Chương 359: Mộng Trăm Năm
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2214 chữ
- 2020-05-09 06:57:27
Số từ: 2209
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Phía trên một ngọn núi vô danh tại Ngưu Đầu Sơn.
Một đạo bóng ảnh màu vàng đất đang lướt lên phía trên với tốc độ kinh người chỉ vẻn vẹn hai bước nhảy.
"Tiểu, A Thú, Tiểu Bình, A Đông. Tất cả mau dậy chúng ta đi!"
Cùng lúc vào đến đình viện cũng là lúc tiếng của Đằng Thanh Sơn vọng lên.
"Sư phụ."
Đằng Thú là người lao ra trước nhất tiếp theo đến Dương Đông. Tiểu Quân và Phó Vũ Bình chạy ra vừa chạy vừa cài lại cúc áo. Bọn họ cũng không hiểu tại sao khi trời vừa sáng sớm vậy mà Đằng Thanh Sơn đã kêu họ như vậy làm gì.
"Đằng đại ca, có chuyện gì vậy?"
Tiểu Quân hỏi.
"Sửa soạn nhanh nhanh chúng ta lập tức lên đường!"
Đằng Thanh Sơn trả lời đồng thời vọt mình vào phía trong phòng sau đó nhanh chóng lấy Luân Hồi Thương đeo lên vai, đem Khai Sơn Thần Phủ, thạch điêu bỏ vào trong hòm sắt, trong hòm sắt chính là chỗ cất Vân Mộng Bạch quả và các thứ trọng yếu.
"Vù."
Nhấc hòm lên vai Đằng Thanh Sơn đi ra khỏi phòng tiến về đình viện.
"Nhanh lên một chút nào!"
Đằng Thanh Sơn giục mọi người.
Khoác trên lựng một bao đồ Tiểu Quân ưu tư hỏi:
"Đằng đại ca, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tiểu Quân. Tối hôm qua ta lấy được chín lá Hồng Liên. Nhưng chắc chắn tin tức này đã bị hàng vạn người biết được. Sức hấp dẫn của chín đóa Hồng Liên này quá lớn nên chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này. Chúng ta cưỡi Tiểu Thanh cùng Tiểu Hôi đến nơi nào có ít người đặt chân đến ví dụ như Vân Mộng Trạch hay một hoang đảo nào đó."
Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ tình huống khi Thiết Kiếm Võ Thánh Hách Liên Hạo Duyên hét vang lan truyền tin tức. Hắn không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một nơi bí ẩn để lánh tạm.
"Chín lá Hồng Liên!?"
Tiểu Quân lập tức hiểu ra sự tình.
"Tiểu thư tỷ tỷ."
Phó Vũ Bình đi từ ngoài vào đình viện nói:
"Tiểu Hôi thì ở đây nhưng Tiểu Thanh không biết ở đâu."
"Tiểu Thanh!?"
Tiểu Quân cả kinh.
Bình thường thì Đằng Thanh Sơn không có một ước thúc gì với hai đầu yêu thú này, chỉ cần chúng quanh quẩn xung quanh nơi này là được.
"Gọi Tiểu Thanh đi chúng ta phải gấp rút rời khỏi nơi này!"
Đằng Thanh Sơn nói.
"Vâng."
Tiểu Quân lập tức cất tiếng gọi: "~U~"
Nhìn về phía Đằng Thú và Dương Đông, Đằng Thanh Sơn phân phó:
"A Thú, ngươi cùng A Đông và Tiểu Bình cưỡi Cuồng Phong Ưng. Lát nữa nhớ chiếu cố cho A Đông và Tiểu Bình cho tốt đừng để bon họ rớt xuống."
Đằng Thanh Sơn hiểu rằng Cuồng Phong Ưng phi hành rất nhanh nên gió cản cũng sẽ rất lớn. Nhưng Đằng Thú đã luyện được cương kình nên so với Tiên thiên Hư Đan Võ Thánh thậm trí còn mạnh hơn vì vậy để hắn chiếu cố cho hai người còn lại không thành vấn đề.
