Chương 45
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 3002 chữ
- 2020-05-09 06:55:05
Số từ: 2997
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Những người tộc nhân này đều cùng mình tiến vào núi săn dã thú, vậy mà đến giờ, có người bị tàn phế, có người bị hỏng mắt.
Đằng Thanh Sơn trong lòng như bị lửa giận thiêu đốt.
"Nói chuyện tốt đẹp một chút nhé?" Đằng Vĩnh Phàm tiến lên trước hai bước, đi đến trước người Đằng Thanh Sơn, nhìn đám cường đạo nói: "Phải, nếu muốn cứu lão Đại của các ngươi cũng không khó. Mau xuất ra những thứ có giá trị trên người các ngươi xem, xem có thể bù lại tổn thất của tộc nhân chúng ra không, nếu đủ, chúng ta có thể sẽ thả lão Đại của các ngươi. Còn nếu nói không...."
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn phụ thân, cũng không có lên tiếng phản đối, mặt khác các tộc nhân còn lại cũng im lặng.
Xem ra ở thời đại này, tử vong là chuyện bình thường, nếu như đầu óc thường xuyên nóng nảy, Đằng gia trang đã sớm bị diệt rồi, đôi khi phải dùng Lý trí để xử lý. Nếu giết thêm một ít cường đạo, đối với Đằng gia trang thì chẳng có lợi ích gì, ngược lại nếu kích động làm cho đám cường đạo phát cuồng, có lẽ tộc nhân sẽ chết càng nhiều.
"Được, không thành vấn đề." Thanh niên tuấn tú kia lập tức lấy từ trong ngực ra ba thỏi bạc, đồng thời quay đầu nhìn về những người còn lại, quát: "Còn không mau lên!"
Đám cường đạo này thoáng chần chừ, rồi sau đó cả đám lấy bạc từ trong ngực ra.
"Từng người lên một, đặt ở phía trước." Đằng Vĩnh Phàm quát.
Đám cường đạo tuy không nguyện ý nhưng như trước vẫn đem tiền bạc vất ra đất, trong chốc lát tiền đã xếp thành đống nhỏ.
"Thanh Hổ, ngươi đi đếm xem, có nhiều ít bao nhiêu." Đằng Vĩnh Phàm phân phó.
"Vâng." Đằng Thanh Hổ chạy lại, cẩn thận đếm qua một chút, rồi quay đầu lại nói: "Không tính tiền lẻ, tổng cộng có ba trăm hai mươi ba lượng bạc."
"Chỉ có một chút như vậy?" Đằng Vĩnh Phàm cười lạnh nhìn về phía người thanh niên tuấn tú," Đầu của lão Đại nhóm Hổ Sơn các ngươi chỉ đáng giá một chút bạc như vậy thôi sao?"
Thanh niên tuấn tú kia nghe thấy vậy, trong đám người này hắn là người lo lắng cho tính mạng lão Đại nhất, bởi vì đó là thân ca ca của hắn! Thanh niên tuấn tú giận giữ quay đầu nhìn một gã cao gầy trong đám cường đạo nói: "Ngân phiếu ca ta đưa cho ngươi đâu?" Tên cường đạo kia rùng mình, liền nói: "Kia, kia là tiền hiến cho Bạch Mã bang!"
"Sau này hãy quản cái Bạch Mã bang đó, mạng của ca ta mới cần gấp." Thanh niên tuấn tú quát.
Hiển nhiên thanh niên tuấn tú này rất có uy tín.
"Vâng." Tên cường đạo kia lấy từ trong ngực ra một tập ngân phiếu, cũng ném thẳng xuống đất.
Đằng Thanh Hổ nhìn qua rồi quay đầu nói: "Mười sáu tấm ngân phiếu một trăm hai mươi lượng bạc."
