Chương 532
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 3960 chữ
- 2020-05-09 06:58:49
Số từ: 3955
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Hình Ý Môn của mình chủ yếu chính là tuyển lựa đại lượng tinh anh Nội Gia Quyền trên toàn Cửu Châu đại địa, đây cũng là muốn tuyển chọn đồ đệ trên toàn Cửu Châu. Đặc biệt, Hình Ý Môn vừa mới bắt đầu gây dựng được vài năm, các đại tông phái trên toàn Cửu Châu đại địa cũng chưa ý thức được đặc thù của Nội gia quyền, vẫn không ngăn trở các đệ tử muốn tới Hình Ý Môn.
Đợi đến sau khi phát hiện ra đặc thù của Nội gia quyền, các đại tông phái lại dùng các loại phương pháp hấp dẫn đệ tử Nội gia quyền trong địa bàn mình thì cũng đã muộn. Khi đó, căn cơ của Hình Ý Môn đã thành!
Lấy tinh anh trên cả Cửu Châu cấu thành Hình Ý Môn, tự nhiên là tốt hơn so với việc thu đồ đệ của Quy Nguyên Tông.
"Thanh Sơn, ta đi về trước. Đợi sự việc xử lý xong xuôi, ngươi sẽ rõ ràng tất cả." Gia Cát Nguyên Hồng sau khi ổn định tâm Đằng Thanh Sơn, liền lập tức rời đi.
Đằng Thanh Sơn nhìn theo bóng sư phụ mình rời đi.
Lý Quân đi ra từ trong phòng khách: "Thanh Sơn, sư phụ huynh đi rồi sao, ông ấy nói gì vậy?"
"Sư phụ lo lắng ta tức giận." Đằng Thanh Sơn cười nhẹ nói.
"Huynh không giận, nhưng ta giận." Trên khuôn mặt Lý Quân có chút tức giận: "Để cho đám đệ tử chạy tới trước Thanh Sơn hội quán, Quy Nguyên Tông này thật sự rất kỳ cục, căn bản là lấy oán trả ơn!"
Đằng Thanh Sơn duỗi tay nắm lấy tay Lý Quân, nhìn thê tử: "Kẻ vô tri vô giác trên thế gian nhiều lắm. Có thể chân chính nhìn ra chân tướng sự thật, dù sao cũng là số ít. Muội nổi nóng vì bọn họ, chỉ sợ là ngày nào cũng đều vì tức giận mà ăn không ngon. Việc chúng ta cần phải bây giờ là làm là tra ra chân tướng, biết được kẻ chủ mưu đứng sau lưng! Sau đó, diệt trừ!"
"Đúng rồi, Tiểu Quân, Hồng Vũ đâu?" Đằng Thanh Sơn hỏi.
"Nó đang luyện quyền phía sau viện đó." Nói đến con trai, Lý Quân lộ ra vẻ tươi cười.
"Luyện quyền?" Đằng Thanh Sơn có chút ngạc nhiên: "Đi, đến xem xem."
Cùng với thê tử, Đằng Thanh Sơn hướng phía hậu viện đi đến.
Giữa hậu viện, trên mặt Hồng Vũ cũng có một chút tức giận, hắn cũng nghe thấy tiếng chửi rủa của đám người chạy tới trước Thanh Sơn hội quán lúc nãy.
"Không ngờ dám nói cha ta đủ lông đủ cánh? Nói cha ta là đệ tử phản bội tông phái, không nhớ tình xưa?" Hồng Vũ cắn răng. Hắn vẫn luôn lấy hắn cha làm niềm kiêu hãnh. Ở trong lòng hắn, người cha Đằng Thanh Sơn chính là nhân vật phong hoa tuyệt đại cao cao tại thượng. Nhưng hiện tại, cha hắn không ngờ bị đồn đại nhảm nhí, bị đám người người kia đến bới móc.
Đằng Thanh Sơn có thể không giận, nhưng Hồng Vũ lại giận!
