Chương 53
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2263 chữ
- 2020-05-09 06:55:10
Số từ: 2258
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Xem ra lần trước dù không có lão Hạ ta, lão đệ ngươi cũng có thể dễ dàng xử hai tiểu tử kia" Hạ Sóc không chút lúng túng "Ờ, lão đệ, ta lên lôi đài trước. Ngươi rất có thể đến khiêu chiến ta" Nói xong, Hạ Sóc điểm chân, liền bay lên lôi đài cách đó mấy trượng.
Tám gã bách phu trưởng lúc trước, tất cả đều lên lôi đài.
Tám người này, đều hướng phía xa xa bốn Đại thống lĩnh, tông chủ thoáng khom người.
"Bắt đầu đi! Chín người các ngươi có thể lựa chọn bất kì người trong bọn họ tiến hành khiêu chiến" Hắc bào ngân phát lão giả lạnh nhạt nói, ba vị thống lĩnh còn lại cùng tông chủ, đều cao cao tại thượng, từ xa theo dõi tỷ thí trên tám tòa lôi đài sắp bắt đầu.
"Ngưu ca, hôm nay mấy huynh đệ chúng ta nếu bị bọn họ đuổi xuống thật là mất mặt" Hạ Sóc quay đầu cười nói với Bách Phu trưởng Ngưu Triển của lôi đài bên cạnh.
"Chỉ bằng bọn họ cũng muốn thắng huynh đệ chúng ta? Máu mấy năm nay chảy uổng sao? Chỉ với quyền đầu của lão ngưu ta này, hừ... Nhường chúng một tay, bọn họ cũng đừng hòng thắng lão Ngưu ta." Dáng người của Ngưu Triển, cùng Hạ Sóc tương đối giống nhau, đều thuộc loại to con.
"Ngưu ca nói rất đúng, ha ha" Các bách phu trưởng khác trên sáu lôi đài còn lại đều phá lên cười.
Rất hiển nhiên, tám gã bách phu trưởng này vốn là ngạo khí mười phần.
"Trong các ngươi ai là người đầu tiên khiêu chiến!" Ngưu Triển hô.
"Cái con trâu ngu ngươi, để bổn cô nương dạy cho ngươi một bài học!" Người thứ nhất nhịn không được tức giận, đúng là vị hoàng bào cô gái kia, Ngũ Mạn" Ngũ Mạn dưới chân điểm một cái, liền lướt tới hạ xuống lôi đài của Ngưu Triển, nàng cũng rút ra trường kiếm ở sau lưng.
Tám nhất lưu võ giả bọn Đằng Thanh Sơn cũng không vội. Dù sao cũng chỉ là tranh đoạt giữa mười bảy người. Quan sát thực lực của người khác, đối với tỷ thí tranh đoạt, quả thực là có ích.
"Thanh sơn, ngươi nói nha đầu có kia thể thắng không?" Đằng Thanh Hổ đứng ở một bên.
"Nha đầu gọi là Ngũ Mạn kia?" ĐằngThanh Sơn lắc đầu nói "ta không thể xác định. Ngưu Triển này, rõ ràng có nhiều kinh nghiệm chém giết. Nhưng nghe nói Ngũ Mạn là đệ tử của tông chủ Quy Nguyên tông, có lẽ có chiêu thức công kích đặc thù gì đó. Cứ xem là được!"
Chiến đấu chưa bắt đầu, Đằng Thanh Sơn cũng không dám xác định.
"Ha ha, đứa nhỏ Tiểu Mạn này" Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng thấy như vậy cũng không khỏi nở nụ cười.
Nữ thống lĩnh duy nhất trong bốn Đại thống lĩnh nhìn Ngũ Mạn, trên mặt cũng phải lộ ra vẻ tươi cười.
Giờ phút này, cơ hồ chú ý của mọi người đều ở lôi đài này.
Ngưu Triển nhướng mày "Tiểu Mạn, ngươi tới khiêu chiến ta?"
