Chương 340: Chọn Ai?
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2636 chữ
- 2020-05-09 06:57:22
Số từ: 2631
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đằng Thanh Sơn nghe thấy vậy, nhãn tình không khỏi sáng lên, Lý ở bên cạnh sắc mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Có lẽ nếu có ba bức thạch điêu này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ba bức thạch điêu này tuyệt đối có thể trợ giúp mình đột phá chướng ngại cuối cùng này, bước vào cánh cửa Hư Cảnh. Thần sắc Đằng Thanh Sơn lộ ra khiến cho ba phương Ngô gia, Đạm Thai gia tộc, Phó gia trở nên lo lắng, Nghiêm Bạch Thú lại không khỏi mừng thầm.
'Tối Cường Võ Thánh' Đằng Thanh Sơn thích điêu 'Khai Sơn Tam Thập Lục Thức' quả nhiên không phải là giả.
Đột nhiên...
Đông! Đông! Đông!
Mặt đất hơi chút chấn động, đám người trong phòng không khỏi quay đầu hướng ra ngoài nhìn, sắc mặt của Đạm Thai gia tộc, Ngô gia nhìn không được tốt lắm, hiển nhiên là lại có gia tộc đang chạy đến.
"Sao?"
Sắc mặt Phó Đao cũng lộ ra một tia vui mừng.
Đội ngũ kỵ binh kia cũng phi thường có quy củ, dừng lại tại địa phương Đạm Thai gia, Ngô gia đã dừng trước, sau đó hai gã thanh niên đầu lĩnh liền nhảy xuống khỏi chiến hống, nhanh chóng chạy tới trước. Bọn họ hiển nhiên cũng thấy được trong phòng đang tụ tập một đám người, hai người khi chạy tới cửa liền cung kính hành lễ.
"Phó Vân Triển, Phó Vũ Phong, bái kiến Đằng tiên sinh."
Hai gã thanh niên này khom người nói.
"Phó Vân Triển, Phó Vũ Phong?" Đằng Thanh Sơn trong lòng không khỏi nhất động. "Cũng họ Phó?"
Giờ phút này Phó Đao ở bên cạnh bàn, cười ha hả nói:
"Tiên sinh, Phó Vân Triển chính là Gia chủ hiện tại của Phó gia chúng ta, còn Phó Vũ Phong này người xuất sắc của một thế hệ trẻ tuổi Phó gia. Lần này chạy đi ta chỉ sợ tiên sinh bị những gia tộc khác mời trước, cho nên mới một mình chạy đến trước. Bọn họ so với ta chậm hơn một chút."
Kỳ thực trước sau cũng chỉ là thời gian uống một chén trà nhỏ thôi.
Nhưng mà.... lấy tốc độ của chiến thú thượng đẳng, uống một chén trà nhỏ thôi cũng là trăm dặm rồi.
"Ha ha, hiện tại có Ngô gia, Phó gia còn có Đạm Thai gia, mấy người đều ở đây, nhưng ta lại chỉ một mình mình, ha ha...."
Nghiêm Bạch Thú kia không khỏi cười cười.
"Mời Đằng tiên sinh thì nhiều người cũng bằng vô dụng, chẳng qua trong số chúng ta ngồi đây cũng chỉ có Nghiêm huynh ngươi chuẩn bị tốt nhất. Rất giàu có, ba bức thạch điêu.... chậc chậc, Nghiêm huynh, ngươi thật là có bản lĩnh, bội phục bội phục."
Nữ Võ Thánh Ngô Bạch Vĩ ngồi ở bên cạnh cười dài nói, nhưng một câu này của nàng, lại khiến cho hai gia tộc khác ở đây đều ẩn ẩn đối với Nghiêm Bạch Thú sinh ra địch ý.
Dù sao Nghiêm Bạch Thú vẫn còn một con bài lớn nhất cuối cùng chưa lật ra.
"Tất cả mọi người ngồi xuống đi."
Đằng Thanh Sơn cười nhẹ nói.
Giờ phút này ba người Phó gia, hai người Đạm Thai gia, hai người Ngô gia, một người Nghiêm gia, thêm cả Đằng Thanh Sơn cùng Lý nữa, ước chừng mười người ngồi vây xung quanh bên cạnh bàn.
"Đằng tiên sinh."
Đạm Thai Tình cười khanh khách nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Đạm Thai gia chúng ta đầy thành tâm đến đây, tuy rằng vẻn vẹn chỉ có một bộ thạch điêu này, chẳng qua những điều kiện khác... tiên sinh cứ việc nói ra, ta nghĩ Đạm Thai gia chúng ta có thể thỏa mãn được tiên sinh."
