Chương 297
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2729 chữ
- 2020-05-09 06:57:06
Số từ: 2724
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Nhìn theo đám người lục trưởng lão rời đi, Đằng Thanh Sơn lúc này mới mở ra "Khai Sơn Tam Thập Lục Thức".
"Đằng đại ca, đây là bí tịch về phủ pháp của Vũ Hoàng?" Lý cũng đến xem.
Bí tịch rất mỏng, chỉ có một vài bức tranh vẽ, mỗi bức tranh đều là một vị nam tử cầm búa lớn đang thi triển các chiêu thức khác nhau, có ba mươi sáu chiêu tất cả. Khi lật xem, Đằng Thanh Sơn cũng tự nhiên đem những chiêu thức đó dần in sâu vào trong óc.
Thức thứ nhất, thức thứ hai, thức thứ ba.....
Trong đầu nhớ ngày càng nhiều chiêu thức. Đằng Thanh Sơn cảm giác được, thông qua những chiêu thức này không ngờ làm tim mình đập nhanh hơn.
Đương khi Đằng Thanh Sơn nhìn thức thứ ba mươi sáu.
Ba mươi sáu chiêu giống như hóa thành một thanh búa lớn, khiến Đằng Thanh Sơn trở nên kích động.
"Hô. Hô." Trán Đằng Thanh Sơn xuất mồ hôi hột, sắc mặt hơi hơi trắng.
"Đằng đại ca, làm sao vậy?" Ở bên cạnh, Lý có chút giật mình.
"Chiêu thức thật đáng sợ." Đằng Thanh Sơn không thể không lộ vẻ khiếp sợ: "Ba mươi sáu chiêu này vẻn vẹn là những chiêu thức tương liên, không ngờ đều sinh ra một cỗ ý cảnh khó hiểu." Đằng Thanh Sơn rốt cục hiểu được, ba mươi sáu chiêu này đã hoàn toàn chú thích về "Thiên Đạo".
Cho dù đây cũng không phải là chính thức, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn cảm thấy sự uy áp của ba mươi sáu chiêu này.
"Đằng đại ca, không có việc gì chứ?" Lý có chút khẩn trương.
"Tiểu." Đằng Thanh Sơn mỉm cười, nhìn nàng một cái: "Ta không sao."
Quay đầu lại nhìn bí tịch trong tay, Đằng Thanh Sơn nhớ lại chuyện lúc trước ở Minh Nguyệt đảo.
"Lúc trước, ta ở Minh Nguyệt đảo xem Thần Tiên Ngọc Bích cũng vẻn vẹn chỉ là bộ phận bề ngoài, cũng không dám tiếp tục xâm nhập." Trong lòng Đằng Thanh Sơn sợ hãi, than: "Quả nhiên ta không biết tự lượng sức mình, liều mạng đi cảm thụ"Kiếm đạo" ẩn chứa trong Thần Tiên Ngọc Bích. Nếu nghiên cứu sâu hơn, phỏng chừng thật giống như ăn cơm bị bội thực, "Thần" trong Nê Hoàn Cung của ta cũng sẽ bị tổn thương."
Bí tịch trong tay Đằng Thanh Sơn vẻn vẹn chỉ là bản sao ba mươi sáu chiêu, chứ không phải là Vũ Hoàng tự mình lưu lại mà còn có uy thế như vậy.
Vậy uy lực thực sự của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức này có thể nghĩ sẽ mạnh đến mức nào.
"Khoảng cách đến ngày mười sáu tháng tám còn có gần một tháng. Một tháng ta có thể hảo hảo thử luyện tập phủ pháp này, đối với thể ngộ về đạo, sáng tạo thương pháp của ta hẳn là sẽ có vô số trợ giúp." Đằng Thanh Sơn bay thẳng vào trong phòng, lấy ra thanh Khai Sơn Thần Phủ đặt ở trong thùng.