"Hừ, tuy không tính là nhiều, nhưng cũng gọi là tạm tạm đủ, tốt lắm, các ngươi có thể đi, chỉ là tên kia phải lưu lại đây." Ngón tay Đằng Vĩnh Phàm chỉ về phía gã hán tử mắt tam giác, tên hán tử mắt tam giác kia sợ hãi liền trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất, hoảng sợ quay đầu nhìn về phía bọn cường đạo, "Các vị huynh đệ..."
"Hắn cũng không phải là người của băng Hổ Sơn chúng ta, chính là một tên bỏ đi. Muốn đánh muốn giết, tùy các ngươi xử lý, còn không mau thả lão Đại ta ra." Thanh niên tuấn tú kia nói.
"Cút đi." Đằng Thanh Sơn đạp một cước vào eo của tên thủ lĩnh đám cường đạo kia.
Bọn người kia mau chóng đỡ lấy tên đầu lĩnh tội phạm, rồi cần thận đỡ đến trước mặt người thanh niên tuấn tú.
"Chúng ta mau chạy đi." Tên thủ lĩnh cường đạo hạ giọng nói.
"Đi." Thanh niên tuấn tú một bên đỡ tên thủ lĩnh cường đạo, lập tức hạ lệnh, nhóm cường đạo liền lập tức nhanh chóng chạy đi xa.
"Các vị huynh đệ..." Hán tử mắt tam giác tựa như phát khóc, sau đó quay đầu lại nhìn thấy những tộc nhân của Đằng thị gia tộc đang giận giữ nhìn hắn, sợ tới mức phát run toàn thân.
Đằng Vĩnh Phàm giương mắt nhìn hán tử mắt tam giác này: "Nói, tường thuật lại từ đầu đến đuôi rõ cho ta."
Thân thể của hán tử tam giác run lên, liền nói: "Các vị hảo hán, ta không có một điểm liên quan a, ta chỉ là một kẻ truyền lời thôi! Vị huynh đệ của ta, hắn làm việc dưới tay Đại lão gia của Dương Châu đại diêm thương, lần này là thủ lĩnh của hắn hạ mệnh lệnh kêu hắn tìm người đối phó với bọn ngươi. Tên thủ lĩnh kia, hình như nói là trả tiền thù lao nên đã cấp cho các ngươi một vạn hai lạng bạc. Người huynh đệ kia của ta còn nói... tên thủ lĩnh kia, ngay từ đầu đã không định đưa cho các ngươi một vạn hai lượng bạc."
"Chó cậy nhà, chỉ là một đám hỗn đản." Đằng Thanh Hổ gào lên một tiếng.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn nổi lên sát ý: "Cái tên thủ lĩnh kỵ binh kia, gọi là Tần Ba." Tuy là rất muốn giết Tần Ba nhưng dù sao Tần Ba cũng là kẻ làm việc đắc lực dưới tay Đại diêm thương, hơn nữa nói về thực lực... Chính mình hôm nay, chỉ sợ không chắc đã có thể địch được hắn! Hiện tại, chỉ có thể nhịn."
"Các vị hảo hán, các người xem như đánh ra một cái rắm, phóng thích ta được không?" Hán tử mắt tam giác này liền nói.
Trường thương trong tay Đằng Vĩnh Phàm vừa động.
"Phốc xích !" Trường thương xuyên qua yết hầu của hán tử mắt tam giác, mắt của hán tử mắt tam giác mở trừng trừng đầy vẻ kinh hoàng, sau đó sinh mạng dần biến mất, vô lực ngã lăn trên mặt đất.
"Chúng ta đi thôi." Đằng Vĩnh Phàm vung trường thương một cái, nói.
Những người của Đằng gia trang giúp đỡ những người bị thương, cả bọn nhanh chóng rời đi.
Trên đường trở về.
"Thanh Sơn." Đằng Vĩnh Phàm mở miệng nói.
"Cha." Đằng Thanh Sơn nhìn về phía phụ thân mình.
