Chương 73
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2309 chữ
- 2020-05-09 06:55:21
Số từ: 2304
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Thực lực mạnh mẽ, sẽ được kính trọng, sùng bái.
"Uy lực một thương cuối cùng của Bạch Kỳ Đô thống hết sức kinh người, thật là không nghĩ tới, Thanh Sơn huynh đệ không ngờ lại đơn giản phá giải hết, còn đánh bay binh khí trong tay Bạch Kỳ Đô thống." Bách phu trưởng Vạn Phàm Tường cao gầy khâm phục nói.
"Thanh Sơn hắn ở trong lớp trẻ, phỏng chừng có thể xếp hàng ba người đứng đầu" Bách phu trưởng Điền Đan cũng nói.
Lúc này, Đằng Thanh Sơn cầm luân hồi Thương đang đi tới.
"Thanh Sơn lão đệ, một Thương cuối cùng của ngươi, so với lúc trước tranh đoạt Bách phu trưởng mạnh hơn nhiều lắm. Xem ra, lúc tranh đoạt Bách phu trưởng ngươi che dấu thực lực rồi a" Điền Đan cười tiến lên nghênh đón, Đằng Thanh Sơn cười nói "Điền Đan lão ca, ta khi đó không tu luyện "Mãng Ngưu Đại Lực quyết" cho nên thực lực hơi yếu, không thể không nói "Mãng Ngưu Đại Lực quyết" này so với bí tịch trước đây ta tu luyện, phải lợi hại hơn nhiều!"
"Ngươi tu luyện chính là "Mãng Ngưu Đại Lực quyết"?"
Bốn gã Bách phu trưởng khác đều hơi kinh sợ.
Bởi vì có thể trở thành nhất lưu võ giả, nội kình phải hùng hậu, nhất định phải có bí tịch riêng mình. Theo Điền Đan, Vạn Phàm Tường bốn vị Bách phu trưởng thấy, Đằng Thanh Sơn hẳn là có bí tịch nội kình của riêng mình sở hữu mới đúng.
"Đương nhiên là nhờ nó, nếu không, như thế nào lại đề thăng nhiều như vậy" Đằng Thanh Sơn nói.
"Vậy ngươi tu luyện đến tầng thứ mấy mà uy lực lớn như vậy?" Điền Đan hỏi.
"Tầng thứ tám." Đằng Thanh Sơn nói.
Tứ đại Bách phu trưởng nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm!
"Mãng Ngưu Đại Lực quyết" uy lực đúng là lớn, nhưng là lại khó luyện, muốn luyện đến tầng thứ tám, kì kinh bát mạch cũng gần như toàn bộ đả thông hết.
"Khó trách!"
"Thanh Sơn hắn sợ là nếm qua thiên tài địa bảo gì rồi"
Bốn gã Bách phu trưởng hoàn toàn hiểu được Đằng Thanh Sơn vì cái gì trở nên mạnh mẽ như vậy.
Đằng Thanh Sơn thấy thế, âm thầm gật đầu "Ở trong Hắc Giáp Quân ta cũng không có thể hoàn toàn che dấu thực lực, cũng cần thiết phải triển lộ một chút, tài năng mới có thể tìm được trọng dụng! "Mãng Ngưu Đại Lực quyết" tầng thứ tám, hẳn có thể khiến cho mọi Hậu thiên cao thủ coi trọng rồi" Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Đằng Thanh Sơn vừa rồi sử dụng ngũ vạn cân khí lực.
"Mãng Ngưu Đại Lực quyết" tầng thứ tám, nội kình bạo phát trong khoảnh khắc, cũng đạt gần ngũ vạn cân khí lực.
Dựa vào lực lượng của tầng thứ tám này, Đằng Thanh Sơn rất tự tin cùng với bất kì một Hậu thiên cao thủ nào giao thủ! Về phần thực lực thực sự, chỉ có lúc đối mặt nguy hiểm, Đằng Thanh Sơn mới để lộ ra!