Khai Sơn Thần Phủ, lưỡi búa tựa như một tấm chắn. Nắm Khai Sơn Thần Phủ này trong tay, Đằng Thanh Sơn mơ hồ đều cảm giác được nó ẩn chứa lực lượng rất cường đại.
Đằng Thanh Sơn đi đến một mảnh đất trống trải trên Nguyệt Nha hồ.
"Đại thúc, ngươi cũng luyện phủ?" Ánh mắt Tiểu Bình nhìn chằm chằm Khai Sơn Thần Phủ trong tay Đằng Thanh Sơn.
"Chẳng lẽ Tiểu Bình ngươi muốn học?" Đằng Thanh Sơn nói giỡn.
Tiểu Bình lập tức lắc đầu: "Tiểu Bình học không được."
"Ân. Đi tìm tiểu thư tỷ của ngươi đi, đại thúc muốn luyện phủ."
Đằng Thanh Sơn không nhiều lời với Tiểu Bình, vừa cẩn thận nhìn một lần bí tịch "Khai Sơn Tam Thập Lục Thức". Trong đầu rất rõ ràng, sau đó Đằng Thanh Sơn liền bắt đầu diễn luyện bộ ba mươi sáu chiêu phủ pháp này.
"Vũ Hoàng dùng Khai Sơn Thần Phủ, không biết đã luyện bao nhiêu lần phủ pháp. Hơn nữa, Khai Sơn Thần Phủ này cũng ẩn chứa "Thiên Đạo" của Vũ Hoàng. Ta sử dụng Khai Sơn Thần Phủ để luyện tập, hẳn là làm chơi ăn thật."
Đằng Thanh Sơn bắt đầu luyền từ thức thứ nhất.
Lần thứ nhất, Đằng Thanh Sơn luyện rất chậm vì hắn phải xác nhận động tác của mình không sai lầm, chú ý cách di chuyển, thân thể, tư thế vân vân. Về phần vận chuyển Tiên Thiên chân nguyên như thế nào, Đằng Thanh Sơn phải tự mình đi lĩnh hội.
Lần thứ hai, Đằng Thanh Sơn nhanh hơn không ít.
Đến lần thứ năm, Đằng Thanh Sơn đã không cần chú ý đến tư thế, toàn bộ tâm thần đi lĩnh hội ý cảnh của ba mươi sáu chiêu phủ pháp.
Khi đến lần thứ tám--
"Ân?" Đằng Thanh Sơn đột nhiên dừng lại: "Khai Sơn Tam Thập Lục Thức này không đơn giản chỉ là phủ pháp. Đó còn là một bộ thân pháp, một bộ thân pháp phi thường linh hoạt, nhanh chóng." Trong ba mươi sáu bức họa, cách di chuyển giữa hai chân của người trong mỗi bức họa đều biến hóa. Lúc này, Đằng Thanh Sơn đã cảm giác được sự tinh diệu của cách di chuyển.
"Bộ thân pháp này cùng với ta bước đầu sáng chế Du Ngư Thân Pháp phi thường tương tự, đều ẩn chứa Thủy Hành Chi Đạo." Đằng Thanh Sơn lập tức dựa vào lĩnh ngộ của bản thân, đi luyện phủ pháp.
Dù sao bản thân Đằng Thanh Sơn ở "Đạo" đã có thành tựu, nên tu luyện cũng dễ dàng hơn không ít.
Lần thứ mười hai--
"Nếu cảm giác của ta không sai, Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thức thứ nhất hẳn là ẩn chứa Hành Thổ Chi Đạo, hẳn là thi triển như vậy." Thanh búa lớn trong tay Đằng Thanh Sơn liền xẹt qua một đạo đường cong, thong thả giống như đưa đẩy, một cỗ ý cảnh khổng lồ cứ tự nhiên mà sinh ra.
Oanh long~~
Linh khí trong thiên địa thuộc về Hành Thổ đều vì vậy mà chấn động.