Phẫn nộ vì cha hắn!
"Đều do ta không chăm chỉ học quyền. Thiên hạ ngày nay, không biết bao nhiêu người có giấc mộng có thể được cha ta tự mình dạy quyền. Trong tông môn, đạt tới cảnh giới tông sư thì cũng chỉ ngẫu nhiên mới có thể được cha ta dạy. Mà ta có thể tùy thời được cha dạy bảo, lại căn bản không muốn học, ngược lại cứ nghĩ đến việc đi buôn bán kinh doanh." Lúc này Hồng Vũ đã hối hận.
"Nếu ta trước đây thật sự chăm chỉ luyện quyền, mỗi ngày bỏ ra hơn một canh giờ để luyện quyền, nói không chừng ta đã bước vào cảnh giới tông sư. Đến lúc đó, có thể khống chế khí huyết, vậy thì làm sao còn có thể bị trúng độc? Huống chi, khi đó ta căn bản sẽ không bị đao kiếm thương tổn."
Hồng Vũ hoàn toàn thấy rõ.
Hắn vẫn luôn sống dưới sự che chở của cha mình, điều đó đã làm hắn muốn kinh thương. Nhưng trên Cửu Châu đại địa này, anh hùng hào kiệt vô số, ai cũng ra sức giao tranh. Không có đủ võ lực, muốn kinh thương là không có khả năng.
"Muốn sống yên, muốn không để cha mẹ lo lắng thì cần phải giống như cha, trở thành cường giả thực sự."
"Đến một ngày nào đó, khi ta trở thành cường giả thực sự thì lúc đó muốn kinh thương cũng không muộn." Trong lòng Hồng Vũ, rốt cục đã có một chút mầm mống hướng tới việc trở thành tuyệt thế cường giả chân chính. Hồng Vũ ở trong hậu viện, nhận ra nơi này thật sự thích hợp với việc luyện quyền.
"Hô." Hồi lâu, Hồng Vũ rốt cục thu thế.
"Cha, mẹ." Hồng Vũ nhìn về phía hai đấng sinh thành vốn đã đứng đó quan sát hắn từ lâu.
"Hồng Vũ, khó có chuyện ngươi luyện quyền vào lúc trưa a." Đằng Thanh Sơn kinh ngạc cười nói.
"Cha." Hồng Vũ hít sâu một hơi, nhìn Đằng Thanh Sơn: "Con muốn luyện quyền thật tốt, toàn tâm toàn ý vào việc luyện quyền." Đằng Thanh Sơn lập tức lộ ra vẻ không thể tin được, cùng thê tử Lý Quân ở bên cạnh nhìn nhau. Vợ chồng hai người đều rất giật mình khi nghe nhi tử nói ra câu này.
Đằng Thanh Sơn ký thác hy vọng rất lớn vào nhi tử của mình ngay từ khi nó vừa mới sinh ra, từ nhỏ đã giúp nhi tử triển khai gân cốt toàn thân, từ nhỏ đã bắt con trai mình đi luyện quyền.
Chẳng qua Đằng Thanh Sơn có một ý nghĩ, sau khi nhi tử mình lớn lên, muốn làm gì thì để cho nó tự quyết định!
Đằng Thanh Sơn cảm thấy lúc nhỏ những đứa con của mình không có năng lực tự đoán định, phụ thân có thể mạnh mẽ buộc luyện quyền. Nhưng các hài tử sau khi lớn lên có thể tự mình định đoạt cuộc sống của mình, khi đó bức bách lại không tốt.
Nếu muốn chân chính có được thành tựu lớn, phải tự mình khát vọng được thứ gì đó.
