Chương 90
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2385 chữ
- 2020-05-09 06:55:30
Số từ: 2380
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Không ai dám ngăn trở!
Lần này, Đại đương gia bọn họ, cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự tại Từ Dương quận. Đã đánh mất gần hết thể diện! Đại đương gia ra nghiêm lệnh: Chuyện xảy ra hôm nay không được truyền ra ngoài.
Bất quá...
Hôm nay chung quanh không ít người, hơn nữa mã tặc toàn là lũ nghiện rượu, như thế nào có thể không truyền ra ngoài?
Việc tốt khó truyền xa chuyện xấu truyền ngàn dặm a!
Từ Dương quận Phạm Vu Thành đệ nhất bang phái "Vu Sơn Bang" cướp bóc không thành, lại bị cướp lại bảo bối giá trị trên trăm vạn lượng bạc. Tin tức này, như gió nhanh chóng truyền khắp các thành, các thế lực lớn ở Từ Dương quận!
Vu Sơn Bang kia, một lần cướp bóc có thể phái ra nhiều nhân mã như vậy, kì thật thực lực cường đại, có thể tưởng tượng.
Luận thực lực chân chính, so với Nghi Thành" Bạch Mã Bang" ở quê Đằng Thanh Sơn thì mạnh hơn một phần. Bất quá, lần này thật không gặp may!
Bảo bối lần này rất nhiều đồ tính giá thấp hơn so với giá trị thật sự. Đúng ra giá trị đại khái khoảng bảy tám mươi vạn lượng bạc. Bất quá lời đồn truyền bá, càng đồn lại càng xa sự thật!
Từ Dương quận phi thường loạn!
Vu Sơn Bang có thể trụ vững, còn có thể có thế lực khổng lồ như vậy, không thể nói Vu Sơn Bang yếu. Chỉ có thể nói Đằng Thanh Sơn quá mạnh. Thiên quân vạn mã. Đều căn bản không ngăn trở được Đằng Thanh Sơn, bắt thủ lĩnh, giống như dễ dàng lấy đồ trong túi!
Bởi vì Vu Sơn Bang thất bại!
Hơn nữa Hắc Giáp Quân dang tiếng không nhỏ. Vài đại bang phái cùng với một ít tông phái trong Từ Dương quận.Nào còn dám đến đánh cướp.
Đoàn xe chậm rãi tiến lên trên đường, bảy tám mươi tên kỵ binh hộ vệ cùng hơn hai mươi quân sĩ Hắc Giáp Quân. Hộ vệ hàng hóa đi tới, dọc đường đi không có cường đạo thổ phỉ dám can đảm đánh cướp.
"Đô thống đại nhân, nghe nói Từ Dương quận rất loạn! Đô thống đại nhân lần trước lập uy. Chúng ta hai ngày nay, một lần cướp bóc cũng chưa gặp gỡ a." Đỗ Hồng cười nói.
"Ha ha. Nếu lại đến. Thanh Sơn hắn lại vớ được một quả lớn a." Thanh Hổ ha ha cười nói.
Theo lần trước Đằng Thanh Sơn ra tay. Bộc lộ ra thực lực kinh người. Khiến địa vị Đằng Thanh Sơn trong đoàn nhân mã càng thêm cao.
Lần đó. Đằng Thanh Sơn đoạt được mười ba vạn lượng vàng bạc ngân phiếu! Cảnh ngọc phật, Kkình cung, chiến đao, kim tàm bối tâm tuy rằng càng trân quý. Nhưng tạm thời không thể đổi thành bạc.
Quân sĩ Hắc Giáp Quân đều hâm mộ vô cùng. Bất quá bọn họ cũng không nghĩ tới mình sẽ được chia phần.
Dù sao...
Đây là Đằng Thanh Sơn dựa vào thực lực cá nhân đoạt được. Trong Hắc Giáp Quân, nếu một đội ngũ Hắc Giáp Quân quét sạch một đám cường đạo, cho dù thủ lĩnh không xuất lực. Tìm được vàng bạc, đều là thủ lĩnh lấy phần lớn, huống chi trận chiến này quân sĩ Hắc Giáp Quân một người cũng không có xuất lực.
Nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn chia bạc cho mọi người.
Hai gã Bách phu trưởng. Mỗi người một vạn lượng bạc.
Hai mươi binh sĩ bao gồm cả đội trưởng, một người một ngàn lượng bạc.
Số bạc này, so với lương một năm của mọi người còn nhiều hơn, quân sĩ Hắc Giáp Quân được chia phần, đương nhiên càng thêm ủng hộ Đằng Thanh Sơn, cho nên bảy tám mươi tên đoàn xe hộ vệ thấy mà thèm, nhưng Đằng Thanh Sơn lại không buồn chia cho một lượng bạc.
Hắc Giáp Quân thật là một chỗ tốt!
"Đề cao cảm giác ưu việt của Hắc Giáp Quân! Như vậy, lòng trung thành sẽ càng lớn." Đằng Thanh Sơn rất hiểu được điểm này, liếc mắt nhìn xe ngựa kia. Giờ phút này Chu Sùng Thạch đã đứng ở trong xe ngựa bên cạnh là ba hài tử.
Nghĩ đến hài tử. Đằng Thanh Sơn không khỏi đau nhói trong lòng.
Ký ức kiếp trước vẫn còn hiện rõ trong hắn.
"Lang. Chờ chúng ta rời đi tổ chức, chúng ta nhất định phải sinh một đôi hài tử. Một trai một gái."
"Ân, hảo."
"Đến lúc đó chúng ta sẽ cho bọn chúng học hội họa, học dương cầm... sống cuộc sống của người bình thường! Không cho bọn nó học giết người, cuộc sống như vậy... Ta thực sự chán ghét."
"Ân, rất nhanh, chúng ta sẽ thoát ly khỏi tổ chức. Tiểu Miêu!"
"Tiểu Miêu!" Đằng Thanh Sơn còn nhớ rõ thê tử của kiếp trước, vẻ bề ngoài lãnh khốc giống như máy móc. Nhưng khi ở cùng một chỗ với mình thì lại là nữ nhân rất ôn nhu, cho tới bây giờ hắn duy nhất chỉ có yêu một người con gái, vốn theo kế hoạch của hắn, chờ hắn đột phá đến SS cấp, hắn có thể thoát ly khỏi tổ chức.
Cùng với Tiểu Miêu sinh con đẻ cái.
Đáng tiếc, Tiểu Miêu đã chết. Sau khi Tiểu Miêu chết. Hắn điên cuồng trả thù tổ chức Red, mới lĩnh ngộ" Ám nhiên nhất đao". Rồi sau đó toàn tâm nghiên cứu võ đạo. Rốt cục mới bước vào cảnh giới tông sư. Đáng tiếc! Tất cả đều chậm.
"Tiểu Miêu..." Đằng Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Khẽ lắc đầu, cố gắng đem tình yêu sâu đậm của kiếp trước ẩn thật sâu trong lòng, Đằng Thanh Sơn cố hết sức để chính mình quên đi tất cả, dù sao đây là chính cuộc sống mới của mình. Chỉ là thỉnh thoảng xúc động nhớ đến chuyện xưa.
"Kiếp này, ta có cha mẹ. Có muội muội. Có tộc nhân, ta đã rất thỏa mãn." Đằng Thanh Sơn tâm tình rất nhanh chóng bình phục. "Truy tìm đỉnh cao võ đạo! Trong truyền thuyết Vũ Hoàng có thể năm búa bổ phá vỡ một tòa núi cao. Tần Lĩnh Thiên Đế, một chưởng có thể làm trăm trượng nước sông ngừng chảy, lúc này khoảng cách của ta so với bọn họ.Còn kém quá xa quá xa. Con đường võ đạo, dài mà ghập ghềnh, đáng giá cho ta cả đời theo đuổi!"
Đằng Thanh Sơn một ý chí. Kiên định như bàn thạch!
"Lộc cộc lộc cộc"
Tiếng bánh xe ngựa quay . Bên trong xe ngựa chỉ có Chu Sùng Thạch cùng với hai thê tử. Về phần hài tử thì cùng với người hầu ở một chiếc xe ngựa phía sau.
