Chương 32
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2591 chữ
- 2020-05-09 06:54:59
Số từ: 2586
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đột ngột, một mũi tên từ ngoài xa hướng tay phải Đằng Thanh Sơn bắn tới. Đằng Thanh Sơn cảm giác đối với chung quanh vô cùng linh mẫn, lập tức thu tay lại một chút, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía phát ra mũi tên. Ở bên cạnh, đám người bọn Đằng Vĩnh Lôi hết sức giận dữ. Đằng Vĩnh Lôi cất cao giọng quát:
"Đám điểu nhân không trứng từ đâu tới, dám bắn lén người khác!"
"Đánh rắm... cái con mẹ mày!" Một tiếng gầm vang lên, từ trong sơn lâm phóng ra hơn mười người, phục trang đều bằng da thú, cầm đầu chính là một gã tráng hán thân cao gần tám thước, tóc tai bù xù.
"Ôi, nguyên lai là Bắc Biên, Vương gia trang Vương đại đầu, có việc gì đây? Ấy chúng ta bắt được tuyết điêu,muốn động thủ chăng?" Đằng Vĩnh Lôi cười nhạo. Phía Đằng gia trang, cả đám nam nhân đều cười rộ lên. Đằng Thanh Hổ lại càng cười to: "Đại bá, bọn tiểu nhân này đã có dũng khí bắn lén! Đánh với chúng ta, bọn chúng tính là loại gì đây?"
"Câm miệng."
Gã tráng hán tóc tai bù xù quát. Ở bên cạnh hắn, một tên nam tử gầy gò trong bộ trang phục da thú cả giận nói:
"Con tuyết điêu này, là chúng ta... phát hiện trước, chúng ta đã tốn mất hơn một canh giờ mới bức được nó ra khỏi sào huyệt. Con tuyết điêu này khôngỗ để trốn nên đã chạy loạn. Các ngươi chỉ là vừa vặn gặp may cho nên mới gặp được!"
Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn thấy này hết thảy.
Người của Vương gia trang có lẽ là... đã phát hiện ra tuyết điêu trước, bọn họ cũng đã không tiếc hết thảy để bắt con tuyết điêu cho bằng được. Nhưng là tuyết điêu cực kì linh hoạt, tốc độ lại nhanh, cho nên, muốn bắt nó là rất khó. Người của Vương gia không đuổi kịp. Người của Đằng gia trang bên mình vừa vặn lại chiếm tiện nghi bắt được con tuyết điêu này.
"Đó là các ngươi không có bản lãnh!" Đằng Vĩnh Lôi bước lên, ánh mắt sắc bén: "Tuyết điêu này tốc độ vốn nhanh, lại có khả năng chạy trốn, nếu không có chúng ta thì con tuyết điêu này cũng đã sớm chạy thoát."
"Nhưng dù sao thì cũng là chúng ta bức được nó ra khỏi sào huyệt." Gã đại hán tóc tai bù xù giương mắt nhìn Đằng Vĩnh Lôi: "Lôi tử, các ngươi cũng không thể một mình độc chiếm."
"Vương đại đầu! Vương Trọng Bằng! Ngươi nghe cho rõ đây" Đằng Vĩnh Lôi lên giọng: "Các ngươi bức được con tuyết điêu ra khỏi sào huyệt của nó, thật giả thế nào, ta không cần biết. Ta chỉ biết một việc, chúng ta nhìn thấy con tuyết điêu tại trong ngọn đại sơn này, và người của chúng ta đã bắt được nó. Con tuyết điêu này chính là của chúng ta! Ngay cả chạm vào một sợi lông của nó ngươi cũng đừng có mơ! Các người thích cứng hay thích mềm thì cứ việc, nam nhân Đằng gia trang chúng ta đều tiếp hết."
Tất cả các nam nhân Đằng gia trang đảo ánh mắt nhìn nhau, cùng chuẩn bị ra tay.
Đã đến nước này thì tuyệt không thể cúi đầu.
Quy luật của thế giới này là vậy!
Của ta là của ta! Ngươi mà vươn tay ra cướp. ta liền chặt tay ngươi! Ngươi và ta cùng liều mạng, ta sẽ thu thập cái tiểu mạng của ngươi!
