Chương 294
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2701 chữ
- 2020-05-09 06:57:05
Số từ: 2696
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Hơn mười con chiến mã chạy như bay trên đường bên ngoài Nam Sơn Thành khiến cho tro bụi tung bay mù mịt dọc theo đường đi, có ba người dẫn đầu, một người đầu trọc, ưỡn bụng phệ mập mạp là 'Nhị trưởng lão', một người tóc bạc gầy yếu là 'Lục trưởng lão', và cuối cùng là một trung niên lãnh khốc trên lưng đeo một thanh Đại Khảm Đao.
"Ân?" Đang cưỡi chiến mã, Mục quản sự nhìn đàng xa xa, lập tức hô: "Nhị trưởng lão, lục trưởng lão, xe ngựa phía trước kia chính là xe ngựa của Đằng Thanh Sơn bọn họ!".
Lúc này, Nhị trưởng lão tay phải liền chuyển thành chưởng đao giơ lên.
Hơn mười con chiến mã dàn thành hàng lối giơ móng trước lên cao, lập tức ngừng lại.
"Tiểu thư tỷ, những người đó hướng thẳng tới nơi chúng ta." Bên cạnh xe ngựa, Tiểu Bình liền nói. Lý thì lại phi thường bình tĩnh, nhìn đám người trên đường phía xa đang đi tới. Bên cạnh, 'Lão Uông' đánh xe cũng cẩn thận nhìn, liếc mắt một cái liền thấy Mục quản sự bên trong đám người: "Tiểu cô nương, lão nhân kia không phải là tên Mục quản sự mà chúng ta đã đụng phải ở ngoài thành tối hôm qua sao?".
"Đúng, là hắn!" Lý liếc mắt một cái cũng nhận ra.
"Đây chính là xe ngựa của Đằng tiên sinh." Mục quản sự đi theo bên cạnh hai đại trưởng lão cùng với tên trung niên lãnh khốc, cười mở miệng nói, bỗng nhiên hắn hoảng sợ.
"Ôi ôi ~~" Đằng Thú nhìn hắn, trong đôi mắt lóe ra hung quang (sát ý).
Mục quản sự đối với thiếu niên hung tàn này, thật là có chút sợ hãi.
"Chúng ta là người của Húc Nhật thương thành." Mục quản cười nói. Mà bên cạnh, 'Lục trưởng lão' cũng mở miệng nói: "Lão phu là tổng hành lục trưởng lão của Húc Nhật thương thành. Vị bên cạnh này là tổng hành nhị trưởng lão. Không biết Đằng tiên sinh đang ở đâu? Chúng ta đến đây chính là muốn gặp Đằng tiên sinh!".
Lý nhìn một đám người trước mắt, nói :"Đằng đại ca lúc này không có ở đây. Đợi lát nữa mới trở về.".
"Không có ở đây?" Lục trưởng lão nhìn kỹ chung quanh xe ngựa.
"Muốn gặp Đằng đại ca, mời các vị kiên nhẫn chờ một lúc." Lý nói.
Với nhóm người trước mắt. Lý chỉ là tâm tồn cảnh giác. Đương nhiên nàng cũng không sợ. Bởi vì...... Thanh Loan cùng với Cuồng Phong Ưng đang ở ngay trên trời cao. Chỉ cần nàng kêu to một tiếng, Thanh Loan sẽ đáp xuống.
Đám người Húc Nhật thương thành chỉ có thể ở một bên lẳng lặng chờ Đằng Thanh Sơn.
.
Trên Thần Phủ Sơn, một tòa núi cao có lịch sử đã rất lâu, hiện giờ lại mọc đầy dây leo cỏ dại, hàng năm ít dấu chân người tới, khiến cho đường mòn đều tiêu thất. Trên toàn bộ núi lớn, khắp nơi đều là cây cối cỏ dại, nếu là người bình thường thật đúng là rất khó leo lên.
Đằng Thanh Sơn đi lại trên núi lớn, giống như chậm mà lại thật nhanh.
Trong nháy mắt di chuyển đến khoảng cách xa hơn mười trượng.
"Đây là Thần Phủ Sơn! Năm đó, Vũ Hoàng ở tại nơi này, sau đó thống nhất Bắc Hải đại lục, thống nhất văn tự, thống nhất tiền tài, cũng truyền bá phương pháp tu luyện nội kình."
Đằng Thanh Sơn nhìn bao quát cả tòa núi lớn, giống như đang chứng kiến hơn sáu ngàn năm trước, toàn bộ Bắc Hải đại lục vẫn còn là một mảnh trời mênh mông, dân cư rất thưa thớt.
Khi đó Vũ Hoàng từ trên trời giáng xuống.
