Chương 518


Số từ: 2523
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Thanh hồ đoạn lưu!"(hồ cạn nước) Xa xa truyền đến tiếng hét lớn.
Lão nhân Cung Ô Đồng lập tức cao giọng đáp: "Thanh Sơn biến sắc!" (Đoạn này có lẽ là mật hiệu để nhận biết của nhân mã Thanh Hồ Đảo,ý nói Thanh Hồ Đảo bị diệt thì Đằng Thanh Sơn cũng phải trả giá-DG)
"Luật luật ~~"
Đám người tiến tới lập tức dừng lại, cầm đầu là đại hán hình thể to lớn, lưng đeo chiến đao, nhưng nổi bật nhất chính là đôi "vạ nhĩ" trên mặt.(chẳng biết "vạ nhĩ" là cái gì,không lẽ lại là "cặp tai gây tai họa"- DG BD: chính xác) Người này hai tròng mắt như điện, hiển nhiên thực lực kinh người. Hắn quét mắt liếc nhìn Cung An Nhiên, Cung Ô Đồng cùng với Hồng Sương không có lấy nửa điểm khí lực đang nằm trên mặt đất, mỉm cười nói: "Hai vị, xin chúc mừng, các ngươi đã lập được đại công."
Cung An Nhiên cùng Cung Ô Đồng đều mỉm cười.
"Người đâu, tới đây!" Hán tử ra lệnh một tiếng. Lập tức từ trong xe ngựa lao ra hai nử tử, phân biệt cầm hai cái thiết liên tỏa(xích sắt), tới bên cạnh Hồng Sương, trực tiếp đem hai tay nàng bẻ ngược ra sau rồi khóa lại, hai chân cũng đồng dạng bị khóa chặt.
Lúc này trong mắt Hồng Sương ân hận cũng có mà thống khổ cũng có.
"Các ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi... giết ta đi!" Hồng Sương hướng Cung An Nhiên quát lên.
"Không vội,vẫn chưa đến thời điểm thích hợp." Cung An Nhiên căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của Hồng Sương, hờ hững nói.
Rất nhanh, Hồng Sương đã bị hai nử tử kia đưa vào trong thùng xe. Cung Ô Đồng, Cung An Nhiên tiếp tục áp giải xe ngựa đi. Trong bóng đêm mông lung, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Mà ở trên trời cao cách mặt đất hơn mấy nghìn trượng.
Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh nhìn chằm chằm một màn diễn ra bên dưới. Trí tuệ Tiểu Thanh so với nhân loại một chút cũng không kém, nàng đương nhiên hiểu được chuyện tình gì đang xảy ra. Dựa theo Đằng Thanh Sơn phân phó, chỉ cần nữ nhi không có nguy hiểm đến tính mạng, không có nguy cơ tàn tật thì cũng không cần phải sốt ruột. Đợi đến khi tìm ra thế lực phía sau rồi hẵng động thủ.
Phía dưới, đoàn người đang di chuyển. Còn ở trên cao, Bất Tử Phượng Hoàng vẫn tiếp tục bám theo.
(Đoạn này hơi lạ,Tiểu Thanh bay trong trời đêm chẳng khác nào mặt trời di động, thế mà không ai phát hiện,không lẽ trong cái đoàn người đó không có ai ngửa đầu lên à?- DG BD: À, cái này là do Tiểu Thanh ở trên đám mây, cách khá xa so với mọi người nên đây là chuyện rất bình thường)
Không bao lâu sau, xe ngựa dần ly khai quan đạo, đi vào một cái tiểu đạo gồ ghề xóc nảy. Tới khi bầu trời đã hoàn toàn là một mảnh tối đen, thì đã tới một tòa sơn trang thần bí sâu trong sơn lâm.
Trong sơn trang.
"Người bị bắt là ai? Sao lại thần bí như vậy?" Trong sơn trang, một vài nhóm hán tử hiển nhiên đối với thân phận tù nhân không được rõ ràng cho lắm.
"Đừng có lắm chuyện, lo làm việc đi." Đầu lĩnh nhóm hán từ này quát mắng.
Xe ngựa dừng lại giữa tiền viện của sơn trang, mà trong viện đặt ngay ngắn một cái lồng sắt khá thấp, giống loại cũi nhốt chó. Một gã hán tử mình trần đầu trọc bóng lưỡng bước tới. "Loảng xoảng~" một tiếng đã mở cửa lồng sắt ra.
