Chương 50


Số từ: 2595
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Chu Đạt này, chức Hắc giáp quân đội trưởng. Có một là của hắn."
Chung quanh đông đảo các võ giả sợ hãi than, bởi vì hôm nay từ lúc bắt đầu "Nhập tông khảo hạch" tới bây giờ. Duy nhất có một võ giả có can đảm khiêu chiến vạn cân cự thạch,chỉ kém đôi chút là thành công. Vạn cân cự thạch, đặt ở trên mặt đất, so với thân thể thể còn lớn hơn chục lần. Rất nhiều người chứng kiến đều mất lòng can đảm.
"Sư đệ! Đưa danh bài nhị lưu võ giả cho ta!"
Gã thủ bút đệ tử Quy Nguyên, tiếp nhận một khối danh bài màu đen từ trong tay vị sư đệ bên cạnh, trên danh bài này chỉ có một chữ "Nhị".
Gã thủ bút đệ tử Quy Nguyên tông trực tiếp viết lên mặt tấm danh bài hai chữ - "Chu Đạt". Đồng thời cười cười ném tấm danh bài cho Chu Đạt nói: "Chu Đạt huynh, ngươi không sai biệt lắm có nhất lưu võ giả thực lực, mặc dù không có biện pháp cạnh tranh vị trí bách phu trưởng. Nhưng cái chức đội trưởng trong Hắc giáp quân, Chu Đạt huynh ngươi có mười phần nắm chắc a."
"Hừm... Sáng nay bụng ăn mười lồng bánh bao. Bụng ăn nhiều, nếu không, khẳng định có thể giơ lên." Nam tử mập mạp nhặt lên đại thiết chùy. Tiếp nhận danh bài đi sang một bên.
"Thanh Sơn, ta đi tranh đoạt chức Hắc giáp quân đội trưởng, nếu gặp phải cái gã mập mạp này, ta trực tiếp nhận thua. Người này tùy tiện đánh một chùy, ta cũng tiếp không nổi." Đằng Thanh Hổ đứng ngay sát cạnh Đằng Thanh Sơn nói tiếp. "Được rồi. Thanh Sơn, chúng ta bao giờ tiếp nhận nhập tông khảo hạch nâng tảng đá?"
"Ta không vội. Ngươi xem ra là muốn đi khảo hạch, cứ đi đi." Đằng Thanh Sơn đứng trong đám người. Nhìn một đám liên tiếp tiến hành nhập tông khảo hạch.
Đảo mắt nửa canh giờ trôi qua.
"Tránh ra, ta đến!"
Một tiếng hét lớn, một thanh niên trên người khoác da thú nhanh nhẹn tiến vào khoảng đất trung ương, trực tiếp đi đến chỗ đặt hai ngàn cân cự thạch.
Hai tay dang ra. Đôi bàn tay tựa như thép nguội kẹp lấy tảng cự thạch màu đen. Hai tay vững vàng nâng dưới đáy, trên tảng đá màu đen kia rất rõ ràng chữ "Hai ngàn cân" màu trắng được viết bằng bút lông.
"Ôi~~"
Theo một tiếng quát khẽ. Thanh niên toàn thân đều hơi hơi chấn động, hắc sắc cự thạch ầm ầm một tiếng, liền trực tiếp bị nâng lên.
"Hảo!"
"Hay cho một hán tử."
Nhất thời chung quanh tiếng khen không ngớt, thanh niên khoác da thú cũng cười lớn nâng hắc sắc cự thạch hướng phía bên cạnh quăng ra.
"Ngươi nâng được một vạn cân chứ?" Gã Quy Nguyên tông đệ tử phụ trách ghi chép cười dò hỏi.
"Không được." Thanh niên lắc đầu.
"Tên, tuổi."
Gã Quy Nguyên tông đệ tử liền từ bên cạnh tiếp nhận một khối danh bài nhị lưu võ giả.
"Phó Quân Phàm! Mười sáu!" Thanh niên mở miệng nói.
"Mười sáu tuổi?"
"Mười sáu tuổi là nhị lưu võ giả sao? Thanh niên tuổi trẻ này tiền đồ thênh thang a."
"Tiểu tử, từ đâu tới mà lợi hại như vậy."
Đám võ giả chung quanh vô cùng khiếp sợ.Người gia nhập Hắc giáp quân, đại đa số đều hơn hai mươi tuổi. Bình thường, thực lực mạnh hơn thì tuổi cũng lớn hơn, Đằng Thanh Sơn cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn thanh niên tên gọi "Phó Quân Phàm": "Mười sáu tuổi? Vậy không phải so với ta còn nhỏ hơn chút sao?"
