Chương 48:Quyển 3: Hắc Giáp Quân Thống Lĩnh -- Chương 1: Giang Trữ Quận
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2786 chữ
- 2020-05-09 06:55:06
Số từ: 2781
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Gió nhẹ thổi, không khí mang theo mùi máu tanh.
"Ha ha, Thanh Sơn, những tên cường đạo này thuần túy là mang bạc đến tặng cho chúng ta." Thanh Hổ ha ha cười, lục soát trên mặt đất từng cỗ cường đạo thi thể, chung quanh con đường nằm đủ mười tám cỗ thi thể. Lộ trong đôi mắt của mỗi thi thể này, hoặc là sự sợ hãi hoặc là điên cuồng, nhưng giờ phút này tất cả trên người đều ngập huyết, nằm trên mặt đất.
Mười tám tên cường đạo này chính là một bộ phận trong đám cường đạo vừa mới định cướp giết hai người Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ.
Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ liên thủ giết chết khá nhiều tên, sau khi giết tên thủ lĩnh thì những tên cường đạo còn lại sợ hãi chạy tứ phía.
"Chúng ta không cưỡi ngựa,trên lưng lại mang theo gói đồ, thoạt nhìn qua như không hề mang binh khí, đám cường đạo này nếu không đánh cướp chúng ta thì cướp ai đây?" Đằng Thanh Sơn ha ha cười, cũng lục soát vàng bạc trên từng cỗ thi thể.
"Thanh Sơn, ngươi nói không sai, cướp được bạc của đám cường đạo này, thực sự là thống khoái a." Thanh Hổ ha ha cười, "Cũng là ngươi thông minh, lúc đầu ta còn định tính là chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy một ngày một đêm tới luôn Giang Trữ quận, nếu cứ thế chạy đi, phỏng chừng sẽ không kiếm được số vàng bạc này."
Khoảng cách từ Nghi Thành đến Giang Trữ quận thành cũng không xa.
Giang Trữ quận thành là ở phía Đông của Nghi Thành, bọn Đằng Thanh Sơn xuất phát cũng không cần phải vòng qua Đại Duyên Sơn, chỉ cần cứ dọc theo con đường lớn tiến về phía trước là được, đại khái quãng đường khoảng hơn ba trăm dặm, lộ trình như vậy Đằng Thanh Sơn có thể trong một ngày từ sáng đến tối là đến được.
"Quy Nguyên tông kia thu nhận người là vào ngày nóng nực nhất trong năm, trời đông giá rét cũng một ngày, một ngày là mười hai tháng sáu, một ngày là mùng sáu tháng chạp." Đằng Thanh Sơn đứng lên, nhìn lại số bạc vừa thu được," Chúng ta là đi từ mùng ba tháng chạp,gấp gì chứ? Nếu không khi tới Giang Trữ quận thành rồi, lại phải phung khí tiền thuê nhà trọ thôi."
"Nghe lời Thanh Sơn ngươi quả thật không tồi." Đằng Thanh Hổ nắm đám bạc vụn vào trên tay, đắc ý nói: "Thanh Sơn, ta bên này đại khái được khoảng hai mươi mấy lượng bạc, ngươi được bao nhiêu? Cái tên đầu lĩnh cường đạo hẳn phải có không ít bạc chứ?"
"Hà..., tên đầu lĩnh cường đạo kia có nhiều bạc nhất, trong ngực có đến ba nén bạc, những tên tiểu lâu la đều là bạc vụn, ta bên này kiếm được, tính ra cũng đến sáu mươi mấy lượng bạc." Đằng Thanh Sơn cười cười, cầm đám bạc bỏ vào bên trong gói đồ sau lưng. Trên đường có gặp bọn cường đạo cướp bóc, giết bọn cướp, cướp ngược lại tiền, cũng là một sự thú vị lớn.
Đằng Thanh Hổ không có một điểm mệt mỏi: "Ha ha, Thanh Sơn, hơn ba trăm dặm đường này, chúng ta trên đường sống phóng túng, đi trong ba ngày mà bạc mang theo không tốn chút nào, còn lời thêm ra đến ba trăm lượng bạc."
Buổi sáng ngày mùng ba tháng chạp, hai người rời khỏi Đằng gia trang.Hôm nay, mùng năm tháng chạp, hai người bọn Đằng Thanh Sơn trong ba ngày trên đường đi cũng thoải mái, ăn uống cũng không ít.
"Tung hoành thiên hạ như vậy thật đúng là thống khoái, miệng ăn thịt lớn, cùng uống rượu ngon, có số bạc lớn như này, thực sự là muốn đi chơi thêm vài ngày nữa." Thanh Hổ cười nói, tuy rằng nói như vậy nhưng hắn cũng hiểu được, với một chút điểm thực lực này của hắn, nếu lưu lạc trong thiên hạ kiếm sống, gặp phải bọn cướp lợi hại thì hắn coi như xong đời.
