Chương 42


Số từ: 2607
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Trên toàn cửu Châu có vô số anh hùng hào kiệt."
"Như hai châu U, Yến ở phía bắc là vùng đất lạnh khủng khiếp. Trong lịch sử, tám vạn U Yến Thiết Kỵ của Đông Bắc Vương "Hồng Thiên" đã chinh phục hơn phân nửa Cửu Châu. Như bên trong Tần Lĩnh ba nghìn dặm phía tây bắc Ung châu đã đản sanh ra "Tần Lĩnh thiên đế" Doanh Chính, một bực phong hoa tuyệt thế đại nhân vật.Tần Lĩnh thiên đế năm đó một chưởng đã khiến cho nước sông Nhạn Giang cả trăm trượng ngừng chảy, đã được vô số hậu nhân truyền tụng, cùng với Vũ Hoàng, đã trở thành người thứ hai trong lịch sử, một đại anh hùng hào kiệt thống nhất được cả Cửu Châu! Vị trí ở tại trung tâm của cả Cửu Châu, "Vũ Châu" chính là nơi đản sanh ra vị đệ nhất anh hùng từ thủa khai thiên lập địa đế nay - Vũ Hoàng. Vũ Hoàng năm đó năm búa khai sơn, thống nhất thiên hạ, phân chia thành Cửu Châu, lập ra cửu đỉnh, là thiên cổ đệ nhất hoàng đế, định đô tại Vũ Châu. Vũ Châu đã trở thành vùng đất vương giả, anh hùng hào kiệt nhiều vô kể."
"Tuy nhiên, trải qua mấy ngàn năm, các anh hùng đều đã thành xương trắng, thậm chí cho đến mấy trăm năm về sau thì đều bị đám Cửu Châu tử tôn hậu bối lãng quên, tổ sư "Giang Tuấn" của Vạn Tượng Môn ta, mỗi khi nghĩ đến điều này, đều thổn thức không thôi. Sau đó, đã nảy sinh ra ý tưởng đi khắp cả Cửu Châu, sưu tập biên soạn nên hai bảng là Thiên bảng và Địa Bảng, hơn nữa còn huy động toàn lực của Vạn Tượng Môn, hành tẩu khắp thiên hạ ghi chép các truyền kì về anh hùng hào kiệt khắp nơi. Sau khi được lớp hậu bối của Vạn Tượng Môn hoàn thiện, mới có được Cửu Châu tứ bảng ngày nay: Thiên bảng, Địa Bảng, Tiềm Long Bảng, Phượng Sồ Bảng"
"Cửu Châu tứ bảng, cứ nửa năm được biên soạn lại một lần! Ghi lại các bậc anh hùng hào kiệt trong cả Cửu Châu."
"Vạn Tượng Môn ta quyết chí làm cho các đại hào kiệt của Cửu Châu đều được lưu danh trên tứ bảng. Để ngay cả đến ngàn vạn năm về sau thì các hậu bối đệ tử cũng có thể biết được truyền kì về các bậc anh hùng tiền bối."
Đằng Thanh Sơn đọc qua trang này thì không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Đối với rất nhiều hào kiệt mà nói thì kim tiền phú quý có lẽ là không có sức hấp dẫn, ước nguyện tha thiết của bọn họ chính là danh lưu muôn đời, tên truyền ngàn năm.
Đằng Thanh Sơn đọc đến trang thứ hai.
"Tiềm Long Bảng trong Cửu Châu tứ bảng ghi chép lại một trăm lẻ tám vị anh hùng thiếu niên ưu tú nhất trong vòng 30 tuổi của cả Cửu Châu. Còn Phượng Sồ Bảng thì ghi chép lại một trăm lẻ tám vị anh thư trong vòng ba mươi tuổi ưu tú nhất của cả Cửu Châu."
Đằng Thanh Sơn đọc đến đây thì ánh mắt toả sáng.
Nam nữ của cả Cửu Châu, lần lượt chọn ra một trăm lẻ tám vị. Mỗi người trong họ tuyệt đối đều là thiên kiêu chi tử.
"Còn Thiên bảng, Địa Bảng chính là hạch tâm của cả Cửu Châu tứ bảng. Cảnh giới tu luyện, chủ yếu chia thành Hậu thiên và Tiên thiên! Về Tiên thiên cường giả thì trong cả ngàn vạn người mới có một. Cho nên hào kiệt các nơi cơ hồ đều chỉ là Hậu thiên cường giả. Địa Bảng chính là ghi lại hơn bảy mươi hai vị hậu thiên đỉnh phong cường giả lợi hại nhất!"
Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên. Thầm nghĩ: "Ở Địa Bảng không có hạn chế về tuổi. Có thể trong hàng tỷ người của cả Cửu Châu mà bài danh trong bảy mươi hai vị. Đây mới là chân chính thực lực. Phân lượng so với Tiềm Long Bảng, Phượng Sồ Bảng thì còn cao hơn rất nhiều. Mỗi người trên Địa Bảng này đều không thể khinh thường được."
Đằng Thanh Sơn tiếp tục xem.
"Thiên bảng còn lại chính là ghi chép về ba mươi sáu vị siêu cấp cường giả đạt tới tiên thiên cảnh giới. Bởi vì số lượng tiên thiên cường giả rất thưa thớt. Thậm chí là trong cả một hai chục năm thì cũng chỉ có rất ít sự thay đổi trên danh sách Thiên bảng. Ngược lại, vị trí trên Địa Bảng cạnh tranh kịch liệt nhất. Nội kình cường giả, trong thiên hạ đạt tới hậu thiên đỉnh phong có tới cả ngàn vạn. Nhưng để bài danh trên Địa Bảng thì chỉ có bảy mươi hai người! So với danh sách trên Địa Bảng cách đây chừng nửa năm, trong bảy mươi hai người lúc ấy thì đã có mười một người bị hạ bảng. Bị mười một hào kiệt khác thế chỗ."
Ở phần đầu thì Đằng Thanh Sơn đại khái xem qua những miêu tả về các danh tự trên tứ đại bảng.
Hiển nhiên. . .
Cái gọi là Tiềm Long Bảng, Phượng Sồ Bảng ghi chép lại các trang tuấn kiệt tuổi trẻ, các bậc thiên kiêu chi tử, mặc dù được rất nhiều người xem trọng, nhưng nếu để so sánh mà nói thì người trong thiên hạ vẫn trọng thị Thiên Địa nhị bảng hơn, chỉ là tiên thiên cường giả lại quá quá ít, Thiên Bảng cơ hồ là không có thay đổi, cho nên, Địa Bảng ngược lại, danh sách trên bảng đã trở thành cạnh tranh khốc liệt nhất.
Nhiều anh hùng hào kiệt đã không tiếc sanh tử chỉ vì muốn được lưu danh trên Địa Bảng.
"Có người mê mẩn kim tiền, có người si mê mỹ nhân, tuy nhiên thì phần lớn hào kiệt coi trọng nhất là chữ "danh"." Đằng Thanh Sơn đáy lòng cảm thán, liền liếc nhìn một lượt danh tự của bảy mươi hai vị hào kiệt có thể lưu danh trên Địa Bảng.
"Thanh Sơn." Một đạo thanh âm đột nhiên vang lên.
"Ân? Cha!" Đằng Thanh Sơn bừng tỉnh.
"Xem cái gì mà mê mẩn như vậy." Đằng Vĩnh Phàm cười nói.
Ở bên cạnh, Đằng Thanh Hổ cười hắc hắc nói: "Thanh Sơn hắn tiêu hết mười lượng bạc để mua bộ sách Địa Bảng này."
"Ngươi thật đúng là tiêu hoang."
Đằng Vĩnh Phàm cũng không trách mắng Đằng Thanh Sơn thêm, "Đã mua đủ đồ rồi, chúng ta đi thôi. Đến chỗ ngõ hẻm đợi những người khác." Lúc này, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ ba người rời khỏi Vạn Tượng Lâu đi vào trong ngõ hẻm bên cạnh Vạn Tượng Lâu.
Bên trong ngõ hẻm, lượng người rõ ràng là vắng hơn rất nhiều. Các tộc nhân khác còn chưa tới, Đằng Thanh Sơn liền dựa vào vách tường, tiếp tục đọc cuốn Địa Bảng.
Trên Địa Bảng miêu tả bảy mươi hai vị hào kiệt, hơn nữa còn miêu tả cả một số những sự tích nổi danh của những hào kiệt này.
"Chỉ cần có thể tu luyện nội kình công pháp, hao tổn mất mấy chục năm thời gian, cơ hồ đều có thể tu luyện tới hậu thiên đỉnh phong. Nhưng mặc dù là nội kình giống nhau, thực lực lại khác nhau một trời một vực."