Nhi tử muốn được buôn bán, Đằng Thanh Sơn mặc dù thất vọng nhưng lại không ngăn trở. Hắn biết nếu mạnh mẽ bức bách con trai đi luyện quyền, lòng nó không chú tâm vào việc luyện quyền, căn bản không thể có được thành tựu lớn. Chỉ có thực sự chú tâm tại quyền pháp, lại chăm chỉ cố gắng, hơn nữa có một chút ngộ tính, đặc biệt lại có Đằng Thanh Sơn tự mình dạy, không có thành tựu mới là việc lạ.
"Hồng Vũ, ngươi thật sự muốn toàn tâm luyện quyền, không phải nhất thời nhiệt huyết dâng trào đấy chứ?" Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.
"Cha." Hồng Vũ nhìn Đằng Thanh Sơn, đôi mắt toả sáng mãnh liệt: "Con đã suy nghĩ cẩn thận, đây là Cửu Châu, là nơi cường giả như mây. Nếu không có tuyệt thế vũ lực, làm cái gì cũng không có khả năng đạt được thành tựu lớn nhất. Hơn nữa, cha, con không muốn cha bởi vì con mà phải chịu những khó dễ, chịu những lời đồn đại nhảm nhí như thế nữa."
Trong lòng Đằng Thanh Sơn trở nên nóng bừng. Câu nói này của con trai, so với bất kỳ linh đan diệu dược gì cũng đều khiến Đằng Thanh Sơn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Tốt! Hồng Vũ!"
Đôi mắt Đằng Thanh Sơn toả sáng: "Chỉ cần Hồng Vũ ngươi một lòng luyện quyền, cha sẽ toàn lực bồi đắp cho ngươi. Chẳng qua, muốn có thành tựu lớn thì phải dựa vào chính ngươi! Cha sẽ cho ngươi sư phụ tốt nhất, đối thủ tốt nhất, quyền pháp tốt nhất. Về sau, ngươi rốt cuộc có thể đi đến bước nào thì sẽ phải trông chờ vào chính ngươi."
"Cha, con sẽ không khiến cho người phải thất vọng." Trong lòng Hồng Vũ cũng bừng lên một cỗ hào khí.
Đằng Thanh Sơn không khỏi cảm thấy cực kỳ khuây khỏa.
Trong hai đứa con của mình, luận tâm tính thi nhì tử Hồng Vũ này rõ ràng so với nữ nhi Hồng Sương của mình phải tốt hơn rất nhiều. Nữ nhi Hồng Sương trên phương diện luyện quyền mặc dù có thiên phú, mặc dù cũng thích luyện quyền, nhưng hiển nhiên trong lòng vẫn còn thiếu nghị lực.
Trong quan niệm của Đằng Thanh Sơn.
Tâm tính, so với thiên phú quan trọng hơn!
Quy Nguyên Tông có hai ngày thu đồ đệ truyền thống là ngày mùng sáu tháng chạp và mùng sáu tháng mười. Thế nhưng ngày mùng sáu tháng chạp năm nay, tuy rằng từ trời Nam đất Bắc đã có không ít võ giả tề tụ Vĩnh Yên quận, hoặc là một ít cha mẹ mang theo hài tử mà đến. Chẳng qua lúc này Quy Nguyên Tông lại tuyên bố, việc tuyển đồ đệ sẽ lui lại một tháng. Đúng ngày mùng sáu tháng giêng năm sau sẽ tiến hành khảo hạch nhập tông để thu đệ tử.
Đêm mùng tám tháng chạp, bên trong địa lao âm u của Quy Nguyên Tông.
Trong địa lao vẻn vẹn là cắm những cây đuốc hai bên vách tường lối đi. Ánh lửa hôn ám của những cây đuốc này rọi giữa địa lao nhẹ nhàng lay động, khi thì chiếu lên những phạm nhân đang tàn tạ trong địa lão, khi thì chiếu sáng lên vết máu tù nhân bị tra tấn ở trên vách tường.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong địa lao, rất lâu không tiêu tan.
"Xèo xèo!" Tiếng động giống như lúc thịt mỡ bị nướng trên lửa phát ra.
Trong này, chính là nơi mà Quy Nguyên Tông tra khảo phạm nhân.