Truyền bá văn minh, truyền bá phương pháp tu luyện nội kình, giúp cho dân cư trên Bắc Hải đại lục đối diện với thiên tai cũng có được năng lực chống đỡ! Nội kình cường đại, khiến người trên Bắc Hải đại lục không ngừng khuếch trương lãnh thổ, dân cư cũng nhanh chóng gia tăng, trở thành phồn hoa như ngày nay.
Chỉ là......
Thánh địa năm đó hiện giờ lại hoang vắng như thế này!
"Thần Phủ Sơn địa vị đặc thù, tuy rằng trong núi có vài nơi trống trải do núi bị lõm vào, vẫn có thể ở lại. Nhưng là...... Không có một gia tộc nào dám ở lại Thần Phủ Sơn cả." Đằng Thanh Sơn thầm than. Thần Phủ Sơn là nơi ở của thần phủ thiên thần 'Đại Vũ'. Nếu có gia tộc dám ở lại, thật sự là tự tìm đường chết. Chỉ sợ các gia tộc khác đều đã vây công gia tộc đó.
Mà Nam Sơn Thành bất đồng, tuy rằng Nam Sơn Thành địa vị đồng dạng đặc thù, nhưng đó lại là một tòa Đại Thành có được năm trăm vạn nhân khẩu. Có gia tộc nào không muốn chiếm giữ lấy? Còn Thần Phủ Sơn dẫu sao cũng chỉ là một tòa núi hoang thôi, chiếm được thực chất không có nhiều chỗ tốt, ngược lại càng thêm nguy hiểm.
"Cấm địa!".
Đằng Thanh Sơn đi đến một ngọn núi thấp, bên trên có hai chữ to màu đỏ.
Hai cái chữ to này cùng với văn tự hiện tại của Bắc Hải đại lục có khác nhau nhưng đối với chữ viết tại Cửu Châu lại phi thường giống nhau. Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái liền nhận ra .
"Chẳng lẽ nơi này chính là địa phương mà Vũ Hoàng điêu khắc ba mươi sáu bức thạch bia (điêu khắc bằng đá)?" Thân hình Đằng Thanh Sơn thoáng mơ hồ liền biến mất, tiến vào trong huyệt động .
......
Trong cấm địa, dạo qua một vòng, có rất nhiều giá gỗ sớm đã mục nát, chỉ có trên vách tường là còn lưu lại rất nhiều dấu vết do tu luyện phủ pháp.
"Cả một mặt tường này có đến phân nửa đều bị cạy rời." Đằng Thanh Sơn nhìn vách núi trước mắt, ước chừng dài hơn mười trượng, cao khoảng năm sáu trượng: "Nếu ta đoán không lầm, theo lý thuyết...... Ba mươi sáu bức thạch bia kia chính là được điêu khắc trên bề mặt thạch bích này." Đi khắp trong cấm địa, Đằng Thanh Sơn cảm giác cũng nhận thức được bề mặt vách tường trước mắt này, có thể là chỗ khắc đá trong quá khứ.
"Đáng tiếc......".
Đằng Thanh Sơn lắc đầu, ly khai (rời khỏi) cấm địa.Đứng ở bên vách núi nhìn ra vùng đất phía xa xa.
"Vũ Hoàng, ngươi để cho ta tới Bắc Hải đại lục, còn nói ta chiếu cố huyết mạch của ngươi! Ta đã đến đây. Hấp dẫn ta tới, chính là [ Khai Sơn Tam Thập Lục Thức ] của ngươi. Bất quá lúc này, ba mươi sáu bức điêu khắc đều không còn. Mà huyết mạch của ngươi, gây dựng thế lực tại Thần Phủ Sơn, thật lâu thật lâu trước kia, cũng đã sụp đổ, không có tin tức gì.".
"Nếu ta tìm được hậu đại (con cháu) của Vũ Hoàng ngươi, ta sẽ quan tâm đến bọn họ, khiến cho bọn họ có thể truyền thừa về sau.".
"Còn nếu ta tìm không thấy bọn họ, thật sự cũng không biện pháp giúp đỡ.".
Đằng Thanh Sơn thầm than, cho dù cường đại như Vũ Hoàng, đứng ở vị trí tối đỉnh phong trong nhân loại.
Nhưng là --.
Chuyện con cháu sau này, Vũ Hoàng cũng không thể khống chế. Tại trên Cửu Châu đại địa, 'Vũ Hoàng Môn' hoàn hảo, truyền thừa lâu như vậy, vẫn tồn tại. Nhưng 'Thần Phủ Sơn' lại sớm sụp đổ.
