Chương 94
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 7443 chữ
- 2020-05-09 06:55:36
Số từ: 7438
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Lúc này trong Phong Lưu lầu, ở sâu bên trong hậu viên, trong lầu các của Lục Y, cô nương nổi danh nhất tại đây nghe văng vẳng có tiếng đàn.
Tiếng đàn uyển chuyển dịu dàng, khi thì nhẹ nhàng thanh thoát, khi thì từ tốn nhu hòa, tiếng đàn như đang thấm vào lòng người. Có thể tấu lên một khúc như vậy, cầm nghệ của người gảy đàn đã tới một ý cảnh cao siêu rồi.
Lục Y, không thể nói là nàng xinh đẹp, tạm có thể coi là thanh tú, nhưng tiếng đàn của nàng đã giúp nàng ngồi được vào vị trí cao nhất của Phong Lưu Lầu này.
Trên lầu. Ngoại trừ Lục Y đang gảy đàn, còn có một bạch y thanh niên tuấn tú. Bạch y thanh niên này đang nhắm mắt lại, cẩn thận thưởng thức tiếng đàn.
Bỗng nhiên.
Trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân.
"Lục y, ngươi tạm thời lui ra sau đi." thanh niên tuấn tú nhẹ giọng phân phó.
"Vâng." Lục Y vô cùng nhu thuận lui ra.
Bạch y thanh niên có chút dự cảm không hay. Khi mà hắn nghe Lục Y đàn, không một ai được phép tới làm phiền, trừ phi phát sinh đại sự. mà trong giai đoạn hiện nay thì có đại sự gì chứ? "Chuyện làm ăn của ta tại Lan Trạch hồ? Hay là cướp hàng hóa của Cửu ca?" Thanh niên tuấn tú suy nghĩ một chút rồi đứng lên.
"Lão gia." Một lão nhân đi vào, cúi người.
"Gì?" Bạch y thanh niên liếc qua.
"Mạnh lão đã chết. Là bị Đô thống Hắc Giáp Quân Đằng Thanh Sơn giết chết. Mà một trăm sát thủ chỉ còn mười ba tên còn sống." Lão nhân cất lời.
Gã thanh niên tuấn tú sắc mặt hơi đổi. Lập tức lạnh nhạt phân phó nói: "Tốt lắm. Ngươi cứ lui ra trước đi."
"Vâng." Lão nhân cúi người thối lui.
Trên lầu chỉ còn lại duy nhất thanh niên trầm ngâm suy nghĩ Hắn vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái,nhưng ánh mắt nhìn xa xăm không rõ mục tiêu, rõ ràng là đang nghĩ đến sự tình vừa xảy ra.
"Cửu ca à Cửu ca. Vận khí của ngươi quả thật là hiếm có, lại có thể có được Đằng Thanh Sơn cao thủ như vậy bảo hộ. Quy Nguyên tông có một cao thủ thiên tài như vậy, lại còn có Gia Cát thúc thúc dạy dỗ. Quy Nguyên tông tương lai về sau phỏng chừng càng lúc càng mạnh! Mạnh lão hắn... chết đi cũng có chút đáng tiếc. Bất quá đao pháp của hắn ta đã học hết toàn bộ. Đã chết thì cũng chết rồi." Thanh niên tuấn tú bỗng nhiên mở miệng nói. "Lục Y, gảy cho ta nghe một bản."
Rất nhanh chóng Lục Y bước dọc theo thang lầu đi lên.
"Công tử, người muốn nghe bài gì?" Lục y mở miệng nói.
"Thập diện mai phục!" Thanh niên tuấn tú cười nhẹ nói.
Lục Y đáy lòng run lên. Nhưng vẫn sửa soạn gảy đàn.
Bạch y thanh niên nhếch mép cười: "Cửu ca à Cửu ca, ngươi lòng dạ thâm sâu. Cha cho chúng ta mười năm thời gian, ngươi quá nửa thời gian đều ở ngoài hải ngoại. Đích thật là có nghị lực lớn! Ngươi có biết "Ma đao không chém lầm tài công", nhưng cũng phải nhớ rõ đạo lý "Cây cao chịu gió lớn" chứ. Ngưởi ở ngoài hải ngoại chịu khổ vài năm. Cứ tưởng rằng đại ca bọn họ đã quên ngươi rồi hay sao chứ? Có nhiều huynh đệ vẫn ngầm liên thủ chống lại ngươi. Không biết là ngươi còn có thể cười đến phút cuối cùng không?"
