Chương 312: Sát Thủ Đường
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2547 chữ
- 2020-05-09 06:57:11
Số từ: 2542
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Mạnh mẽ như Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế tuy có thể thống nhất thiên hạ, nhưng khi họ đều chết đi, thiên hạ cũng vẫn sụp đổ như thường.
Vào thời điểm Đằng Thanh Sơn và Đằng Thú cùng trở lại Nguyệt Nha hồ, tiếp tục dốc lòng tu luyện. Thì tại một nơi xa xôi là Đông Hoa Vực, bên trong Võ An thành.
Cạc cạc...
Một cỗ xe ngựa xa hoa đang chậm rãi tiến lên trên đường phố tại Võ An thành, lại rẽ vào một chỗ hẻo lánh, dừng trước quầy thuốc hiệu 'Ngũ Vị Đường'.
"Luật luật...".
Tên đánh xe dừng ngựa lại, bước xuống, ở một bên xe ngựa cung kính hô lên:
"Lão gia, đã tới hiệu thuốc bắc Ngũ Vị Đường rồi."
Rèm cửa được mở ra, có ba người từ trên xe ngựa bước xuống. Cả ba đều mang đội mũ, trên mặt còn có khăn quàng cổ, chỉ để lộ ra vẻn vẹn có mỗi đôi mắt bên ngoài.
Trong thời tiết rét lạnh, ăn mặc như thế cũng không hiếm thấy.
"Ân, các ngươi ở đây đi."
Trong ba người bước xuống xe, có một thanh niên mặc áo da màu xám là thủ lĩnh, cùng nhau tiến vào Ngũ Vị Đường. Bên trong phòng khách của Ngũ Vị Đường cũng rất lạnh, cạnh vị đại phu, còn có hai tên tiểu nhị bốc thuốc, rõ ràng có vẻ rất lạnh. Bất quá ngồi ở phòng khách, vị đại phu cùng với hai tên tiểu nhị kia lại ngồi xung quanh lò sưởi bên cạnh, rất là thích thú.
"Ba vị đến xem bệnh sao?"
"Chúng ta muốn vào nội đường."
Tại phía sau người thanh niên, một lão giả giọng nói trầm thấp lên tiếng.
"Vào nội đường?"
Đang ngồi ở phòng khách, vị đại phu đôi mắt chợt lóe lên, lập tức đứng dậy bước qua. Một trong hai lão giả phía sau thanh niên, thân hình hơi béo tròn, từ trong người lấy ra một cây vàng thỏi ném qua nói:
"Mười lượng hoàng kim, ba người cùng đi vào, được chứ?"
"Có thể, có thể."
Trong phòng khách, vị đại phu cười tiếp nhận hoàng kim, thử một chút rồi gật gật đầu, từ trong người lấy ra ba khối thiết phiến màu đen (chắc giống lệnh bài), đưa qua.
"Ba vị, mời vào đi thôi."
Nếu để cho người của các hiệu thuốc bắc bình thường khác chứng kiến, phỏng chừng sẽ kinh ngạc đến ngây người. Mười lượng hoàng kim là nhiều hơn một ngàn lượng bạc, xem bệnh gì mà phải tốn nhiều bạc như vậy? Hơn nữa, đây còn vẻn vẹn chỉ là tiến vào nội đường.
Thanh niên cùng với hai vị lão giả từ cửa hông đi vào, chỉ thấy trên hành lang phía sau có hai gã hắc y hán tử (hán tử mặc quần áo màu đen) đang lạnh lùng đứng gác.
"Sao?"
Một gã hắc y hán tử trong đó lập tức ngăn bọn họ lại.
"Ba người."
Vị lão giả béo tròn đưa ra ba khối thiết phiến màu đen, tên hán tử sau khi nhận lấy liền gật gật đầu.
"Đi theo ta!"
Đi vào bên trong dọc theo một cái thông đạo, trực tiếp tiến vào một tòa phủ đệ hào hoa xa xỉ. Trong phủ, tùy ý có thể thấy được những hán tử mặc áo da màu đen, lưng đeo binh khí. Ba người thanh niên bọn họ cũng không dám chạy lung tung, theo hắc y hán tử phía trước dẫn dắt, vẫn thẳng một đường đi tới.
Rất nhanh, đi vào trong một căn phòng u tĩnh (âm u, yên tĩnh).