"Ngươi có phải thấy cha hôm nay nhận bạc, phóng thích cường đạo là không tốt?" Đằng Vĩnh Phàm thở dài nói,"
Thương pháp của ngươi khá lắm, nếu ta buông tay để ngươi giết, ngươi liền có thể giết thêm một số nữa, nhưng còn những tên khác cũng sẽ giết không ít tộc nhân của chúng ta. Đến lúc đó, tộc nhân của chúng ta chết càng nhiều."
"Vì khí thế nhất thời mà làm tộc nhân lâm vào trong nguy hiểm, việc này tuyệt đối không được." Đằng Vĩnh Phàm dạy nói.
"Cha, ta hiểu được mà."
Nếu Đằng Thanh Sơn thực sự là một đứa trẻ mười hai tuổi, có lẽ sẽ thực sự dùng khí thế mà hành động, nhưng mà hắn còn có được trí nhớ của kiếp trước, nên hắn hiểu được, lúc nào thì nên ẩn nhẫn, khi nào thì nên bùng nổ.
"Thanh Sơn, hiện tại lời nói ngươi trong tộc cũng khá cao, ngươi cũng có thể chủ trì. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, muốn trong cái thời loạn thế này mà để Đằng thị gia tộc ta còn có thể truyền thừa xuống tiếp, ngàn vạn lần không được hành sự bằng khí thế." Đằng Vĩnh Phàm nói," Lúc nào cũng phải nhớ kỹ, sau lưng ngươi còn có rất nhiều tộc nhân."
"Vâng, cha." Đằng Thanh Sơn trong lòng có chút rối loạn.
Không phải những lời nói của phụ thân mà tâm sinh loạn.
Mà bởi vì... Hình Ý quyền.
"Hiện tại không sai khác lắm, là thời điểm nên dạy tộc nhân Hình Ý quyền." Đằng Thanh Sơn trong lòng không ngừng suy tư, "Ta lúc trước tại thời điểm ba bốn tuổi, hay năm sáu tuổi, có nói chuyện trong tộc cũng vô dụng. Hơn nữa một đứa trẻ dạy mọi người Hình Ý quyền cũng có chút buồn cười, nhưng hiện tại trong tộc ta đã là đệ nhất nhân, mọi người cũng chỉ biết là thương pháp ta lợi hại. Ta chỉ cần tìm cách nói dối, là đám tộc nhân sẽ dễ dàng tin tưởng."
Đằng Thanh Sơn đi ở trên đường, cẩn thận tự hỏi lại, rốt cuộc cũng xác định được," Được, lần này trở về, sẽ nói chuyện cùng cha và đám người Tộc trưởng."
Trở lại tộc, trong đám người Đằng Thanh Sơn bọn họ, đa số là bị thương, điều này khiến cho những tộc nhân của Đằng gia trang có chút khiếp sợ, may mắn là không có ai chết, còn lại mọi người đều trong phạm vi chịu đựng được.
Ở chỗ của Tộc trưởng Đằng Vân Long.
Vài vị lão nhân trong Tông tộc cùng với mấy người có địa vị cao trong tộc như Đằng Vĩnh Tương hay Đằng Vĩnh Lôi cụt tay, đều tụ tập ở đây.
"Vĩnh Phàm, lần này các ngươi làm tốt lắm." Đằng Vân Long cảm thán nói," Không nghĩ tới tên thủ lĩnh kỵ binh kia lại hẹp hòi đến như vậy, sau khi trả cho chúng ta ngân phiếu một vạn hai lượng lại thông báo cho cường đạo đến cướp!"
"Đối với vị thủ lĩnh kỵ binh kia mà nói, chúng ta là con kiến, hắn muốn giết là có thể giết." Đằng Vĩnh Lôi cười lạnh nói.
"Lúc hơn một trăm năm trước, lúc đó đệ nhất bang của Nghi Thành là Đồng Hổ bang đã không phải muốn diệt Đằng thị gia tộc ta để lập uy hay sao? May mắn là chúng ta chạy nhanh, trốn vào trong khe núi sâu, như lần đó là bị thảm sát gần một nửa tộc nhân." Tam gia gia cảm thán một tiếng, "Ở thời thế này, mạng người là cái không đáng giá tiền nhất."