Được một tuyệt thế mỹ nữ ôn nhu khuyên bảo như vậy, nếu là người bình thường sợ rằng đã ngốc ngốc mà sớm gật đầu rồi.
Đằng Thanh Sơn còn chưa kịp trả lời.
"Xoạt..." một tiếng, tấm mành che cửa ở bên cạnh bị hất lên, Tiểu Bình run run đứng ở bên cạnh cửa, ánh mắt đảo qua ở trên bàn, rồi sau đó gắt gao nhìn chằm chằm một người trên bàn, nam tử kia tên gọi Phó Vũ Phong.
"Sao? Tiểu Bình, đến đây."
Lý cười nói.
Ở trong lòng Lý, mấy người khách nhân này đều là người ngoài, Tiểu Bình mới là tỷ muội ở chung sớm chiều với nàng.
Tiểu Bình cũng gắt gao nhìn chằm chằm Phó Vũ Phong này, thanh niên tuấn lãng này bị nhìn chằm chằm cũng không hiểu làm sao, liền nghi hoặc nhìn lại Tiểu Bình, mà hai mắt Tiểu Bình dần đỏ lên.
"Tam ca!"
Tiểu Bình đột nhiên hô lên.
Vù!
Phó Vũ Phong kinh ngạc đứng lên, đồng thời nhìn chằm chằm Tiểu Bình, cận thận quan sát, sau đó do dự nói:
"Ngươi, ngươi... ngươi là tiểu muội?"
Tiểu Bình nước mắt từ trên khuôn mặt chảy đầy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất, cùng với một tiếng "Tam ca.", lập tức vọt tới chỗ Phó Vũ Phong kia, trực tiếp ôm lấy Phó Vũ Phong kia, "ô ô" khóc ầm lên.
"Sao lại thế này?" Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy mơ hồ.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý cũng giật mình nhìn một màn trước mắt này.
Phó Vũ Phong nhìn kỹ cô gái đang ôm chính mình, nhìn thấy khuôn mặt cô gái này... Khuôn mặt của cô gái trước mặt, ẩn ẩn cùng với khuôn mặt của thiếu nữ trong trí nhớ giống hệt nhau, Phó Vũ Phong đột ngột cuộn tay áo trái của Tiểu Bình lên, quả nhiên... tại trên cổ tay trái Tiểu Bình có một cái bớt rất nhạt.
"Tiểu muội, ngươi thật sự là tiểu muội, Tam ca cuối cùng cũng tìm được ngươi, cuối cùng cũng tìm được ngươi, aaa."
Phó Vũ Phong cũng nhanh chóng ôm chặt lấy Tiểu Bình, nước mắt ào ào chảy xuống.
"Tam ca!"
"Tiểu muội!"
Thân huynh muội này thất lạc nhau đã lâu, giờ phút này tại trong phòng Đằng Thanh Sơn, có nhiều đại gia tộc có mặt, ôm lấy nhau khóc rống lên.
"Vân Triển, tiểu cô nương này cùng với Vũ Phong là... ?"
Phó Đao kinh ngạc nói.
Phó Vân Triển ở bên cạnh thấp giọng nói:
"Tiểu cô nương này có lẽ cùng Vũ Phong giống nhau, là người sống sót của chi mạch Bắc Hầu của Phó gia chúng ta, chi mạch Bắc Hầu năm đó bị tàn sát thảm thiết, cơ hồ chết gần hết, một vài phụ nữ hoặc trẻ nhỏ đều bị bán đến kỹ viện hoặc bán đi làm nô lệ, nam nhân cơ hồ đều bị giết sạch, chúng ta cuối cùng cũng chỉ tìm được Vũ Phong này ở bên trong số ba người sống sót. Không nghĩ tới... còn có một người, không ngờ lại ở bên Đằng tiên sinh này."
Phó Đao giật mình gật đầu.
Phó gia là một cái gia tộc cổ lão đã có lịch sử cực kỳ lâu đời, chẳng qua gia tộc cổ lão này đã mấy lần bị tai kiếp mang tính đả kích, nên các tiền bối gia tộc vì phòng người cả gia tộc bị tiêu diệt nên đã đem chia làm mấy chi mạch, phân tán ra khắp nơi, như nếu nếu... dù có một cái chi mạch nào đó bị tận diệt, thì những chi mạch khác còn có thể tiếp tục truyền thừa xuống.