Đọc quyển sách này, Đằng Thanh Sơn thổn thức không thôi, dựa theo miêu tả của Địa Bảng thì người đạt tới hậu thiên đỉnh phong là rất nhiều.
Nhưng là do tu luyện bí tịch khác nhau, hoặc là ngộ tính khác nhau, cho nên thực lực cũng khác nhau rất nhiều.
Tỷ như Đằng Thanh Sơn.
Cũng giống như một Đằng Thanh Sơn tu luyện Thiên Nhai Hành và một Đằng Thanh Sơn không tu luyện Thiên Nhai Hành thì thực lực ở hai tầng thứ hoàn toàn khác biệt. Lúc này, nội kình bí tịch sẽ có tác dụng rất lớn.
Còn có ngộ tính riêng của mỗi người.
Đằng Thanh Sơn ngộ ra Như Ảnh Tuỳ Hình và Hỗn Nguyên Nhất Khí hai thức đại thương thuật, cho dù chỉ có ngàn cân khí lực, thế nhưng chỉ cần nắm trong tay một cây thương, là có thể đơn giản giết chết hơn trăm đầu dã lang. Mà cũng như vậy, Đằng Thanh Hổ cũng có ngàn cân khí lực, nhưng khi đối mặt với công kích của bầy sói, vẫn phải cần Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Thanh Sơn giúp sức.
Nội kình nhiều hay ít, chỉ là một cơ sở.Phương pháp vận dụng cùng ngộ tính của từng người, cũng phi thường trọng yếu. Đó cũng là duyên cớ vì sao, các loại bí tịch gây lên những tràng giết chóc.
"Di?" Ánh mắt Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên sáng lên, nhìn vào sự việc ghi lại về người bài danh thứ 58 trên Địa Bảng.
"Dương Phàm năm bốn mươi tám tuổi, truy sát Hồng gia tứ huynh đệ hung danh cực thịnh, ba ngày ba đêm, truy sát đến hơn ngàn dặm, Hồng gia tứ huynh đệ đã chết ba,chỉ còn lại có một người - Hồng Tứ. Hồng Tứ chạy trốn về Nghi thành, thành lập Bạch Mã bang. Hai mươi năm qua, Hồng Tứ thủy chung không dám đi tìm Dương Phàm báo thù.
Dương Phàm năm 52 tuổi..."
Đây là kể về cố sự của Dương Phàm, trong đó chỉ thoáng nhắc tới người tên Hồng Tứ.
Thế nhưng Đằng Thanh Sơn cũng kinh ngạc.
"Hồng tứ gia của Bạch Mã bang, không nghĩ còn có đoạn lịch sử này." Đằng Thanh Sơn kinh ngạc, Bạch Mã bang có thể nói là hoàng cung của đất Nghi thành, đại đương gia Bạch Mã bang Hồng Tứ gia tại nghi thành tuyệt đối chính là nhân vật nói một không hai, ai có thể nghĩ đến, vị đại nhân vật này cũng có đoạn thời gian chật vật như thế.
"Phụ thân, ngươi xem."
Đằng Thanh Sơn cười, đưa cuốn sách cho phụ thân.
"Phụ thân xem đoạn này này."
Đằng Vĩnh Phàm nghi hoặc tiếp nhận, xem qua một đoạn liền kinh ngạc nói:
"Hồng Tứ gia còn có ba vị ca ca! Thảo nào gọi là Hồng Tứ! Bất quá nhân vật tên Dương Phàm này, quá lợi hại." Vừa nói Đằng Vĩnh Phàm cũng lật lại xem từ đầu quyển sách.
Đằng Thanh Sơn cười khổ. Không nghĩ tới phụ thân cũng xem đến mê say như vậy, bất quá thì cả quyển sách hắn cũng đã xem đến hơn phân nửa.
"Vị Hồng Tứ gia kia, thực lực hẳn là cũng rất mạnh." Đằng Thanh Sơn căn cứ vào sự tình vừa xem suy đoán: "Có thể danh liệt trên Địa Bảng, đều có thể nói là đã đạt đến trung đỉnh Hậu thiên, bài danh trên đó đều là những nhân vật thượng hào của cả Cửu Châu. Dương Phàm Kýa truy sát Hồng gia tứ huynh đệ đến ba ngày ba đêm, sau vẫn để Hồng tứ gia trốn thoát, thực lực của Hồng tứ gia thật không thể khinh thường. Hơn nữa... Hồng gia tứ huynh đệ có thể được xưng là "hung danh cực thịnh", nếu không có thủ đoạn nhất định, không có khả năng được đánh giá như vậy."
