Chương 554


Số từ: 2782
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Ba mươi năm trước, thực lực của hắn so với ta mạnh hơn một chút. Nhưng hiện giờ, hắn cũng không thể nào bằng ta."
"Khí tức của hắn rất kỳ lạ, rất tinh khiết. Bất quá, đó cũng chỉ là thể ngộ một đạo mà thôi. Còn ta, ta đã lĩnh ngộ được hai đạo."
Thời điểm Hoàng Phủ Ngọc Giang hạ đạt mệnh lệnh, trong lòng hắn chính là nghĩ như vậy.
Sự tình ba mươi năm trước là sỉ nhục của Kiếm Lâu! Cũng là sỉ nhục của Hoàng Phủ Ngọc Giang hắn! Hắn tự nhiên muốn trả lại sự sỉ nhục đó cho Đằng Thanh Sơn.
"Đằng Thanh Sơn, ta và ngươi trước đi vào trong phòng khách nghỉ tạm." Hoàng Phủ Ngọc Giang nói.
"Hoàng Phủ Ngọc Giang." Đằng Thanh Sơn đang muốn nói cái gì, nhưng nghe vậy liền lập tức mỉm cười, gật gật đầu.
Lúc này, Đằng Thanh Sơn, Lục Túc Đao Trì đi theo Hoàng Phủ Ngọc Giang rời đi huyệt động, hướng chỗ ở của hắn mà tiến đến.
Hai người một Yêu Thú rời đi, làm cho những cao thủ Kiếm Lâu trong huyệt động liền bắt đầu sôi nổi bàn luận.
"Thái thượng trưởng lão đại chiến ma đầu Đằng Thanh Sơn, nhất định là Thái thượng trưởng lão thắng. Thái thượng trưởng lão của Kiếm Lâu ta, chưa từng bại bao giờ."
"Sư điệt, đợi lát nữa khi các ngươi xem cuộc chiến nên nhìn cho kỹ, sau đó quay lại nói cho ta biết!" Cao thủ trông coi cấm địa bất đắc dĩ nói.
Đương khi bạch phát lão giả đi truyền lệnh của Hoàng Phủ Ngọc Giang thì Đằng Thanh Sơn đang đi vào trong đình viện, nơi Hoàng Phủ Ngọc Giang trú ngụ.
"Mời ngồi." Hoàng Phủ Ngọc Giang rất khách khí nói.
"Hoàng Phủ Ngọc Giang, ngươi nhìn cho kỹ."
Bình tĩnh đi vào trong phòng khách, Đằng Thanh Sơn khí thế đột nhiên biến đổi, cả người liền giống như một cây trường thương với khí thế cực kỳ sắc bén, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa dần tràn ngập khắp mọi nơi. Ngay cả Hoàng Phủ Ngọc Giang mặc dù đã đạt tới Hư Cảnh cũng cảm thấy được "Thần" của mình trong nháy mắt đã bị khí tức khổng lồ mang theo hủy diệt chi cảnh của Đằng Thanh Sơn làm lay động.
Sưu!
Đằng Thanh Sơn thân hình đột ngột vọt về phía trước, nắm tay liền giống như một khỏa thiên thạch phá không bắn tới.
"Hảo!" Hoàng Phủ Ngọc Giang hừ lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái liền né tránh chiêu công kích này.
"Soạt" một tiếng, Thần kiếm trên lưng đã nắm trong tay, lúc này Hoàng Phủ Ngọc Giang trong lòng thầm giận: "Đằng Thanh Sơn này chỉ sợ là sợ ở trước mặt mọi người bị ta đánh bại sẽ bị mất mặt mũi, cho nên bây giờ đột nhiên xuất thủ, ở nơi không người này công kích ta. Bất quá... Đằng Thanh Sơn này, "Đạo" của hắn tựa hồ rất mạnh."
Đằng Thanh Sơn cố ý dùng tốc độ thong thả.