"Lão gia!" Một nữ nhân áo xanh bất an nói. "Chúng ta Từ Dương quận đi đã suốt bốn ngày. Phỏng chừng còn có hai ba ngày nữa mới có thể tới nơi. Tới Sở Quận rồi, chúng ta sẽ an toàn.Nhưng... các huynh đệ của lão gia sẽ không có hành động nào sao?"
"Đại tỷ nói đúng, ta cũng có chút sợ hãi trong lòng." Mặt khác một nữ nhân áo đen nói.
Chu Sùng Thạch dựa vào thành xe. Ăn hoa quả, cười nói: "Ha ha, hai nữ nhân các ngươi. Đừng lo lắng, chúng ta mới từ hải ngoại trở về. Trực tiếp từ Đông hải tiến vào Giang Ninh quận thành. Vẻn vẹn mới dừng lại vài ngày? Giờ lại lập tức chạy tới Sở Quận! Huynh đệ ta, cũng giống như ta đều một mình tự phát triển. Thu thập tin tức không nhanh như vậy đâu... Sợ rằng... cho đến bây giờ. Huynh đệ ta, nhiều nhất thì cũng chỉ hai ba người biết là ta trở về!"
Giang Ninh quận thành là một thành trì nằm bên cạnh biển Đây cũng là nguyên nhân Chu Sùng Thạch vì sao lại dừng lại tại Giang Ninh quận thành.
"Lão gia, một khi bọn họ biết thì sẽ như thế nào?" Nữ nhân áo xanh không yên tâm nói.
"Ngươi không phải đoán được sao?" Chu Sùng Thạch nói. "Ta và đám hài tử bọn họ sẽ không dám giết. Dù sao, là con cháu Chu gia! Cha ta hận nhất, chính là huynh đệ ruột thịt tương tàn. Một khi bọn họ làm như vậy, lấy mạng lưới tin tức của cha ta. Khẳng định biết được rõ ràng minh bạch. Đến lúc đó. Cha không có khả năng để kẻ giết huynh đệ trở thành gia chủ! Thậm chí còn tịch thu gia sản, đuổi khỏi Chu gia!"
Hai phụ nhân trong lòng buông lỏng.
Đích xác, vị Tài Thần, cha chồng của các nàng có sức uy hiếp rất lớn.
"Bọn họ không dám giết ta cùng với hài tử, nhưng hủy diệt hoặc là cướp đoạt hàng hóa của ta. Thì vẫn dám." Chu Sùng Thạch nhướng mày, "Nếu hàng hóa bị cướp đoạt đi, đợi mười năm hết hạn. Ta trở thành gia chủ phỏng chừng chỉ có hai thành mà thôi."
Hai thê tử hắn cũng hiểu được tầm quan trọng của hàng hóa này.
Trượng phu các nàng, tại hải ngoại mấy năm, chính là vì hàng hóa này.
"Có hàng hóa này, khi hết hạn mười năm, ta đoạt được gia chủ vị. Ít nhất có chín thành nắm chắc!" Chu Sùng Thạch tự tin cười.
Dương Châu mười ba quận. Phía nam rất giàu có. Phương Bắc lại nghèo. Bất quá cho dù là nghèo, "Sở Quận" trên đất Cửu Châu, được xem như tương đối giàu có.
Quan đạo phía bắc. Người ở rất thưa thớt, khó tìm được một khách điếm.Trên quan đạo. Vùng hoang dã khách điếm quá ít. Bởi vì một cái khách điếm trơ trọi nơi hoang vắng rất dễ bị cường đạo thổ phỉ đánh cướp. Phàm có thể mở khách điếm ở vùng hoang dã, phải có bối cảnh, có thực lực!
Tham Thạch khách điếm
Trên quan đạo phía bắc Từ Dương quận chỉ có duy nhất một cái khách điếm. Nam bắc, sáu mươi dặm xung quang cũng không tìm được một cái khách điếm nào khác.
Trong gian phòng ở hậu viện Tham Thạch khách điếm.