Gã đại hán tóc tai bù xù Vương Trọng Bằng ánh mắt đảo nhìn qua đám nam nhân Đằng gia trang, sau đó lại liếc liếc mắt nhìn con tuyết điêu trong tay Đằng Thanh Sơn, con tuyết điêu chỉ bị thương ở bắp chân, còn lông và da thì có thể nói là vẫn còn nguyên. Một con tuyết điêu mà lông và da vẫn còn nguyên như thế là cực kì hiếm thấy. Ba nghìn hai trăm lạng bạc trắng là giá tối thiểu, còn nếu tìm được người mua tốt, thì giá có thể còn cao hơn nữa.
Ba nghìn hai trăm lạng bạc trắng!
Đáng để liều mạng!
"Chuẩn bị cung tên." Thanh âm của Đằng Vĩnh Lôi vang lên.
Nhất thời, đám hảo hán của Đằng gia trang lập tức lắp tên vào cung, kéo căng dây, chuẩn bị sẵn sàng xạ tiễn.
"Hô!" Không ít thợ săn của Vương gia trang cũng lập tức dương cung, chuẩn bị xạ tiễn
"Mẹ kiếp."
Vương Trọng Bằng giương mắt nhìn đối phương vài lần, liếm môi vài cái, ánh mắt như dã thú, hai tròng mắt đảo qua đám người Đằng Vĩnh Lôi, rồi cười lạnh nói: "Đằng Vĩnh Lôi! Xem như ngươi lợi hại, núi không chuyển thì nước chuyển, ta nhớ kỹ ngày hôm nay. Đi thôi!" Mặc dù không cam lòng, nhưng nếu chính thức chém giết thì Vương Trọng Bằng hắn đến một chút nắm chắc cũng không có. Hắn chỉ có cách dẫn đám người rời đi.
Bọn Đằng Vĩnh Lôi cả đám người đều nở nụ cười.
Mắt nhìn đám người Vương Trọng Bằng dần biến mất trong khu sơn lâm phía trước, đám nam nhân Đằng gia trang cười ha hả. Đằng Vĩnh Lôi vui vẻ vỗ vai Đằng Thanh Sơn, cười to nói:
"Thanh Sơn à, tiểu tử ngươi lần này đã lập công lớn, cái trò chơi phi đao kia... lại hoá hay, ha ha... Một con tuyết điêu, một chút thương thế trên người cũng không có, chỉ có chút thương tổn ở chân, bộ da lông của nó lại đẹp nhưế này, có thể bán được bốn năm nghìn a." Vừa nói, Đằng Vĩnh Lôi vừa nhận lấy con tuyết điêu từ trong tay Đằng Thanh Sơn, rồi sau đó cẩn thận bỏ vào cái túi sau lưng.
"Có được một đầu tuyết điêu này, cuộc sống của Đằng gia trang chúng ta sẽ khá hơn!" Một người mở miệng.
Đằng Thanh Hổ một ôm Đằng Thanh Sơn mà cười hắc hắc: "Tiểu tử ngươi được đấy, ta làm thợ săn đã hai năm, đã săn và giết nhiều con mồi, nhưng vẫn không bằng một con tuyết điêu này của ngươi."
"Là vận khí." Đằng Thanh Sơn cũng cười ha hả. Đúng lúc đám người của Đằng gia trang đang cười ha hả thì đột nhiên phía trước dồn dập truyền đến tiếng bước chân, thậm chí còn còn có từng hồi tiếng sói tru.
"Ngao~~~ngao!"
Tếng sói tru điên cuồng khiến cho mọi người Đằng gia trang sắc mặt đại biến. Ở giữa đại sơn, cho dù có gặp phải mãnh hổ, hùng hạt tử thì bọn họ cũng không sợ, mọi người cùng liên thủ, ở giữa đại sơn, bọn họ có gan dám cùng dã thú chém giết.
Bọn họ chỉ ngại đụng phải quần lang!
Bầy sói điên cuồng! Số lượng càng nhiều, bầy sói lại càng đáng sợ!
"Cac cung thủ đứng vào trong, những người khác đứng ra bên ngoài! Chuẩn bị!" Đằng Vĩnh Lôi sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Đằng Vĩnh Lôi!" Một tiếng rống to từ ngoài xa truyền đến, chỉ thấy đám người Vương gia trang đang khẩn cấp chạy tới, tất cả đều chạy bạt mạng. Có không ít người, trên thân tràn đầy vết máu; hơn nữa đám nhân mã của Vương gia trang số lượng rõ ràng đã giảm đi rất nhiều. Ở phía sau đám người đang chạy trốn chính là bầy sói.
"Hỗn đản!" Đằng Vĩnh Lôi phẫn nộ quát.