Mà các đại chi mạch đều đang âm thầm phụ giúp lẫn nhau.
Chi mạch Bắc Hầu bị công kích tàn sát nặng nề, những chi mạch khác khi mà biết được tin thì đã chậm, bọn họ cuối cùng chỉ tìm được vẻn vẹn có ba người sống sót, trong đó có Phó Vũ Phong kia.
"Tam ca, Tam ca."
Tiểu Bình ngẩng đầu lên nhìn Phó Vũ Phong, liền nói:
"Cha mẹ đâu, còn có đại ca, Nhị ca, bọn họ đâu? Còn có Liên tỷ tỷ các nàng..."
"Cũng đã chết rồi."
Phó Vũ Phong thấp giọng nói.
Tiểu Bình rùng mình, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Thời điểm trước kia nàng còn nhỏ tuổi, sống trong bàn tay bảo bọc của gia tộc, hơn nữa nàng rất thông minh, rất nhiều ca ca tỷ tỷ trong gia tộc đều yêu thích tiểu muội muội này. Đến lúc tai nạn buông xuống, đó là vào một đêm tối đen, Tiểu Bình cũng chỉ vẻn vẹn thấy được mấy tên hộ vệ trong tộc của mình đã chết, còn nàng bị bắt được, rồi sau đó bị bán làm nô lệ.
Nàng không biết... đêm hôm đó gia tộc của nàng rốt cuộc đã chết bao nhiêu người.
Tuy rằng biết có thể toàn bộ người của gia tộc đã chết hết, gia tộc cũng đã bị diệt vong, tộc nhân không biết còn người nào sống nữa không? Dù sao ít nhất nàng vẫn còn sống, trong lòng nàng, nàng vẫn đang còn sống, hơn nữa Tam ca cũng hiện ra trước mắt, nói không chừng những tộc nhân khác cũng vẫn sống.
"Đã chết hết?"
Trên mặt Tiểu Bình lộ ra vẻ thống khổ.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý lúc này rốt cuộc cũng hiểu được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, hiển nhiên Tiểu Bình đã tìm thấy được thân nhân của nàng... hơn nữa những nhân thân khác tựa hồ đều đã chết hết. Kỳ thực từ lúc mới mang Tiểu Bình theo, Đằng Thanh Sơn cùng Lý cũng đã có nhận ra rằng xuất thân của Tiểu Bình khẳng định không được bình thường.
"Các vị cũng ngồi ở đây chờ chốc lát."
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
Những nhân vật đại biểu cho các gia tộc ở đây đều cười đáp.
"Tiểu Bình, cả Tiểu huynh đệ này nữa, chúng ta vào bên trong nói chuyện."
Đằng Thanh Sơn cùng Lý dẫn theo Tiểu Bình cùng với Phó Vũ Phong tiến vào trong một phòng ở bên cạnh.
Trong phòng.
Hai huynh muội Tiểu Bình cùng Phó Vũ Phong ở một bên, Tiểu Bình hỏi rất nhiều sự tình, còn Phó Vũ Phong ở một bên giải đáp đồng thời vuốt ve đầu muội muội một cách sủng ái.
Trong đại nạn năm đó... khiến cho Phó Vũ Phong kia thành thục hơn nhiều, hắn luôn cố gắng phấn đấu, nên hôm nay tại Phó gia mới có được địa vị cao như vậy.
Ở trong lòng hắn, cuộc đại nạn năm đó vẫn là ác mộng, là sự thống khổ.
Hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy tiểu muội muội đáng yêu kia, chứng kiến vết sẹo trên mặt muội muội, Phó Vũ Phong đoán rằng... tiểu muội muội chỉ sợ đã bị bán đi cực khổ. Tiểu công chúa luôn luôn được cưng chiều bao bọc năm đó, sau khi trở thành nô lệ rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu tra tấn? Chỉ tưởng tượng, Phó Vũ Phong đã cảm thấy đau lòng.
"Đại thúc."
Tiểu Bình dừng lại, hướng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn xin lỗi.
"Đại thúc để cho ngươi được vui mừng."
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói.
Lý cũng mỉm cười nhìn Tiểu Bình.