Còn ít thời gian nữa là tới niên tế, qua niên tế sắp tới, Đằng Thanh Sơn bước sang tuổi mười bảy.
"Phó Quân Phàm!"
Chính thức phụ trách nhập tông khảo hạch là một trung niên nhân thân hình khôi vĩ. Hắn một mực yên lặng nhìn nhập tông khảo hạch tiến hành, chỉ mười sáu tuổi - Phó Quân Phàm. Cũng gây cho hắn kinh ngạc nhìn đi nhìn lại vài lần.
"Phó Quân Phàm này, cho đến bây giờ là nhị lưu võ giả thứ ba! Nhất lưu võ giả một người cũng không có, đại ca, lần này đến gia nhập Hắc giáp quân, cao thủ không có nhiều a."
"Lúc này mới được nửa canh giờ. Đừng nóng vội, cao thủ còn chưa đi ra."Thanh âm lạnh lùng từ chỗ không xa Đằng Thanh Sơn truyền đến.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái. Nói chuyện là một nam tử lạnh lùng trên mặt có hai vết sẹo, thân thể gầy gò, lưng đeo một thanh cự hình chiến đao.Đằng Thanh Sơn nhìn thấy người này. Không khỏi trong lòng chợt động: "Là hắn!"
Sáng sớm tại khách sạn, lúc ăn điểm tâm. Đằng Thanh Sơn từng nhìn thấy người này, hắn còn nhớ kĩ, một đường cùng gầy gò nam tử, còn có bảy người.
"Nghe ngữ khí của bọn hắn. Nam tử mặt sẹo này, hẳn là võ giả rất lợi hại." Đằng Thanh Sơn phán đoán trong lòng.
Nhập tông khảo hạch cứ thế tiến hành. Theo thời gian trôi qua, chung quanh người đến xem càng lúc càng nhiều.
"Ha ha. Ta đến!" Một tiếng hét lớn, Đằng Thanh Hổ đi vào khoảng đất trung ương.
Đằng Thanh Sơn trong mắt sáng lên.
"Thanh Hổ nâng hai ngàn cân, hẳn là không thành vấn đề." Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng. Cho dù không dùng nội kình, Đằng Thanh Hổ luyện tập hổ quyền cũng có chút thành tựu. Chỉ bằng vào sức mạnh thân thể là có thể nâng lên hai ngàn cân. Nếu như dựa vào nội kình phụ trợ, có thể nâng lên ba bốn ngàn cân.
Cũng không cởi gói đồ xuống. Đằng Thanh Hổ trực tiếp hai tay ôm lấy cự thạch hai ngàn cân.
"Lên!" Một tiếng hét lớn.
Hai ngàn cân cự thạch đã rời khỏi mặt đất nâng lên cao. Đằng Thanh Hổ gồng hai tay, gân xanh nổi lên.
Tiện tay phóng một cái "Bồng." Cự thạch hai ngàn cân nặng nề rơi trên mặt đất.
"Ha ha... Ngươi cũng đừng hỏi, cự thạch một vạn cân, ta nâng không có nhúc nhích."
Đằng Thanh Hổ sang sảng cười, trực tiếp nói. Tích cách thẳng thắn hào sảng này. Liền nhận được tiếng cười thiện ý của các võ giả xung quanh. Một hán tử có thực lực, tính tình thẳng thắn, không bao giờ có người chán ghét.
Vị Quy Nguyên tông đệ tử cũng cười: "Tên của ngươi, cùng tuổi?"
"Đằng Thanh Hổ! Năm nay hai mươi hai. Qua niên tế năm mới sẽ là hai mươi ba!" Đằng Thanh Hổ nói một loạt.
"Qua năm mới thì tất cả mọi người đều lớn thêm một tuổi. Cái này không cần phải nói." Tên đệ tử Quy Nguyên tông cũng cười a a nói, rồi viết tên Đằng Thanh Hổ lên trên danh bài.
Cầm lấy chiếc danh bài Nhị lưu võ giả, Đằng Thanh Hổ quay trở lại cạnh Đằng Thanh Sơn "Thanh Sơn, ngươi xem cái thẻ danh bài này. Cũng chẳng có gì đặc thù, trông đen xì ra, chỉ có mấy chữ viết bằng bút lông mà thôi."
Đằng Thanh Sơn mới vừa ghé mắt nhìn vào danh bài, đột nhiên một đạo thanh âm quen thuộc vang lên: "Tránh ra!"