"Bọn chó chết!" Không ít người của Đằng gia trang đã chửi to. Hiển nhiên là đám người của Vương gia trang đã gặp phải một quần lang, chống đỡ không nổi mà phải bỏ chạy, nhưng lại chạy về phía bọn họ, cùng kéo bọn họ xống nước. Thực ra, từ góc độ của đám người Vương gia trang mà nói thì cũng hiểu được, Là bọn họ không muốn chết, ở tại thời khắc sinh tử này, bám trụ lấy người của Đằng gia trang, bọn họ còn có hy vọng sống sót.
"Đằng Vĩnh Lôi, đừng tức giận, chúng ta mới vừa đi không lâu thì gặp phải bầy sói này, cho dù không có chúng ta, các ngươi cũng sẽ gặp phải chúng mà thôi." Đại hán tóc tai bù xù Vương Trọng Bằng vội nói.
"Nói cái rắm nữa, nhanh lên chuẩn bị." Đằng Vĩnh Lôi quát.
Vương Trọng Bằng lập tức quay đầu rít gào quát: "Mau chuẩn bị cho tốt, cùng quần lang chém giết một hồi nữa."
Đằng Thanh Sơn nhìn quanh bốn phía, chung quanh đám sói hoang tụ lại số lượng càng ngày càng nhiều, hiển nhiên đám sói cảm thấy có chút uy hiếp, cũng không có lập tức tiến công, chỉ gắt gao vây quanh. "Mỗi con sói này đều cao khoảng một thước năm,sói to lớn đến như vậy, so với lũ sói hoang kiếp trước ta gặp, thật khó chơi hơn nhiều" Đằng Thanh Sơn cảnh giác nhìn bốn phía.
"Thúc." Đằng Thanh Hổ thấp giọng nói, "Đám sói số lượng nhiều lắm."
"Nhìn một cái đã thấy hơn trăm đầu, xa xa còn thấy không rõ." Đằng Vĩnh Lôi hạ giọng, "Nhớ kỹ, phải tìm con đầu đàn, giết con sói đầu đàn, khí thế sẽ chấn trụ quần lang này, chúng sẽ biết khó mà lui!"
Điều này mọi người trên núi đều hiểu được, bầy sói đều không phải là loại... biết rõ địch nhân cường đại mà vẫn lao đầu chịu chết cả đàn, sói là loài giảo hoạt thông minh, nếu ngay từ đầu giết chết con cầm đầu, mất đi chỉ huy. Thêm nữa, chứng kiến khí thế điên cuồng ngăn chặn , bầy sói cũng sẽ lui.
Một đám dã lang chung quanh, không ít dã lang miệng còn lòng ròng máu tươi, hiển nhiên vừa rồi mới cắn người, chung quanh, đám dã lang số lượng càng ngày càng nhiều.
"Sao lại có nhiều sói đến như vậy chứ?." Đằng Vĩnh Lôi yết hầu nhấp nhô, rên trán toát mồ hôi hột, lập tức trừng mắt liếc nhìn Vương Trọng Bằng ở đó không xa.
"Chúng ta trước đây có lần cũng đã gặp đến một trăm đầu dã lang, hưng không nhiều đến như thế này" Vương Trọng Bằng cảm thấy không ổn.
"Trên Đại Duyên sơn, cho dù gặp bầy sói, bình thường cũng chỉ hơn mười đầu. Hiện tại ta xem ra... ũng vượt quá hai trăm đầu..." Đằng Vĩnh Lôi có chút khẩn trương, nghiêng người nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, nói: "Thanh Sơn, lần này tình huống thực nguy hiểm, thúc chỉ sợ sẽ không nắm chắc bảo vệ được cho ngươi. Nhiều sói hoang xuất hiện đến như vậy, chỉ có một loại tình huống - lang vương xuất tuần!"
Đằng Thanh Sơn trong lòng nhảy dựng: "Lang vương xuất tuần?"
"Đúng, ta lúc trước, năm hai mươi tuổi, đã có gặp qua một lần "lang vương xuất tuần", lần đó, liệp đội của ta thoát trở về chỉ có ba người." Đằng Vĩnh Lôi trầm thấp nói.
"Ngao~~~" Đột nhiên, tiếng sói tru cao vút vang lên.
"Công!" Đằng Vĩnh Lôi lập tức nổi giận gầm lên một tiếng.
