Chương 76


Số từ: 2464
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Phun, phun... loại thịt này mùi vị quả nhiên không tồi" Điền Đan đem một miếng thịt trong miệng nhổ ra ngoài , cắn thêm hai miếng rồi nuốt vào bụng sau đó uống một ngụm liệt tửu có vẻ rất sảng khoái.
"Tên Hồ Đồng này cũng rất biết cách làm người" Đằng Thanh Sơn cười nói.
Thân làm Bách Phu trưởng thức ăn tốt hơn nhiều so với binh Lýnh nhưng cũng khó mà có được loại thức ăn đặc sắc như thế này. Thức ăn này chính là do Hồ Đồng sai người chuyên môn đem từ Hoa Phong Thành đến kính biếu bọn họ.
"Đến nơi này đóng quân mới qua một nửa thời gian, còn hơn một tháng nữa chúng ta mới có thể quay lại Giang Ninh quận thành, nhưng khi trở về ngay sau đó lại bận rộn công việc tỉ thí của Bách Phu Trưởng, mỗi một lĩnh phải đưa ra được hai người kém cỏi nhất, chuẩn bị cho mười hai tháng sáu đón người mới" Điền Đan cười cười nói "Chỉ là Thanh Sơn huynh đệ ngươi không cần lo lắng"
Hắc giáp quân gồm có tứ lĩnh nhân mã, mỗi một lĩnh phải tuyển ra hai người bách phu trưởng thực lực kém cỏi nhất.
"Điền Đan lão ca, huynh ở trong đệ nhất lĩnh của chúng ta bản lãnh cũng không kém, thực lực trong nhóm so với huynh kém hơn cũng không ít"
Đằng Thanh Sơn vừa nói được một nửa đột nhiên quay về hướng xa xa "Này, huynh xem bên kia"
"Uhm?" Điền Đan cũng nghi hoặc nhìn lại.
Nhìn thấu qua hoa cỏ cùng những cây đại thụ xanh um tươi tốt, mơ hồ chứng kiến trên sơn đạo xa xa có một bóng người.
"Bạch Kỳ?" Điền Đan kinh ngạc nói "Hắn xuống núi làm gì? Hôm nay là ngày các công nhân xuống núi, hắn đường đường là đô thống không biết xuống núi làm cái gì?" Điền Đan cũng không có cách nào giải thích.
"Có chút không bình thường" Đằng Thanh Sơn nhướng mày, lập tức quay lại phía Điền Đan cười nói "Điền Đan lão ca, không phải chúng ta đi theo sau nhìn một cái thì sẽ biết?"
"Uhm, đi" Điền Đan cũng hứng trí
Hai người liền nắm lấy binh khí lập tức đuổi theo Bạch Kỳ.
"Đại nhân" "Đại nhân"
Bạch Kỳ đi trên sơn đạo, một số vệ binh lên núi hoặc xuống núi khi trông thấy Bạch Kỳ liền lập tức cung kính hành lễ.
Bạch Kỳ nhíu mày nhìn bóng lưng của trung niên nam tử phía xa xa hơn hai mươi trượng "Trên đường núi này nhiều vệ binh như vậy ta muốn xuống tay phỏng chừng sẽ bị bọn họ phát hiện, đặc biệt là một lần nữa lục soát tử kim trên người của nam tử kia sẽ bị các vệ binh xung quanh chứng kiến, chuyện này đồn ra ngoài như vậy là không xong rồi"
Bạch Kỳ nhịn không được vẫn một đường đi theo.
Trên sơn đạo lúc này rất náo nhiệt bởi vì ở dưới chân núi cũng có một đám vệ binh trông coi, hầu hạ chiến mã. Trên núi và dưới chân núi thường có các vệ binh trao đổi thực phẩm cho nên núi này thường xuyên chứng kiến vệ binh.
Trung niên nam tử "Lý lão Tam" đang cùng các công nhân khác xuống núi trông như rất bình thường.
"Này Lý Lão Tam, ngươi một hơi làm việc trong núi nửa năm, tiền công chắc là có không ít, trở về khẳng định vợ ngươi đã chuẩn bị rượu cùng thức ăn thật ngon, trong chăn ấm chờ người về chứ?"