"Chiêu thức phòng ngự thật lợi hại. Ý cảnh của thức mở đầu này có chỗ tương tự với "Hoành quyền" trong Ngũ Hành quyền của ta lúc diễn hóa ra "Hỗn Nguyên Nhất Khí" thương pháp. Lưỡi của thanh búa lớn này tựa như tấm chắn, nếu sử dụng chiêu thứ nhất, lực phòng ngự thậm chí còn mạnh hơn so với chiêu "Hỗn Nguyên Nhất Khí" thương pháp."
Đằng Thanh Sơn mừng rỡ, bắt đầu tìm tòi nghiên cứu bộ phủ pháp này.
Đây chính là tuyệt học của Vũ Hoàng a. Lúc trước Vũ Hoàng cũng từng nói, uy lực của "Khai Sơn Tam Thập Lục Thức" này còn cao hơn một bậc so với "Cửu Đỉnh Thiên Thư". Bất quá, tuyệt học bậc này lại vẻn vẹn chỉ có ba mươi sáu bức họa, người bên ngoài căn bản không thể học được. Đằng Thanh Sơn cũng là vì có thành tựu về Hành Thổ Chi Đạo và Thủy Hành Chi Đạo nên mới có thể tìm hiểu ý cảnh trong cách di chuyển của thức thứ nhất.
Đằng Thanh Sơn chìm vào tu luyện, căn bản không để ý đến những chuyện khác. Đáng thương cho Đằng Thú, lão sư không để ý hắn, hắn cũng chỉ có thể mỗi ngày tập cách đi quyền của Tam thể thức cùng với Hình Ý Thập Nhị Hình. Đây cũng là việc mà vài ngày trước Đằng Thanh Sơn đã giao cho hắn.
Đầu tháng chín.
Thời tiết càng ngày càng rét lạnh, Nguyệt Nha hồ đã kết thành một tầng băng dầy.
"Tiểu thư tỷ. Đại thúc này chỉ luyện phủ pháp, cũng không ăn không uống." Tiểu Bình nhìn chằm chằm đạo thân ảnh mơ hồ phía xa xa. Ở nơi đó, Đằng Thanh Sơn đang luyện thủ pháp, thân ảnh chợt lóe chợt lóe, tựa như thuấn di, phi thường quỷ dị. Mà Tiểu Bình và Lý đã sớm thấy, nhưng không thể trách.
"Không có việc gì. Nếu quấy rầy hắn, hắn mới tức giận." Lý bất đắc dĩ.
"Tiểu thư tỷ." Tiểu Bình bỗng nhiên nhẹ giọng, nói.
"Ân?" Lý nhìn cô bé.
"Ngươi rất thích đại thúc phải không?" Tiểu Bình hỏi.
"Tiểu nha đầu, nói gì vậy?" Khuôn mặt Lý có chút đỏ.
Tiểu Bình liền nói: "Tiểu thư tỷ, lúc ta làm nô đãi đã thấy chuyện này rất nhiều rồi. Tiểu thư tỷ, ta thấy ngươi phi thường thích đại thúc. Hơn nữa, có đôi khi đại thúc làm ra quyết định gì, cho dù tiểu thư tỷ bất mãn nhưng cũng vẫn chịu đựng."
Đích xác là như vậy.
Đằng Thanh Sơn làm việc, rất ít cùng người khác thương lượng. Nói chạy đi liền chạy đi, nói ở lại dưới chân núi Thần Phủ Sơn liền ở lại. Mà Lý, trong lòng có lẽ cũng muốn hảo hảo dạo chơi một chút Đoan Mộc đại lục này. Nhưng...nàng không muốn tranh chấp với Đằng Thanh Sơn, không muốn gây phiền toái cho Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn luyện công, nàng nấu cơm.
Đằng Thanh Sơn bẩn quần áo, nàng giặt.
Đằng Thanh Sơn gặp Yêu Thú linh tinh, Lý không hiềm phiền toái, ở một bên giải thích.