"Con trâu lớn ngốc, ngươi nghe cho rõ, vị trí bách phu trưởng của ngươi sẽ là của bổn cô nương. Mau lấy ra vũ khí của ngươi, nếu không, hối hận cũng không kịp" Ngũ Mạn cầm trường kiếm, tràn đầy tự tin.
"Hừ, để cho một nha đầu ngươi đánh bại, bốn mươi năm công phu này của ta luyện vô ích sao. Đến đây, đối phó với ngươi còn không đáng sử dụng binh khí" Trường thương cắm ở một bên của Ngưu Triển cũng không rút ra, vẫn tay không nhìn Ngũ Mạn.
Ngũ Mạn hừ lạnh một tiếng, trong tay trường kiếm liền động.
"Hưu!"
Một đạo ánh sáng màu xanh vạch qua, mũi trường kiếm đã tới trước người Ngưu Triển rồi.
Ngưu Triển thân hình hơi nghiêng, tay phải nhanh chóng vỗ vào mặt kiếm. Mắt thấy sắp đánh trúng vào mặt kiếm, trường kiếm của Ngũ Mạn khẽ xoay, lưỡi kiếm lại đối diện bàn tay của Ngưu Triển. Ngưu Triển nếu vẫn còn một chưởng đánh xuống, bàn tay sẽ bị chặt đứt.
"Bồng!" Mặt đất rung động.
Nham thạch trên lôi đài chợt nổ tung, trong đó một khối nham thạch đập vào bụng Ngũ Mạn.
"Phốc!" Ngũ Mạn trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
"Ngươi chơi xấu !" Ngũ Mạn tức giận chỉ Ngưu Triển.
Nguyên lai Ngưu Triển vừa rồi lấy tay vỗ kiếm là giả, ra chiêu chân chính, là âm thầm dùng nội kình đánh vỡ nền nham thạch, ngay lúc Ngũ Mạn áp sát , mủi chân hất lên một khối nham thạch ẩn chứa nội kình đập vào Ngũ Mạn.
Ngưu Triển ha ha cười nói "Tiểu Mạn, vừa rồi nếu ta xuống tay độc ác, ẩn chứa nội kình nhiều một chút ngươi đã chết rồi! Chân chính chém giết, không phải kiếm pháp ngươi cao thì nhất định sẽ thắng"
"Được rồi, Tiểu Mạn, ngươi thua." Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng trên đài liền cao giọng nói.
"Hừ, con trâu lớn ngốc." Ngũ Mạn lau khóe miệng, oán hận xuống lôi đài.
Đằng Thanh Sơn thấy thế cũng cười, các bách phu trưởng của hắc giáp quân trải qua chém giết sinh tử, kinh nghiệm phong phú.
Ngũ Mạn được tông chủ bảo hộ, có thể nếm qua cái gì khổ? Cho dù kiếm pháp lợi hại, nội kình cũng hùng hậu, nhưng chân chính chém giết trong nháy mắt sẽ bị đánh bại.
Ngũ Mạn xuống lôi đài, nhưng lại đi về phía Đằng Thanh Sơn.
"Hử?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
"Ngũ Mạn sư tỷ!" Thanh âm ôn nhu từ phía sau Đằng Thanh Sơn vang lên. Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tuyệt mỹ nử tử quần áo màu vàng nhạt cùng thiếu niên áo xanh đang đi tới, vừa rồi nói chuyện chính là thiếu nữ tuyệt mỹ kia.
Thanh y thiếu niên cười đùa nói "Sư tỷ, ngươi không phải nói, muốn đoạt chức bách phu trưởng cho chúng ta xem sao? Lần này thì thua rồi, ha ha... Thanh Quang Điện Kiếm quyết của ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi quá dốt, trúng chiêu dễ dàng như thế!"
"Tử Tiểu Vân!" Ngũ Mạn nghiến răng nghiến lợi "còn có, Thanh Thanh, ngươi cũng cùng ca ca ngươi, khi dễ sư tỷ ngươi đúng không?"
Tuyệt mỹ nử tử kia không khỏi nụ cười nhỏ.