"Ta? Ta mà có một người vợ tốt như vậy thì ta cũng không nỡ đi ra khỏi nhà!" Lý Lão Tam hừ một cái, sau đó tùy ý hướng phía sau liếc mắt nhìn qua. Một đạo thân ảnh xa xa khiến hắn trong lòng cả kinh "Gã đại nhân vật Hắc Giáp quân này lúc trước đã nhìn chằm chằm ta một hồi lâu, hiện giờ đi theo ta làm gì?"
Có tật giật mình, đương nhiên hắn càng nghĩ lại càng hoài nghi.
"Không, khó có khả năng... hắn khó có khả năng phát hiện được" Lý Lão Tam không nghĩ được lúc nào mình bị lộ chân tướng.
"Hừm, Đổng lão đại ngay ở dưới chân núi, chờ ta gặp được Đổng lão đại ắt sẽ không có việc gì, hoàn thành đại sự này thì sau này cả đời có thể hưởng phú quý" Lý Lão Tam cố nén sự lo lắng, ra vẻ tự nhiên bắt chuyện với các công nhân khác, hướng dưới chân núi đi tới.
Bạch Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm trung niên nam tử kia, trong mắt hắn giết một hán tử thô bỉ kia dễ như trở bàn tay, hiện tại hắn cần phải cân nhắc chính là - không thể để cho vệ binh thấy hắn giết người, chứng kiến hắn lục soát tử kim.
"Tha cho ngươi sống lâu hơn trong chốc lát" Bạch Kỳ cứ như vậy đi theo, hắn cũng không sợ trung niên nam tử kia phát hiện ra hắn.
Lão Tam cùng Bạch Kỳ cứ như vậy một trước một sau xuống núi.
Đương nhiên phía sau hai người bọn họ còn có hai người Đằng Thanh Sơn và Điền Đan lặng lẽ theo dõi.
Đồng tử của Bạch Kỳ đột nhiên co rút lại "Đến chân núi!" Nhất thời tốc độ của Bạch Kỳ nhanh hơn, chỉ thấy Lý Lão Tam nọ chia tay với các công nhân khác hướng khúc cua bên cạnh liền biến mất trong tầm nhìn của Bạch Kỳ, Chỉ trong mấy cái hô hấp Bạch Kỳ đã vọt tới chân núi, hắn lập tức hướng phía quan đạo nhìn quanh.
"Đổng lão đại" Lý Lão Tam nhìn thấy bóng người trên chiến mã xa xa lập tức chạy như bay tới.
"Tiếp ứng?" Trên mặt Bạch Kỳ lộ ra vẻ dữ tợn "Cùng chết cả đi" Xung quanh cũng chỉ có vài tên công nhân, không có tên vệ binh nào, hơn nữa đối phương có chiến mã tiếp ứng, hắn giờ này cũng bất chấp.
"Hô!" "Hô!"
Thi triển ra khinh công, Bạch Kỳ như một làn gió nhanh chóng tới gần Lý Lão Tam. Lý lão Tam nhìn lại không khỏi hoảng sợ "Đổng lão đại, cứu mạng" Đồng thời hai cái đùi liều mạng đạp mạnh trên mặt đất.Nhưng là trên đùi phải của hắn cột một túi tử kim quá nặng, căn bản hắn không thể chạy nhanh hơn được.
"Người nào?" Một tráng hán cao lớn với thân hình mập mạp, tay cầm một cây hắc sắc thiết giản (black iron mace - gậy sắt màu đen) phẫn nộ quát lớn.
"Hừ" Bạch Kỳ cười nhạo một tiếng, hắn thân phận là gì?
Sao phải quan tâm đến một tên tiểu tặc?
"Chết đi" Bạch Kỳ cười xem thường, trường thương trong tay liền đâm về hướng Lý Lão Tam. Lý lão Tam sợ hãi hét lên "Cứu mạng" Nhưng bốn người bọn Đổng Duyên vẫn đang còn ở xa, căn bản không kịp cứu hắn. Chỉ nghe vèo một tiếng, đầu mũi thương đã từ phía sau đâm xuyên qua yết hầu của Lý Lão Tam.