Đằng Thanh Sơn giết chết Mạnh Điền. Đối với thanh niên tuấn tú mà nói. Căn bản không tính là một vấn đề. Bởi vì hắn là một thương nhân!
Một Hậu thiên cao thủ. Cho dù có thể bài danh Địa Bảng, rốt cuộc cũng vẫn chỉ là Hậu thiên cao thủ. Song quyền nan địch tứ thủ. Một khi gặp phải cảnh vây công hàng trăm hàng ngàn người trùng trùng vây xung quanh, thân mình tên thủng lỗ chỗ thì cũng vô kế khả thi thôi.
Về phần thương nhân còn luyện võ. Đối với bọn họ mà nói, chính là tự bảo vệ mình mà thôi.
Chu Đồng từng nói qua. Không thể đem tất cả trứng đặt ở một ổ. Có mời hộ vệ, cũng không có thể đem an toàn cưa bản thân hoàn toàn Ký thác vào cao thủ hộ vệ. Chính mình cũng cần phải có năng lực tự bảo vệ mình.
Chi nha! Chi nha!
Xe vận tải vẫn lăn bánh đều, từng dặm từng dặm tiến lên trên quan đạo. Quân sĩ Hắc Giáp Quân trên trán ai cũng mồ hôi chảy thành dòng.
Trời cao à!
Thời gian này đang là mùa hè, lại còn vào tháng sáu, còn là buổi chiều nữa chứ, nóng muốn chết luôn.
Mà quân sĩ Hắc Giáp Quân hiên tại không ai còn muốn mặc trọng giáp dày cộp này nữa, bên trong thật giống như hỏa lò. Mà đây lại là trọng giáp màu đen nữa chứ, chui vào trong đó đơn giản là giết người. Nhưng Hắc Giáp quân kỷ luật nghiêm minh, cũng không đem áo giáp cởi bỏ ra. May mắn quân sĩ Hắc Giáp Quân thể chất đều vô cùng tốt, còn có nội kình, mới có thể chống đỡ được.
Người bình thường làm sao dám mặc cái bộ trọng giáp tra tấn đó vào cái thời điểm như thế này,việc đó không khác gì tự sát a, nhiệt độ này có thể nướng chín người ta được.
"Nóng không thể chịu nổi!" Thanh Hổ lau ót. Mồ hôi chảy ròng ròng. "Thanh Sơn, ngươi như thế nào ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có vậy?"
"Thanh Hổ, ngươi cũng muốn so sánh với đô thống à?" Đỗ Hồng đi bên cạnh cười nói.
Đằng Thanh Sơn đích xác không sợ nóng. Bất kể mùa đông hay mùa hè, hắn chưa từng bị ảnh hưởng. Ngay cả Bích Hàn Đàm kia nhiệt độ thấp đáng sợ như vậy. Đằng Thanh Sơn vẫn còn có thể chịu được. Cũng giông như vậy, nhiệt độ cao như vậy mà Đằng Thanh Sơn mặc huyền thiết nội giáp, lại thêm trang phục màu đen truyền thống của Hắc Giáp quân vậy mà một giọt mồ hôi cũng không ra.
Thân thể rèn luyện trình độ thể chất của hắn bây giờ, có ném hắn lên lò lửa nướng cũng không có chuyên gì xảy ra. Cực lạnh. Đằng Thanh Sơn có thể chịu đựng từ âm vài chục đến hơn trăm độ.
Cực nóng. Đằng Thanh Sơn đồng dạng cũng có thể chịu được vài trăm độ.
Trừ phi ngọn lửa nhiệt độ cực cao, Đằng Thanh Sơn mới có thể chịu không nổi.
"Chu huynh, nóng như vậy huynh vào thùng xe nghỉ tạm một chút đi?" Đằng Thanh Sơn cười nói.
Chu Sùng Thạch cười lắc đầu: "Nóng thế này đã là cái gì? Tại Hải ngoại có một số hòn đảo nhỏ còn nóng hơn thế này nhiều, mà ta còn có thể ở được, không sao đâu huynh đừng lo. Mấy ngày hôm nay thật vất vả cho mấy huynh đệ, tối nay là chúng ta đã ra khỏi địa giới Từ Dương quận, sang đến Sở quận rồi. Tối ngày mai là có thể đến nơi."