"Cuồng vọng." Hoàng Phủ Ngọc Giang ánh mắt phát lạnh.
Hưu!
Giống như trăng tàn vào lúc cuối tháng, kiếm quang mang theo một tia quang mang đẹp mê hồn bay thẳng về phía Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn khóe miệng hiện lên nụ cười mỉm, tay phải vừa lật, trực tiếp bắn tới!
"Cái gì!?" Hoàng Phủ Ngọc Giang sợ ngây người.
Dùng bàn tay trần đón kiếm của Hư Cảnh, cho dù là thực lực mạnh hơn một bậc thì cũng không người nào dám dùng cách này. Trừ phi thực lực giữa hai bên cách biệt rất lớn, khi đó mới có thể làm loại hành động cuồng vọng này. Tỷ như tiền bối chỉ đạo vãn bối, sư phó dạy đệ tử mới có thể làm như vậy.
"Quá cuồng vọng." Hoàng Phủ Ngọc Giang khó thở.
"Bồng!"
Đằng Thanh Sơn bàn tay phải mơ hồ có hắc quang, không ngờ quỷ dị chụp vào thân thanh Thần kiếm của Hoàng Phủ Ngọc Giang. Mà kiếm quang ẩn chứa bên trong Thần kiếm, tất cả đều bị hắc quang trong tay Đằng Thanh Sơn dễ dàng đánh thành xơ xác.
Đương khi bàn tay Đằng Thanh Sơn chụp vào Thần kiếm, Hoàng Phủ Ngọc Giang liền cảm thấy một cỗ lực lượng không thể địch nổi truyền lại.
Không thể chống cự!
Đau nhức!
Hô!
Chuôi vỏ kiếm màu xanh trong tay Hoàng Phủ Ngọc Giang trực tiếp bị chấn bay đi, bắn lên phía trên làm trên nóc nhà hiện ra một cái lỗ thủng lớn, sau đó liền bắn về phía xa xa.
Sa Sa ~ Ở trên lỗ thủng của nóc nhà có không ít mảnh vỡ mái ngói và tro bụi rơi xuống, trong đó một chút rơi vào trên người Hoàng Phủ Ngọc Giang. Nhưng Hoàng Phủ Ngọc Giang lúc này dường như không để ý đến chuyện đó, chỉ chăm chú nhìn tay phải của mình. Tay phải của hắn cổ tay đã bị xé rách, ngón tay đều đang run nhè nhẹ. Vừa rồi, cỗ lực lượng không thể địch nổi kia chỉ trong chớp mắt liền vượt qua cực hạn mà tay phải hắn có thể thừa nhận, cho nên liền làm cổ tay của hắn bị xé rách, thanh kiếm trong tay nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Tại sao có thể như vậy?"
"Không có khả năng."
Hoàng Phủ Ngọc Giang trong con ngươi lộ vẻ kinh hoàng. Hết thảy những gì vừa xảy ra hắn đều khó có thể quên.
"Hắn cũng là Hư Cảnh, như thế nào so với ta lại mạnh hơn nhiều như vậy. Bàn tay trần không ngờ liền đánh xơ xác kiếm quang, lại còn đánh bay binh khí của ta!" Loạn, Hoàng Phủ Ngọc Giang trong đầu một mảnh lộn xộn. Niềm tự tin suốt ba mươi năm nay, chỉ trong nháy mắt liền hoàn toàn sụp đổ.
"Đằng Thanh Sơn, rốt cuộc sao lại thế này?" Hoàng Phủ Ngọc Giang nhìn Đằng Thanh Sơn: "Không thể, không thể!" Hoàng Phủ Ngọc Giang đầu óc hoàn toàn lâm vào bế tắc.
Hắn nhận định Đằng Thanh Sơn là Hư Cảnh, lại chỉ hiểu được một đạo, cho nên không thể tiếp thụ một màn này!