Trận chiến vài ngày trước của Đằng Thanh Sơn với Bạch Kỳ Đô thống âm thầm truyền nhanh khắp toàn bộ khu vực khai thác mỏ. Ánh mắt của các quân sĩ Hắc Giáp Quân, các binh vệ trú thủ trợ giúp nhìn Đằng Thanh Sơn đều biến hóa. Người người tôn sùng, ngưỡng mộ Đằng Thanh Sơn. Đặc biệt các vệ binh của Nghi Thành lại càng vì thế mà kiêu ngạo!
Đằng Thanh Sơn là người Nghi Thành, các binh vệ Nghi Thành đương nhiên tự hào, kiêu ngạo!
Đêm! Một mảnh đen tối, không có sao đêm, không có ánh trăng. Khắp nơi trong khu thác mỏ này lập tức thắp lửa đốt đuốc, các binh vệ gác đêm cũng đi tuần tra.
Một hán tử tuổi còn trẻ bò trong lùm cỏ, ánh mắt sáng ngời nhìn nơi binh vệ tuần tra phía trước "Những binh vệ này không mệt sao? Qua bên kia ngủ sớm chút đi" hán tử trong lòng gấp cực độ, vào khu mỏ làm việc cực nhọc, lấy chút tiền công có được bao nhiêu?
Mỗi ngày đào vàng, nhìn chỗ vàng vụn đương nhiên động tâm.
Mỗi ngày vàng đào được, tập trung vào trong tay tiểu đội trưởng, sau đó cùng giao cho nhà kho. Hắn là tiểu đội trưởng, mỗi ngày đều vụng trộm giấu một chút vàng, một lần hai ba tiền vàng, người của Hắc Giáp Quân căn bản không phát hiện được. Tích góp hai tháng, cũng được một cân hai lượng hoàng kim. Mười hai lượng hoàng kim, cũng là một ngàn hai trăm lượng bạc. Một bình dân một năm có thể kiếm hai mươi lượng bạc đã xem như không tệ rồi. Một ngàn hai trăm lượng, phải làm cả đời!
Hán tử cắn răng chuẩn bị hơn hai tháng, buổi tối ngày hôm nay mang theo vàng muốn chạy trốn ra ngoài.
"Mẹ nó, chết hay giàu sang, vậy phải xem hôm nay"
Ngay lúc đó vệ binh tuần tra xoay lưng, đi về phía tây.
"Chính là lúc này!"
Nghiến răng!
Sưu!
Dốc toàn bộ lực khí, hán tử đột ngột vọt đi, lập tức lủi qua tuyến tuần tra thứ nhất, tiếp theo liền nằm áp sát xuống một hố đất nông. Kì thực nếu Lýnh tuần tra cẩn thận quan sát, vẫn là có thể nhìn thấy hắn. Chẳng qua bây giờ là đêm khuya, các binh vệ tuần tra mắt đã díp lại, rất mệt mỏi.
Động tĩnh không lớn, bọn họ sẽ không chú ý.
Hít sâu hai ngụm không khí, hán tử không dám phát ra thanh âm lớn, nhìn chằm chằm cây phía xa.
"Thật đúng là may mắn, chạy quá tuyến canh gác nguy hiểm chết người thứ nhất không bị phát hiện." hán tử mừng thầm, đối với người làm việc cực nhọc mà nói, tuyến tuần tra này được xưng là "Liều mạng tuyến".
"Tiếp theo phỏng chừng không hên như vậy rồi, một hơi lao ra. Hiện tại thò tay không thấy năm ngón, chỉ cần chạy đến chỗ không có đuốc, ta có thể chạy thoát" Hán tử hít sâu hai hơi, dồn lực, lập tức cả người bạo phát, giống như một đầu báo khoẻ mạnh điên cuồng lao xuống núi.
Sưu!!
Thời khắc sinh tử, hán tử này từ trước đến nay chưa bao giờ chạy nhanh như vậy! Hắn chỉ cảm thấy tiếng gió rít hai bên tai. Đột nhiên-
"Ăn trộm! bắt lấy hắn!" Tiếng hô to vang lên.
Hiện rồi!