Sau khi rời khỏi Tam Thạnh khách điếm, đoàn xe không còn gặp bất kì trở ngại nào nữa. Thuận buồm xuôi gió đi thẳng một mạch.
"Đến lúc đó. Thanh Sơn huynh đệ có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi. Lần này, thật là làm phiền các huynh đệ a." Chu Sùng Thạch trong lòng tràn đầy cảm kích.
"Ha ha... Nếu muốn tạ ơn, chờ tới nơi rồi hãy nói. Các huynh đệ mệt mỏi nhiều rồi, nghỉ ngơi thoải mái vài đêm đi,hiện tại muốn ngủ cũng không dám ngủ nữa." Đằng Thanh Sơn cười nói. Hiện tại mọi người tâm tình đều rất thoải mái. Khoảng cách tới nơi đã rất gần.
Thời gian chậm chậm trôi, mặt trời dần dần ngả về tây, sắc trời chầm chậm tối lại. Đằng Thanh Sơn cùng mọi người đã tới được biên giới của Từ Dương quận.
Đi thêm vài dặm nữa, cuối cùng mọi người cung ra khỏi Từ Dương quận, tiến vào Sở quận.
Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên nhướng mày, nhìn về phía một cái thôn trang cách đó không xa. Bởi vì nơi đó truyền đến từng đợt tiếng khóc lóc. Hơn nữa, người khóc còn rất nhiều.
Rất nhanh. Chu Sùng Thạch cũng nghe thấy.
"Phía trước có chuyện gì vậy?" Chu Sùng Thạch kinh ngạc hỏi.
"Người khóc rất nhiều, ngay cả trong nhà có người chết cũng không có nhiều người khóc lóc như vậy." Đằng Thanh Sơn cũng có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc. Bất quá tuy rằng nghi hoặc thì nghi hoặc, mọi người vẫn đi không có gì ảnh hưởng tới. đi tới không được nửa canh giờ. Đằng Thanh Sơn và mọi người đi tới một cái khách sạn ở vùng biên cảnh.
Vân Lai khách sạn! Bốn chứ to lớn rõ ràng sắc nét thêu trên lá cờ hiệu trước cưa khách điếm.
"Các vị khách quan. Xin mời!" Ngay lập tức chạy đến hai gã tiểu nhị nghênh đón. Ngay cả chưởng quầy cũng chạy ra, rất nhiệt tình
Quy củ lâu năm.
Hộ vệ đi đến hậu viện ăn cơm đồng thời coi sóc hàng hóa
Quân sĩ Hắc Giáp Quân dùng cơm trong đại sảnh lầu một. Hôm nay còn sớm. Mọi người cũng không gấp. Có thể từ từ thưởng thức.
"Tiểu nhị. Ta hỏi ngươi chuyện này?" Đằng Thanh Sơn cười hỏi.
"Dạ! xin đại nhân cứ hỏi." Tiểu nhị sớm đã bị trang phục Hắc Giáp Quân hù dọa, tự nhiên rất nghe lời.
"Chúng ta vừa rồi đi trên đường, có thấy qua một sơn trang, không biêt trong đó xảy ra chuyên đại sự gì vậy, khóc lóc rất thê thảm?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi. Nhất thời chung quanh quân sĩ Hắc Giáp Quân cũng nhìn tiểu nhị, muốn biết đáp án.
Điếm tiểu nhị vừa nghe, bất đắc dĩ cười nói: "Khách quan, ngài nói đó chính là Kim Gia trang, một tháng trước đây, cứ mỗi ngày gia trang này lại bị mất tích một người, không có bất cứ manh mối gì, sống không thấy người, chết không thấy xác, quỷ dị vô cùng."
"Có chuyện như vậy à?" Đằng Thanh Sơn bọn họ đều cẩn thận lắng nghe.
"Đại khái khoảng nửa tháng, mỗi ngày một người! Có người đoán là sói trên Hỏa Diệm sơn xuống ăn thịt người, nhưng vậy còn khá, sói tha người thì phải có vết máu chứ. Mà người chết tít ra cũng phải có tiếng la chứ. Đằng này không ai thấy, cũng không ai nghe được chút gì. Người bỗng dưng cứ thế biến mất. Mọi người trong Kim gia trang đương nhiên là sợ hãi rồi, mà chết người chính là, cách đây nửa tháng, mỗi ngày mất tích thêm một người nữa, tổng cộng là hai người một ngày."
