Chương 306: Đao Trì Sào Huyệt
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2288 chữ
- 2020-05-09 06:57:08
Số từ: 2283
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Chẳng qua Đằng Thanh Sơn nhờ có thị lực nhìn trong bóng tối nên có thể rõ ràng thấy rõ phía dưới, huyệt động thông đạo không phải thẳng từ trên xuống dưới, mà có một số đoạn cong, hơn nữa độ rộng thông đạo cũng không giống nhau từ trên xuống dưới, mà có chút giống như... một đầu cự thú từ dưới đất chậm rãi đi ra vậy; thực sự thông đạo này được đào không theo quy tắc nào cả. Bởi vì không theo quy tắc, lên mới nghiêng với độ dốc rất lớn.
Đằng Thanh Sơn lưng đeo Luân Hồi Thương, nhanh chóng men theo vách đá, dọc theo thông đạo nhanh chóng tiến vào trong. Theo lối vào, cảm nhận được thông đạo này càng lúc càng đi xuống.
"Xem ra vách huyệt động trong lòng núi này, có nhiều khe rãnh tựa như rất sâu a." Ánh mắt Đằng Thanh Sơn xẹt qua vách núi. "Khe rãnh rộng như thế, nếu ta đoán không lầm chính là do Lục Túc Đao từ trong núi chui ra để lại." Đằng Thanh Sơn càng thêm chắc chắn.
Phía dưới chính là sào huyệt của yêu thú Lục Túc Đao.
"Vù ~~ Vù ~~"
Thoáng nghe như tiếng gió, nhưng lại giống như tiếng của yêu thú cường đại phát ra, Đằng Thanh Sơn tiến sâu vào trong, thông đạo càng rộng hơn.
"Yêu thú ngáy ngủ? Thật là hiếm thấy."
"Hơn nữa, yêu thú kia bị Thanh Loan dạy cho một trận, nên chạy trốn mới đúng."
Đằng Thanh Sơn đã xâm nhập đến chỗ cực kỳ tối tăm: "Nếu ta đoán không lầm, từ chỗ ta đến chân núi cũng không hơn ba trượng." Lúc này, huyệt động chỗ Đằng Thanh Sơn nhìn thấy đã không còn tối tăm... Bởi vì, chiều sâu huyệt động chỉ còn lại năm trượng!
Một mùi kì lạ truyền ra.
"Cái mùi này..." Đằng Thanh Sơn trong lòng vừa động. Cùng đánh một trận với yêu thú Lục Túc Đao nên Đằng Thanh Sơn nhận ra được mùi này. "Là mùi của Lục Túc Đao!"
"Phía dưới là sào huyệt của nó!"
"Chẳng biết nó hiện tại còn ở nơi này hay không nữa."
Đằng Thanh Sơn rút Luân Hồi Thương đeo trên lưng ra. Hoàn toàn ngừng thở, thật cẩn thận, mỗi một bước đều rất cẩn trọng.
Năm trượng dài, Đằng Thanh Sơn đi so với người bình thường còn chậm hơn nhiều.
Tại ven thông đạo, Đằng Thanh Sơn đứng ở đây, nhìn về phía trước, đó là là một lòng núi trống trải rộng chưa đến ba mươi trượng dài, cao bảy tám trượng, tựa như một sân vân động Đằng Thanh Sơn nhìn thấy ở kiếp trước. Trong lòng núi trống trải tồn tại một mùi tanh khó tả.
Trên vách núi đá cũng có nhiều vết rãnh.
Tại chính giữa nơi trống trải trong lòng núi có một cái con yêu thú đang nằm úp xuống - dài hơn bảy trượng (mười tám thước) làm cho người ta kinh hãi, hai cánh mỏng màu bạc to lớn nhưng lại cứng rắn vô cùng, trên thân có giáp giống như một bộ áo giáp màu vàng, sáu chân giống như sáu cái liêm đao cực lớn, có thêm nhiều tiêm thứ nhọn sắc bén, dữ tợn vô cùng, đúng là Lục Túc Đao đại chiến cùng Đằng Thanh Sơn lúc trước!