Đằng Thanh Sơn nhìn hắn một cái: "Ngày mai Quy Nguyên tông bắt đầu thu nhận đệ tử, nếu bỏ qua cơ hội ngày mai, thì cần phải đợi đến nửa năm nữa. Biểu ca, nửa năm đối với ta cũng không vội, nếu như ngươi thực sự muốn đi thưởng ngoạn thêm chút, ta sẽ đi cùng ngươi, thế nào?"
"Ta thì cũng chỉ nói như vậy thôi." Đằng Thanh Hổ cười hắc hắc nói, "So với việc đi du ngoạn, tiến vào Hắc Giáp Quân chắc chắn sẽ có mặt mũi hơn."
"Đi, đến Giang Trữ quận thành sớm một chút, chúng ta cũng chưa có tới lần nào, cũng nên thử đi mua sắm một phen xem sao." Đằng Thanh Sơn cười nói, lúc này hai huynh đệ lập tức xốc bao vải sau lưng, hướng về phương Đông bước nhanh.
Nhập nhoạng tối, mặt trời đã đổ về phương Tây, ánh nắng ở mảng bầu trời phía Tây rất là đẹp đẽ.
Hai người lưng mang bọc vải, tuổi trẻ kề vai cùng nhau vượt qua gió bụi mà đi, thỉnh thoảng cũng có người cưỡi ngựa như bay từ bên đường nhanh chóng vọt qua.
"Thanh Sơn, tới Giang Trữ quận thành rồi."
Thanh Hổ kích động reo lên.
Đằng Thanh Sơn nhìn về thành trì cổ lão ở phía xa xa, tường thành của Giang Trữ quận thành hướng về hai phương Nam Bắc mở dài ra, mơ hồ không nhìn thấy giới hạn.
"Thế giới này, trên toàn Cửu Châu thiên hạ, cũng không có mấy thành trì lớn hơn Giang Trữ quận thành."
Đằng Thanh Sơn đối với Cửu Châu đại địa cũng có một ít kiến thức cơ bản. Thiên hạ phân ra Cửu Châu, thành trì lớn nhất trong mỗi châu đó chính là quận thành. Đương nhiên trong thiên hại này, so với quận thành lớn hơn còn có - Hai tòa!
Một toà chính là Vũ Hoàng năm đó thống nhất thiên hạ lập lên, xác định là vương thành - Vũ Thành!
Một toà chính là Tây Bắc Nhung Châu, Tần Lĩnh Thiên Đế thống nhất thiên hạ, định ra vương thành - Tần Vương Thành!
Vũ Thành cùng Tần Vương Thành đều từng là vương thành của cả Cửu Châu, không Kì lạ là tại sao chiếm diện tích lớn như vậy. Ngoại trừ hai tòa thành này, những tòa thành khác đều hơn kém nhau không đáng kể, như Giang Trữ quận thành dài rộng khoảng hai mươi ba mươi dặm vuông, dân cư bên trong thành trên dưới một trăm vạn người. Những quận thành khác nhau, cũng sẽ có chút điểm khác biệt.
Giang Trữ quận thành là trung tâm của Giang Trữ quận. Hơn nữa gần kề Đông Hải, Vũ Dương đại kênh đào cũng từ thành bắc qua. Buôn bán cực Kì phát đạt.Cũng vì đó,tự nhiên, Giang Ninh quận thành vô cùng giàu có.
"Thành trì có thể dung nạp trăm vạn người. Tại cổ đại,chỉ dựa vào nhân lực kiến tạo, đích xác rất khó khăn." Đằng Thanh Sơn vẫn còn nhớ rõ kiếp trước, trong lịch sử Trung Quốc cổ đại.Thành trì lớn nhất cũng chỉ dung nạp khoảng trăm vạn dân cư.Như loại siêu cấp thành trì trước mắt này. Ở trong lịch sử Trung Quốc cổ đại cũng là rất ít.
Vậy mà hiện giờ, cuộc sống trên thế giới này của Đằng Thanh Sơn. Quận thành chứa trăm vạn người, thiên hạ cửu châu có rất nhiều.
"Truyền thuyết Vũ thành kia, dung nạp năm trăm vạn dân cư. Tần Vương thành còn nhiều hơn, dung nạp dân cư đến tám trăm vạn! Mà hai tòa vương thành, cũng không có lâu các trọc trời gì,mật độ dân cư cũng thấp. Đơn thuần chiếm diện tích, so với kiếp trước Thượng Hải, Bắc Kinh đều phải lớn hơn a.