Lý Lão Tam trợn mắt tròn xoe
Vốn... Hắn muốn một cuộc sống phú quý sắp đến tay nhưng tại thời khắc cuối cùng... hắn đã chết.
Đổng Duyên ở phía xa xa sắc mặt trầm xuống quát "Giết hắn"
"Đông - Đông - Đông"
Tên mập thứ nhất cầm một đôi thiết giản, tên béo thứ hai cầm một đôi chùy đồng, còn trung niên nam tử tóc bạc trong tay cầm một thanh lợi kiếm hướng phía Bạch Kỳ lao tới. Về phần Đổng Duyên thì ở phía xa xa, trên tay cầm hai thanh phi đao.
"Hừ" Bạch Kỳ một chân đá bay xác của Lý Lão Tam sang bên cạnh, sau đó trường thương nhằm vào đùi của Lý Lão Tam vẽ một đường nhất thời cắt mở ra một tầng quần.Hắn mơ hồ thấy được một chiếc túi được buộc trên đùi phải của Lý Lão Tam, chiếc túi cơ hồ bị rách ra, những hạt tử kim cũng bị lộ hẳn ra ngoài, quang mang màu tím kinh động lòng người.
Con mắt Bạch Kỳ nhất thời sáng ngời.
"Tiểu tặc" gã mập mạp chạy ở phía trước nhìn thấy tử kim không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, thiết giản trong tay nặng nề đập tới.
"Buông tay" Bạch Kỳ cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay vung lên...
Hô!
"Keng" Trường thương đánh vào thân thiết giản khiến tay phải của mập mạp chấn động, cả người không khỏi lùi lại phía sau ba bước. Mà Bạch Kỳ thì tay phải cũng không khỏi tê rần giật mình liếc mắt nhìn nam tử cao lớn to béo một cái. "Hay cho khí lực kinh người" Chỉ trong một lần giao thủ, Bạch Kỳ cũng xác định đối phương là nhất lưu võ giả.
"Đại ca, dùng biện pháp cứng rắn" Gã béo hét lên một tiếng.
"Cùng tiến lên"
Đổng Duyên cũng hướng phía này phi tới.
Nam tử tóc bạc trong tay trường kiếm tạo thành một mảnh bóng kiếm hướng phía Bạch Kỳ Đô Thống bao phủ. Sắc mặt Bạch Kỳ lạnh lẽo lay động cán thương, trường thương trong tay trong nháy mắt hóa thành viên ảnh, chỉ nghe một loạt tiếng va chạm, đã đem kiếm ảnh đánh văng ra bên ngoài.
"Chỗ nào tới toàn cao thủ, lại một tên nhất lưu võ giả" Trong lòng Bạch Kỳ lại càng thêm lo lắng, hắn không nghĩ tới gặp nhiều cao thủ lợi hại như vậy.
Đằng Thanh Sơn cùng Điền Đan đang nấp trong bụi cỏ nhìn chằm chằm bên ngoài, bởi vì khoảng cách xa nên hai người bọn họ không thấy được tử kim.
"Thanh Sơn, chúng ta làm sao bây giờ?" Điền Đan nhỏ giọng nói
"Điền lão ca, chuyện thú vị như vậy sao không xem thêm một lát?" Đằng Thanh Sơn cười nhạt nói.
Điền Đan cũng gật đầu nở nụ cười "Bạch Kỳ giết gã công nhân nọ, hơn nữa lại kéo theo mấy gã cao thủ này, xem ra chuyện không giống như bình thường rồi. Chuyện phiền toái này là chính hay trêu chọc mà nên, cứ để cho hắn giải quyết. Chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Kỳ cũng là một chuyện rất có ý tứ à nha"
Đằng Thanh Sơn cẩn thận xem hai bên đang đối chiến "Uhm, trong bốn người kia, người cầm phi đao một mực đứng bên cạnh không dám cận chiến, chính thức động thủ chỉ có ba người, trong đó hai người béo mập khí lực không nhỏ nhưng chùy pháp và giản pháp của họ lại rất bình thường. Nam tử tóc bạc có thể được tính như cao thủ, nhưng so với Bạch Kỳ còn kém không ít.