"Ba vị, đợi một lát nữa, quản sự sẽ ra ngay."
Hắc y hán tử đứng ở cửa nói:
"Ba vị có thể tại trong phòng này nghỉ tạm một lúc."
"Nhị bá, ngươi nói Sát Thủ Đường này thật lợi hại như vậy sao?"
Thanh niên có chút chần chờ.
"Hồng nhi, đợi lát nữa sẽ biết."
Vị lão giả béo tròn nói.
Bên cạnh, lão giả cao lớn cũng hạ giọng nói:
"Hồng nhi, đợi lát nữa gặp được quản sự của Sát Thủ Đường, hắn sẽ nói cho ngươi biết, Sát Thủ Đường hắn có thể tiếp nhận chuyện gia tộc chúng ta hay không. Bất quá sau lưng Sát Thủ Đường chính là Húc Nhật thương thành, nếu hắn làm không được, những tổ chức sát thủ khác cũng không có khả năng tiếp nhận."
Tiếng bước chân vang lên.
Chỉ thấy một vị trung niên gầy gò một thân áo da màu trắng đi đến, một bên vành mắt lõm xuống, liếc mắt nhìn ba người, hiển nhiên là rất lạnh lùng.
"Nhị quản sự."
Hắc y hán tử cung kính hành lễ.
"Được rồi."
Vị trung niên gầy gò vung tay lên, tên hắc y hán tử lập tức rời đi, trong phòng chỉ còn lại vẻn vẹn ba người thanh niên bọn họ cùng với vị nhị quản sự.
"Ba vị, ở trong đây rồi cũng không cần che mặt nữa."
Người trung niên gầy gò cười nói.
Cả ba người gồm cả vị thanh niên cũng đều đem khăn quàng cổ bằng da lông thú trên mặt liền cởi bỏ ra, vị trung niên gầy gò mỉm cười rồi đi đến chỗ ngồi, ngồi xuống ghế.
"Ba vị đều ngồi xuống đi."
"Không biết ba vị muốn Sát Thủ Đường chúng ta giải quyết chuyện gì?
Vị nhị quản sự, nhìn kỹ ba người.
"Ta muốn Sát Thủ Đường các vị giúp ta giết một người!"
Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói, gân cơ trên mặt và cơ thể cũng không ngừng co rút lại.
"Đổng gia gia chủ của Đông Hoa Vực.... Đổng Triết Tử!."
"Đổng Triết Tử?"
Nhị quản sự chấn động.
"Như thế nào, Sát Thủ Đường các vị không dám tiếp sao?"
Tên thanh niên cười lạnh nói.
Nhìn kỹ người thanh niên, trên mặt vị nhị quản sự lộ ra vẻ tươi cười:
"Vị này hẳn là Giang gia Tam công tử... Nga, cũng là người tân nhậm (mới nhận chức vụ) Giang gia gia chủ. Khó trách lại muốn giết Đổng Triết Tử."
Bị vị nhị quản sự vạch trần thân phận, thanh niên cùng với hai lão giả kia cũng không giật mình.
Bọn họ cũng đều biết năng lực của Húc Nhật thương thành Sát Thủ Đường, nếu ngay cả Giang gia Tam công tử mà cũng không biết mới là chuyện lạ.
"Đổng Triết Tử! Giang gia chúng ta hận không thể ăn thịt uống máu của hắn."
Thanh niên trong ánh mắt hung quang thiểm (trong mắt ánh lên vẻ thù hận).
Bởi vậy có thể thấy được thực lực đáng sợ của Húc Nhật thương thành. Trên tờ giấy có miêu tả thực lực, cũng không miêu tả thân phận sát thủ.
"Đỉnh phong Võ Thánh xuất thủ (ra tay), chỉ cần chú ý một chút là có nắm chắc việc giết chết mụ cẩu tiện nhân kia." Thanh niên trên mặt có chút nhịn không được, lộ ra tia hỉ sắc (vẻ mặt vui mừng).
"Đây là..."
Thanh niên giở đến một tờ cuối cùng.
"Cực mạnh Võ Thánh?"
Thanh niên cùng với hai vị lão giả bên cạnh đều có chút giật mình.
Trong đó, lão giả cao gầy dò hỏi:
"Quản sự, danh hiệu cực mạnh Võ Thánh này tại sao chúng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe qua?"