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn. Nam tử mang đao mặt sẹo kia đang gạt hai gã võ giả sang một bên rồi bước thẳng vào khoảng đất trống ở giữa.
"Ai chen thế ?" Trong hai gã võ giả bị chèn qua người, có một gã nhất thời giận dữ, liền muốn quát mắng nhưng sau khi nhìn thấy đối phương lưng đeo cự hình chiến đao,liền lập tức câm miệng không dám nói thêm nửa câu, thanh chiến đao phía sau nam tử mặt sẹo,thân dài một thước năm. Người thường sao có thể sử dụng thanh đao lớn như vậy.
Nam tử mặt sẹo, trực tiếp đi tới khoảng đất ở trung tâm, mục tiêu hướng tới của hắn - cự thạch một vạn cân!
Đến bây giờ, vẫn chưa ai có thể hoàn toàn nâng lên một vạn cân cự thạch.
"Hắn định nâng một vạn cân?"
"Nhìn bộ dáng thì tên này cũng là một kẻ tàn nhẫn."
Đám người ở chung quanh thấp giọng nghị luận, nhưng tất cả các con mắt đều nhìn chằm chằm vào nam tử mặt sẹo kia.
Nam tử mặt sẹo cũng không cởi đao, hai tay trực tiếp nắm lấy cự thạch nặng vạn cân.
"Hừ!"
Một tiếng nộ hống đột ngột vang lên, nam tử mặt sẹo trên mặt hiện lên một tia thanh quang, hắc sắc cự thạch nặng chừng vạn cân trực tiếp bị nâng lên. Gân xanh trên cả hai tay của nam tử mặt sẹo nổi lên cuồn cuộn, hắn hướng xuống dưới đất quăng ra, cỗ cự thạch nặng vạn cân liền ầm ầm rơi xuống mặt đất, ngập sâu vào trong lòng đất đến một nửa.
Vị trung niên nhân mặc áo bào mầu xám bạc ngồi ở phía sau tên đệ tử trẻ tuổi của Quy Nguyên tông không khỏi đứng bật dậy, cười lớn: "Hảo, nhất lưu võ giả! Hôm nay, trong số người tiến hành nhập tông khảo hạch, đã xuất hiện vị nhất lưu võ giả đầu tiên! Vị huynh đệ này. Cho ta biết tên tuổi của ngươi!"
"Công Dương Khánh! Ba mươi sáu!" Nam tử mặt sẹo lạnh lùng nói.
"Công Dương Khánh? Là Công Dương Khánh đến từ Từ Dương Quận sao? Có phải là vị Công Dương Khánh từng đơn thân độc mã giết sạch ba trăm mã tặc trong một đêm?" Các võ giả ở chung quanh nhất thời khiếp sợ.
"Là Đại đương gia của Dương Giác Sơn ở Từ Dương quận. Hắn sao cũng tới nhỉ?"
"Công Dương Khánh chả phải là có bảy vị huynh đệ sinh tử sao? Hắn đã tới thì phỏng chừng các huynh đệ của hắn cũng tới rồi."
Một gã cao thủ nổi danh như vậy xuất hiện đã tạo ra sự hứng khởi cho mọi người.
Thiên hạ chia thành cửu châu, trong đó thì Dương Châu tổng cộng có mười ba quận. Trong đó thì đến chín quận là dưới sự khống chế của Thanh Hồ Đảo. Quy Nguyên tông kiểm soát một quận. Thiết Y Môn nắm thao túng một quận. Còn hai quận khác thì có rất nhiều tông phái, rất nhiều thế lực hỗn tạp tranh giành xâu xé, nếu đem so sánh thì dân cư sống ở hai quận này thống khổ không kể xiết.
Dân cư của quận Giang Trữ có thể xem như sống rất hạnh phúc.
Từ Dương Quận chính là một trong hai quận này.
"Đường đường là Dương Giác Sơn Đại đương gia, tại sao lại phải chạy đến Giang Trữ Quận chúng ta để gia nhập Hắc Giáp Quân?" Một vài gã vũ giả thấp giọng nghị luận.
Thanh Hổ cũng liền quan sát tên nam tử mặt sẹo. Nghe mọi người chung quanh nghị luận, rồi cũng hạ thấp giọng hưng phấn nói: "Thanh Sơn, tên Công Dương Khánh kia là một nhân vật lợi hại, đã từng là đại đương gia của một đại bang phái ở Từ Dương Quận a, tranh đoạt vị trí bách phu trưởng của Hắc Giáp Quân, Thanh Sơn ngươi cũng nên cẩn thận với hắn."