Gia Cát Nguyên Hồng đứng ở trong hình phạt đại đường, một nơi thuộc địa lao, bên cạnh là một lão giả đang cung kính nói: "Tông chủ, đây là một chút sự tình mới tra khảo được." Nói xong, lão giả liền dâng lên một xấp giấy. Gia Cát Nguyên Hồng dưới ánh hào quàn hôn ám của một cây đuốc chiếu rọi xuống, trầm mặc mở một tờ ra cẩn thận đọc, rồi sau đó lật tờ khác xem tiếp.
Trong hình phạt đại đường là một mảng yên tĩnh.
Chỉ có trong vài hình phạt mật thất bên cạnh, đôi khi truyền ra một ít tiếng kêu thảm thiết khiến người ta run sợ.
Hồi lâu.
"Ân, làm tốt lắm." Gia Cát Nguyên Hồng khẽ gật đầu.
"Đem nguyên nhân thực sự về cái chết của con trai Nghê trưởng lão, nói cho ông ta biết." Gia Cát Nguyên Hồng phân phó.
"Vâng, thưa tông chủ." Lão giả bên cạnh gật đầu nói.
Con trai Nghê trưởng lão, Nghê Hàn Sơn trưởng lão đều không phải là do tức quá mà chết.
Phải biết rằng, Nghê Hàn Sơn vốn là cao thủ nội kình. Hơn nữa Nghê Hàn Sơn vẫn còn tráng niên, còn có vợ đẹp, hoàn toàn có thể sinh con nữa, sao lại tức giận đến hộc máu mà chết? Lấy phẩm hạnh của Nghê Hàn Sơn, căn bản cũng không phải loại người như vậy. Quả nhiên, Quy Nguyên Tông đã tra ra chân tướng hết thảy sự việc.
"Thật sự là hảo thủ đoạn a." Đôi tròng mắt Gia Cát Nguyên Hồng phát lạnh.
Ngày mùng chín tháng chạp, lúc trời mới tờ mờ sáng đã có không ít đệ tử tới quảng trường trước đại điện.
"Tông chủ nói, hôm nay sẽ tuyên bố tất cả chân tướng. Sư đệ, ngươi nói xem, sẽ là chân tướng như thế nào đây?"
"Ai biết, ta thì lo lắng tông chủ sẽ giải vây cho Đằng Thanh Sơn kia." Trong lòng đại bộ phận đệ tử Quy Nguyên Tông sớm đã oán phẫn. Quy Nguyên Tông bị đuổi ra Giang Ninh di chuyển đến Vĩnh Yên quận, Hỏa Lưu Chiến Giáp và Hỏa Vũ Chiến Giáp bị cướp đi không trả lại, việc này đã sớm khắc sâu trong lòng phần đông đệ tử. Hơn nữa tại Dương Châu, đến nay thanh thế của Hình Ý Môn là rõ ràng là áp đảo cả Quy Nguyên Tông. Điều này càng làm bọn họ phẫn uất.
Bọn họ nghĩ Đằng Thanh Sơn vốn là đệ tử Quy Nguyên Tông đệ tử, sau khi phản bội tông phái, sáng chế Hình Ý Môn thì thôi, ngược lại lại còn áp chế bọn họ.
Uất ức!
Nghẹn khuất! Cho rằng Đằng Thanh Sơn thật sự khinh người quá đáng.
Theo thời gian trôi qua, người càng lúc càng nhiều. Đại lượng đệ tử, hoặc là đối với Đằng Thanh Sơn có oán khí, hoặc là trong lòng ủng hộ Đằng Thanh Sơn cũng đều tới đây. Tại Quy Nguyên Tông, trong hơn mười vạn đệ tử cũng có không ít đệ tử vẫn luôn cho rằng Đằng Thanh Sơn làm như vậy cũng không sai, cho rằng Đằng Thanh Sơn có đại ân đức đối với Quy Nguyên Tông.