"May mắn là tất cả mọi người còn sống trở về." Đằng Vân Long nhìn về phía Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Sơn," Vĩnh Phàm, Thanh Sơn, hai cha con các ngươi hôm nay có lẽ cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Vâng, sư phó." Đằng Vĩnh Phàm gật đầu nói.
"Ngoại công." Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên nói.
"Sao?" Không ít tộc nhân nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, đối với Đằng Thanh Sơn, những trưởng bối trong tộc là vô cùng yêu thích, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có được vũ lực kinh người như thế. Một tông tộc có một cao thủ như vậy, tông tộc sẽ có được nhiều lợi ích. Ví như hôm nay, nếu như không có Đằng Thanh Sơn, chỉ sợ cả đội thợ săn không mấy người còn sống, mà có Đằng Thanh Sơn, chẳng những không có ai chết lại còn có thể bức bách cường đạo giao bạc ra.
Đằng Thanh Sơn nhìn những trưởng bối trong tộc: "Ngoại công, ta có một chuyện phải nói cho mọi người."
"Nói đi." Đằng Vân Long cười nói.
"Việc gì vậy, Thanh Sơn." Tam gia gia cũng dò hỏi.
Đằng Thanh Sơn nói: "Ta sau khi gia nhập đội thợ săn không lâu, có một lần giết được một con hổ. Cùng lúc với giết con hổ đó, ta đã cẩn thận quan sát động tác của con hổ đó, sau khi trở về, ta cẩn thận cân nhắc lại, ta nhớ rõ Lý Kim Phúc của Lý gia trang từng xuất ra một bộ "Mãnh Hổ quyền", nên chính ta cũng cân nhắc sáng tạo ra một bộ Hổ quyền của mình."
"Hổ quyền?" Đám tộc nhân cười lớn.
Trên Cửu châu khắp thiên hạ này, các loại quyền pháp có vô số, bởi vì người trong thời loạn thế, ai mà không có một hai cái phòng thân?
"Thanh Sơn, đúng là không thể khen hết lời." Đằng Vân Long khen ngợi một tiếng, rồi cũng không có nói nhiều nữa.
"Chỉ là khi ta luyện tập Hổ quyền này, hơn nữa sau khi phối hợp với khống chế hô hấp, tại mấy ngày hôm trước, ta phát hiện trong cơ thể sinh ra một cỗ lực lượng thần kì." Đằng Thanh Sơn nói.
"Trong cơ thể sinh ra một lực lượng thần kì?" Cả một đám người trong phòng chợt trở nên ngơ ngẩn.
"Lực lượng thế nào?" Đằng Vân Long liền nói.
Đằng Thanh Sơn hạ thấp thân thể xuống, "Ngoại công, mọi người xem." Đằng Thanh Sơn đứng vững người bất động trước một tấm ván gỗ, đồng thời khởi động nội kình.
"Hô!"
Nội kình như một mũi tên phun ra, chỉ thấy tấm ván gỗ vang lên một tiếng vỡ vụn, sau đó hoàn toàn biến thành những mảnh vỡ.
Một đám người trong phòng hoàn toàn đứng bật dậy, không nói được một câu nào, nhìn một cảnh tượng này mà ngây ngốc.
"Nội kình." Đằng Vĩnh Lôi cụt tay là người đầu tiên hô lên.
"Là nội kình." Đằng Vĩnh Tương cũng nói đầy kích động. "Đúng là nội kình a."
"Thật sự là nội kình, ta đã nhìn qua, đúng là nội kình." Đằng Vân Long cũng vô cùng kích động, cả đám tộc nhân tựa như một bầy nói đói khát đang giương mắt nhìn một con dê, ai cũng bị kích động đến mức đỏ bừng mặt, giương mắt nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Thanh Sơn có thể xuất ra nội kình, làm sao có thể như vậy?" Đằng Vĩnh Tương sợ hãi than.