"Vâng lão sư."
"Nhanh nào mọi người!"
Đằng Thú cùng Dương Đông và Phó Vũ Bình ba người lập tức nhảy lên lưng Cuồng Phong Ưng. Tuy rằng hơi chật chội một chút nhưng vẫn đủ cho cả ba người ngồi.
Đúng lúc này...
"Đằng huynh!"
Một âm thanh vang lên đồng thời một đạo thểm điện dừng nhanh tại đình viện. Chính là đại trưởng lão Mục Vọng của Húc Nhật Thương thành.
Nhìn thấy Đằng Thanh Sơn như vậy Mục Vọng nhướng mày:
"Đằng huynh, chẳng lẽ muốn độc chiếm chín lá Hồng Liên?"
"Mục ca, chờ một chút chúng ta cùng nhau bàn vấn đề này!"
Đằng Thanh Sơn nói an ủi.
Sưu! Sưu!
Hai đạo nhân ảnh cơ hồ đồng thời dừng lại tại đình viện phân biệt rõ được thì chính là Thiết Kiếm Võ Thánh Hách Liên Hạo Duyên cùng với Nữ Võ Thánh Giang Nhạn.
"Đằng tiên sinh."
Thiết Kiếm Võ Thánh Hách Liên Hạo Duyên cười nói.
"Chín là Hồng Liên chi bằng chúng ta lấy ra chia đều đi vậy!"
"Chia thế nào đây?"
Đằng Thanh Sơn hỏi ngược lại.
"Ngươi cứ bỏ chín là Hồng Liên ra rồi chúng ta thương lượng."
Hách Liên Hạo Duyên nói.
Đúng lúc này một đạo tàn ảnh hỏa diễm nhanh chóng phá không lao đến nhìn ra đúng là Thanh Loan.
"Tiểu, lên lưng Thanh Loan đi!"
Đằng Thanh Sơn lập tức phân phó. Hắn đang lo cho mấy người bọn họ vì với khoảng cách này thì Thiết Kiếm Võ Thánh có thể đánh lén được Tiểu Quân và bọn Đằng Thú.
....
Cuồng Phong Ưng đã sớm bay lên phía trên trở theo ba người Đằng Thú. Còn lại Tiểu Quân đang nhanh chóng nhảy lên lưng Thanh Loan.
"Ngươi không thể trách ta được."
Thiết Kiếm Võ Thánh Hách Liên Hạo Duyên trong lòng vừa động liền có một tia chân nguyên tiến vào túi áo nơi trước ngực bắn thẳng đến chiếc bình ngọc trong đó.
"Vù..."
Chất lỏng trong bình ngọc vô thanh vô sắc nhanh chóng lan vào không khí.
Đằng Thanh Sơn vẫn luôn đề phòng, lúc thấy Tiểu Quân nhảy lên lưng Thanh Loan mới tạm yên tâm đang định mang chiếc hòm hướng lưng Thanh Loan nhảy lên thì đột nhiên...
"Ân..."
Đằng Thanh Sơn cảm giác được trong cơ thể có sự khác lạ, đầu choáng váng: "Không tốt, Tiểu Quân bọn họ..." Ngay lập tức hắn khống chế máu nghịch chuyển đem chất độc tống ra ngoài đồng thời hét to:
"Có độc?"
Húc Nhật Võ Thánh phản ứng chậm hơn so với Đằng Thanh Sơn nhưng cũng lập tức nhận ra.
"Có độc."
"Có người hạ độc"
Húc Nhật Võ Thánh Mục Vọng, Thiết Kiếm Võ Thánh Hách Liên Hạo Duyên, Nữ Võ Thánh Giang Nhạn cơ hồ đồng thời cùng kêu lên. Giờ phút này Đằng Thanh Sơn cũng không thể nào xác định kẻ nào đã ra tay hạ độc.