Nàng một lòng vì Đằng Thanh Sơn phục vụ.
"Tiểu thư tỷ. Ngươi luôn đi theo hắn thì sẽ phải chịu thiệt rất nhiều. Tiểu Bình thấy đại thúc chỉ một lòng lao vào tu luyện. Nếu cứ tiếp diễn như vậy, đại thúc sẽ mãi mãi cô đơn, sống uổng năm tháng."
"Vậy ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?" Lý có chút nôn nóng hỏi Tiểu Bình, một tiểu cô nương mới chín tuổi.
Lý cũng là bất đắc dĩ...Nàng liều lĩnh đi theo Đằng Thanh Sơn, tâm ý đã sớm sáng tỏ. Cái gì nàng cũng đã làm, quan tâm cũng đã quan tâm, chăm sóc cũng đã chăm sóc, nhưng Đằng Thanh Sơn lại không hề có chút nào phản ứng, Lý còn có thể làm sao bây giờ?
"Ta nói với Tiểu thư tỷ ngươi." Tiểu Bình tự tin nói: "Một người nam nhân, nếu ngươi luôn luôn tốt với hắn, hắn sẽ vô tâm. Cho nên, ngươi phải lãnh đạm với hắn. Tỷ như không nấu ăn cho hắn, tỷ như quần áo của hắn phải để tự mình hắn giặt. Ngươi luôn tốt với hắn, hắn sẽ sinh ra thói quen ỷ lại. Ngươi phải học được cách co dãn thích hợp."
"Tựa như quản gia của một đại gia tộc, quản người không thể quá tốt với hạ nhân. Vì nếu quá tốt, hạ nhân sẽ không biết đúng mực. Bình thường phải lạnh lùng, ngẫu nhiên khen một chút sẽ khiến hạ nhân nghe lời, không chỉ vậy còn cảm kích quản gia."
"Tiểu thư tỷ. Ngươi cũng phải học chiêu này, để hắn cảm kích ngươi." "Đương nhiên, cũng không thể quá mức."
"Hảo hảo động não một chút, mới có thể giữ được nam nhân trong tay a."
Ánh mắt Lý tỏa ra ánh sáng.
Nàng vốn là tiểu thư của một tiểu gia tộc, sau đó gặp đại nạn và trở thành Thần Nữ tôn quý của Thiên Thần Sơn, sao có thể biết về vấn đề này? Ngược lại ở trong một gia tộc làm người hầu, chứng kiến rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế, Tiểu Bình đương nhiên đã hiểu không ít. "Ân. Tiểu Bình, ngươi phải giúp tỷ tỷ nhiều hơn". Lý cầm tay Tiểu Bình.
Khát vọng lớn nhất của Lý, chính là có một ngày Đằng Thanh Sơn nói một vài lời tâm tình với nàng.
"Không giúp tỷ tỷ, ta giúp ai?" Tiểu Bình vui cười nói. Bỗng nhiên, khuôn mặt Tiểu Bình trở nên ngây ngốc.
"Kia --"
Lý cũng nhìn chằm chằm phía trước. Chỉ thấy ở trên không Nguyệt Nha hồ, không ngờ có hơn mười đạo thân ảnh Đằng Thanh Sơn. Giống như phân thân, mỗi đạo thân ảnh đều đánh ra một chiêu thức của phủ pháp.
Một đạo thổ hoàng sắc quang nhận mỏng manh từ Khai Sơn Thần Phủ trong tay Đằng Thanh Sơn bay ra.
Quang nhận tựa như tia chớp, vô thanh vô tức bắn ra, vọt vào rừng cây rậm rạp phía trước.
Hơn mười đạo thân ảnh tiêu tán, Đằng Thanh Sơn dừng trên mặt hồ, dẫm lên tầng băng dầy, nhìn rừng cây phía xa.
"Hô." Gió lạnh thổi qua.