Đằng Thanh Sơn cũng lắc đầu làm vẻ mê man nói: "Ta cũng không rõ ràng, ta chỉ bắt chước động tác của con hổ, cảm thấy những động tác này có thể rèn luyện thân thể, đồng thời phối hợp với việc điều chỉnh hô hấp, không ngờ tới mới luyện tập trong mấy tháng, trong cơ thể lại có thể sinh ra nội kình. Ta cũng không dám tin tưởng là thật."
"Ha ha... " Đằng Vân Long cười to lên, "Đó có cái gì mà kì quái, trong thiên hạ này có vô số phương pháp tu luyện nội kình, mấy cái phương pháp luyện nội kình này không phải đều là có người sáng tạo ra sao? Người khác có khả năng sáng tạo, thì thiên tài lợi hại nhất trong lịch sử ngàn năm của Đằng thị gia tộc ta, chẳng lẽ lại không có khả năng sáng tạo ra?"
Đám tộc nhân liền gật đầu.
"Người khác có thể sáng tạo ra, thì thiên tài mới xuất hiện của Đằng thị nhất tộc ta có cũng là nên." Đằng Vĩnh Tương cũng ha ha cười rộ lên.
"Chẳng qua ta là mô tả những động tác cùng hô hấp của con hổ, không có gì cao thâm a." Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói.
"Đơn giản được, đơn giản được, bước từng bước một." Đằng Vân Long vạn phần vui vẻ, "Lão già của Lý gia trang kia luôn đắc ý với ta, tôn tử của hắn xuất ra Mãnh Hổ quyền, hừ, chỉ là một cái vỏ mà thôi. Ngoại tôn của ta có Hổ quyền, nhưng là tu luyện có khả năng sinh ra nội kình, so với hắn còn mạnh hơn nhiều."
Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, trong Hình Ý quyền, Tam Thể Thức cùng Ngũ Hành quyền nhìn thì đơn giản, trên thực tế rất khó khăn mới có kết quả. Rất nhiều cao thủ Hình Ý quyền, đều là luyện tập Hình Ý Thập Nhị Hình. Chỉ khi tại trên Hình Ý Thập Nhị Hình có được thành tựu, mới đi ngược lại, từng bước nghiên cứu Ngũ Hành quyền cùng Tam Thể Thức.
"Tạp nham không bằng tinh thông một cái, dạy bọn họ Thập Nhị Hình không bằng từ từ dạy Hổ hình, bọn họ luyện tập Hổ hình cũng dễ dàng đạt được thành tựu." Đằng Thanh Sơn đáy lòng thầm nghĩ.
Cái mà hắn gọi là Hổ quyền, thực tế là một chi của Hình Ý Thập Nhị Thức - Hổ Hình quyền.
"Ngoại công, ta nghĩ sẽ truyền Hổ quyền này cho tộc nhân." Đằng Thanh Sơn nói.
"Được được." Đằng Vân Long liền gật đầu.
"Ha ha, nếu chúng ta có nội kình, còn ai dám xem thường Đằng gia trang chúng ta nữa?" Đằng Vĩnh Tương cũng vô cùng kích động, Đằng Vĩnh Phàm ở bên cạnh kích động vỗ vỗ bả vai Đằng Thanh Sơn," Thanh Sơn, Đằng Vĩnh Phàm ta cả đời kiêu ngạo nhất chính là sinh được đứa con trai như ngươi, ha ha..."
Cả đám tộc nhân đều vô cùng kích động.
Có được Hổ quyền, thực lực của Đằng gia trang sẽ nhanh chóng phát sinh biến hóa.
"Các ngươi phải nhớ kỹ." Đằng Vân Long quay đầu nhìn về bốn phía," Thanh Sơn sáng tạo ra Hổ quyền này, ngàn vạn lần không được truyền ra bên ngoài, phải giữ bí mật. Về sau Hổ quyền này chính là tuyệt kỹ của tông tộc Đằng gia trang chúng ta, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ."
"Hiểu." Cả đám gật đầu.
--------------------------------