"Con cháu đều vẫn còn.Lo quản nhiều như vậy làm gì.".
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại xem hai chữ 'Cấm địa' trên vách núi đá, cười cười, liền trực tiếp từ trên vách núi nhảy xuống.
Hô!
Hô!
Thời điểm bóng người Đằng Thanh Sơn dừng ở giữa không trung, còn có thể xoay, mũi chân khẽ chạm vào trên vách núi đá một chút, tốc độ lập tức chậm lại. Từ trên núi cao...... Đằng Thanh Sơn giống như một đạo ảo ảnh, nhanh chóng rơi xuống, chỉ chạm vào vách núi vài lần để giảm tốc độ liền đã đáp xuống chân núi.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn nhìn xuống phía dưới, bên cạnh xe ngựa có đến hơn mười con chiến mã.
Hô!
Đằng Thanh Sơn đáp xuống, giống như một con hùng ưng, mũi chân dẫm lên một cành trên thân cây một chút, rồi sau đó lại phiêu dật hạ xuống trên mặt đất.
"Thật đáng sợ!".
"Này, điều này sao có thể......".
Hơn mười người Húc Nhật thương thành khiếp sợ nhìn Thanh Sơn, tuy rằng trong nháy mắt lúc Đằng Thanh Sơn nhảy xuống vách núi bọn họ không thấy được, nhưng trong quá trình rơi xuống, bọn họ cũng phát hiện .
Người đầu tiên phát hiện Đằng Thanh Sơn nhảy xuống là tên trung niên lãnh khốc trên lưng đeo Đại khảm đao.
"Vực cao nghìn trượng, mà nhảy xuống đơn giản như vậy!" Trung niên lãnh khốc hoàn toàn sợ ngây người.
"Chỉ đơn giản như vậy sao?".
Những người khác cũng sợ ngây người.
Nhị trưởng lão cùng với lục trưởng lão liếc mắt nhìn nhau một cái, đều phát hiện trong đôi mắt cả hai ánh lên vẻ kinh hãi! Cho dù là cường giả Tiên Thiên Kim Đan, cũng không có khả năng từ vách núi đen sâu nghìn trượng nhảy xuống, dù sao Tiên thiên cường giả thân thể cũng không tính là mạnh mẽ, chỉ có tiên thiên chân nguyên cường hãn mà thôi, một khi từ trên cao nhảy xuống va đập mạnh, cơ quan tạng phủ bị vỡ thì bọn họ sẽ xong đời.
"Tiểu, bọn họ là tới để làm gì." Phía trước truyền đến thanh âm của Đằng Thanh Sơn.
"Đằng đại ca, bọn họ nói là tới tìm ngươi, muốn nói chuyện cùng với ngươi.".
Nhị trưởng lão cùng với lục trưởng lão, ban đầu còn hơi có chút do dự. Bởi vì bọn họ cũng không chứng kiến trận chiến giữa Phó Đao cùng với Đằng Thanh Sơn. Nhưng là...... Ngay vừa rồi, một màn Đằng Thanh Sơn từ trên núi cao nhảy xuống, nhị trưởng lão cùng với lục trưởng lão trong lòng không còn có một chút hoài nghi nào. Bên cạnh bọn họ, trung niên cường giả lưng đeo Đại Khảm Đao, cũng không dám kiêu căng nữa, trong ánh mắt nhìn về phía Đằng Thanh Sơn cũng hàm chứa một tia tôn kính.
"Các ngươi tới tìm ta sao?" Đằng Thanh Sơn lãnh đạm cười đi tới.
Nhìn Đằng Thanh Sơn đi tới, nhị trưởng lão cùng với lục trưởng lão lập tức cười đón nhận.
" Đằng tiên sinh." Lão béo đầu trọc 'Nhị trưởng lão' cười chắp tay: "Ta là tổng hành nhị trưởng lão của Húc Nhật thương thành, vị bên cạnh ta đây chính là lục trưởng lão.".
"Sao?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn hai người: "Không biết nhị vị tới tìm ta có chuyện gì?".
"Chúng ta sang bên này nói chuyện." Nhị trưởng lão mỉm cười, cùng Đằng Thanh Sơn đi qua một nơi hẻo lánh.
Đằng Thanh Sơn cùng với nhị trưởng lão, lục trưởng lão ba người cùng một chỗ.
"Nói đi, có chuyện gì?" Đằng Thanh Sơn trực tiếp hỏi.