"Ca ca ~~"
Một cây lớn bắt đầu ngã xuống, sau đó là hàng loạt những gốc cây khác cũng thi nhau đổ ầm xuống. Ở phía trước Đằng Thanh Sơn, xung quanh phạm vi rộng gần nửa trượng, dài ước chừng hơn mười trượng, tất cả cây cối, loạn thạch, cỏ dại đều thi nhau đổ xuống, giống như bị một thanh đao lớn vô hình lướt qua.
"Đằng đại ca." Lý và Tiểu Bình, còn có Đằng Thú đang luyện tập cùng lão Uông đều chạy tới.
"Uy lực thật đáng sợ." Trong lòng Đằng Thanh Sơn khiếp sợ phi thường.
"Vô thanh vô tức. Không ngờ, quang nhận kia mỏng đến trình độ như vậy." Trong lòng Đằng Thanh Sơn tràn đầy vẻ khiếp sợ: "Ngưng tụ uy lực. Nếu ta không lầm, Khai Sơn Tam Thập Lục Thức này lấy Hành Thổ Chi Đạo để nhập môn, sau đó lại dung nhập Kim Hành Chi Đạo." Đằng Thanh Sơn càng thêm khâm phục Vũ Hoàng.
"Đáng tiếc, bí tịch ba mươi sáu chiêu này chỉ là tranh vẽ. Đó khẳng định là do một người nào đó bắt chước, phác họa vào giấy."
"Nếu ta có thể chứng kiến điêu khắc do Vũ Hoàng lưu lại, ý cảnh trong đó hẳn là ta có thể lĩnh ngộ không ít, đủ để cho ta làm ít ăn nhiều." Đằng Thanh Sơn tu luyện như vậy là ỷ vào căn cơ tốt của mình mới có thể ngộ ra ý cảnh trong chiêu thức. Nhưng cho tới bây giờ, Đằng Thanh Sơn vẻn vẹn chỉ mới tu luyện đến thức thứ ba.
Bất quá, bởi vì ý cảnh trong cách di chuyển của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức tựa như Du Ngư Thân Pháp, nên Đằng Thanh Sơn cảm thấy Du Ngư Thân Pháp cuối cùng cũng đã có chút thành tựu.
Cảnh giới hiện giờ được Đằng Thanh Sơn coi là tầng thứ nhất của Du Ngư Thân Pháp.
"Cho dù không thấy được cả ba mươi sáu bức điêu khắc, nhưng có thể chứng kiến một bộ ngốc thạch kia vậy là đủ rồi. Dù sao đó cũng chính là nguyên bản do chính Vũ Hoàng lưu lại." Trong lòng Đằng Thanh Sơn lộ vẻ khát vọng.
Vẻn vẹn chỉ tu luyện nửa tháng, Du Ngư Thân Pháp tầng thứ nhất đã hoàn thiện.
Hơn nữa, Hành Thổ Chi Đạo đã rất lâu ở bình cảnh nhưng giờ phút này, Đằng Thanh Sơn lại cảm giác được mình có hi vọng sáng chế chiêu thứ bảy.
Ngay cả Kim Hành Chi Đạo cũng có hi vọng đột phá.
"Một quyển bí tịch đã khiến cho ta thu hoạch nhiều như vậy, nếu là bộ thạch điêu kia..." Đằng Thanh Sơn giờ phút này hạ quyết tâm: "Không quản như thế nào, bộ thạch điêu kia ta buộc phải có."
---------
hỷ sự: niềm vui.
tương liên: liên tục không ngắt quãng.
làm chơi ăn thật: có thể hiểu đại khái là vừa làm vừa chơi nhưng kết quả đạt được lại là thực sự. Ở đoạn này có thể hiểu là Đằng Thanh Sơn thông qua tranh vẽ về ba mươi sáu chiêu phủ pháp của Vũ Hoàng có thể hiểu một chút ý cảnh ẩn chứa trong đó. Còn 1 đoạn nữa cũng có từ này và các bạn có thể suy ra.
--------------------------------