Nhị quản sự trên mặt lộ ra một tia kiêu ngạo:
"Ba vị, danh hiệu cực mạnh Võ Thánh này chính là cấp độ do Sát Thủ Đường chúng ta định ra. Phóng nhãn toàn bộ Đoan Mộc đại lục, những tổ chức sát thủ khác tuyệt không thể có cường giả lợi hại như thế... Ta có thể nói cho các ngươi rằng, chỉ cần vị cực mạnh Võ Thánh này xuất thủ, trừ phi đạt tới cấp bậc Chiến Thần, nếu không..."
"Không phải là Húc Nhật Võ Thánh chứ."
Thanh niên không khỏi kinh hô.
"Hừ."
Nhị quản sự sắc mặt trầm xuống, khiển trách quát mắng.
"Cường giả sau lưng là ai (ý nói thân phận sát thủ), không phải là việc các ngươi quản."
Hại gã lão giả lập tức lôi kéo người thanh niên. Mà người thanh niên cũng tự biết mình nói sai.
"Ta cũng có thể nói cho các ngươi, cực mạnh Võ Thánh xuất thủ, tuyệt không xảy ra vấn đề gì."
Nhị quản sự phi thường tin tưởng nói.
"Mụ tiện nhân kia... " Thanh niên trong đôi mắt xẹt qua một tia hung quang, cắn răng nói:
"Muốn mời, phải mời người lợi hại nhất! Ta muốn mời vị cực mạnh Võ Thánh, đem mụ tiện nhân kia bắt sống giao cho Giang gia chúng ta. Nói đi, giá cả là bao nhiêu?"
Thanh niên đã có sự chuẩn bị tốt để vung ra một đao tàn nhẫn (chuẩn bị tinh thần cho một cái giá trên trời), bên cạnh, hai vị lão giả cũng không hé răng.
Nhị quản sự cười lắc đầu:
"Vị cực mạnh Võ Thánh này là thân phận thế nào? Tiền tài bao nhiêu hắn cũng không để ý! Muốn mời hắn duy nhất chỉ có một biện pháp, trừ phi ngươi có một trong ba mươi sáu khối thạch điêu mà năm đó Thần phủ thiên thần 'Đại Vũ' lưu lại, đợi sau khi nhiệm vụ thành công, các ngươi đem thạch điêu này giao cho hắn trong ba năm! Ba năm sau sẽ trả lại cho các ngươi. Sát Thủ Đường chúng ta bảo đảm điều đó."
"Đương nhiên, nếu các ngươi muốn cực mạnh Võ Thánh bắt sống Đổng Triết Tử, có chút phiền phức, có thể phải thêm chút hoàng kim."
Nhị quản sự bổ sung thêm.
Mấy ngày nay, có nhiều người muốn mời cực mạnh Võ Thánh xuất thủ, Sát Thủ Đường cũng muốn có thêm vài nét bút sinh ý.
Thế nhưng... Đều không ai có ba mươi sáu bức thạch điêu, mà nhị quản sự cũng chỉ là dựa theo sự an bài của cấp trên, theo thường lệ nói như vậy, dù sao bọn họ cũng không biết, gia tộc nào có một trong ba mươi sáu khối thạch điêu.
"Thạch điêu 'Khai Sơn Tam Thập Lục Thức'?"
Tên thanh niên cả kinh, không khỏi quay đầu nhìn về phía hai vị lão giả bên cạnh.
Hiện giờ trong Giang gia, quyền lực cao nhất chính là ba kẻ bọn họ.
Trong Giang gia gia tộc, đích xác cũng có một khối thạch điêu. Bất quá, thạch điêu này rất trân quý, bọn họ cũng có chút luyến tiếc.
"Ba người các ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ đi."
Nhị quản sự cười cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng, đồng thời đóng cửa phòng lại. Trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn họ.
"Nhị bá, lục thúc."
Thanh niên có chút chần chờ.
"Thạch điêu này xuất ra, ba năm sau sẽ lấy lại! Nhưng... Ta cũng lo lắng, Húc Nhật thương thành kia thèm thuồng đối với thạch điêu. Chắc chắn bọn họ phải chú trọng danh dự, nhất định sẽ trả lại chúng ta. Nhưng sau khi trả lại, nói không chừng còn có thể hạ thủ tàn nhẫn đối với chúng ta."
