Chương 331: Một Năm
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2491 chữ
- 2020-05-09 06:57:16
Số từ: 2486
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Chủ nhân, việc này ta không nghĩ là sẽ nói ra, thật sự xin thứ lỗi."
Đằng Thanh Sơn thấy biểu tình lão Uông như vậy, đoán được việc này là chuyện bí mật rất trọng yếu trong lòng lão Uông.
"Một khi đã nghĩ là không nói thì không cần phải nói."
Đằng Thanh Sơn điền đạm cười:
"Chẳng qua, lão Uông ngươi đi theo ta cũng hơn nửa năm. Ta cũng nhìn ra được trong lòng ngươi có chuyện, hơn nữa mỗi ngày đều như tra tấn bản thân ngươi, khiến ngươi sống cũng không yên ổn! Ta nghĩ nên nói cho ngươi biết... Không quản ngươi gặp được phiền toái khó khăn gì, ngươi cũng phải đối mặt với nó! Trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề."
Lão Uông biểu tình càng thêm phức tạp, sắc mặt không ngừng biến hóa.
"Chủ nhân!"
Lão Uông nhìn Đằng Thanh Sơn:
"Ta hiện tại có hai đường lựa chọn, ta thật sự không biết nên lựa chọn con đường nào!"
Loại sự tình này, không cần hỏi ta."
Đằng Thanh Sơn nhìn lão Uông.
"Lão Uông, ngươi nhớ kỹ, không quản ngươi quyết định thế nào, ngươi muốn làm gì... Tóm lại có một điều, về sau, ngàn vạn lần không nên vì lựa chọn của chính mình mà hối hận!"
"Quyết định sao cho trong tương lai, bản thân không hối hận là được rồi."
Đằng Thanh Sơn vỗ nhẹ lên vai lão Uông, sau đó liền rời đi.
"Quyết định sao cho không hối hận về sau?"
Lão Uông đứng ở tại chỗ, trong đầu lại quanh quẩn vang lên lời nói vừa rồi của Đằng Thanh Sơn.
"Đúng, không hối hận!" Lão Uông mắt sáng rực lên, vấn đề phức tạp khó giải quyết bao lâu nay tựa hồ đã được phá giải.
"Chết thì đã sao, cho dù chết cũng không hối hận!"
"Ân!"
Phức tạp ở trong lòng lão Uông tiêu tán như sương mù, trong lòng kiên định, trên mặt cũng khó tránh lộ ra vẻ tươi cười.
"Không quản sống hay chết, ta cũng không hối hận..."
...
Sáng sớm ngày hôm sau, giữa lòng núi trống trải...
Sáu khối ngốc thạch thạch điêu được sắp xếp một cách ngay ngắn, Đằng Thanh Sơn đang từ từ nhắm hai mắt, nhất chiêu nhất thức diễn luyện quyền pháp. Chỉ thấy toàn thân hắn bao phủ kim sắc quang mang, cương kình màu vàng hình thành Chiến Khải bao phủ toàn thân.
"Đằng đại ca, Đằng đại ca!"
Âm thanh thanh thúy vang vọng khắp trong lòng núi.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn dừng luyện quyền pháp, bên ngoài thân, cương kình màu vàng cũng đã thu hồi vào trong cơ thể. Hắn nghi hoặc nhìn Lý. Hắn ban đầu đã nhắc nhở Lý, trong quá trình hắn tu luyện quyền pháp, đừng tới quấy rầy. Hắn cũng biết... Lý rất đúng mực. Hiện tại lại vào quấy rầy cắt ngang hắn tu luyện, khẳng định là có chuyện trọng yếu.
"Đằng đại ca, lên đây đi."
Lý đứng ở bên trên cầu thang hô vọng xuống, đứng bên cạnh nàng còn có Tiểu Bình.
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc đi qua:
"Tiểu, có chuyện gì?"
"Lão Uông đi rồi!"
Lý vội vàng nói.
"Đại thúc, Uông bá đã rời khỏi đây rồi."
Tiểu Bình cũng vội vàng nói.
Đằng Thanh Sơn nhướng mày:
"Đã đi rồi? Không chào hỏi các ngươi tiếng nào sao?"
Đối với việc lão Uông đột nhiên rời đi, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng Đằng Thanh Sơn cũng không cảm thấy kỳ quái. Hơn nửa năm này, lấy sức quan sát của Đằng Thanh Sơn, sớm phát hiện rằng lão Uông có rất nhiều tâm sự.