"Uhm, gã mập cầm song chùy kia bị đâm một thương, xem ra đối phương ba người đánh không lại Bạch Kỳ. Thật đáng tiếc, còn muốn nhìn xem Bạch Kỳ mất thể diện một chút" Điền Đan bất đắc dĩ nói.
Bạch Kỳ đã luyện thành Triêu Dương cửu thương chính là khi so với Nhạc Tùng cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Khi cùng Đằng Thanh Sơn tỉ thí, Đằng Thanh Sơn dùng năm vạn cân khí lực và thi triển "Như Ảnh Tùy Hình" thương pháp nên Bạch Kỳ mới thảm như vậy.
Nhưng thực lực chân chính của Bạch Kỳ vẫn là rất mạnh
Có thể đảm nhiệm chức vụ Đô Thống không lẽ không có chút thủ đoạn nào sao?
"Nhị béo, lui" Đổng Duyên vội vàng quát.
"Muốn chạy trốn?" Bạch Kỳ cuồng tiếu một tiếng, trường thương trong tay rung lên. Nhị béo lúc này chỉ cảm thấy trước mặt một đạo ánh sáng phảng phất chói mắt như ánh nắng mặt trời.
"Hưu" Đổng Duyên vội vàng ném một thanh phi đao ra bắn thẳng đến hướng Bạch Kỳ.
Trường thương trong tay Bạch Kỳ huy động đánh văng thanh phi đao ra ngoài, đồng thời trường thương bắn thẳng về phía trước "Phập"cắm thẳng vào ngực Nhị Béo sau đó nhanh chóng rút ra.
"Phụt" máu tươi cuồng phún.
Lồng ngực Nhị Béo giờ này xuất hiện một cái lỗ to khiến người ta sợ hãi, từ cái lỗ đó máu tươi không ngừng ứa ra. Nhị Béo mắt mở to, nhìn về Đổng Duyên đang đứng ở xa xa như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng hắn cũng không kịp nói gì, cả người ầm ầm đổ xuống.
"Nhị Béo" Đổng Duyên sắc mặt đại biến
"Tiểu Đệ" Gã mập mạp còn lại cũng hét lên điên cuồng.
"A Duyên, các ngươi đều đi nhanh đi" Trung niên tóc bạc nọ trách mắng, đồng thời trên mặt hắn hiện lên một đạo sương mù màu trắng, trường kiếm trong tay tốc độ đột nhiên tăng vọt.
"Không, ta phải báo thù cho tiểu đệ" gã béo hai mắt đỏ ngầu phảng phất giống như người điên.
"Ha ha, liều mạng?" Bạch Kỳ cười lớn "Hôm nay các ngươi một người cũng không sống mà rời khỏi được" Sau khi Triêu Dương Cửu thương luyện thành, Bạch Kỳ còn chưa có cơ hội thống khoái, vừa mới luyện thành đã bị tên Đằng Thanh Sơn kia đả kích cho một trận, chuyện này khiến cho Bạch Kỳ không cam lòng, mà hiện giờ nhóm người này có thể gọi là dành cho hắn phát tiết, rất thống khoái.
"Xuy" Trên bụng của gã mập lại xuất hiện thêm một vết thương, máu tươi đang ứa ra.
"Keng" Trung niên tóc bạc nọ tiếp tục ngăn cản một thương đồng thời đá một cước lên thân thể mập mạp, khiến hắn văng ra ngoài.
"A Duyên, ngươi mang mập mạp chạy trốn trước đi" Trung niên tóc bạc vội vàng nói.
Đổng Duyên nhìn chằm chằm thi thể của Nhị béo, toàn thân hơi run run liền quay đầu nhìn chằm chằm hướng của Bạch Kỳ, hai mắt mơ hồ phớt hồng, trầm giọng nói "Thúc, người mang mập mạp trốn đi" Vừa nói cẳ người đã nhằm hướng Bạch Kỳ lao tới. Đổng Duyên sử dụng phi đao ngay từ đầu đã trốn xa xa dĩ nhiên giờ này đã lao lại gần.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.