Chương 556


Số từ: 2419
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Lúc này cùng Lý Quân chạy tới, Hồng Vũ hô lên: "Nó gọi là Cẩm Tú, là tên nương đã đặt."
"Cẩm Tú?" Đằng Thanh Sơn duỗi tay ôm tiểu nữ anh
Dựa theo bối phận trong Đằng gia trang , sau tên đệm chữ Thanh, là chữ Hồng, sau chữ Hồng, là chữ Cẩm.
"Cẩm Tú? Tú Tú?" Đằng Thanh Sơn nhìn nữ anh, nữ anh cũng chớp con mắt to đen lúng liếng, tò mò nhìn vị người trước mắt. Nó rất thích hơi thở của vị đại nhân xạ lạ này, làm cho nó rất thoải mái, không khỏi phát ra tiếng cười a a.
"Thanh Sơn, ngươi đến là giỏi. Tú Tú tròn trăm ngày, đã qua rồi đó ." Lý Quân cũng đi tới.
Đằng Thanh Sơn lúc này như một thường nhân, cùng cả nhà vui vẻ vui đùa một chỗ, đàm luận những chuyện đã xảy ra trong hơn một năm qua. Đối với nơi đây mà nói, Đằng Thanh Sơn chính là trời, chính là cây trụ cột của cả gia môn, Đằng Thanh Sơn trở về, toàn bộ Đông Hoa uyển tiếng cười vang lên không ít.
Từ ngày Đằng Thanh Sơn trở về, ngày ngày đều trôi qua rất khoái lạc, cùng cha mẹ, dạy con gái con trai, rồi lại cùng với tiểu hài nữ Tú Tú chơi đùa.
Đảo mắt, đã đến mười một tháng chạp.
Ngày hôm nay, thời tiết phá lệ thật là tốt, ánh mặt trời sáng lạn. Nhưng trong toàn bộ Hình Ý môn cơ hồ khắp nơi đều đàm luận về hồi đại chiến sắp tiến hành ngày mai. Doanh thị gia tộc - Tần Thập Thất, cùng với Thiên Thần Cung - Bùi Tam! Cuộc đại chiến trên đỉnh Thanh Long sơn thuộc dãy Tần Lĩnh sơn mạch, trận đại chiến của hai trong ba đại cường giả trên toàn Cửu Châu đại địa. Trận chiến này, có ai không quan tâm?
Hơn nữa trận chiến này đi qua, liền là Đằng môn chủ của bọn họ cùng với Bùi Tam kia đánh một trận.
"A Lan, A Lan." Trong phòng, Đằng Vĩnh Phàm liền thấp giọng nói.
"Chuyện gì?" Đang lau bàn, Viên Lan quay đầu lại nhìn Đằng Vĩnh Phàm.
"A Lan, bà nói, Thanh Sơn nhà chúng ta cùng với Thiên Thần Cung Bùi Tam kia, chân chính chiến đấu, ai sẽ thắng?" Đằng Vĩnh Phàm có chút không yên hỏi.
Viên Lan trừng mắt, nói: "Đương nhiên là Thanh Sơn nhà chúng ta. Phàm ca, ngươi chớ suy nghĩ lung tung."
Đằng Vĩnh Phàm nhướng mày, thấp giọng quát lớn: "Lão bà như nàng, biết cái gì? Ta cũng muốn Thanh Sơn có thể thắng, nhưng là ta có hỏi qua, mà cũng xem qua bản Đỉnh Phong Chi Chiến kia rồi. Bùi Tam kia cũng không phải là dạng dễ chọc , ngay cả Ma Ni Tự đều bị hắn tiêu diệt. Rồi cả cao thủ của Vũ Hoàng Môn kia cũng bị hắn diệt. Ngay cả Thanh Sơn nhà mình cũng nói, trong bốn người, Bùi Tam kia là cực mạnh. Ta không suy nghĩ sao được!"
Viên Lan cầm chiếc khăn lau trong tay quăng ra, ngồi ở trên ghế, ánh mắt thoáng đỏ sọng.
"A Lan, bà làm sao vậy?" Đằng Vĩnh Phàm liền hỏi.
"Phàm ca." Viên Lan hít sâu một hơi nhỏ giọng nói:
"Ngươi nói, Thanh Sơn có thể không đi đánh với Bùi Tam kia không?"