Hán tử cảm thấy trái tim từng sợ cơ co rút. đầu nóng lên. Trong lúc sinh tử tồn vong tốc độ trốn chạy lại nhanh lên một chút. Binh vệ xung quanh đang lao tới còn chưa đến bao vây được, hắn đã lao vào một khu vực tối om dưới chân núi.
"Đuổi theo, đuổi theo cho ta! đám ăn hại này, các ngươi nhiều người như thế mà không cản được thằng trộm vàng!" Một tráng hán râu ria đen thùi phẫn nộ gào thét.
"Bắt nó"
"Đừng để nó chạy thoát!" nhiều binh vệ tay cầm đuốc lao xuống núi.
Ngay lúc này, Đằng Thanh Sơn toàn thân mặc trang phục màu đen đã tới. Buổi tối thông thường Đằng Thanh Sơn không ngủ mà tĩnh tu dưỡng tâm dưỡng thể. Bên này có động tĩnh, hắn lập tức cảm giác được.
"Đại nhân" Tráng hán rân đen cúi người nói.
"Hồ Đồng, chuyện gì?" Đằng Thanh Sơn hỏi. Những ngày này trong khu mỏ, Đằng Thanh Sơn biết không ít người. Hồ Đồng này là đại đội trưởng của thành vệ quân ở Hoa Phong thành.
Ở Hoa Phong thành cũng coi như là đại nhân vật. Nhưng trước mặt Hắc Giáp quân, Hồ Đồng ngoan ngoãn đi nhiều.
Hồ Đồng bất đắc dĩ nói "Trộm vàng! Hết cách, vàng làm người ta động lòng. Tuy nhiều kẻ trộm bị bắt giết nhưng vẫn còn có người trộm!"
"Khu mỏ này có bao nhiêu trộm vàng?" Đằng Thanh Sơn nói.
Khu mỏ có khoảng hai ba ngàn nhân công, mỗi năm có trên trăm người trộm vàng bỏ trốn. Nhưng thật sự có thể trốn ra không đến mười người" Hồ Đồng thở dài nói "Trong thời thế hỗn loạn này, có vài người không sợ chết, xoay sở được một cân vàng sẽ không để ý gì đến mạng nhỏ nữa, trốn được thì về nhà cưới vợ đẹp sống những ngày thoải mái.
Trốn không được thì mất mạng.
Thành công thì phú quý.
Thanh Sơn thầm lắc đầu "Thật là lấy mạng ra đánh bạc" sau đó đi về chỗ ở của hắn.
"Sao rồi? Bắt được không? Hồ Đồng hét gọi.
"Đại nhân, thiếu chút nữa là bắt được rồi, ta còn cho nó một đao, nhưng mà tiểu tử đó chạy nhanh quá, phía ngoài tối thui. Tiểu tử đó cuối cùng lăn người lủi mất, chúng ta bắt không được" Mấy binh vệ chán nản đi tới, miệng Hồ Đồng lập tức chửi kháy "Đám toi cơm, đầu xuân tới giờ, không nghĩ tới mới có một tháng mà đã xuất hiện kẻ đầu tiên trốn thóat"
Ngày tháng trong khu mỏ chính là như vậy.
Lao công mỗi ngày đào mỏ, ép nát khoáng thạch cực khổ đãi lấy vàng. Binh vệ, quân sĩ Hắc Giáp quân thì tuần tra giám sát. Đám Đằng Thanh Sơn thì luyện tập thương pháp các loại. Bốn Bách Phu trưởng khác còn đỡ, Đằng Thanh Sơn là cực khổ nhất. Hắn phụ trách khu mỏi Tử Kim, trách nhiệm lớn nhất, mỗi ngày đều không dám sơ suất. Vàng đã khiến cho người ta điên cuồng nói gì đến Tử Kim?
Đằng Thanh Sơn ở đây chưa tới một tháng đã xuất hiện hai người mưu toan trộm vàng bỏ trốn, nhưng họ không cách nào trốn được. Xung quanh khu mỏ Tử Kim canh giữ nghiêm cẩn nhất, so với những khu mỏ khác, bỏ trốn khó hơn nhiều.