"Thật sự là bất khả tư nghị." Đằng Thanh Sơn đáy lòng có chút chờ mong. Một ngày nào đó, có thể nhìn thấy hai toà Vương thành trong lịch sử kia.
Trong lúc Đằng Thanh Sơn tự hỏi, đã cùng Thanh Hổ đi tới cửa thành
"Thật là nhiều người a. Nhiều người như vậy ra khỏi thành?" Thanh Hổ sợ hãi nhìn đoàn người hối hả rộn ràng vác hàng chất lên xe. Chủ yếu là những tiểu thương.
"Số tiểu thương này là những người buôn bán nhỏ.Ban ngày đến quận thành để buôn bán, buổi tối thì lại trở về nhà. Về đến nhà cũng phải mất một lúc." Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ hai người sau khi nộp phí vào thành, rốt cục cũng đi vào Giang Trữ quận thành trong truyền thuyết!
Hai người vừa tiến Giang Trữ quận thành, lập tức đều rung động.
"Phố xá thật là lớn a." Đằng Thanh Sơn nhìn con đường trước mắt hoàn toàn được lát bằng từng khối từng khối đá hoa cương lớn. Liền có chút rung động. "Con đường này đủ rộng để cho hơn mười con tuấn mã chạy song song với nhau. Tối thiểu cũng phải rộng tới ba mươi thước." Ngay cả trong xã hội hiện đại ở tiền kiếp, một vài con phố dành riêng cho người đi bộ sợ rằng cũng không rộng bằng thế này.
"Thanh Sơn. Người ta nói phồn hoa nhất của cả Giang Trữ Quận chính là con phố này." Thanh Hổ ánh mắt tỏa sáng."Lúc này vẫn còn nhiều các quầy hàng hai bên đường phố. Chúng ta dạo chơi một chút đi!"
Thanh Hổ chính là nông dân, vào quận thành, con mắt, cái gì cũng muốn nhìn.
Còn Đằng Thanh Sơn thì đôi khi mới cảm thấy kinh ngạc. Dù sao thì nếu so với những thành phố quốc tế có khả năng dung nạp hơn ngàn vạn dân cư ở kiếp trước thì cái Quận thành này còn kém rất xa. Bất quá, bố cục của Quận thành này cũng rất lớn. Đơn thuần chỉ dựa vào sức người mà kiến tạo nên. Cái bầu không khí hùng vĩ mang phong cách cổ xưa này, Đằng Thanh Sơn vốn rất thích.
Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ hai người đều ăn xiên thịt nướng. Tùy ý đi dạo
"Quận thành có khác. Đồ ăn cũng thật ngon. Hơn hẳn Nghi thành chúng ta." Thanh Hổ có vẻ rất thoải mái. Sau đó ngẩng đầu nhìn một tòa tửu lâu ba tầng ở ngoài xa. Tòa tửu lâu này hoàn toàn được làm bằng gỗ. Trên tường ngoài còn có điêu khắc tinh xảo. Vừa nhìn đã thấy là tòa tửu lâu xa hoa nhất.
Tại cổng chính của tửu lâu có treo bức hoành phi bằng vàng. Trên đó có khắc ba chữ như rồng bay phượng múa - Lãm Nguyệt lâu.
"Thanh Sơn. Chúng ta hãy vào ăn thử một lần xem sao?" Thanh Hổ con mắt tỏa sáng.
Đằng Thanh Sơn cũng biết loại tửu lâu như thế này rất đắt đỏ. Một cái tửu quán nhỏ, vào ăn một lần cũng chỉ tốn khoảng nửa lượng bạc. Nhưng là tửu lâu này thì sẽ đắt hơn nhiều. Tuy nhiên, trong ba ngày đi đường thì cũng đoạt được mấy trăm lượng bạc từ trên người đám cường đạo: "Hảo. Thử một chút xem tửu lâu ở quận thành này có gì hay!"
Vừa bước vào lầu một của tửu lâu, lập tức đã có tiểu nhị nghênh đón.
"Hai vị khách quan. Lầu hai, lầu ba của Lãm nguyệt lâu chúng ta đều Kýn chỗ rồi. Chỉ ở lầu một là còn hai cái bàn trống. Hai vị khách quan chọn cái nào?" Tên tiểu nhị nhiệt tình nói.
Đằng Thanh Sơn đảo ánh mắt qua. Tùy ý chỉ một cái: "Cái bàn dựa vào cửa sổ này."
"Các ngươi làm ăn thật là tốt." Thanh Hổ cảm thán một câu. Liền cùng Đằng Thanh Sơn ngồi vào bàn. Tên tiểu nhị lập tức cầm lấy một quyển thực đơn ghi chép.
"Sẽ không chỉ hơi đắt thôi đâu!" Thanh Hổ hô nhỏ một tiếng. Lập tức cười. "Bất quá. Cũng đáng a!"