"Hoàng Phủ Ngọc Giang, ngươi có biết cái gì gọi là Hư Cảnh đại thành. Hơn nữa, ở phía trên Hư Cảnh đại thành là cái gì không?" Đằng Thanh Sơn nhìn Hoàng Phủ Ngọc Giang, âm thầm lắc đầu.
Lần này Đằng Thanh Sơn tới là muốn quan khán Thần Tiên Ngọc Bích, cho nên hắn cũng không muốn làm Hoàng Phủ Ngọc Giang bị mất mặt. Nếu ở dưới sự chứng kiến của đám đông đệ tử Minh Nguyệt đảo, Thái thượng trưởng lão chỉ một chiêu liền bị Đằng Thanh Sơn đánh bại.
Mất mặt!
Toàn bộ Minh Nguyệt đảo đều sẽ mất mặt, chỉ sợ Hoàng Phủ Ngọc Giang sẽ nhục nhã đến mức hộc máu.
Đằng Thanh Sơn không nghĩ muốn làm lớn như vậy.
"Hư Cảnh đại thành ta đương nhiên biết." Hoàng Phủ Ngọc Giang nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn: "Thiên địa tuần hoàn, thiên địa chi lực có rất nhiều loại. Khi hiểu ra đại lượng "Đạo" thì có thể nắm trong tay tất cả thiên địa chi lực, đến lúc đó thậm chí còn có thể ngự không phi hành, đó chính là Hư Cảnh đại thành! Muốn đạt tới Hư Cảnh đại thành, rất khó rất khó. Về phần cảnh giới ở phía trên Hư Cảnh đại thành..." Hoàng Phủ Ngọc Giang lắc đầu.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Bỗng nhiên, Đằng Thanh Sơn cả người hơi hơi di động liền bay lên cao khoảng ba thước. Nhìn bộ dáng của hắn khi bay lên cao rất nhẹ nhàng, mặc dù cũng không bay quá cao.
Nhưng Hoàng Phủ Ngọc Giang lại thấy rất rõ ràng, Đằng Thanh Sơn đích thật là nhẹ nhàng.
Hoàng Phủ Ngọc Giang biểu tình như thấy quỷ, hoàn toàn sợ ngây người.
"Hư Cảnh đại thành?"
"Trong bản ghi chép của các đại tiền bối đời trước của Kiếm Lâu, họ đều nhận định rất khó để đạt tới cảnh giới Hư Cảnh đại thành! Đằng Thanh Sơn này sao có thể đạt tới được? Muốn đạt tới Hư Cảnh đại thành cần ngộ rất nhiều đạo, đồng thời phải nắm trong tay mười thành thiên địa chi lực thì mới có thể đạt tới được." Nhưng sự tình này lại xảy ra trước mắt Hoàng Phủ Ngọc Giang, Đằng Thanh Sơn đích thật là ngự không, mà không phải là mượn lực lượng, bảo trì bay lên không trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
"Ngươi, ngươi là Hư Cảnh đại thành?" Hoàng Phủ Ngọc Giang không thể tin được, lập tức cười khổ: "Khó trách ta thua thảm như vậy."
"Hư Cảnh đại thành?"
Đằng Thanh Sơn lắc đầu: "Ta không phải Hư Cảnh đại thành."
"Ách, không phải?" Hoàng Phủ Ngọc Giang đôi mắt trừng lớn.
"Hoàng Phủ Ngọc Giang, ta vừa rồi hỏi ngươi, ngươi có biết trên Hư Cảnh đại thành là cái gì không thì ngươi lắc đầu tỏ vẻ không biết. Bây giờ, ta sẽ nói cho ngươi." Đằng Thanh Sơn cười nhạt, nói: "Sau khi bước vào Hư Cảnh, hiểu ra một số đạo, nắm trong tay mười thành thiên địa chi lực thì đó chính là Hư Cảnh đại thành. Sau đó, tiến thêm một bước nữa chính là cảnh giới mà không phải sử dụng thiên địa chi lực, mà là ở giữa Nê hoàn cung sẽ hình thành "Thiên địa" của riêng bản thân mình."