Mặt khác, hai lão giả cũng lo lắng điểm này. Khối thạch điêu cho dù cho mượn ba năm cũng không có ảnh hưởng gì.
"Hồng nhi."
Vị lão giả béo tròn ánh mắt nhíu lại. Hạ giọng nói.
"Khối thạch điêu 'Khai Sơn Tam Thập Lục Thức' này, tuy rằng vô cùng kì diệu. Nhưng Giang gia ta chiếm được lâu như vậy, cũng không có một ai dựa vào nó luyện ra cái gì tuyệt thế phủ pháp cả! Một khối thạch điêu, tác dụng cũng không lớn. Ta xem ra... Như vậy, trước hết giao cho vị cực mạnh Võ Thánh kia nghiên cứu ba năm, sau đó, chúng ta cũng không cần lấy về. Trực tiếp nhờ Húc Nhật thương thành giúp chúng ta bán đấu giá!"
"Giang gia chúng ta lúc này đây, tiền ăn đã giảm nhiều. Nếu muốn Đông Sơn tái khởi, phải tăng cường quân binh, phải mời chào lôi kéo nhiều nhân thủ, đều cần dùng vàng bạc!"
"Một khối thạch điêu trong gia tộc cũng vô dụng, không bằng đổi lại chút hoàng kim. Tục truyền, trên một lần đá trơ thạch điêu đều bán với giá vượt qua năm mươi vạn lượng hoàng kim. Một khối thạch điêu này, theo lý thuyết, giá cả sẽ không thấp hơn so với nó."
Lời này vừa nói ra, hai người kia đều khẽ gật đầu.
"Ân, quyết định làm như vậy đi!"
Thanh niên ánh mắt phát lạnh: "Cái mụ tiện nhân Đổng Triết Tử kia, trong địa lao, đã tra tấn cha ta cho đến chết. Ngay cả ta... Nếu không phải trốn ra sớm, cũng bị nàng tra tấn mà chết, mụ tiện nhân này... Không bắt được nàng, ta chết cũng nuốt không không trôi hận này.
Hắn vĩnh viễn không quên được cuộc sống đầy ác mộng sau khi bị bắt giữ.
Không quản là tôn nghiêm, thân thể, vũ nhục trước nay chưa từng phải nếm chịu, đã làm cho thanh niên ra nông nỗi này. Gặp phải ác mộng liên tiếp trong hơn một tháng, ngày nào trong mộng cũng đều mơ thấy tình cảnh kia khiến hắn điên cuồng.
"Mụ tiện nhân!!! Ta nhất định phải tự tay tra tấn nàng đến chết, ta muốn khiến cho nàng phải hối hận!"
Thanh niên lập tức đứng dậy, hướng nơi nhị quản sự ở phía ngoài đi đến.
Bọn họ đồng ý!
Muốn mời, phải mời người cực mạnh 'Cực mạnh Võ Thánh' thì mới có mười phần nắm chắc!
Chạng vạng thời gian (chiều tối), bên dưới Thần Phủ Sơn, ở ven hồ Nguyệt Nha, khói bếp bay lượn lờ.
Mà Đằng Thanh Sơn đang đi trên đường ở trong rừng cây. Mỗi một bước, thân hình đều là chợt lóe lên, phóng đến nơi xa xa, nhìn như thong thả, nhưng lại nhanh một cách quỷ dị.
"Không đúng, vẫn có chút không đúng."
Đằng Thanh Sơn lắc đầu, hắn giờ phút này đang cân nhắc, dựa vào lĩnh ngộ trên Thổ Hành Chi Đạo, sáng chế một loại khinh công thân pháp thuộc tính Thổ Hành Chi Đạo! Khinh công thân pháp, đúng là nhược điểm lớn nhất của Đằng Thanh Sơn hiện giờ.
Bỗng nhiên, xa xa xuất hiện không ít thân ảnh đang tiến lại.
"Đằng tiên sinh."
Thật xa truyền lại tiếng hô vang.
Đằng Thanh Sơn nhìn ra xa xa, liếc mắt một cái, nhận ra lục trưởng lão của Húc Nhật thương thành đang cầm đầu một đám người đi đến, không khỏi nở nụ cười nói.
"Lục trưởng lão, đã muộn như vậy lại tới đây, chẳng lẽ lại có tin tức gì tốt sao?"
--------------------------------