"Thiên hạ đều truyền lan cả rồi , người sống... tất phải ra mặt." Đằng Vĩnh Phàm ngập ngừng nói.
"Nếu thực sự không thắng nổi, đi đấu, không phải chịu chết sao?" Viên Lan vội vàng nói.
Đằng Vĩnh Phàm cắn răng một cái: "Đúng, A Lan, bà nói rất đúng."
Đằng Vĩnh Phàm nắm chặt nắm tay, đi qua đi lại trong phòng, sau đó nhãn tình chợt sáng lên, nói:
"A Lan, như vậy đi. Ngày mai không phải là Tần Thập Thất đấu với Bùi Tam sao? Chúng ta nói với Thanh Sơn, là muốn cùng đi tới Thanh Long sơn Tần Lĩnh sơn mạch xem cuộc chiến!"
"Chúng ta tận mắt nhìn xem Bùi Tam kia rốt cuộc mạnh đến thế nào, ta cũng dò hỏi Thanh Sơn một chút." Đằng Vĩnh Phàm suy nghĩ rồi nói tiếp:
"Nếu Thanh Sơn có nắm chắc, ta không ngăn cản hắn. Nhưng nếu là một chút nắm chắc đều không có, ta chết cũng phải ngăn lại hắn."
"Ân, hy vọng Bùi Tam ngày mai chết trận là xong." Viên Lan bỗng nhiên nói.
"Lão bà tử này, lòng dạ đủ tàn nhẫn a." Đằng Vĩnh Phàm trừng mắt rồi lại lập tức gật đầu nói:
"Bất quá, thực sự như vậy, cũng không tồi."
"Bên ngoài chẳng phải nói, Bùi Tam kia là một tên ma đầu đó sao!" Viên Lan nói.
Giữa trưa.
"Cha, nương, ngày mai hai người các ngươi cũng muốn đi?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn cha mẹ, cha mẹ nhiều năm như vậy sinh hoạt tại Đằng gia trang, đối với những trận đại chiến của các cường giả trên Cửu Châu đại địa đều là không có hứng thú . Lần này sao lại muốn đi xem cuộc chiến?
"Đương nhiên, hai lão già chúng ta nghe chuyện Bùi Tam cùng với Tần Thập Thất, cái lổ tai đến điếc mất. Bản thân ta cũng muốn nhìn xem hai cao thủ được đặt ngang hàng với con ta, rốt cuộc rất mạnh thế nào." Đằng Vĩnh Phàm nhướng mày nói, Viên Lan cũng ở bên cạnh gật đầu, bộ dạng rất muốn đi xem.
Thấy cha mẹ như thế, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể gật đầu: "Được rồi, ngày mai chúng ta cùng đi."
Mười hai tháng chạp, trời ngập sương mù, lúc này trong toàn bộ Hình Ý môn đều truyền đến từng trận tiếng luyện quyền.
"Cha, trận chiến lần trước giữa Bùi Tam cùng với Hoàng Thiên Cần, ngươi không đi, lúc này chẳng phải cũng không đi sao?" Hồng Sương trêu ghẹo cười nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn Bất Tử Phượng Hoàng từ giữa Đại Duyên Sơn cực nhanh bay tới, cười nói: "Sương Sương, thực lực của Hoàng Thiên Cần kia cùng với Bùi Tam chênh lệch quá lớn. Thế nhưng Tần Thập Thất bất đồng, trận chiến lần này, ta có thể nào bỏ qua chứ!"
Bùi Tam cùng với Tần Thập Thất, ai sẽ thắng?
Đằng Thanh Sơn đều không dám khẳng định, dù sao hai người này thực lực đều rất mạnh, Trong lúc chiến đấu đều có thể có đột phá, tùy thời có thể tình huống ngoài dự liệu.
Có lẽ Tần Thập Thất sẽ có thể đột phá, đánh bại, thậm chí là đánh chết Bùi Tam.
"Tiểu Thanh tới rồi. Đi, mọi người xuất phát thôi."
Đằng Thanh Sơn để cha mẹ cùng với Hồng Sương, Hồng Vũ, Lôi Tiểu cà năm người cùng ngồi trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, bản thân Đằng Thanh Sơn nắm tay Lý Quân, thế giới lực vờn quanh, trực tiếp bay vút lên.