Đám cung thủ đã có sự chuẩn bị, lập tức trong tay bắn ra, đám mũi tên bắn xẹt qua mấy chục thước khoảng cách, hoặc là đâm vào trong cơ thể dã lang, hoặc là bắn vào khoảng không. Tất cả dã lang cũng đều thấp giọng rít gào vọng ra bốn phương tám hướng, không để ý hết thảy xông tới, đôi mắt lóe ra lục quang hung ác chằm chằm nhìn vào nhóm người.
"Giết!" Đằng Vĩnh Lôi cùng Vương Trọng Bằng cơ hồ đồng thời gầm lên một tiếng.
Song phương tộc nhân đều cũng giơ lên trường thương, hướng đám dã lang đánh tới.
"Xích!" Trường thương đâm vào thân thể dã lang, rút một cái, máu tươi liền vẩy ra.
Nhóm người Đằng gia trang chia làm trước sau hai sắp xếp, phía trước công sát, phía sau phụ trợ. Phòng ngừa dã lang khác nhân cơ hội công kích, chỉ thấy thương ảnh bay múa, một đầu dã lang bị đâm trúng, trọng thương kêu rên chết liền lập tức. Đám thợ săn cũng điên cuồng tựa như dã thú,bao nhiêu ngày tháng khổ luyện thương thuật, giờ đây toàn lực đại triển khai hết lực công kích.
"Vèo!" Thương đâm vào trong cơ thể dã lang.
"Ngao." Con dã lang lại rít gào, thét lên chồm cắn lên cánh tay một gã tráng hán bên Đằng gia trang.
"Răng rắc" một tiếng, cánh tay liền đứt ra, máu tươi văng tung tóe.
Nhóm nam nhân Đằng gia trang căn bản cũng không kịp chia sẻ, bởi vì thời điểm này, tất cả mọi người đều rất nguy hiểm.
Đằng gia trang tình huống vẫn còn có chút tốt, nhóm người Vương gia trang thảm hại hơn nhiều, trước đã chết không ít, bây giờ lại thêm không ít người bị thương.Chết chóc tốc độ nhanh hơn hẳn. Đảo mắt chỉ còn lại có bảy người còn sống.
Cả hai nhóm người Đằng gia trang, Vương gia trang nhất thời mắt sáng lên. Chính là vì thiếu niên vóc dáng nhỏ gầy - Đằng Thanh Sơn!
"Xuy! Xuy! Xuy!"...
Thương ảnh uốn lượn tựa độc xà. Tua hồng mơ hồ, máu tươi tung bay,thê diễm thảm thiết. Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn tựa như có tánh mạng.
"Bồng! Bồng! Bồng!... Từng đầu dã lang, tất cả đều bị đâm trúng ,táng mạng té trên mặt đất.
"Sao?" Đằng Thanh Sơn biến sắc, chấn động trường thương, trường thương linh hoạt tựa du long, mạnh đâm hướng về phía Đằng Thanh Hổ. Lập tức đâm trúng một đầu dã lang.
"Cám ơn!" Đằng Thanh Hổ liếc mắt cảm kích.
"Hả!" Lại một tiếng hét thảm thiết, một vị tộc nhân, trên đùi bị cắn mất một khối thịt lớn, cả người bị dã lang lao đè ngã xuống, yếu hầu bị cắn nát.
Cùng dã lang chiến đấu mới một lát công phu,bên Đằng gia trang cũng đã chết ba tộc nhân, bị thương còn nhiều hơn nữa.
"Liên bá!" Nhìn thấy những vị tộc nhân vừa chết, Đằng Thanh Sơn trong lòng đau xót, đây đều là những trưởng bối trong tộc, những người đã nhìn thấy hắn lớn lên. Bất quá, Đằng Thanh Sơn rõ ràng, hắn có lợi hại hơn thế nữa, cũng không có thể bảo vệ mọi người.
"Ngao~~~" Lại là một tiếng sói tru.
Nhất thời đám dã lang càng thêm điên cuồng, không để ý hết thảy công kích đám người Đằng gia trang. Đằng Thanh Sơn lổ tai vừa động: "Lang vương ở kia!" Ánh mắt lợi hại như đao, nhìn chằm chằm về một chỗ xa xa. Đằng Thanh Sơn bất chấp, cả người mạnh hướng phía lang vương vừa rồi phát ra tiếng gầm gừ phóng tới.
"Thúc, các ngươi ở đây, ta đi giết lang vương!"
"Thanh Sơn!" Đằng Vĩnh Lôi biến sắc.
--------------------------------