Nhị trưởng lão chắp tay cười, cảm thán nói: " Đằng tiên sinh có được tuyệt thế thực lực như vậy, ban đầu Húc Nhật thương thành ta không ngờ một chút cũng không biết...... Tiên sinh tài năng như thế, lại tình nguyện làm một người bình thường, thật là bội phục, bội phục a." Bên cạnh, lục trưởng lão cũng cười nói: "Nhị trưởng lão, với thực lực của Đằng tiên sinh như thế, chỉ cần thoáng lộ hai tay, liền sẽ danh chấn thiên hạ.".
Đằng Thanh Sơn ở một bên nghe.
Nhị trưởng lão thấy Đằng Thanh Sơn không đáp lời, liền nói thẳng: " Đằng tiên sinh, Húc Nhật thương thành chúng ta mời tiên sinh trở thành thương thành cung phụng. Không biết tiên sinh có nguyện ý hay không?.".
"Cung phụng? Ta còn có chuyện khác." Đằng Thanh Sơn mặc kệ thương thành này đó.
Lần trước Phương gia cũng có mời hắn, Đằng Thanh Sơn lại không muốn vì các thế lực gia tộc này kia mà cống hiến sức lực.
"Nga, không, không." Nhị trưởng lão liên tiếp lắc đầu nói: "Tiên sinh nghĩ sai lầm rồi. Trở thành Húc Nhật thương thành cung phụng, cùng với những gia tộc cung phụng khác là bất đồng ! Các gia tộc này chinh chiến lẫn nhau. Cung phụng phải thường xuyên cần xuất chiến, phải cống hiến sức lực. Mà Húc Nhật thương thành chúng ta lại là hòa khí phát tài, sinh ý trải rộng khắp thiên hạ, ba mươi sáu chủ thành, nơi nào cũng có hộ quân của Húc Nhật thương thành!".
"Mà Húc Nhật thương thành chúng ta lại không tranh bá thiên hạ, cũng không có thù địch gì với cái gia tộc.".
"Cho nên, đảm nhiệm chức vụ Húc Nhật thương thành cung phụng, căn bản không cần làm việc.".
Nhị trưởng lão cười nói: "Giống như Lôi Đao Vũ Thánh 'Phó Đao', chạy khắp thiên hạ, khổ tu võ đạo, hắn cũng trở thành thương thành cung phụng chúng ta đã hơn mười năm, mà thương thành chúng ta vẫn chưa cần hắn làm bất kì việc gì.".
Đằng Thanh Sơn nghe được có chút kinh ngạc.
Nhị trưởng lão tiếp tục nói: "Không đến lúc nguy cơ sinh tử, căn bản không cần đến siêu cấp cường giả như tiên sinh xuất thủ! Mà Húc Nhật thương thành chúng ta đã có mấy ngàn năm lịch sử, số lần gặp phải nguy cơ sinh tử đã ít lại càng ít! Tiên sinh trở thành Húc Nhật thương thành cung phụng, vẫn có thể tùy tâm sở dục (tùy ý) làm chuyện của mình. Hơn nữa, tiên sinh cũng có thể thông qua tửu lâu của chúng ta, trải rộng trên khắp đại lục, để tìm kiếm tin tức. Gặp phải chuyện gì, Húc Nhật thương thành chúng ta cũng có thể vì tiên sinh mà ra mặt giải quyết. Cái chúng ta cần, vẻn vẹn chỉ là tiên sinh trở thành bằng hữu. Tại lúc Húc Nhật thương thành gặp phải nguy cơ, tiên sinh có thể giúp đỡ một phen.".
Đằng Thanh Sơn đôi mắt sáng rực lên, có chút tán thưởng, nhìn thoáng qua vị nhị trưởng lão này: "Húc Nhật thương thành các ngươi quả nhiên là lợi hại!".
Không cần hồi báo gì, đã là trả giá.
Chỉ vì điều này thôi cũng đủ để hấp dẫn rất nhiều siêu cấp cường giả ngại phiền toái, mà bắt người tay ngắn (có vẻ như làm ít hưởng nhiều), lúc thương thành gặp phải nguy cơ, các cường giả này làm sao có thể thúc thủ bàng quan (khoanh tay đứng nhìn)?
"Hảo, việc này ta đáp ứng với các ngươi." Đằng Thanh Sơn nghĩ nghĩ, gật đầu nói, trong suy nghĩ của Đằng Thanh Sơn, trở thành Húc Nhật thương thành cung phụng, muốn tìm kiếm thạch bia điêu khắc kia phỏng chừng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhị trưởng lão cùng với lục trưởng lão không khỏi lộ ra hỉ sắc (vẻ mừng rỡ).
"Ta cũng muốn hỏi một chút, liệu hai vị có biết tin tức thạch bia năm đó thần phủ thiên thần 'Đại Vũ' lưu lại [ Khai Sơn Tam Thập Lục Thức ] không?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
--------------------------------