Đằng Thanh Sơn chú ý cảnh này...
Biểu ca Đằng Thanh Hổ của hắn nhìn không chớp mắt thiếu nữ tuyệt mỹ kia. Không chỉ ĐằngThanh Hổ, chung quanh không ít người đều nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ này.
"Thiếu nữ này, trời sinh mị hoặc?" Đằng Thanh Sơn kiếp trước làm sát thủ, trải qua huấn luyện tâm lý, muốn quyến rũ hắn rất khó. Còn những kẻ có chút thuần phác như Đằng Thanh Hổ dễ dàng bị quyến rũ.
"Ngũ Mạn sư tỷ, ngươi nói có một nhất lưu võ giả mười sáu tuổi tên là Đằng Thanh Sơn, ở đâu vậy?" Thanh y thiếu niên liền dò hỏi.
"Nhìn đi, đây không phải sao?" Ngũ Mạn chỉ Đằng Thanh Sơn.
Ánh mắt áo xanh thiếu niên sáng lên, liền đi tới cười nói "Đằng huynh, ta tên là Gia Cát Vân! Ngày hôm qua có nghe đại danh của ngươi. Vị này chính là muội muội ta Gia Cát Thanh" Cô gái ở bên cạnh hắn cũng cẩn thận đánh giá Đằng Thanh Sơn, khẽ cười nói "Ta là Gia Cát Thanh! Nguyên lai ngươi chính là Đằng Thanh Sơn, là thiên tài giống anh ta"
"Hắn sao bằng Tiểu Vân." Ngũ Mạn ở bên nói "Chẳng qua nội kình hùng hậu một chút thôi. Tiểu Vân chính là quái vật chỉ ba tháng lĩnh ngộ ý cảnh của Thanh Quang Điện kiếm quyết!"
Ý cảnh?
Đằng Thanh Sơn cẩn thận nhìn Gia Cát Vân. Hắn biết, thiếu niên này chính là thiên tài trong truyền thuyết của Quy Nguyên tông -- thiếu tông chủ Gia Cát Vân.
"Lại thua rồi!" Ngũ Mạn bỗng nhiên nói.
Đằng Thanh Sơn mặc dù đang nói chuyện, cũng chú ý tỷ thí trên đài. Sau Ngũ Mạn lại có một vị nhất lưu võ giả "Liễu Lương" lên khiêu chiến. Liễu Lương này cùng vị bách phu trưởng tên là Tư Đồ Ninh cũng chiến đấu kịch liệt rất lâu, nhưng vẫn bị một đao đánh bay ra ngoài lôi đài, thua!
Liên tục hai trận, bên phía khiêu chiến tất cả đều thất bại.
"Bách phu trưởng yếu nhất của hắc giáp quân đã có thực lực mạnh như vậy" Đằng Thanh Sơn trong lòng tán thưởng.
"Ha ha... trong chín người các ngươi chả có ai lợi hại một chút. Cứ một chiều như vậy, thật chẳng có ý nghĩa!" Ngưu Triển cười lớn nói, phần đông các quân sĩ hắc giáp quân ở đây theo dõi cuộc chiến cũng đều cười lớn. Trong lòng các quân sĩ hắc giáp quân này vẫn là ủng hộ tám vị bách phu trưởng này.
Hơn ba trăm võ giả thông qua nhập tông khảo hạch sắc mặt cũng rất khó coi.
"Ai nói không có?" Ngũ Mạn quát lên "đại xuẩn ngưu, ngươi lớn tuổi nhất. Chỗ chúng ta có một người tuổi nhỏ nhất, một nhất lưu võ giả mới mười sáu tuổi. Hắn có thể đánh bại ngươi."
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi tranh chút mặt mũi cho chúng ta" Ngũ Mạn nháy mắt, có chút ý thỉnh cầu.
Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, nhìn lôi đài trước mặt.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn vẫn luôn mong ước... được gặp thiên hạ cao thủ, để xem, thiên hạ cao thủ cùng với nội gia quyền của hắn rốt cuộc có chỗ nào khác nhau.