Ngày hôm qua hắn còn cùng lão Uông nói chuyện...
"Xem ra là do lời ta nói hôm qua, khiến hắn có quyết định như thế."
Đằng Thanh Sơn nghĩ ngợi nói.
"Lão Uông không cùng chúng ta từ biệt, khi ta đi ra ngoài chuẩn bị điểm tâm, tựu phát hiện, lão Uông không có ở đây. Chẳng qua bên trong phòng hắn bên bờ hồ Nguyệt Nha, phát hiện một phong thơ do hắn lưu lại... Là gởi cho Đằng đại ca huynh."
Nói xong, Lý liền đưa phong thư ra.
"Thư sao?"
Đằng Thanh Sơn đón nhận xong mở ra liền thấy.
"Chủ nhân.
Xin thứ lỗi cho ta ra đi không lời từ biệt. Dù sao một khi các ngươi hỏi ta vì sao lại đi, ta thật sự không biết nên trả lời như thế nào, cho nên ta lựa chọn lặng lẽ rời đi! Ngày hôm qua ngươi nói rất đúng, chỉ cần quyết định sao cho trong tương lai mai sau, không vì lựa chọn bây giờ mà hối hận là được rồi. Cho nên, ta đã lựa chọn... Hiện tại trong lòng ta cảm thấy rất thoải mái.
Chủ nhân, xin thứ cho ta từ trước tới nay đều lừa gạt các ngươi. Kỳ thật tên của ta không phải là Uông Dương, mà là Dương Vong! Ha ha, tên chẳng qua là một cách xưng hô, không quản là Uông Dương hay Dương Vong - chủ nhân Doanh thị cũng là lão Uông. Người chăn ngựa cũng là lão Uông.
Nếu ta giải quyết xong chuyện này, chỉ cần chủ nhân không chê bai, lão Uông ta nguyện ý cả đời vì chủ nhân trông coi ngựa, làm người chăn ngựa cho chủ nhân.
Lão Uông lưu tự."
Nhìn những dòng chữ này, Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười.
"Đại thúc, nguyên lai Uông bá tên thật sự là Dương Vong, chứ không phải Uông Dương. Hắn không ngờ cố ý gạt chúng ta, thật là quá đáng."
Tiểu Bình hừ một tiếng nói, nhưng ánh mắt nàng lại ẩn ẩn có chút hồng lên.
Từ sau khi đi theo Đằng Thanh Sơn, thời gian Tiểu Bình cùng lão Uông ở chung rất dài, trước nay, lão Uông cũng rất quan tâm đến tiểu nha đầu nàng. Nay lão Uông rời đi, trong lòng Tiểu Bình cũng rất khó chịu.
"Lão Uông hắn là một cao thủ nội kình, lại cam tâm trở thành người chăn ngựa. Rõ ràng là cao thủ dùng kiếm, lưng lại đeo một thanh chiến đao. Hiển nhiên có bí mật... Không dùng tên thật cũng không có gì là kỳ quái."
Lý cảm thán nói:
"Chẳng qua lão Uông trước khi đi, lại nói cho chúng ta biết tên đích thực của mình, chứng tỏ rằng, lão Uông thật sự rất tin tưởng chúng ta."
"Tốt lắm."
"Ai..."
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:
"Lão Uông hắn có tâm sự, chẳng qua vẫn không muốn nói cho chúng ta biết, hiển nhiên là không muốn chúng ta biết! Hiện tại, lão Uông đã mở khúc mắc, chính mình đi đối mặt giải quyết, chúng ta cũng nên vì hắn mà cảm thấy cao hứng... Ân. Tiểu, điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Chuẩn bị xong rồi."
Lý có chút ngạc nhiên.
"Đi, đi ăn điểm tâm thôi."
Đằng Thanh Sơn cười nói:
"Sau khi ăn xong sẽ tu luyện tiếp."
Đằng Thanh Sơn cũng biết, lão Uông rời đi, chỉ sợ Lý và Tiểu Bình cùng Đằng Thú, trong lòng đều rất khó chịu. Dù sao ở chung lâu như vậy, sớm đã là bằng hữu.
...
Lão Uông rời đi, chính là trên con đường gian nan đầy sóng gió, cuộc sống của mấy người tại bờ hồ Nguyệt Nha vẫn rất yên tĩnh.