Cương giáp màu vàng trên người Lục Túc Đao, có chút không hoàn hảo, loáng thoáng bị cháy đen - là do lúc trước bị Thanh Loan hỏa thiêu thương thế còn chưa hoàn toàn hồi phục.
"Không ngờ nó vẫn còn ở nơi này!"
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dừng ở cái đầu hình tam giác của Lục Túc Đao, trên cái đầu hình tam giác ấy có một đôi mắt lồi ra thật lớn, nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn! Từ hai mắt to lớn lóe ra quang mang sắc nhọn quỷ dị.
"Quả nhiên đủ linh mẫn và rất cẩn thận, ngươi có thể phát hiện ta." Đằng Thanh Sơn ha ha cười, đối diện với yêu thú to lớn.
"Rống ~~" Lục Túc Đao phẫn nộ phát ra một tiếng rống chói tai.
Tại trong mắt Lục Túc Đao, thì người dùng Thương - Đằng Thanh Sơn, hay là người dụng đao - đại trưởng lão Mục Vọng, nó căn bản không để vào mắt. Nếu ngày đó không phải do Thanh Loan, Lục Túc Đao nắm chắc giết chết Đằng Thanh Sơn cùng đại trưởng lão!
Nó không nghĩ tới... Nhân loại lúc trước may mắn tránh được một kiếp, không ngờ lần này còn dám mò tới!
"Bồng!" thân thể đáng sợ của Lục Túc Đao đột ngột thẳng lên, một đôi chân dài chừng năm trượng (mười hai ba thước), đôi chân trước màu vàng cùng liêm đao to lớn, liền bổ thẳng tới Đằng Thanh Sơn! đôi chân trước, giống như đao phong bình thường sáng bóng phát ra quang mang lạnh băng.
"Tới được lắm!"
Đằng Thanh Sơn đôi mắt tỏa sáng, cười lớn một tiếng, thân hình theo một quỹ tích quỷ dị trơn trượt giống như cá trạch trong nước.
"Nghiệt súc, lần trước ta chưa chiến đấu tới cùng với ngươi, nhưng lần này sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta! "
Mới vừa sáng chế quyền thứ bảy - Thổ Hành Chi Quyền, thực lực Đằng Thanh Sơn đã tăng mạnh, muốn được đánh một trận để thử sức!
"Keng!" "Keng!"
Luân Hồi Thương của Đằng Thanh Sơn tựa như từng đạo tia chớp màu bạc, dễ dàng ngăn trở hai đạo đao phong to lớn, mỗi một lần giao kích, lực cường đại chính diện va chạm sinh ra một cỗ dao động đáng sợ - không gian dao động làm trong huyệt động xuất hiện một trận động đất.
"Rắc rắc ~~" vách núi vỡ ra.
"Oanh! Bồng!" Một tảng đá cũng từ phía trên rơi xuống, nện trúng người Lục Túc Đao, lập tức làm ảnh hưởng Lục Túc Đao khiến nó đánh không còn chính xác nữa.
"Nghiệt súc, chỉ dựa vào hai cái đao phong mà muốn ngăn ta sao? Nằm mơ!"
Đằng Thanh Sơn cười vang, vừa ngăn trở đao phong bổ tới đồng thời tiến gần đến Lục Túc Đao, muốn tiến lại gần Lục Túc Đao để có thể tiến hành công kích. Dù sao sáu chân đao phong đều rất cứng rắn.
Lục Túc Đao phẫn nộ, cái miện trên đầu hình tam giác mở ra: "Rống ~"
Ong ong ~~~
Hai cánh to lớn cánh khẽ chớp động, Lục Túc Đao lập tức huyền phù giữa không trung, cũng để cho chân giữa, cùng chân sau không phải tiếp tục chống đở thân thể nữa, giải phóng hoàn toàn. Nhất thời, sáu chân đao phong to lớn của Lục Túc Đao nhằm hướng Đằng Thanh Sơn truy sát
Tốc độ chân nhanh đến đáng sợ, trong khoảnh khắc sáu chân hóa thành ngàn vạn chân ảnh!
