta nói lý lẽ với ngươi. Nếu ngươi muốn dùng vũ lực, ta sẽ phụng bồi!"
Đằng Thanh Sơn thản nhiên nói, nhưng trong đó lại lộ vẻ cực kỳ tự tin của một cường giả, khiến đáy lòng Vương gia gia chủ run lên.
Biết rõ thân phận của mình......không ngờ còn dám như thế......
"Không thích hợp!" Vương gia gia chủ nhíu mày lại.
"Vương huynh, sao lại thế này?" Một thanh âm quen thuộc từ phía trên truyền đến. Một gã tráng hán thân hình cao lớn, mặc một bộ da thú màu xanh, lưng đeo một thanh Đại Khảm Đao đi xuống dưới lầu. Ánh mắt tựa như lôi điện cũng hướng phía dưới đảo qua, thời điểm khi chứng kiến mấy người Đằng Thanh Sơn, hắn mừng đến mức nhảy dựng lên.
"Phó huynh." Vương gia gia chủ lập tức quay đầu.
"Đằng tiên sinh!" Vị tráng hán đó không để ý tới Vương gia, lập tức lao xuống thang lầu, kinh hỉ chắp tay: "Không nghĩ tới, ngày hôm qua vừa mới từ biệt, hôm nay lại nhìn thấy Đằng tiên sinh ở đây! Nếu biết tiên sinh ăn cơm ở đây, Phó Đao ta khẳng định đã sớm đi xuống. Tiên sinh, xin mời lên lầu, ta mời ngài chén rượu nhạt, có được không?"
Đối với siêu cấp cường giả như Phó Đao!
Chỉ một chiêu đã bị đánh bại, trong mắt Phó Đao thì Đằng Thanh Sơn căn bản là một siêu cấp cường giả lánh đời. Có thể một chiêu đánh bại hắn......Thực lực như vậy, Phó Đao nghĩ chỉ sợ ngoại trừ cường giả cấp bậc Chiến Thần, không ai có thể là đối thủ của người này!
Thậm chí Phó Đao còn cho rằng!
Đằng Thanh Sơn chính là một Chiến Thần cường giả! Dù sao, Phó Đao chưa bao giờ gặp qua Tiên Thiên Kim Đan cường giả đáng sợ như vậy. Mà Chiến Thần(Hư Cảnh) cường giả, nếu có khả năng khống chế thiên địa chi lực. Bình thường cũng rất khó để có thể phán đoán từ bề ngoài, người trước mắt có phải là một Chiến Thần cường giả hay không!
Cho dù Đằng Thanh Sơn là vô địch dưới cấp bậc Chiến Thần, hay chính là Chiến Thần cường giả! Phó Đao hắn đều phải hảo hảo cung kính đối đãi.
Được cường giả như vậy chỉ điểm một chút, sẽ có chỗ tốt rất lớn với hắn.
"Nga, là Phó Đao a." Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu, cười nhìn hắn một cái: "Thật đúng là xảo ngộ."
"Tiên sinh." Phó Đao thái độ rất khiêm tốn, lập tức kinh dị quay đầu nhìn về phía Vương gia gia chủ ở trên thang lầu: "Vương huynh, có chuyện gì xảy ra giữa ngươi và Đằng tiên sinh vậy?"
Vương gia gia chủ chỉ cảm thấy trước mắt một mảng tối đen!
Đằng tiên sinh?
Lôi Đao Võ Thánh "Phó Đao" danh tiếng khắp thiên hạ, đều thập phần cung kính hô một tiếng "Đằng tiên sinh"!?
"Tên nghiệt tử kia của ta rốt cuộc chọc vào nhân vật cỡ nào a!?" Trái tim Vương gia gia chủ đột ngột co rút lại mấy lần.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.