Lấy một ít Hỏa Lưu Chiến Giáp kia, cũng là việc nhỏ.
"Đừng nói nữa, đợi lát nữa xem tông chủ nói thế nào."
"Sợ là tông chủ sẽ hướng về Đằng Thanh Sơn."
Trên quảng trường là một mảnh ồn ào, phảng phất như nước sôi trào, tiếng động lớn không ngừng phát ra. Đến khi Gia Cát Nguyên Hồng một thân thanh bào dẫn đầu cùng tám vị Chấp pháp trưởng lão đều mặc tử y theo sau đi ra trước cửa đại điện Quy Nguyên Tông, tiếng ồn ào phía dưới nhanh chóng chìm xuống. Vẻn vẹn thời gian vài cái hô hấp thì đã hoàn toàn là một mảng yên tĩnh.
Yên tĩnh không một tiếng động!
Thậm chí còn có thể nghe được thanh âm của từng đợt gió lạnh rít gào trong trời đông giá rét. Vô vàn các đệ tử đều ngửa đầu lên, nhìn Gia Cát Nguyên Hồng đang đứng trước cửa đại điện.
"Chư vị đệ tử Quy Nguyên Tông." Giọng Gia Cát Nguyên Hồng vang vọng trong đất trời.
"Mấy ngày qua, bởi vì sự tình ở Tam Trọng Lâu, mọi người vẫn luôn bất mãn với Đằng Thanh Sơn. Thậm chí, còn không ít người đi đến trước Thanh Sơn hội quán để nháo sự. Sau khi ta biết được việc này thì xấu hổ không chịu nổi!" Sau câu nói này của Gia Cát Nguyên Hồng, phía dưới liền một mảnh xôn xao. Tông chủ nói xấu hổ không chịu nổi? Các đệ tử không thể tin được.
"Ta cùng Thanh Sơn vốn là thầy trò, rất nhiều sự tình các ngươi không biết, nhưng ta biết!"
"Lại nói đến lúc trước khi Thanh Sơn hắn muốn khai tông lập phái, chư vị trưởng lão Quy Nguyên Tông ta thương nghị, cũng lo lắng Thanh Sơn hắn sau khi khai tông lập phái sẽ ngược lại nuốt hết Quy Nguyên Tông ta. Tin rằng, mọi người cũng đều thấy được Hình Ý Môn hiện này cường thịnh ra sao." Một lời này của Gia Cát Nguyên Hồng làm cho không ít người phải công nhận.
Hình Ý Môn đích thật là rất mạnh, là quá mạnh mẽ.
Mười vạn Huyết Lang Quân, có thể đi vào trong đó thì đều phải là Nhị lưu võ giả. Ngay cả ngũ trưởng(1) đều phải là Nhất lưu võ giả, nhưng lại còn phải tranh đoạt nhau. Quân đội như thế, đủ để tung hoành thiên hạ.
"Thanh Sơn lo lắng điều này, cho nên lúc ấy tuyên bố Hình Ý Môn của hắn vĩnh viễn không tranh bá thiên hạ, vĩnh viễn không ra khỏi phạm vi năm quận của Dương Châu."
Giọng nói Gia Cát Nguyên Hồng quanh quẩn bên tai các đệ tử: "Hình Ý Môn không tranh bá thiên hạ, tự nhiên là Quy Nguyên Tông ta sẽ không phải lo lắng nữa."
Không ít đệ tử nghe được liền giật mình.