"Vậy thì bắt đầu từ trận chiến này ha! Hi vọng ngươi đừng để ta quá thất vọng"
Đằng Thanh Sơn thầm nhủ trong lòng. Sau đó tay cầm Luân Hồi thương, nhảy một cái lên lôi đài cách đó mấy trượng. Vô luận là sáu ngàn Hắc Giáp quân hay là hơn ba trăm võ giả đã khảo hạch xong đều chăm chú nhìn lôi đài này.
Ngưu Triển, tuổi lớn nhất trong tám người, đối chiến với Đằng Thanh Sơn, người nhỏ nhất trong chín tên nhất lưu võ giả.
"Đằng Thanh Sơn này xem ra khá trầm ổn, không chút nôn nóng" Gia Cát Nguyên Hồng từ xa nhìn chiến đài, cười nói.
"Nhưng dù sao nó mới chỉ mười mấy tuổi, có kinh nghiệm gì" lão già tóc bạc áo đen nói.
"Cứ xem đã" Gia Cát Nguyên Hồng hoàn toàn chú ý vào trận chiến.
Mấy ngàn người vây quanh xem trận chiến này.
"Nhất lưu võ giả mười mấy tuổi" Ngưu Triển cười ha hả "Đằng Thanh Sơn phải không? Danh khí của ngươi hiện giờ không nhỏ, nhưng... thiên phú có tốt cỡ nào cũng cần phải rèn luyện. Vậy thì để Ngưu đại ca ngươi rèn luyện một chút cho ngươi ha"
"Ngưu ca, đừng ra tay quá nặng" Hạ Sóc đứng đằng xa cười nói.
"An tâm" Ngưu Triển vươn tay cầm hắc sắc trường thương ở bên.
Đằng Thanh Sơn tay cầm Luân Hồi thương, bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.
"Xem thương!" Ngưu Triển chợt thét lớn một tiếng, trường thương trong tay chợt vũ động. Hắc sắc trường thương phảng phất như hắc sắc giao long chợt xuất động, đớp tới Đằng Thanh Sơn. Mũi thương hóa thành vài đạo thương ảnh, chụp lấy đầu Đằng Thanh Sơn.
Nhanh mà độc!
Đằng Thanh Sơn thấy thế trong lòng thầm than "Đến "nhân thương hợp nhất" còn chưa đạt đến, kình của thương còn vô pháp hoàn toàn nắm vững, đáng tiếc..."
Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn chợt rung.
Hô! Luân Hồi thương như tên nhọn bắn ra. Ngay lúc tiếp xúc hắc sắc trường thương của đối phương, Luân Hồi thương phảng phật như rắn trườn, mượn cỗ kình đạo kia khẽ chuyển, dễ dàng đẩy hắc sắc trường thương của đối thủ qua một bên.
"Bồng" mũi Luân Hồi thương chấn động, quất vào eo Ngưu Triển.
Ngưu Triển phảng phất bao cát cũ rách bị ném bay lên, bay đủ bảy tám trượng rơi xuống giữa đám Hắc Giáp quân.
"Không có chút ý tứ" Đằng Thanh Sơn thầm than trong lòng. Hắn muốn tìm được cao thủ khiến mắt hắn sáng lên. Lúc ở tiền thế, hắn đứng trên đỉnh cao của Nội gia quyền. Trên đỉnh cao chính là tịch mịch. Hắn cần một đối thủ khiến hắn kinh hỉ.
Nhưng tựa hồ Ngưu Triển còn cách yêu cầu thấp nhất của Đằng Thanh Sơn quá xa.
Một chiêu đánh bại Bách Phu trưởng Ngưu Triển?
Mọi người đều kinh ngạc ngẩn ngơ. Vừa rồi nhiều ngươi đều không thấy rõ, chỉ cảm giác... một thương rất tùy tiện của Đằng Thanh Sơn đã đánh bại một thương nhìn như rất uy lực của Bách Phu trưởng Ngưu Triển.
"Ôn con này..." Ngũ Mạn há hốc mồm.
--------------------------------