Tiểu nhị vẫn đang đứng bên cạnh nhiệt tình nói: "Lãm Nguyệt lâu của chúng tôi nổi tiếng với đồ rán, nướng, tẩm, ướp mười hai món khai vị,cùng với hai mươi tám loại rượu. Đồ rán, nướng, tẩm, ướp mười hai món khai vị cùng với hai mươi tám loại rượu, chính là những món đã thành chiêu bài của Lãm nguyệt lâu chúng tôi. Trong thực đơn đều có cả! Nhị vị khách quan có thể tự xem."
"Nhìn hai vị khách quan. Cũng là hán tử hào sảng. Thích thịt lớn,rượu ngon. Lãm Nguyệt lâu của chúng cũng có cả thịt sườn ba xương, cật lợn xào"
"Cứ để tự chúng ta xem." Đằng Thanh Sơn liền mở miệng nói. Dù sao, tên các món nhậu mà gã tiểu nhị vừa đề cập đều không phải là những loại thông thường.
Tiền của Đằng Thanh Sơn, Thanh Hổ bỏ ra xài cũng là đoạt được từ đám cường đạo.Liền một hơi gọi tám món ăn. Trong đó thì có đến sáu là món ăn mặn. Gọi thêm hai bình hảo tửu. Sơ sơ tính giá cũng tốn gần hai mươi lượng bạc. Nếu như là sơn dân bình thường thì một năm cũng chỉ kiếm được từng đấy mà thôi.
"Mùi vị đúng là không tệ." Đằng Thanh Sơn vừa ăn mỹ vị liền không khỏi gật đầu.
Đằng Thanh Hổ vừa ăn vừa gật đầu liên hồi: "Đúng đúng. Thịt rất không tệ. Ăn rất ngon. Rượu cũng đủ tinh khiết, đủ mạnh." Mặc dù đồ ăn của Lãm Nguyệt lâu giá rất đắt, nhưng hương vị đích xác không tầm thường chút nào.
"Thanh Sơn. Ngươi xem. Bước vào tửu lâu này. Không phải là giầu thì cũng là sang. Một đám đều ăn mặc... Sách sách." Đằng Thanh Hổ vừa cười vừa nói.
"Ân." Đằng Thanh Sơn cũng cười gật đầu.
Hai người đang ăn uống vui vẻ thì một thanh âm từ bên ngoài truyền đến.
"Cái gì. Kýn chỗ?"
Thanh âm bất mãn tiếp tục vang lên."Ta hôm nay mở tiệc rượu mời mấy vị huynh đệ. Mà cũng thường hay đến Lãm Nguyệt lâu của các ngươi. Lầu ba không còn gian nào đã đành, lầu hai lầu một đến vị trí bình thường cũng không có sao?"
"Khách quan, đều đã Kýn cả." Tên tiểu nhị không hề tức giận.
Một gã quý công tử toàn thân khoác áo bào trắng đứng tại cửa lầu một, tùy ý nhìn vào bên trong một chút. Ánh mắt dừng lại tại bọn hai người Đằng Thanh Sơn.
Dù sao thì từ cách ăn mặc, khí chất thì cũng có thể đánh giá thực lực, thân phận của một người. "Hai tên tiểu tử này, một người quay lưng lại ta nhìn không rõ nhưng tên còn lại thì nói năng thô lỗ, mặt mày hớn hở. Rõ ràng mới ra thành phố."
Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ cũng không để ý đến chuyện ở ngoài cửa. Hai người thống khoái ăn uống. Từ bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc trời chiều bên ngoài, tùy ý chuyện trò.
"Hai vị khách quan." Tiểu nhị đột nhiên chạy đến bàn của hai người bọn Đằng Thanh Sơn.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu.
"Vị khách quan kia. Hy vọng hai vị có thể nhường cái bàn này lại cho bọn họ. Tiền đồ ăn mà các vị đã gọi, vị khách quan kia sẽ trả ." Tiểu nhị nói."Không biết hai vị khách quan có đồng ý không?"
Thanh Hổ miệng vẫn nhai thịt. Ngẩng đầu trừng mắt nhìn tên tiểu nhị một cái, liếc mắt cười nhạo tên quý công tử đang đứng ở bên ngoài: "Hắn trả? Bảo con mẹ nó đến nói chuyện với chúng ta, may ra thì còn được. Đưa một nghìn lượng bạc đây, hai huynh đệ ta sẽ lập tức rời đi. Nếu hắn keo kiệt tiếc tiền thì ngươi bảo hắn cút đi!"
Đằng Thanh Sơn nâng chén rượu, uống một hớp, cười quan sát tình huống tiến triển.
--------------------------------