Đằng Thanh Sơn nhất tâm, một lòng đắm chìm trong tu luyện, tìm hiểu sáu bức thạch điêu kia.
Mà trong giữa quá trình tu luyện, Đằng Thanh Sơn nhờ Lý khi đi Nam Sơn Thành mua đồ ăn, thông tri cho người Húc Nhật thương thành tới, đem bức thạch điêu thứ chín của Giang gia mang về! Dù sao bức thạch điêu thứ chín kia, đối với Đằng Thanh Sơn hiện giờ đã thành vô dụng.
...
Trong bóng đêm giữa lòng núi trống trải,.
Đang đắm chìm trong tu luyện, Đằng Thanh Sơn căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua, nếu không phải Lý thường xuyên nói cho thời gian, Đằng Thanh Sơn chỉ sợ cũng không biết, rốt cuộc đã qua bao lâu.
Sáu bức thạch điêu, bức thứ nhất là chiêu thức thứ sáu, vẻn vẹn hao phí có hai tháng công phu, Đằng Thanh Sơn liền hoàn toàn hiểu được!
Mà bức thạch điêu thứ hai; Cũng là chiêu thứ mười hai, Đằng Thanh Sơn hao phí ba tháng công phu, lĩnh ngộ được một bộ phận, sau đó cũng vô pháp lĩnh ngộ thêm nữa.
Cho nên Đằng Thanh Sơn bỏ qua, nghiên cứu thức thứ mười bảy, thức thứ mười tám... lĩnh ngộ liên tục bốn thức.
"'Khai Sơn Tam Thập Lục Thức', lấy 'Thổ Hành Chi Đạo' nhập môn, theo quá trình tu luyện, dần dần dung nhập 'Kim Hành Chi Đạo'. Càng về sau này, khi đến thức thứ mười bảy đến thức thứ hai mươi này, đã dung nhập 'Hỏa Hành Chi Đạo' ở trong đó. Ba đạo dung hợp thành một thức, nếu muốn trong đó chia tách ra lại thành 'Thổ Hành Chi Đạo', 'Kim Hành Chi Đạo', 'Hỏa Hành Chi Đạo' thật sự vô cùng khó khăn a!"
Liên tục bốn thức này, tuy nói là dung hợp 'Thổ Hành Chi Đạo' ba đạo đẳng cấp, chẳng qua, cũng không phải hoàn toàn là dung hợp 'Thổ Hành Chi Đạo' tất cả ý cảnh của cả ba đạo, chỉ là ẩn chứa một bộ phận mà thôi.
Tỷ như, thức thứ mười bảy này, 'Hỏa Hành Chi Đạo' là chủ yếu, 'Thổ Hành Chi Đạo' cùng 'Kim Hành Chi Đạo' chỉ có một bộ phận nhỏ ở trong đó.
Đằng Thanh Sơn hiện tại cần phải làm chính là... Từ trong mỗi chiêu thức này, đem 'Thổ Hành Chi Đạo', 'Hỏa Hành Chi Đạo', 'Kim Hành Chi Đạo' đã hòa hợp thành nhất thể chia tách ra, phân tích càng nhuần nhuyễn, Đằng Thanh Sơn lĩnh ngộ càng thêm cao thâm, rồi sau đó lại dung nhập vào quyền pháp của mình.
"Đáng tiếc a, nếu ta có 'Khai Sơn Tam Thập Lục Thức'mười hai bức thạch điêu đầu tiên trong ba mươi sáu bức, thì thật là tốt."
Đằng Thanh Sơn cảm thán.
Công pháp mặc dù có đến ba mươi sáu thức, nhưng trụ cột lại chỉ có mười hai thức đầu tiên!
Nội dung mười hai thức đầu tiên, căn cứ vào hiểu biết của Đằng Thanh Sơn khi tìm hiểu thức thứ mười hai mà phán đoán ra, mười hai thức đầu tiên nội dung đều là 'Thổ Hành Chi Đạo' dung hợp cùng 'Kim Hành Chi Đạo'. Vẻn vẹn chỉ có hai loại, dung hợp ít đạo, quá trình phân tích ra cũng ít khó khăn hơn rất nhiều. Mà càng về sau càng khó!
"Đáng tiếc, thạch điêu tán loạn trong thiên hạ, không thể dựa theo ý nguyện của ta tụ tập được."