Sau đó, hai nữ tử trong thùng xe áp giải Hồng Sương thân thể bất động mềm nhũn tới trước cửa lồng sắt.
Đẩy một cái!
Hồng Sương cả người uể oải, ngã vào trong lồng sắt.
"Đốt lửa lên!" Gã đầu lĩnh có đôi "vạ nhĩ" quát lớn.
"Xuy xuy~" Cả tiền viện trong nháy mắt cháy lên tám cây đuốc lớn, đem tiền viện hoàn toàn chiếu sáng. Gã đầu lĩnh liếc nhìn xung quanh, quát: "Bắt đầu từ bây giờ, cứ sáu người một tổ đứng xung quanh lồng sắt, giám sát tiểu nữ này cho ta. Tuyệt đối không được phép lơ là! Cứ ba canh giờ thay phiên một lần!"
"Nhớ kĩ, tuyệt đối không được khinh thường! Nếu cô ta mà trốn được, tất cả chúng ta đều phải chết!" Thanh âm băng hàn của gã đầu lĩnh vang lên.
Mấy gã lính quèn có địa vị ở tầng dưới chót căn bản không rõ ràng lắm về thân phận của nữ tử trong lồng. Nhưng khi nghe được lời từ đầu lĩnh của họ, cả đám đều khiếp sợ trong lòng.
"Yên tâm đi đại ca. Nàng ta bị nhốt trong lồng sắt, mỗi người chúng ta đều có thể nhìn rõ mọi hành động của nàng, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra." Hán tử mình trần đầu bóng lưỡng vỗ ngực đảm bảo.
"Ân, nếu ai mệt nhọc muốn ngủ thì ta có thể tìm người khác thế vào. Nhưng ngàn vạn lần, tuyệt đối ở thời điểm trông coi không được ngủ. Phàm là có người ngủ, chỉ cần bị ta phát hiện một lần, ta sẽ trực tiếp lấy đi cái mạng nhỏ của hắn. Kể từ bây giờ, không được phép để bất kì sai sót nào xảy ra!" Lời của đầu lĩnh vừa ra khỏi miệng liền khiến cho tất cả mọi người trong lòng run rẩy.
Ngủ gật mà cũng mất mạng?
"Ha ha, các ngươi không phải là đang sợ cha ta đấy chứ?" Trong lồng sắt, Hồng Sương đầu tóc hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, phát ra một tiếng cười lạnh.
"Câm miệng!" Gã đầu lĩnh quát.
"Ngươi bảo ta câm miệng thì ta câm miệng hay sao? Có bản lĩnh thì giết ta đi. Cha ta tuyệt đối sẽ không cho đám người các ngươi một cái chết tử tế!" Hồng Sương phảng phất như biến thành một con cuồng lang, nói xong liền gắt gao nhìn chằm chằm Cung An Nhiên từ nãy đến giờ vẫn bảo trì trầm mặc.
Đúng lúc này,một con chim nhỏ màu trắng bay xuyên qua lồng sắt, đậu trên vai Hồng Sương.
"Tiểu Bạch." Hồng Sương nhìn con chim nhỏ trên vai, biểu tình chua xót.
"Làm thế nào mà nó có thể vào đây được?" Gã đầu lĩnh nhíu mày quát.
Cung An Nhiên ở bên cạnh lạnh nhạt nói: "Con chim nhỏ này chỉ là món đồ chơi cô ta nuôi từ nhỏ mà thôi, không có gì phải lo."
"Hừ, dưỡng điểu? Qua nhiên là một tiểu thư có khác, cái việc nhàm chán như vậy mà cũng có thể làm được." Gã đầu lĩnh cười nhạo một tiếng, rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Cung An Nhiên, Cung Ô Đồng cũng khoanh chân ngồi xuống bên cạnh.
Mà cũng ở trong sơn trang, trên lầu ba của một tòa lầu các, một gã hắc y nhân xuyên thấu qua cửa sổ chứng kiến một màn trong tiền viện, lộ ra vẻ tươi cười: "Rốt cuộc cũng đã bắt được nữ nhi của Đằng Thanh Sơn." Hắn lập tức lấy ra một con bồ câu từ lồng chim bên cạnh. Bồ câu này trên đùi sớm đã buộc chặt một bức mật tín được thả ra, nó nhanh chóng bay về hướng Dương Châu, biến mất trong màn đêm tăm tối.