Đằng Thanh Sơn nghe cả kinh.
Người biến mất không một chút tung tích, điều này không hợp với lẽ thường, có bí ẩn gì ở đây?.
"Cứ như vậy, không ai biết nguyên nhân, người sống cứ thế biến mất không có tung tích. Mà đêm qua, Kim gia trang bị mất tích ba người!" Điếm tiểu nhị thở dài nói." Ba người a. Cứ như vậy biến mất! Một thời gian nữa, có khi Kim gia trang cũng chẳng còn?"
Đằng Thanh Sơn bọn họ nghe xong ai cũng đều thấy kinh hãi.
Người tự nhiên biến mất?
Tháng trước mỗi ngày một người, sau đến nửa tháng sau mỗi ngày hai người, vừa tối hôm qua số lượng lại tăng thêm một người nữa!
"Nghe nói Kim gia trang tộc nhân còn đang thương lượng, có vẻ như muốn chuyển đi nơi khác." Điếm tiểu nhị lắc đầu nói. "Tuy rằng gia trang đã ở cái mảnh đất này mấy trăm năm, mộ phần tổ tiên cũng ở đây cả, cũng không có ai muốn rời đi. Nhưng cuộc sống như vậy làm cho con người ta sợ hãi, có vẻ mấy ngày tới Kim gia trang sẽ đi khỏi nơi này."
Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, một cái đại thôn trang. Phải rời khỏi nơi mình sinh sống là gian nan cỡ nào
Bởi vì, một khi di chuyển, tộc nhân ăn uống ra sao, sinh hoạt thế nào, nơi nào có ruộng tốt, quả thật rất khó.
Nếu trong tay có tiền bạc, vậy thì còn đỡ, nhưng tộc nhân rời đất vườn ra vậy sinh sống bằng gì. Quá trình di chuyển là một quá trình đại bi thảm.
"Thực lòng mà nói, chúng tiểu nhân cũng có chút sợ hãi chứ, nhưng mà khách điếm chưa mất một người nào, nên cũng có phần yên tâm, nếu một ngày kia chúng tiểu nhân cũng giống như bọn họ, có lẽ cũng phải rời nơi này mà đi thôi." Tiểu nhị lắc lắc đầu, rời đi.
Đằng Thanh Sơn cùng mọi người nghị luận một lúc, cũng chỉ có thể thở dài.
Không cần biết là cao thủ giết người, hay là lang sói ăn thịt người, đều không có khả năng không một tiếng động, thậm chí một vết máu cũng không có, thật là kì bí.
Đoàn xe còn phải tiếp tục đi, Đằng Thanh Sơn cùng mọi người cũng chỉ có thể cảm thán một phen thôi. Sáng hôm sau, mọi người lại tiếp tục lên đường. Trên địa giới Sở quận, mọi người thật sự có thể lơi lỏng rất nhiều. Tới chạng vang tối,mọi người tới đại môn sơn trại của Hồng Thạch bang,đệ nhất môn phái tại Hòe thành.
Tầng tầng lớp lớp mã tặc theo sau ba vị đương gia đi tới.
"Chu huynh. Mục đích của chúng ta chính là chỗ này?" Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc. Chu Sùng Thạch cũng cười cười thần bí.
"Đại ca!" Vị Đại đương gia kia vừa nhìn thấy Chu Sùng Thạch. Ánh mắt đỏ lên. "Mấy năm không gặp, đại ca đã đen đi nhiều!" Hai vị đương gia còn lại đều cúi người: "Lão gia!"
Đằng Thanh Sơn thấy thế, lập tức hiểu được.
Bang phái này cũng là nhân mã của Chu Sùng Thạch. Nguyên lai Chu Sùng Thạch một mình xông xáo ở hải ngoại, đồng thời ngầm bố trí tâm phúc kiến lập xây dựng lên bang phái mã tặc này. Chu Sùng Thạch cùng với vị kia Đại đương gia ôm nhau một cái. Kích động phi thường.
"Thanh Sơn. Đây là anh em kết nghĩa của ta Lưu Hổ! Nhị đệ. Vị này chính là Quy Nguyên tông Đô thống Hắc Giáp Quân Đằng Thanh Sơn! Là cao thủ danh bài Địa Bảng. vừa rồi, nếu không phải có Thanh Sơn Huynh đệ đây thì công sức bao năm nay ở hải ngoại của đại ca đã đổ sông đổ biển hết cả." Chu Sùng Thạch giới thiệu.