"Thiên địa của riêng mình?" Hoàng Phủ Ngọc Giang hoàn toàn rung động, hắn liền chăm chú lắng nghe.
Đằng Thanh Sơn chậm rãi nói tiếp: "Thiên địa là khôn cùng, là phi thường phức tạp. Đạt tới Hư Cảnh đại thành, kỳ thật, đối với các loại đạo thì nhận biết cũng chưa phải là đã đạt đến mức tận cùng! Mà khi càng thêm hiểu rõ về thiên địa, khi đó sẽ có thể tự mình cấu tạo một thiên địa thuộc thế giới của riêng mình. Mà lúc đó, sử dụng lực lượng chính là thế giới lực của bản thân."
"Cảnh giới này, được gọi là Động Hư!"
"Sau Động Hư, đó là Chí Cường Giả, cũng là tồn tại đỉnh phong nhất, cũng là mạnh nhất."
Đằng Thanh Sơn nhìn Hoàng Phủ Ngọc Giang: "Hoàng Phủ Ngọc Giang, lực lượng mà ta sử dụng chính là thế giới lực!"
"Ngươi, ngươi..." Hoàng Phủ Ngọc Giang cảm thấy tâm đều run rẩy: "Ngươi đạt tới Động Hư?"
"Oanh!"
Đằng Thanh Sơn bên ngoài thân đột ngột trào ra một luồng hắc sắc khí lưu, hủy diệt thế giới lực mạnh mẽ trong nháy mắt liền áp chế Hoàng Phủ Ngọc Giang. Hoàng Phủ Ngọc Giang cảm thấy mình giống như bị hãm xuống địa ngục, căn bản vô pháp chống cự. Đối mặt khí thế khủng khiếp như vậy, hắn cảm thấy mình chỉ có thể lựa chọn là xoay người bỏ chạy!
"Đây là thế giới lực."
"Mà ngươi sử dụng là thiên địa linh lực, nó xa không thuần túy bằng thế giới lực." Đằng Thanh Sơn nói.
Hoàng Phủ Ngọc Giang trong đầu nhất thời hiện lên hàng nghìn hàng vạn ý niệm, xấu hổ, hổ thẹn, cũng có cảm kích Đằng Thanh Sơn. Hắn hiện tại đã biết rõ, hắn ở Kiếm Lâu Minh Nguyệt đảo mặc dù có thể nói là cường giả mạnh nhất, nhưng so với thế giới bên ngoài thì cũng chỉ là ngồi giếng nhìn trời mà thôi. Nhưng điều này cũng không thể trách hắn, bởi vì các đại tiền bối của Kiếm Lâu có thể đạt tới Hư Cảnh cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong sự nhận biết của bọn họ, Hư Cảnh chẳng khác nào là tồn tại vô địch.
Về phần phía trên Hư Cảnh? Bọn họ chắc chắn đều rất ít suy nghĩ.
Dù sao, đối với bọn họ mà nói thì Hư Cảnh đại thành đã là cửa ải muôn vàn khó khăn rồi.
"Động Hư, Động Hư."
"Nguyên lai là ta ngồi giếng nhìn trời." Hoàng Phủ Ngọc Giang vừa nghĩ tới, nếu dưới sự chứng kiến của vô số đệ tử Kiếm Lâu hắn bị Đằng Thanh Sơn nhất chiêu đánh bại, truyền thuyết Thái thượng trưởng lão bất bại cũng sẽ đoạn tuyệt trên tay hắn. Như vậy, hắn cũng sẽ cực kỳ xấu hổ và chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội với các vị đại tiền bối ở trên trời.
Hoàng Phủ Ngọc Giang hít sâu một hơi, nói: "Đằng Thanh Sơn, cảm tạ."