"Tới hảo!"
Đằng Thanh Sơn ngược lại hưng phấn hô to một tiếng.
Giết Lục Túc Đao có tác dụng gì?
Đằng Thanh Sơn muốn dựa vào Lục Túc Đao để tôi luyện thương thuật của mình, dù sao, Đằng Thanh Sơn đã đạt tới cấp bậc này muốn tìm được đối thủ thích hợp thật quá khó khăn! Giống Thanh Loan, Thanh Loan có ngọn lửa tuy rằng lợi hại, nhưng là ngọn lửa kia phun ra sẽ không ngăn đỡ được, kết quả không trọng thương thì cũng chết đối với thương thuật không có chút tốt nào.
Mà Lục Túc Đao, sáu chân ảnh, tựa như sáu thanh đao lớn đồng thời công kích! Đao pháp lại cực kỳ tinh diệu!
"Thương thương thương thương ~~
Một trận chói tai, nghĩ muốn bao vây Đằng Thanh Sơn bằng ngàn vạn chân ảnh. Mà thương ảnh Luân Hồi Thương của Đằng Thanh Sơn cũng hóa thành vô số, nhất thời thương ảnh xuất hiện chung quanh thân thể Đằng Thanh Sơn tạo thành một nửa vòng tròn hào quang hình cầu.
"Lực lượng quái vật thực ghê gớm." Hai tay Đằng Thanh Sơn có chút run lên.
Đá núi dưới chânhoàn toàn nứt toác ra, hai bên giao chiến kịch liệt, làm núi đá vỡ vụn.
"Ta thương pháp chưa đủ hoàn thiện."
"Thương pháp 'Hỗn Nguyên Nhất Khí ' của ta, tốc độ là rất nhanh, chẳng những tốc độ nhanh, mà mỗi một Thương còn ẩn chứa tối thiểu hơn mười vạn cân. Đao phong công kích mỗi một đạo đao phong cũng ẩn chứa hơn mười vạn cân, sáu đạo đao phong đồng thời công kích, hơn nữa tốc độ nhanh kinh người."
Trong lòng cân nhắc, thương pháp Đằng Thanh Sơn thoáng có chút biến đổi - cái gọi là thực tiễn chính là tiêu chuẩn để kiểm nghiệm tính đúng đắn của mỗi phat minh - cùng Lục Túc Đao giao chiến, mới có thể tìm được khuyết điểm của thương pháp, chiến đấu kịch liệt trong chốc lát, giúp Đằng Thanh Sơn thu được rất nhiều ích lợi.
Mười cái hô hấp!
Một người một yêu thú, giao kích ngàn vạn lần.
"Rống ~~"
Lục Túc Đao đột ngột lại lần nữa bay lên.
"Làm gì?" Đằng Thanh Sơn rùng mình, "Muốn chạy trốn?"
Chỉ thấy Lục Túc Đao bay lên không, hai đôi cánh đột ngột vẫy động, hướng phía dưới lao xuống nhanh một cách đáng sợ! lúc này lực lượn Lục Túc Đao so với Đằng Thanh Sơn còn mạnh hơn. Hiện giờ mượn lực hai cánh lao xuống, sáu đạo đao phong đáng sợ đồng thời bổ tới, uy lực kinh khủng tới mức nào a!
"Thật đúng là muốn giết ta mà!" Đằng Thanh Sơn ánh mắt mở lớn, một tiếng hừ nhẹ, đột ngột dùng một chút lực, cán thương cũng gấp khúc, cả trường thương tựa như một cong rồng lớn thoát ra.
"Sưu!"
Đầu thương khoảnh khắc hóa thành một đoàn ảo ảnh.