Đằng Thanh Sơn chỉ cười. Với thực lực của hắn, ngoại trừ lần giao chiến với Giao Long thì chưa bao giờ hắn chính thức hiển lộ hết ra, Thanh Hổ đương nhiên là không hiểu rõ.
"Bách Phu Trưởng..." Đằng Thanh Sơn chỉ cười cười nhìn người khác tiến hành nhập tông khảo hạch. Trong đáy lòng thì cái chức vị gọi là bách phu trưởng này, Đằng Thanh Sơn đã sớm trù tính.
Đảo mắt đã qua gần hai canh giờ.
"Các vị!"
Trung niên nhân mặc áo bào mầu xám bạc của Quy Nguyên tông đứng dậy, cao giọng nói "Đầu giờ sáng bắt đầu tiến hành nhập tông khảo hạch, đến giữa trưa thì sẽ tạm nghỉ. Thời gian từ giờ tới giữa trưa cũng chỉ còn khoảng chừng uống hết tuần trà, những ai muốn tiến hành nhập tông khảo hạch thì xin hãy nhanh chân lên một chút.Nếu không thì hãy đợi đến chiều rồi tiếp tục!"
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn thoáng ngoài xa, một tòa cự thạch khổng lồ - "Nhật Quỹ".
Nhật Quỹ chính là một công cụ đơn giản để tính thời giờ. Chế tạo cũng không có gì quá phức tạp.
"Đến lúc này, đã xuất hiện hai mươi mốt vị nhị lưu võ giả, còn nhất lưu võ giả thì chỉ có mỗi một mình Công Dương Khánh." Đằng Thanh Sơn nhớ rất rõ. Cho đến lúc này, khiến cho hắn phải chú ý cũng chỉ có gã mười sáu tuổi Phó Quân Phàm cùng với tám huynh đệ Công Dương Khánh.
Tên Công Dương Khánh là nhất lưu vũ giả. Bảy huynh đệ của hắn đều là nhị lưu vũ giả. Không ngoại trừ khả năng là bảy tên huynh đệ của hắn đều ẩn giấu thực lực chân chính.
"Thanh Sơn, ngươi chừng nào thì tiến hành khảo hạch, buổi chiều à?" Đằng Thanh Hổ dò hỏi.
"Buổi chiều khảo hạch. Vậy thì cơm trưa lại phải bỏ tiền của mình ra à?" Đằng Thanh Sơn cười. Đồng thời cũng cười bước vào khoảng đất ở trung ương.
"Cơm trưa, trả tiền?" Đằng Thanh Hổ nghe xong không khỏi ngạc nhiên.
Đây đã là quy củ của Quy Nguyên tông, hễ cứ vượt qua cuộc nhập tông khảo hạch thì Quy Nguyên tông sẽ cấp phát cơm ăn miễn phí. Nếu như không tiến hành nhập tông khảo hạch, Đằng Thanh Sơn muốn ăn cơm trưa thì phải tự đi ra ngoài mua.
"Gã trẻ tuổi này đi đến chỗ cự thạch nặng vạn cân!"
"Không phải là hắn cũng định nâng vạn cân cự thạch đấy chứ!"
Thấy hướng đi của Đằng Thanh. Đám người chung quanh rất nhanh yên tĩnh lại. Đều nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn. Ngay cả Công Dương Khánh và bảy huynh đệ của hắn cũng nhìn chăm chú.
Hai tay vững vàng nắm hai bên cỗ vạn cân cự thạch.
"Lên!" Đằng Thanh Sơn quát khẽ một tiếng.
Hô!
Vạn cân cự thạch liền được giơ cao quá đỉnh đầu. Không hề có chút biểu hiện là phải cố hết sức, sau đó, Đằng Thanh Sơn quăng cỗ vạn cân cự thạch ra xa.
"Ha ha. Lại là một vị nhất lưu vũ giả! Đến giữa trưa hôm nay đã xuất hiện vị nhất lưu vũ giả thứ hai." Trung niên nhân khoác áo bào xám bạc cười to nói: "Vị huynh đệ, hãy cho biết tên tuổi?" Các võ giả chung quanh cũng bàn tán xôn xao, đều là đàm luận về việc gã thanh niên này là thần thánh phương nào.
"Đằng Thanh Sơn!"
Đằng Thanh Sơn cười mở miệng: "Mười sáu"
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.