Dương Châu, Tân An Thành thuộc Nam Tinh Quận, vẫn là tòa phủ đệ bình thường lúc trước.
Đêm khuya.
"Ngươi lui xuống đi."
Thần bí kim diện nam tử nhìn bức mật tín trong tay, phất tay nói. Bạch phát lảo giả liền cung kính thối lui. Trong đình viện lúc này, chỉ còn một mình kim diện nam tử.
"Rốt cuộc cũng đã có thể bắt đầu rồi."
"Đằng Thanh Sơn ơi là Đằng Thanh Sơn, đối với nữ nhi của ngươi, ta một chút hứng thú cũng không có. Mà giết chết nàng thì quả thật là quá tiện nghi cho ngươi rồi." Thần bí kim diện nam tử thấp giọng lẩm bẩm nói, lập tức cười lớn hai tiếng vô cùng quái dị giống như là bị thần kinh vậy, sau đó đi vào trong phòng.
Trong phòng chỉ có một ngọn nến nhỏ miễn cưỡng chiếu sáng.
Thần bí kim diện nam tử cầm trong tay bút lông, nhanh chóng viết ra một chút nội dung. Sau đó, hắn đem mật tín cẩn thận bỏ vào trong phong thư.
Cầm trong tay mật tín, kim diện nam tử đi ra ngoài, phảng phất như một cơn gió, chớp mắt một cái đã ở giữa hậu viện. Trong góc tối của hậu viện lúc này đang có một con Yêu Thú dài hơn ba trượng đang nằm úp sấp. Yêu Thú này là một con phi cầm Yêu Thú toàn thân là một mảnh tối đen, nó đột nhiên mở hai tròng mắt ra.
Hai mắt đỏ như máu, phảng phất mang theo một cỗ huyết tinh khí tanh nồng.
Cự đại phi cầm Yêu Thú này nhẹ nhàng dùng đầu ma xát cánh tay của kim diện nam tử.
"U ~~ Ô ô ~" Tiếng chim hót liên tục phát ra từ yết hầu của kim diện nam tử.
Cự đại phi cầm Yêu Thú hô một tiếng, liền lập tức bay lên trời.
"Sưu!"
Kim diện nam tử nhảy một phát hơn mười trượng, dừng lại trên người hắc sắc phi cầm Yêu Thú.
"Đằng Thanh Sơn."
"Lúc này đây, ta muốn cho ngươi thống khổ cả đời, hối hận cả đời."
Nắm chặt mật tín trong tay, kim diện nam tử ngồi trên lưng hắc sắc phi cầm Yêu Thú, nhanh chóng bay về hướng Đại Duyên Sơn. Cự đại Yêu Thú cùng kim diện nam tử này liền nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Sáng sớm ngày mùng một tháng tư, thái dương đã mọc lên.
Bên trong tòa thần bí sơn trang, Cung Ô Đồng bưng một bàn ăn không hề ít tiến về phía lồng sắt, trực tiếp đẩy vào trong đó.
"Hắc, tỉnh lại, đừng ngủ nữa!"
Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Cung Ô Đồng đạp lên lồng sắt mấy cái, thanh âm chói tai làm cho Hồng Sương lập tức tỉnh lại.
"Ân?"
Hồng Sương mở mắt ra, ngẩn người: "Ta... Ta đang ở đâu?"
Từ tối hôm qua mãi cho đến gần sáng ngày hôm nay Hồng Sương mới thiu thiu ngủ được một chút đã bị đánh thức, khiến nàng thất thần một lúc lâu. Chứng kiến âm lãnh sơn trang xung quanh, còn đám người giám sát đang nhìn nàng chằm chằm, Hồng Sương lập tức tỉnh táo lại: "Ta nhớ ra rồi, hóa ra tất cả mọi chuyện đều không phải là mộng." Trong lòng Hồng Sương lúc này tràn ngập đau khổ ,chua xót.
"Vì sao lại thành ra thế này chứ?"
"Cung An Nhiên!"