Lý!
Lưu quang xé tan sương mù, nhanh chóng phá không hướng Ung châu Tần Lĩnh sơn mạch.
Ba ngàn dặm Tần Lĩnh, chính là cái lá chắn thiên nhiên của Doanh thị gia tộc . Có ba ngàn dặm Tần Lĩnh này, muốn dựa vào quân đội tiêu diệt Doanh thị gia tộc, khó khăn rất lớn.
"Thanh Sơn, đây là Tần Lĩnh sơn mạch sao, thật sự rất dài, những tới ba ngàn dặm sao?" Tại giữa trời cao, trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, Đằng Vĩnh Phàm tò mò quan sát phía dưới, tại Ung châu lúc này không có sương mù, từ trên cao có thể rõ ràng thấy được sự hùng vĩ, uốn lượn vô tận của Tần Lĩnh sơn mạch
"Gia gia." Bên cạnh Hồng Vũ cười nói "Năm đó Tần Lĩnh Thiên Đế, chính là từ nơi này lập nghiệp ."
"Ta đương nhiên biết." Đằng Vĩnh Phàm ha ha cười.
Đằng Thanh Sơn chỉ xa xa phía trước nói: "Phía trước chính là Thanh Long Sơn , trận chiến lần này là ở trên Thanh Long Sơn. Bất quá chúng ta xem cuộc chiến, lại là không thể tới hẳn Thanh Long sơn."
Thanh Long sơn chính là chiến trường, giờ khắc này, tại chung quanh Thanh Long sơn, một vài đỉnh núi và hạp cốc đều tụ tập các con dân của Cửa Châu đại địa đã tới sớm từ trước.
Người người tấp nập!
"Thật đúng là không có chỗ nào." Đằng Thanh Sơn suy nghĩ, phải tìm nơi nào để xem cuộc chiến.
"Thanh Sơn, ngay tại giữa không trung đi." Lý Quân cũng nhìn phía dưới, nhẹ cười nói:
"Phía dưới nhiều người thế kia, căn bản không có chỗ."
"Biện pháp tốt." Từ dưới chân Đằng Thanh Sơn lập tức xuất hiện một luồng khí lưu. luồng khí lưu lan rộng ra hình thành một đám mây tròn màu trắng phạm vi chừng mười trượng.
"Cha, nương, Hồng Vũ, Sương Sương. Các ngươi cùng ngồi xuống nghỉ tạm đi, nơi này cách Thanh Long Sơn chỉ nửa dặm. Có thể thấy rõ ."
"Cha, đây là đám mây hình tròn sao?" Hồng Sương hưng phấn nhảy xuống, đứng ở trên đám mây hình tròn do sinh mệnh thế giới lực hình thành.
Lấy sự khống chế của Đằng Thanh Sơn đối thế giới lực, tự nhiên sẽ không làm thương tổn đến người nhà. Đằng Thanh Sơn sử dụng chính là sinh mệnh thế giới lực, . Cho dù trong lúc vô ý dật tán một chút, đối thân thể của người thường ngược lại sẽ có một vài chỗ tốt.
Lúc này tất cả người nhà đều đứng ở trên đám mây hình tròn, tại giữa không trung nhìn xa xa phía trước như đang đứng ngang bằng đỉnh Thanh Long sơn, thân thể của Bất Tử Phượng Hoàng giữa đám mây tròn màu trắng, cũng dễ dàng thấy được.
"Nhìn kìa, trên đó là cái gì."
"Giống như có người."
"Đáp mây bay tới? Đó là Bất Tử Phượng Hoàng! ! ! Ta thấy được, chính là Bất Tử Phượng Hoàng!"
"Bất tử Phượng Hoàng tại trên đám mây hình tròn kia, vậy nhất định là Đằng Thanh Sơn! Đằng Thanh Sơn đã đến!" Trên những đỉnh núi khác, không ít võ giả đã sớm đến từ trước chiếm những vị trí tốt, cùng với đông đảo các nhóm người bình thường, ai nấy cũng đều kích động không thôi. Trên đám mây quan sát đại địa sao? Có bao nhiêu võ giả tha thiết ước mơ chuyện này!