"Còn nhớ rõ, một hồi chiến tranh năm đó ở Đại Duyên Sơn." Trong đôi mắt Gia Cát Nguyên Hồng rưng rưng một làn hơi nước: "Lần đó, nữ nhi Thanh Thanh của ta thân tử. Lần đó, Quy Nguyên Tông ta bởi vì phải bảo vệ Thanh Sơn mà trở thành cái đích cho những tông phái khác chỉ trích. Khi đó Quy Nguyên Tông, chỉ một Quy Nguyên Tông nhỏ nhoi tại một quận Giang Ninh há có thể chống đỡ cùng các đại tông phái như Ma Ni Tự, Doanh thị gia tộc? Cho nên, Thanh Sơn lần đó tuyên bố phản bội tông phái, tuyên bố hết thảy sự tình đều không quan hệ với Quy Nguyên Tông ta. Đằng Thanh Sơn hắn, khi đó bắt đầu đào vong thiên hạ! Chịu sự đuổi giết khắp thiên hạ của Thanh Hồ Đảo. Mà Quy Nguyên Tông ta đây lại không có trợ giúp được gì cho hắn. Hơn nữa, ngược lại lại còn đoạt được Bắc Hải chi linh."
Hơn mười vạn đệ tử ở phía dưới ồ lên.
Bắc Hải chi linh?
Bắc Hải chi linh, loại linh dược mà một giọt đã đủ để cho người ta đạt tới cảnh giới Nhất lưu võ giả?
Kỳ thật, sự xuất hiện của Long Cương Quân làm các đại tông phái trên Cửu Châu đại địa đều đã biết Quy Nguyên Tông khẳng định là đoạt được Bắc Hải chi linh. Điều này đã không còn là bí mật, cho nên không cần giữ bí mật nữa.
"Đúng, chính là Bắc Hải chi linh, vẻn vẹn một giọt là có thể làm cho người ta đạt tới cảnh giới Nhất lưu võ giả. Thanh Sơn lần đó vì Quy Nguyên Tông ta mà để lại Bắc Hải chi linh, cho nên Quy Nguyên Tông ta mới có được Long Cương Quân hoàn toàn là do Nhất lưu võ giả tạo thành! Cho nên, mới có thể khiến Quy Nguyên Tông ta lúc ấy vốn vẻn vẹn chỉ ở một quận là Giang Ninh có thể không bị diệt bởi Thanh Hồ Đảo. Hết thảy, cũng đều là vì Thanh Sơn lưu lại Bắc Hải chi linh. Mà Thanh Sơn, lúc ấy lại vong mạng lưu lạc ngoài ngàn dặm xa. Ta đây làm sư phụ, thật xấu hổ a!" Một lời này của Gia Cát Nguyên Hồng khiến cho tất cả mọi người ở phía dưới yên tĩnh.
Việc này đối với các đại tông phái mà nói không phải là bí mật, còn đối với các đệ tử bình thường mà nói thì lại có rất ít người biết.
"Không chỉ như vậy." Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu, thở dài nói: "Mấy năm sau Thanh Sơn trở về, lấy thân phận Hư Cảnh cường giả nhàn tản, vì Quy Nguyên Tông ta mà liên tiếp vào sinh ra tử. Trận chiến dưới quận thành Giang Ninh quận, hẳn mọi người đều đã biết." Ngàn vạn đệ tử bên dưới đều trầm mặc.
Những kẻ lúc trước mắng Đằng Thanh Sơn, cũng nhớ tới khi đó Đằng Thanh Sơn lần lượt cùng các đại Hư Cảnh cường giả chém giết.
"Thanh Sơn liều mạng bảo trụ Quy Nguyên Tông ta, Gia Cát Nguyên Hồng ta vẫn luôn cảm kích Thanh Sơn hắn. Nhưng làm cho ta xấu hổ không chịu nổi chính là..."
"Mấy năm nay, Quy Nguyên Tông ta vẫn luôn truyền lưu một lời đồn, nói rằng Đằng Thanh Sơn hắn độc chiếm Hỏa Lưu Chiến Giáp, Hỏa Vũ Chiến Giáp của Quy Nguyên Tông ta mà không trả lại." Gia Cát Nguyên Hồng nhìn lên trời, than: "Ta nghe nói như thế."
Gia Cát Nguyên Hồng một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì, chỉ là cười khổ một tiếng.