Nguyên bản có đại lượng đệ tử đang ở tụ tập Kiếm Lâu, rồi sau đó lại bị phân tán rời đi. Tuyệt đại đa số các đệ tử đều là mơ mơ màng màng, cảm thấy rất nghi hoặc, nghi hoặc không biết vì cái gì triệu tập, một lát sau lại phân tán.
Những cao thủ, tinh anh hiểu rõ Thái thượng trưởng lão ước chiến một trận với ma đầu Đằng Thanh Sơn cũng không khỏi cảm thấy nghi hoăc. Bất quá, sau đó bọn họ cũng nhận được mệnh lệnh là cấm đàm luận sự tình giữa Thái thượng trưởng lão và Đằng Thanh Sơn.
"Đằng huynh, thạch thất này là nơi ta cất Thần Tiên Ngọc Bích, ngươi về sau có thể ở nơi này bế quan tu luyện. Đồng thời ta cũng sẽ an bài đệ tử ở đây hầu hạ, ngươi nếu muốn ăn gì thì cứ việc phân phó." Hoàng Phủ Ngọc Giang nhiệt tình nói.
"Cảm tạ." Đằng Thanh Sơn cười.
Sau khi cửa đá đóng lại, bên trong mật thất liền trở nên tối như mực, chỉ có Thần Tiên Ngọc Bích là tỏa ra ánh sáng màu xanh dìu dịu. Đằng Thanh Sơn khoanh chân tĩnh tọa nhìn Thần Tiên Ngọc Bích, Lục Túc Đao Trì cũng đứng ở một bên.
Dùng "Thần" để cảm ứng Thần Tiên Ngọc Bích này.
"Oanh!"
Chỉ trong chớp mắt, Đằng Thanh Sơn thấy được từng đạo từng đạo thân ảnh màu xanh đang thi triển một loại kiếm pháp huyền diệu. Nếu như nói, năm đó Đằng Thanh Sơn rất dễ dàng liền bị ý cảnh của kiếm pháp bao phủ. Vậy thì hiện giờ hắn có thể đứng ở một địa vị gần như ngang nhau, lấy thân phận những người đứng xem mà cẩn thận quan sát.
Lúc mới bắt đầu, các loại kiếm pháp cơ bản Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, vì nó rất đơn giản. Một thời gian sau... Đằng Thanh Sơn quan khán những bóng kiếm này thì thường phải cân nhắc một lần mới có thể hiểu được.
"Lý Thái Bạch tiền bối kiếm pháp quả thật là rất cao, Chí Cường Giả không hổ là chân chính đỉnh phong." Đằng Thanh Sơn nhìn những bóng kiếm trên Thần Tiên Ngọc Bích, khi thì suy tư, khi thì đứng dậy thi triển thương pháp, khi thì đánh quyền pháp giống như si mê. Có Thần Tiên ngọc Bích này để tham khảo, sự lĩnh ngộ về thiên địa của Đằng Thanh Sơn cũng dần dần đề thăng.
"Khó trách Bùi Tam kia cũng phi thường cảm thấy hứng thú với "Đạo" ẩn chứa bên trong thư pháp của Lý Thái Bạch tiền bối."
Trong động không biết đến ngày tháng, bất tri bất giác Đằng Thanh Sơn trải qua sự nghiên cứu và cân nhắc đã hoàn toàn lĩnh hội được Sinh thế giới lực. Thế giới lực trong cơ thể hắn đã hoàn toàn hóa thành sinh tử thế giới lực, bước vào cảnh giới Động Hư đại thành.
Bất quá Đằng Thanh Sơn lại si mê cảm thụ Thần Tiên Ngọc Bích, mỗi một chút hiểu được liền dần hội tụ lại. Cứ thế cứ thế hiểu được một chút rồi hội tụ lại, đó chính là một lần đột phá!
--------------------------------
ngồi giếng nhìn trời: câu này tựa như câu thành ngữ "ếch ngồi đáy giếng", ý chỉ những người tự cho mình là số một, là cao siêu nhất mà không biết còn có những người khác tài giỏi hơn...
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.