Tiểu Bình gật đầu nói:
"Đại thúc, Tiểu thư tỷ tỷ, có rất nhiều sự tình ta không dám nói thật với các người, kỳ thật tai nạn năm đó là ác mộng lớn nhất của đời ta, ta không dám nói thực ra chuyện đó. Hôm nay nói cho Tiểu thư tỷ tỷ cùng đại thúc, tên của ta gọi là Phó Vũ Bình, là người của Phó gia tại Bắc Hậu thành, Tiểu tỷ tỷ, Đại thúc, ta lừa dối các người, hi vọng các người đừng giận."
Bắc Hầu thành, là một trong một trăm lẻ tám thành trì bình thường tại Đoan Mộc đại lục.
"Phó Vũ Bình?"
Lý kéo Tiểu Bình qua chỗ mình, ôm vào trong lòng, ánh mắt có chút phiếm hồng, đầy vẻ yêu thương.
"Tỷ tỷ không tức giận, như thế nào lại tức giận chứ?"
Lý trong lòng đầy thương xót, nàng hiểu sự thống khổ khi biết chuyên gia tộc bị tàn sát là thế nào, mà Phó Vũ Bình cùng với nàng cũng khác nhau, Phó Vũ Bình lúc trước chỉ là một đứa trẻ con, đối với một đứa bé mà nói, kia tuyệt đối đúng là một cơn ác mộng.
Chỉ sợ ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ lại, chứ đừng nói đến chuyện hướng đến người khác kể lại.
Hơn nữa cả bị trải qua làm nô lệ buôn bán... phải chịu sự tra tấn thống khổ có thể tưởng tượng ra được. Lúc trước lần đầu tiên gặp Phó Vũ Bình, lúc đó Phó Vũ Bình đã chín tuổi mà thoạt nhìn lại giống như trẻ con mới sáu bảy tuổi, có thể tưởng tượng ra cuộc sống cực khổ đến mức nào.
"Hiện tại đã tốt rồi, Tiểu Bình, ngươi đã tìm được Tam ca ngươi rồi."
Đằng Thanh Sơn ở một bên an ủi nói, rồi lại ra ngoài tiếp khách.
Ngô gia, Đạm Thai gia, Nghiêm gia cùng với Phó gia, bốn phương nhân mã này cũng đều lo lắng chờ đợi, mọi người trong tâm đều không yên.
"Phó Đao tiên sinh, Phó gia ngươi vận khí thật đúng là không tồi, Phó gia ngươi lại có một tiểu cô nương có thể đi theo Đằng tiên sinh."
Đạm Thai Hoa Ngạn cười nói:
"Nói không chừng, Đằng tiên sinh sẽ bởi vì tiểu cô nương kia mà trợ giúp Phó gia ngươi."
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng toàn bộ những người khác đều không tán thành một điểm này.
Bởi vì bọn họ nhìn ra, Phó Vũ Bình vẻn vẹn chỉ là một nha hoàn của Đằng Thanh Sơn mà thôi.
Vì một người hầu, sẽ ảnh hưởng đến đại sự lựa chọn mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết bậc này sao?
"Xoạt..."
Rèm cửa được vén lên, Đằng Thanh Sơn, Lý cùng với Phó Vũ Phong, Phó Vũ Bình đều cùng đi ra.
"Mọi người ngồi xuống đi."
Đằng Thanh Sơn ngồi xuống cười nói:
"Hôm nay ta rất cao hứng, Tiểu Bình đã tìm được thân ca ca của nàng. A, chúng ta hãy tiếp tục đi... Vừa rồi rời đi nên vẫn chưa kịp hỏi, Nghiêm Bạch Thú, Nghiêm gia các ngươi đã chuẩn bị ba khối thạch điêu, là ba thức thứ mấy vậy?"
Nghiêm Bạch Thú lập tức hồi đáp:
"Thức thứ mười sáu, thức thứ hai mươi ba, thức thứ hai mươi bốn."
"A?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày một cái.
Tác dụng của thức thứ mười sáu đối với mình quả thực không nhỏ, nhưng mà bản thân mình đến hôm nay đã nghiên cứu từ thức thứ mười bảy đến thức hai mươi đã phải cố gắng hết sức rồi, chứ đừng nói đến thức thứ hai mươi ba, hai mươi bốn.
"Được."
Đằng Thanh Sơn gật đầu, mở miệng nói:
"Ta đã có quyết định."
Bốn đại gia tộc ở đây đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trong tâm cả đám đều trở nên nặng nề.
"Đằng tiên sinh, không hiểu người sẽ chọn gia tộc nào?"
Thanh âm rất dễ nghe của Đạm Thai Tình vang lên, đầy chờ mong nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói:
"Phó gia."
--------------------------------