"Tiểu!!!"
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn sang phía Tiểu Quân. Nàng hoàn toàn không có khả năng bức độc ra khỏi cơ thể.
"Có độc, hãy nín thở!"
Khi tiếng quát của Đằng Thanh Sơn truyền đến thì cũng là lúc Tiểu Quân cảm thấy đầu óc bắt đầu mê muội.
"Có độc? Ta bị trúng độc?"
Từ trên người Thanh Loan, Tiểu Quân quơ quơ tay như một người say rượu, tuy rằng không hoàn toàn mất đi ý thức nhưng căn bản đã không thể khống chế được thân thể. Lập tức từ lưng Thanh Loan ngã xuống.
Tiểu Quân chỉ cảm thấy một màn mơ hồ cứ thoáng qua...
"Trúng độc? Ta sẽ chết hay sao chứ?"
Trong đầu một lọat họat cảnh đang lần lượt diễn ra...
Khi còn bé sinh ra trong một gia đình giàu có, được cha mẹ cưng chiều yêu thương sống một cuộc sống vô tư...
Nhưng chỉ qua một đêm ác mộng thì toàn bộ gia tộc đã bị tàn sát, nàng cũng mẫu thân chạy trốn...
Mẫu thân bị trúng tiễn của cường đạo mà chết... nàng nghĩ đã xong hết thảy, suy sụp... Nhưng đúng lúc đó lại gặp được Đằng Thanh Sơn. Một chiến đao giết sạch bọn cường đạo, vì cảm ơn và cũng vì có một chút tâm tư nàng đi theo Đằng Thanh Sơn nguyện làm nô tì...
Nàng có sư phó hơn nữa lại trở thành một đệ tử hạch tâm cao cao tại thượng của Thiên Thần Cung, học được thú ngữ... Từ một cô nhi đáng thương nàng đã trở thành một thành viên trọng yếu của Thiên Thần Cung địa vị có thể so với Tiên thiên Kim Đan cường giả. Nhưng nang vẫn không vui vì nàng chưa bao giờ quên được Đằng Thanh Sơn...
Theo dõi từng tin tức của Đằng Thanh Sơn làm cho nàng khẩn trương lo lắng.
Rốt cục, tại thảo nguyên nàng đã gặp lại được...
Chưa bao giờ nàng có những ngày vui vẻ như vậy...
Khi Đằng Thanh Sơn quyết định ra đi nàng cũng quyết định đi theo, dù núi đao biển lửa. Dù chỉ là hầu hạ hắn như một... thị nữ.
...
Từ khi còn là một tiểu thư đến khi trở thành thần nữ của Thiên thần Sơn nàng chưa bao giờ hậu hạ ai.
Nhưng đi theo Đằng Thanh Sơn là nàng nguyện ý.
Vì Đằng Thanh Sơn nàng giặt quần áo.
Vì Đằng Thanh Sơn nàng nấu những món ăn ngon.
Nhìn Đằng Thanh Sơn luyện quyền.
Nhìn Đằng Thanh Sơn so tài với những cường giả khác.
Đằng Thanh Sơn dạy nàng tiên pháp.
...
"Tiểu!"
Một âm thanh mang đầy vẻ lo lắng truyền vào tai Tiểu Quân.
"Đằng đại ca gọi ta!" Gần như vô thức nàng muốn mở miệng nhưng bất lực, ngay cả ánh mắt muốn mở ra mà cũng không có biện pháp.
"Tiểu Quân, muội sẽ không có việc gì cả, sẽ không làm sao cả!"
Âm thanh bên ngoài truyền đến làm lòng Tiểu Quân trở nên ấm áp vì người đang nói đó chính là Đằng đại ca. Đằng đại ca đang lo lắng cho ta...
"Tí tách..."
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt Tiểu Quân.
"Là trời mưa hay... nước mắt của Đằng đại ca?"
"Đằng đại ca vì ta mà rơi lệ"
"Rơi lệ..."