"Lại nói, nguyên liệu tạo ra Hỏa Lưu Chiến Giáp, Hỏa Vũ Chiến Giáp chính là Hỏa Lưu Thiết. Cả Cửu Châu đại địa, những tông phái khác đều không có, chỉ có Quy Nguyên Tông cùng Hình Ý Môn có, vì sao? Lúc ấy, Quy Nguyên Tông ta vẻn vẹn chỉ là một tiểu tông phái giữ lấy một quận. Ngay cả Thiên Thần Cung, Vũ Hoàng Môn cũng không có nổi một chút ít Hỏa Lưu Thiết, Quy Nguyên Tông ta dựa vào cái gì mà có?" Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía đám đệ tử bên dưới. Một lát sau, phần đông các đệ tử phía dưới đều chấn kinh.
Đúng vậy.
Năm đó Quy Nguyên Tông vẻn vẹn chỉ chiếm giữ một quận, đựa vào cái gì mà Quy Nguyên Tông có thể chỉ có Hỏa Lưu Thiết?
"Hỏa Lưu Thiết này, chính là khoáng thạch hiếm có, chỉ có ở một địa phương đặc thù là nơi Phượng Hoàng sinh sống mới có. Thanh Sơn hắn năm đó lưu lạc ngàn dặm, ngẫu nhiên kết bạn được với Bất Tử Phượng Hoàng." Giọng nói của Gia Cát Nguyên Hồng vang vọng bên tai mỗi đệ tử: "Bất Tử Phượng Hoàng mới tặng cho Thanh Sơn Hỏa Lưu Thiết này. Sau đó, khi Thanh Sơn trở về liền đem Hỏa Lưu Thiết này để lại cho Quy Nguyên Tông ta, để Quy Nguyên Tông ta luyện chế ra áo giáp."
"Cái gì? Hỏa Lưu Thiết là do Đằng Thanh Sơn cấp cho chúng ta...?" Các đệ tử ở đây đều ngây người.
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn đại lượng đệ tử phía dưới: "Hỏa Lưu Chiến Giáp, Hỏa Vũ Chiến Giáp cơ hồ hầu hết đều ở Quy Nguyên Tông ta, chỉ có chút ít là ở Hình Ý Môn! Mấy năm nay có được hai loại chiến giáp, ta vẫn luôn cảm kích Thanh Sơn. Nhưng là, không ngờ không ít đệ tử lại nói Thanh Sơn độc chiếm Hỏa Lưu Chiến Giáp, Hỏa Vũ Chiến Giáp của Quy Nguyên Tông ta. Há ta lại không xấu hổ?"
"Để cho tông phái của hắn, Hình Ý Môn vĩnh viễn không tranh bá thiên hạ."
"Vì Quy Nguyên Tông ta mà vào sinh ra tử."
"Lưu lại Bắc Hải chi linh, giúp cho Quy Nguyên Tông ta tạo nên Long Cương Quân."
"Còn lưu lại kỳ bảo Hỏa Lưu Thiết. Hỏa Lưu Thiết này vốn là của người ta, các ngươi lại nói người ta độc chiếm của Quy Nguyên Tông ta." Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu thở dài không thôi.
Ngàn vạn đệ tử ở phía dưới đã sớm dại ra.
Là người, ai cũng có da mặt.
Vẫn luôn nói người ta độc chiếm Hỏa Lưu Thiết, kết quả là sao, là Quy Nguyên Tông bọn họ độc chiếm của đối phương.
Lại thêm cả những ân đức khi xưa.
"Lúc trước ta đã mắng Đằng Thanh Sơn sao?" Tưởng tượng đến lúc trước vẫn còn cao giọng mắng Đằng Thanh Sơn vô sỉ, khinh người quá đáng, hơn mười vạn đệ tử đều ngẩn ra.
--------------------------------
(1) ngũ trưởng, giống như tiểu đội trưởng, tức là đội trưởng một tiểu đội năm người - DG.
--------------------------------