Chỉ cần là những người tại Địa Bảng đơn giản được nhắc đến vài câu, đều đại biểu là có thực lực phi phàm. Dù sao Hồng gia tứ huynh đệ nếu như không lợi hại, sự việc về họ chắc chắn sẽ không được ghi chép lại.
Cùng thời gian ba người bọn Đằng Thanh Sơn chờ đợi những tộc nhân khác. Ngay ngã tư đường, cách chỗ bọn Đằng Thanh Sơn đại khái hơn mười trượng.
"Thấy được chưa? Kia... ba gã thợ săn đó." Một gã hắc y hán tử chỉ hướng bọn Đằng Thanh Sơn, hạ giọng nói.
"Thấy được. Lãng ca, ngươi nói, bọn họ có ngân phiếu vạn lượng?" Một hán tử gầy gò mắt tam giác kinh ngạc nói.
Hắc y hán tử cười lạnh nói: "Ta lừa ngươi sao? Nếu như không phải coi ngươi là người đồng hương cùng thôn, tưởng ta sẽ đem tin tức này nói cho ngươi hả? Lúc vừa đây, đại nhân của chúng ta nhận binh khí của bọn họ giao đến, đã trả cho bọn họ ngân phiếu một vạn lượng."
"Một vạn lượng..."
Hán tử hai mắt tam giác tỏa sáng, sau đó hắc hắc cười nói: "Lãng ca, ngươi yên tâm, chờ chúng ta giết sạch cả đám người bọn chúng, cướp ngân phiếu, chỗ tốt, tuyệt đối sẽ không thiếu phần của ngươi. Bất quá ta không rõ, đại nhân các ngươi, giao trả bạc cho bọn họ, sao rồi lại tiết lộ tin tức cho chúng ta, lại để cho chúng ta làm?"
Hắc y hán tử cười nhạo nói: "Ngươi không hiểu đâu, vị đại nhân của chúng ta đã bị chủ nhân cảnh cáo! Lần này vốn không muốn trả bạc cho đám sơn dã này, ai ngờ, đám sơn dã làm ầm ĩ kinh động đến lão gia. Đại nhân của chúng ta cũng không có biện pháp mới trả lại bạc cho bọn chúng. Thế nhưng với tính cách của đại nhân chúng ta, như thế nào nuốt nổi một hơi này, hắn không dám tức giận với đại lão gia, không dám cùng Đại sư huynh của hắn, còn không dám tìm đám sơn dân này gây phiền phức."
Hán tử mắt tam giác cũng hắc hắc cười nói: "Vị đại nhân của các ngươi, thật đúng là ngoan độc, nhưng mà... chúng ta thích, ha ha."
"Đi theo vị đại nhân như vậy, đám tiểu nhân như chúng ta, cũng có thể có được không ít chỗ tốt. Nếu như không phải có đại lão gia, giá một vạn lượng bạc, ta tối thiểu cũng được chia cho một trăm lượng." Hắc y hán tử nói.
"Yên tâm đi, Lãng ca, nếu như chúng ta thực sự lấy được một vạn lượng, huynh đệ ta hiếu kính ngươi, tuyệt đối không ngừng ở cái số một trăm lượng này." Hán tử mắt tam giác nói.
Hắc y hán tử nở nụ cười
"Di, nhìn kìa, đám thợ săn đều tới đủ rồi, xem ra bọn họ sắp đi, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi." Hắc y hán tử liền nói.
"Yên tâm, địa giới của Nghi thành này, chúng ta rất quen thuộc, bọn họ trốn không thoát đâu." Hán tử mắt tam giác chắp tay nói: "Lãng ca, huynh đệ ta đi trước. Buổi tối sẽ đến tìm ngươi."
"Đi thôi." Hắc y hán tử nói.
Lúc này, đám người Đằng gia trang đã tụ tập cùng một chỗ.
"Mọi người đã đông đủ cả rồi, đi, chúng ta trở về."
Đằng Vĩnh Phàm cười đem cuốn sách đưa cho Đằng Thanh Sơn "Quyển sách này quả không tồi, trở về, phải đưa cho cha xem tiếp." Vừa đi vừa nói, đám thợ săn nhóm người Đằng gia trang cởi mở vui cười bước trên đường trở về.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.