"Bồng!" Sáu đạo đao phong to lớn liên hợp lại, bất chấp tất cả, trực tiếp bổ xuống! Mượn lực bốn cánh lao xuống, Đằng Thanh Sơn cũng chống không được.
Một trận thanh âm bạo liệt đáng sợ vang lên.
Mặt đất động phủ rộng chừng ba mươi trượng dài hoàn toàn nứt toác, vết rách lần lượt lan rộng ra, đồng thời tại chỗ Đằng Thanh Sơn đứng xuất hiện một hỗ sâu rộng chừng bảy tám trượng, mà Đằng Thanh Sơn lại hoàn toàn biến mất không thấy.
"Rống ~~~" Lục Túc Đao phát ra một tiếng hô cuồng ngạo.
Hai mắt màu vàng lạnh lẽo, hướng bốn phía nhìn quanh, nó rất rõ ràng... Nhân loại bình thường có thể có thể tiếp được sáu đao phong đồng thời công kích, sẽ không chết dễ dàng như vậy!
"Ti ti ~~"
Thanh âm có yếu ớt.
Lục Túc Đao cẩn thận đề phòng, nó biết... Nhân loại kia đã trốn vào bên trong núi đá.
"Bồng!" Một đạo thanh âm đáng sợ vang lên.
"Rống!" Lục Túc Đao xác định chỗ Đằng Thanh Sơn, lập tức chân sau một đạp cái, làm cho thân thể nó thẳng đứng, đôi chân trước bay thẳng đến vị trí Đằng Thanh Sơn!
Đồng thời một thương ảnh phá đỉnh chóp núi, trực tiếp bắn về phía Lục Túc Đao.
"Ba!"
Khi đỉnh chóp núi vỡ ra, Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi Thương giống như một cơn lốc bắn tiêu bắn tới, ánh mắt lợi hại, cánh tay phải rắn chắc; do áo bị rách nên hoàn toàn có thể nhìn thấy được - song chưởng Đằng Thanh Sơn tựa như một cây thép cứng rắn!
Luân Hồi Thương xuôi theo dòng xoáy, sinh ra tiếng gió chói tai!
"Ngang ~~~"
Không gian phảng phất bị khoang thủng!
Tựa như lưu tinh màu bạc, trực tiếp hướng lưng Lục Túc Đao đâm tới.
"Độc Long Toàn!"
"Rống ~~~~ đột ngột một tiếng rống điên cuồng chói tai vang lên, biết Đằng Thanh Sơn dùng kế 'Dương đông kích tây', Lục Túc Đao đột ngột xếp bốn cánh lại trong khoảnh khắc bảo vệ tốt toàn thân.
"Phụt phụt ~~"
Mũi thương Đằng Thanh Sơn gian nan khoang thủng cánh, tiếp đó đâm vào chỗ lân giáp loáng thoáng bị cháy đen. Đáng tiếc, khi thương đâm xuyên qua cánh đã hao tổn bảy tám phần uy lực, giờ phút này chỉ để lại trên lân giáp một cái lỗ rất nông và nhỏ, một thương tựa như đã hết lực.
"Rống ~~" Lục Túc Đao gầm rú một tiếng chói tai, đôi chân trước khoang thủng sơn thạch, không ngờ trực tiếp chui vào trong núi đá, nhanh chóng trốn chạy mất.
"Tên gia hỏa này."
Đằng Thanh Sơn rơi xuống mặt đất, trợn mắt há mồm. "Thật đúng là nhát gan!"
"Chẳng qua nó cũng thông minh." Đằng Thanh Sơn lộ ra một tia mỉm cười. "Tại trong lòng núi, trong không gian nhỏ hẹp, thân thể nó quá lớn, căn bản không thể hoàn toàn phát huy hết năng lực. Còn ta lại có thể dựa vào không gian, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu tiến hành công kích nó. Nó phỏng chừng biết điểm này, mới chạy trốn."
"Vù ~ vù vù ~"
Tựa như tiếng gió, lại giống như thanh âm khò khè vang lên, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về hướng phát ra thanh âm.
--------------------------------