Lưu Hổ biêt rõ chuyến hàng này đối với đại ca minh quan trọng như thế nào. Đây không chỉ thể hiện công lao cực khổ của Chu Sùng Thạch mấy năm ở hải ngoại mà còn đại biểu vị trí gia chủ trong tương lai có nắm được vào tay hay không.
"Thanh Sơn huynh đệ!" vị Đại đương gia Lưu Hổ chắp tay nói "Huynh bảo hộ hàng hóa của đại ca ta, đại ân này cả đời Lưu hổ sẽ không quên, sau này có bất cứ việc gì, chỉ cần huynh phân phó, Lưu Hổ ta tuyệt đối sẽ nghe theo."
--------------------------------
CHƯƠNG 48: Hai đại mật điển
Tại Hồng Thạch Bang, bọn người Đằng Thanh Sơn được tiếp đãi rất nồng nhiệt.
Vào buổi tối, mọi người thoải mái ăn một bữa, Sùng Thạch đã đến được nơi cần đến hiển nhiên là cực kì vui vẻ, uống đến say túy lúy mới tách ra khỏi bọn người Đằng Thanh Sơn.
"Thanh Sơn huynh đệ, đệ nán ở lại đây với ta vài ngày!" Chu Sùng Thạch cả người đầy mùi rượu, đi trên đường có chút lắc lư, ôm bả vai Đằng Thanh Sơn nhiệt tình nói. "Ta cũng biết Hắc Giáp Quân bình thường không có việc gì, đệ cũng đừng sốt ruột, coi như trên đường bị chậm trễ vài ngày! À, đúng rồi, mỗi chỗ huynh đệ của đệ có một cô nương trẻ trung xinh đẹp, ở chỗ đệ ta đặc biệt an bài hai cô nương song sinh, buổi tối hôm nay phải nhiệt tình vui vẻ, ha ha ha..."
Chu Sùng Thạch nói xong liền cười sau đó thuộc hạ đến đỡ hắn lắc lư rời đi.
"Nữ nhân?"
Đằng Thanh Sơn lắc đầu hướng chỗ ở của mình đi tới.
Binh Lýnh Hắc Giáp Quân có hưởng thụ những cô gái kia hay không thì hắn không rõ ràng lắm. Nhưng không thể nghi ngờ khi màn đêm buông xuống Đằng Thanh Sơn lại luyện Hình ý Tam Thể Thức, không những thế hắn còn khoanh chân ngồi ở đình viện một đêm, không đụng chạm đến hai cô gái kia lấy một lần.
Một gian nhà trong gian nhà chính, Chu Sùng Thạch ngồi trên chủ vị cảm giác men say đã tán đi không ít.
"Lão gia!"
Tại trung ương gian nhà chính, hai gã hán tử cao lớn khom người chào.
Trên mặt Chu Sùng Thạch hiện ra vẻ tươi cười "Vất vả cho hai người các ngươi. Dọc theo đường đi hàng hóa không bị tổn thất chứ?"
"May mắn không làm nhục mệnh" trong đó một người âm thanh hữu lực vang lên "Bọn thuộc hạ tụ tập cùng một chỗ với những thương nhân khác, hình thành một đại thương đôi, hộ vệ gần ngàn người, dọc theo đường đi mặc dù có chút vất vả, tuy nhiên hàng hóa của chúng ta cũng không bị mất, bốn thùng hàng hóa đều đến địa điểm an toàn"
Thương nhân đi xa bình thường cùng tụ tập với rất nhiều thương nhân khác một chỗ, nhiều thương nhân như vậy hình thành một đoàn thể, mọi người có thể mời rất nhiều hộ vệ như vậy sẽ an toàn hơn.
"Uhm" Chu Sùng Thạch gật gật đầu "Tốt lắm, cũng không còn sớm nữa, hai người các ngươi lui về nghỉ ngơi trước đi"
"Dạ, lão gia" Hai người khom người lui ra.
Chu Sùng Thạch nâng chén trà bên cạnh lên, nhấp hai ngụm trong mắt thần quang nội liễm xen lẫn một chút men say. "Cha nói rất đúng, không thể đem trứng đặt chung trong một cái rổ, nếu lần này không có Thanh Sơn huynh đệ, hàng hóa của ta sợ rằng không thể bảo toàn. Thực lực của ta còn chưa đủ để đối phó với tên Mạnh Điền kia, nếu số lượng hàng hóa này bị cướp đoạt, chỉ còn lại hàng hóa của huynh đệ Phạm Thị"
Vất vả mấy năm tại Hải Ngoại tích lũy số hàng hóa đó, Chu Sùng Thạch chia làm hai nhóm, trong đó huynh đệ Phạm Thị đóng giả làm thương nhân ngao du bốn phương mang theo bốn rương hàng hóa chạy tới Sở Quận.