"Ân, tiếp tục tìm hiểu thôi, mấy tháng tìm hiểu liên tục bốn thức này, cũng khiến 'Thổ Hành Chi Quyền' có đột phá mới, mà 'Thủy Hành Chi Quyền', từ ban đầu hoàn toàn không biết gì cả, cho tới bây giờ đã lĩnh ngộ ra quyền thứ năm, rất hoàn hảo."
Đằng Thanh Sơn rất quý trọng cơ hội như vậy, có được Khai Sơn Thần Phủ cùng thạch điêu.
Hai thứ cùng kết hợp, cũng giống như Vũ Hoàng tự mình dạy!
Hơn nữa, khi đem mỗi một thức lĩnh ngộ liền hóa giải thành hơn mười người, phân chia ra để dạy!
Vũ Hoàng chính là tối cường giả! Vị tối cường giả đệ nhất trong thiên hạ! Có thể sáng chế hai bộ đại tuyệt học là 'Cửu Đỉnh Thiên Thư' cùng 'Khai Sơn Tam Thập Lục Thức'. Hắn lý giải đối với đạo, dĩ nhiên đã đạt tới cực điểm.
Sư phụ như vậy, tìm nơi đâu đây?
Mà Đằng Thanh Sơn... Lúc trước không ai dạy, có thể lấy thiên địa làm thầy, sáng chế ra sáu chiêu 'Thổ Hành Chi Quyền'.
Ngộ tính cao như thế, cũng rất hiếm có.
Đồ đệ có thiên tư cao, sư phụ dạy cũng dễ dàng nhiều hơn. Cả hai điều đó cùng kết hợp... Đằng Thanh Sơn tiến bộ tốc độ cực nhanh, cũng không kỳ quái.
Hồ Nguyệt Nha tràn đầy băng cứng tuyết đọng, giờ phút này lại có một đám đông chiến hống đi tới bên bờ hồ.
"Ha ha, Tiểu cô nương."
Lão giả béo ú từ trên lưng chiến hống nhảy xuống.
Lý dừng tập luyện tiên pháp lại, kinh ngạc nhìn qua người tới:
"Nhị trưởng lão."
Lập tức liền nói:
"Nhị trưởng lão mời ngồi, Tiểu Bình, bưng nước trà đến."
"Ha hả, không cần."
Nhị trưởng lão cười ha hả nói:
"Tiểu cô nương, lần này ta đến, là phụng mệnh đến mời Đằng tiên sinh."
"Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?"
Lý nghi hoặc nói.
Nhị trưởng lão vẻ mặt trịnh trọng hẳn lên, thấp giọng nói:
"Vân... Mộng... Chiến... Thần."
Lý vừa nghe, nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, cũng thấp giọng nói:
"Là bởi vì chuyện Vân Mộng Bạch Quả sao?"
"Ân."
Nhị trưởng lão gật đầu nói:
"Đúng vậy, chính là vì Vân Mộng Bạch Quả... Vân Mộng Bạch Quả hiện giờ đã thành thục rồi."
"Năm trước Đằng đại ca đi Vân Mộng Cổ thành các ngươi, đến hiện tại, thời gian một năm không sai biệt lắm. Một đoạn thời gian trước đây Đằng đại ca còn nói... Vân Mộng Bạch Quả cũng sắp thành thục. Không nghĩ tới, Vân Mộng Bạch Quả đã gần thành thục đến giờ lại tốn nhiều thời gian như vậy."
Lý cũng cảm thán nói.
Đằng Thanh Sơn trước đây cũng có đem chuyện này nói qua cùng nàng.
Vân Mộng Bạch Quả lúc trước đã lớn gần như nắm tay, chính là màu xanh thôi, khoảng cách thành thục, cũng đã rất gần.
Chẳng qua, chu kỳ sinh trưởng của Vân Mộng Bạch Quả hiển nhiên rất lâu dài, không ngờ qua một năm mới hoàn toàn thành thục.
"Không biết Đằng tiên sinh hiện tại ở đâu?"
Nhị trưởng lão hỏi.
"Đằng đại ca đang tu luyện."
Lý liền nói:
"Để ta đi thông tri Đằng đại ca một tiếng... Huynh ấy rất quan tâm đến việc này. Nhị trưởng lão, ngươi ở đây chờ một lát đi."
"Ta không vội."
Nhị trưởng lão cười ha hả.
Lý lập tức chạy đến lòng núi ngầm nơi Đằng Thanh Sơn bế quan tu luyện.
--------------------------------