"Mạnh lão!"
Một hán tử mặc áo ngắn màu vàng đất đi vào phòng liền nói: " Đoàn nhân mã của Chu cửu gia lúc này chỉ còn cách chúng ta khoảng năm mươi dặm đường! Nhưng mà lúc này đã là buổi chiều, trời tối đen. Bọn họ phỏng chừng đều đi không đến khách điếm này a. Nói không chừng, bọn họ dừng lại nghỉ ở vùng hoang vu cả đêm, đến lúc kế hoạch của lão gia không phải là bỏ sao?"
Trong phòng. Một gã trung niên lông mi cực thô, hắn đang lau một thanh trường đao hẹp, dài, hơi cong. Trường đao thân đỏ như máu.
"Hừ. Lo lắng cái gì." Trung niên hừ một tiếng: "Tham thạch khách điếm. Trên bản đồ khẳng định có. Cửu thiếu gia chính là ở hải ngoại vài năm, nhưng dù sao cũng là thiếu gia nhà giàu, vượt qua hơn mười dặm đường trong trời tối, đến nơi này của chúng ta cũng rất bình thường. Cho dù Cửu thiếu gia không đi tới, chúng ta cũng có thể đuổi tới mà động thủ!"
Hán tử áo ngắn lập tức cười nịnh bợ nói: "Có Mạnh lão ra tay, khẳng định mã đáo thành công. Nhưng mà Mạnh lão, Từ Dương quận có tin, Chu cửu gia hắn mời nhân thủ Hắc Giáp Quân trong đó có một vị Đô thống, là một lợi hại cao thủ!"
"Tốt lắm, ngươi có thể đi ra ngoài." Trung niên kia lạnh lùng nói, từ đầu tới đuôi, người trung niên này đều là nhìn chằm chằm trường đao trong tay, căn bản không thèm liếc mắt nhìn hán tử áo ngắn.
"Rõ." hán tử áo ngắn lập tức thối lui.
Thái độ của đối phương như vậy, hán tử áo ngắn trong lòng không có một tia phẫn nộ, bởi vì đây là Mạnh lão... lão gia, chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng của "Chu gia thập tam thiếu gia".
Đừng nghĩ bộ dáng đối phương như người tuổi trung niên. Nhưng thực tế tuổi đã hơn tám mươi tuổi.
Chính là bởi vì nội kình hùng hậu. Giỏi về dưỡng sinh, mới có thể giữ được dung mạo như thế.
"Có Mạnh lão ra tay. Hàng hóa khẳng định có thể cướp đi, nếu những người đó tới khách điếm. Hừ. Mạnh lão cũng không cần ra tay." Hán tử áo ngắn đi ra khỏi phòng, rất tự tin, Tham Thạch khách điếm này, bọn họ vừa mới mua hai ngày trước, chủ yếu là chờ đám người Chu Sùng Thạch.
Mạnh lão. Vốn tên là "Mạnh Điền".
Nếu Địa Bảng sắp tới mở ra sẽ biết được Mạnh Điền chính là cường giả xếp thứ sáu mươi mốt trên Địa Bảng! Đừng vì xếp thứ "sáu mươi mốt" mà xem thường.
Nếu biết thì ngay cả Hắc Giáp Quân tứ đại thống lĩnh cũng chưa đủ tư cách liệt danh trên Địa Bảng. Ngày nay trong thiên hạ, hậu thiên đỉnh phong cao thủ rất nhiều. Nhưng có thể danh liệt trên Địa Bảng, người nào mà không có tuyệt chiêu làm cho người ta sợ hãi? Cho dù là cao thủ mới tiến vào tiên thiên cảnh giới, đối mặt với những cao thủ trên Địa Bảng, vẫn phải cảnh giác.
Tuy rằng nội kình không bằng tiên thiên, nhưng cao thủ Địa Bảng, đều có những chiêu thức tối hậu.
Có thể làm một gã cao thủ trên Địa Bảng cống hiến sức lực. Vị thập tam thiếu gia của Chu gia kia, cũng thật là có thủ đoạn.
--------------------------------