Hồng Sương gắt gao nhìn chằm chằm Cung An Nhiên đằng xa. Phiền An Nhiên lúc này đang nói chuyện phiếm cùng những người khác, căn bản không thèm liếc nhìn nàng lấy một lần.
"Phụ thân!"
Trong mắt Hồng Sương nước mặt nhẹ nhẹ trào dâng: "Phụ thân, là nữ nhi sai rồi, nữ nhi hiểu lầm người. Chỉ là không biết đời này có còn được gặp lại người lần nữa hay không." Mãi cho đến lúc này Hồng Sương mới bừng tỉnh. Từ trong mộng đẹp tỉnh lại, thấy rõ sự thật, biết rằng phụ thân nàng làm vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho nàng mà thôi.
Đằng Thanh Sơn quả thật không biết khốn cảnh của nữ nhi vào giờ phút này. Nhưng sáng sớm ngày mùng hai tháng tư, hắn lại nhận được một mật tín vô cùng trọng yếu.
"Sư phụ! Sư phụ!" Dương Đông vội vã chạy vào.
"Sư phụ! Đại sự bất hảo, đại sự bất hảo." Dương Đông có vẻ rất kinh hoàng. Mà lúc này, Đằng Thanh Sơn đang luyện quyền còn Lý Quân thì ở ngay bên cạnh.
"Sao vậy?"
Đằng Thanh Sơn có vẻ rất lãnh tĩnh(lạnh lùng cùng bình tĩnh), Lý Quân cũng liền nói: "Có chuyện gì bất hảo?"
"Lâm sư muội... Lâm sư muội bị người ta bắt đi rồi!" Dương Đông vội vàng nói.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân sắc mặt đều trở nên trịnh trọng, liếc mắt nhìn nhau. Kì thật, từ khi nữ nhi Hồng Sương cùng Phiền An Nhiên ly khai Vĩnh Yên Quận, Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân cũng đoán được kiểu gì cũng sẽ phát sinh chuyện như thế này. Cho nên, lúc này trong lòng họ có chút lo lắng, có chút tức giận, nhưng không bất ngờ.
"Đưa ta." Đằng Thanh Sơn tiếp nhận mật tín.
"Sư phụ, mật tín này là từ Thanh Sơn Hội Quán của Giang Ninh Quận đưa tới. Bọn họ nói là do một cao thủ lợi hại đưa tới. Sau khi biết tin, bọn họ lập tức chạy suốt đêm truyền tin tới cho chúng ta." Dương Đông nói.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Thư tín mở ra, bên trong chỉ vẻn vẹn có mấy câu: "Đằng Thanh Sơn, nữ nhi của ngươi đang nằm trong tay ta!Ngươi muốn cứu nàng chỉ có một biện pháp duy nhất! Vào giữa trưa ngày mùng hai tháng tư, mang theo bí tịch Ngũ Hành Quyền tới Viêm Châu Điền Lan Sơn.Nếu quá hạn, vậy thì ngươi có thể đợi mà nhận xác nữ nhi ngươi được rồi đấy!"
Nội dung trên thư tín cũng không khiến cho Đằng Thanh Sơn kinh ngạc, chỉ càng thiêu đốt lửa giận trong lòng hắn.
"Ngày mùng hai tháng tư? Không phải là hôm nay hay sao?" Lý Quân nhịn không được, nói: "Thanh Sơn, Sương Sương lúc này đang cùng Cung An Nhiên ra ngoài, có thể hay không là do hắn làm?"
"Hắn dám nói như vậy, chuyện tuyệt không thể là giả được." Đằng Thanh Sơn có vẻ rất trấn định.
"Sư phụ, sư phụ, tính mạng Hồng Sương sư muội vẫn là quan trọng nhất a." Dương Động vội vàng nói. Hắn thực không biết Đằng Thanh Sơn đã phân phó Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh bám theo Hồng Sương ngay từ lúc nàng rời Đại Duyên Sơn.
"Yên tâm."
Đằng Thanh Sơn lộ ra một tia cười lạnh: "Ta hôm nay muốn xem thử, rốt cuộc là kẻ nào đứng đằng sau giở trò."
Đằng Thanh Sơn cảm giác được, chỉ cần tìm ra kẻ này thì sẽ biết được chân tướng hết thảy mọi việc.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.