Đối với Quy Nguyên tông mà nói, mỗi năm tổn thất vài cân vàng chả là gì.
Nhưng mất Tử Kim thì rất xót.
"Đại nhân, chúng ta lát nữa sẽ quay về Hoa Phong thành một chuyến, ngày mai quay lại. Đại nhân cần gì, ta sẽ mang về cho đại nhân?" Buổi sáng, Đại đội trưởng Hồ Đồng thấy Đằng Thanh Sơn đang luyện thương liền bước lại nhiệt tình nói. Theo Hồ Đồng thấy, Đằng Thanh Sơn còn nhỏ tuổi nhưng thực lực lại mạnh, tiền đồ không thể hạn lượng, hiện tại nịnh nọt chỉ có tốt chứ không có hại.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười liếc nhìn hắn "Ngươi mang giúp ta ít Dương Hà tửu đi!"
Đằng Thanh Sơn thích uống rượu, Đằng Thanh Hổ còn thích hơn.
"Hảo" Hồ Đồng cười rung rung hàm râu.
Buổi tối, Phong Hoa thành, chỗ ở của Hồ Đồng.
"Đổng lão đệ, ngươi thật là mang ta ra nướng đi, chuyện này bại lộ, ta can hệ rất lớn" Hồ Đồng đạt chén rượu xuống, nhìn nào tử đối diện. Nam tử ngồi đối diện Hồ Đồng cao chỉ bảy xích, vóc người thấp nhỏ, chỉ có đôi mắt xem như là lanh lợi.
Chính kẻ trẻ tuổi có vẻ lanh lợi, thâu gian sái hoạt này, Hồ Đồng lại biết thủ đoạn của đối phương độc ác thế nào!
Một kẻ vừa mới hai mươi tuổi đầu, ở Hoa Phong thành này, không biết bao nhiêu người đã bại trong tay hắn.
Cho dù là Đại đội trưởng Thành vệ quân, Hồ Đồng đối diện với người trẻ tuổi này, nghĩ tới những việc trước đây của đối phương, cũng cảm thấy lành lạnh trong lòng.
"Hồ lão ca, đây là ngân phiếu năm ngàn lượng. Sau khi thành công, ta còn có hậu lễ nữa" người kia sờ sờ mũi, cưới nói "Chuyện cần làm, ta đã nói với Hồ lão ca rồi. Ngươi nên biết... việc này ngươi căn bản không chút nguy hiểm. Đến lúc đó dù co xảy ra chuyện, ta không khai ra ngươi, ai biết là ngươi? Dù ta khai ra ngươi, ngươi cũng có thể nói ta với ngươi có thù oán, cố ý đổ cho ngươi. Ngươi tuyệt đối không có gì nguy hiểm"
"Yên tâm đi Hồ lão ca, Đổng Duyên ta làm việc, ngươi còn chưa biết sao?" Đổng Duyên nói.
Nhìn ngân phiếu năm ngàn lượng, mắt Hồ Đồng khép hờ, sau đó vươn tay nhận lấy tờ ngân phiếu bỏ vào trong người "Hảo, Đổng lão đệ, vì tình cảm của chúng ta ngày trước, ta sẽ giúp ngươi lần này! Nhưng mà người của ngươi bao giờ xuống núi?"
"28 tháng 3! Vị huynh đệ đó lần trước ta đã mang đi gặp ngươo, ngươi nhận ra được! Chắc không xảy ra vấn đề gì ha" Đổng Duyên nói.
"28 tháng 3? An tâm, ngày đó cho dù ta không ngủ cũng làm tốt chuyện ngươi giao" Hồ Đồng cười nhạt "Nhưng ta chỉ giúp ngươi một khâu, những cái khác, ta không quản"
"Khâu của lão ca là trọng yếu nhất. Nào, chúng ta cạn chén" Đổng Duyên nâng chén, trong mắt lấp lóe quang mang không tên.
--------------------------------
(). Thâu gian sái hoạt: nghĩa là khi làm việc thì đùn đẩy, trốn tránh. Khi xong việc thì lại nhận là công của mình.
--------------------------------