Tiểu Quân đã không còn ý thức.
...
Từ lúc Tiểu Quân ngã trên lưng Thanh Loan xuống, Đằng Thanh Sơn cảm thấy đáy lòng cứ tê dần lập tức lao ra ôm lấy nàng đang ngã xuống.
Đây chính là người con gái đã cùng với mình dãi nắng dầm mưa...
"Hô hấp của Tiểu Quân càng lúc càng yếu! Nhịp tim đã yếu dần !"
Đằng Thanh Sơn luống cuống, hắn cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Lúc rời bến Đằng Thanh Sơn đã dùng hết nghị lực mà nói một câu rằng: "Được rồi từ hôm nay ta sẽ là đại ca của muội"
Đằng Thanh Sơn cũng đã nghĩ đến....
Tình cảm của mình đối với Tiểu Quân chỉ là tình cảm của đại ca đối với muội muội, là loại tình cảm thương hại. Cho nên dù biết ẩn tình của Tiểu Quân... dù có đôi khi nghĩ đến muốn ôm nàng vào lòng, muốn được hôn lên đôi môi của nàng. Đằng Thanh Sơn đều cho rằng đó là những tình cảm mà hắn dành cho thể tử kiếp trước của mình: Tiểu Miêu vì nàng và Tiểu Miêu giống nhau như đúc.
Nhưng...
Giờ phút này, hắn cảm thấy tâm phế như tê liệt, yên lặng... Sự yên lặng kia chính là tâm tình của mình dành cho nàng... Mình muốn đi Thần Phủ Sơn nàng đi theo, mình muốn tại Ngưu Đầu Sơn khổ tu nàng cũng nán lại tại nơi hoang vắng này.
Vì chính mình may quần áo.
Vì mình nàng nấu những món ăn ngon ... Cười vui vẻ hạnh phúc khi thấy mình ăn.
Một màn ấm áp gợi lên trong đầu ...
Gia đình, chính là cái cảm giác gia đình khi mình ở với nàng ở cùng một chỗ!
"Vì cái gì làm lòng ta đau đớn!?"
"Tình cảm của mình dành cho nàng không phải là vì Tiểu Miêu?!?! "
Đằng Thanh Sơn run run, ánh mắt thoáng qua Nữ Võ Thánh Giang Nhạn, khuôn mặt kia cũng tương tự như Tiểu Miêu.
"Giang Nhạn cùng Tiểu Miêu dung mạo giống nhau nhưng vì cái gì mà ta chưa bao giờ có cảm tình? Vì cái gì ta đối với nàng lại cái một tình cảm đặc thù như vậy?"
"Không!!!"
Đằng Thanh Sơn thân thể đột ngột sợ run lên, ánh mắt trợn trừng tròn xoe.
Giờ phút này, hắn đã ý thức được ...
"Ta, ta đã yêu Tiểu Quân?!"
Yêu cũng không biết, Đạo cũng mơ hồ...
Tiểu Quân, một cô gái nhìn thì như có thủ đoạn cực kì tàn nhẫn nhưng thực ra lại là một cô gái có tâm tư đơn thuần thậm trí còn kém cả một cô bé Phó Vũ Bình về tâm kế. Nàng không hiểu làm thế nào để có thể chiếm lấy nam nhân mà mình thích, nàng chỉ biết yên lặng, hiến dâng và chờ đợi. Đằng Thanh Sơn bất tri bất giác đã yêu nàng, nhưng hắn vẫn năm làn bảy lượt tự nhủ đó không phải là vì hắn yêu nàng mà bởi vì tình yêu của hắn dành cho Tiểu Miêu vẫn còn mà thôi.
Cứ thế làm hắn ngộ nhận.
Thậm chí hắn còn nói với Tiểu Quân: "Từ hôm nay ta sẽ là đại ca của muội" làm Tiểu Quân phải yên lặng chờ đợi.
Nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn hiểu, hoàn toàn bừng tỉnh!
--------------------------------.