Trên đám mây hình tròn, Đằng Thanh Sơn cùng người nhà vui cười nói chuyện, rất cao hứng.
"Thanh Sơn, phía dưới đông nghìn nghịt một mảnh, đều là người cả." Viên Lan hướng phía dưới quan sát: "Người thật nhiều."
"Thanh Sơn, Bùi Tam cùng với Tần Thập Thất, còn chưa tới sao?" Đằng Vĩnh Phàm nhìn hướng đỉnh Thanh Long Sơn hỏi.
Lại là, trên đỉnh núi kia, không một bóng người.
"Đừng nóng vội, cha, đợi lát nữa sẽ tới ." Đằng Thanh Sơn đứng ở trên đám mây, nhìn về phía Thanh Long Sơn, cũng chờ đợi.
Tại trên không trung Tần Lĩnh sơn mạch , một đạo kiếm quang phá không hướng Thanh Long sơn bay tới.
Trong làn kiếm quang, Tần Thập Nhất một thân vải bố, lưng đeo Tử Kiếm cùng với Doanh thị gia tộc Hư Cảnh cường giả Doanh Hải Đồng, còn có một gã thanh niên mặc thanh bào.
"Phía trước chính là Thanh Long Sơn, ."Tần Thập Thất ánh mắt lạnh nhạt.
"Sư phó." Thanh niên mặc áo choàng màu xanh biếc trong con ngươi có một tia vẻ lo lắng:
"Người ngàn vạn lần cẩn thận."
Tần Thập Thất nhìn sang thanh niên, lạnh nhạt nói: "Không đạt tới chí cường, là vĩnh viễn không thoát ly được bó buộc. Vẫn vĩnh viễn chịu sự áp chế của Cửu Châu đại địa. Đến khi đại nạn đến, chỉ có chết. Hiện tại có chết, so với đại hạn đến mà chết, bất quá chỉ là sớm muộn mà thôi. Một khi đã như vậy, còn không bằng đánh cược một lần!Đánh vỡ thiên địa áp chế! Bài trừ hết thảy trở ngại!"
"Hải Dương, ngươi là người ta đã thấy, ngoại trừ Đằng Thanh Sơn ra là có thiên phú nhất ." Thanh âm của Tần Thập Thất trước sau như một, lạnh nhạt nói:
"Bất quá, muốn đạt tới chí cường. . . . phải chịu được cô quạnh với thời gian! Chịu được cực khổ! Đằng Thanh Sơn năm đó đào vong thiên hạ, bị khắp thiên hạ đuổi giết. Rồi sau đó đạt tới Hư Cảnh, sau khi khai sáng Hình Ý môn vẫn dốc lòng tại Hình Ý môn không ngừng tiềm tu, không có một khắc thả lỏng."
"Chân chính cường giả, chẳng những phải có thiên phú, còn phải có một trái tim cường giả! Tâm phải kiên định như thạch!" Tần Thập Thất nhìn thanh niên nói.
Thanh niên hít sâu một hơi, gật gật đầu: "Sư phó, đệ tử tuyệt đối sẽ không để sư phó thất vọng."
"Được." Tần Thập Thất khẽ gật đầu.
"Sư huynh, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt." Doanh Hải Đồng nhịn không được nói.
Tần Thập Thất lắc đầu: "Ta cuộc đời này, truy tìm kiếm đạo."
"Lần này... ..."
"Là cơ hội của ta. Có một đối thủ giống như Bùi Tam, cầu cũng khó có thể gặp được."
"Trận chiến này, là cuộc khổ chiến sinh tử! Trong sinh tử, truy tìm một tia cơ hội. Ta cuối cùng nếu lĩnh ngộ đột phá, liền có thể đạt tới chí cường, đạt được thành tựu tối cao. Nếu là thất bại, đó là chết!" Tần Thập Thất ánh mắt vô cùng kiên định.
Trái tim của hắn cũng kiên định, "Trận chiến này. . .sống! Là đạt tới chí cường. Nếu không, chính là chết!"
Chỉ thấy hắc bạch lưu quang bay thẳng hưóng đỉnh Thanh Long Sơn xa xa, để lại vẻ mặt vẻ lo lắng trên khuôn mặt Doanh Hải Đồng cùng với gã đệ tử của Tần Thập Thất.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.