Cho dù mười xe hàng hóa này bị cướp đoạt hắn vẫn còn bốn rương hàng hóa. Chu Sùng Thạch nghĩ cho dù chỉ có bốn rương hàng hóa hắn vẫn có hai thành nắm chắc trở thành gia chủ.
"Thanh Sơn huynh đệ còn rất trẻ, ta tự hỏi ta cũng chăm chỉ cùng duyên kì ngộ, tuổi trẻ mạnh so với ta không nhiều lắm nhưng Thanh Sơn huynh đệ..." Chu Sùng Thạch tại Hải ngoài cực khổ mấy năm, cũng từng trải qua sinh tử, cũng có kì ngộ. Hắn đến bây giờ vẫn chưa từng buông lỏng tôi luyện võ đạo.
Cứ tưởng rằng thực lực của mình cũng đủ mạnh, ai có thể nghĩ Đằng Thanh Sơn có thể giết chết Mạnh Điền.
Chu Sùng Thạch tuy rất tự tin nhưng cũng không cho rằng mình có thể đánh lại Mạnh Điền.
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!" Chu Sùng Thạch cảm thán nói "Cha nói rất đúng " Bất kể khi nào, chỉ cần không để ý sẽ tới gần thất bại" Mới từ Hải ngoại trở về trong lòng đang hào hùng, bị thực lực của Đằng Thanh Sơn đả kích thật mạnh. Chu Sùng Thạch lại càng thấm thía những lời nói bình thường của phụ thân bao gồm rất nhiều hàm nghĩa.
Đêm!
Một con bồ câu đưa tin rơi xuống Quy Nguyên tông trong Giang Ninh Quận thành.
Bồ câu đưa tin trên toàn cửu châu rất phổ biến, đương nhiên một vài tông phái hoặc một vài đại phú thương, đại gia tộc mới có tư cách huấn luyện bồ câu đưa tin, hơn nữa là các nơi tình báo.
Đường quanh co, ví dụ như bọn Đằng Thanh Sơn chạy từ Giang Ninh quận thành chạy tới Sở Quận gần hai ngàn dặm đường, trên thực tế hai ngàn dặm là đi đường vòng vèo mà khoảng cách thẳng tắp (đường chim bay) lại ngắn hơn rất nhiều.
Những con chim bồ câu đưa tin này khi bay căn bản không cần gắn ống sáo dưới chân vì có Trường Giang, Hoàng Hà và núi non ngăn trở. Hơn nữa trên toàn cửu châu đại địa, bồ câu đưa tin được thiên địa linh khí dưỡng dục nên chúng phi hành cực nhanh, một vài bồ câu đưa tin tuyệt đỉnh có thể một ngày bay xuyên qua một châu. Mà ví dụ như Hắc Yểm Mã trong tam đại Long Mã có thể một ngày đi năm ngàn dặm, chính là bởi vì đường đi quanh co nên muốn xuyên qua toàn bộ Dương Châu cũng cần phải mất một ngày.
Quy Nguyên tông...
Ngoài cửa phòng của Gia Cát Nguyên Hồng có một trung niên mặc áo bào tro đang vội vàng chạy đến. Giờ phút này trong phòng không có một chút ánh sáng, tất cả chỉ toàn màu đen, nhưng áo bào tro nam tử lại biết, trong một tháng đại bộ phận ban đêm tông chủ đều ở lại trong thư phòng, trước kia tông chủ chuyên chúc ở luyện võ trường giờ cũng ít đi.
"Cốc, cốc, cốc"
"Vào đi!"
Cót két một tiếng, cửa phòng liền được đầy ra, Gia Cát Nguyên Hồng giờ đã đứng dậy châm ngọn nến.
"Tông chủ, Dương Quận bên kia có mật tín khẩn cấp" Áo bào tro nam tử liền đưa bức thư mật đã được cuộn tròn. Gia Cát Nguyên Hồng nhướng mày một cái, có thể gọi là thư tín khẩn cấp cũng không bình thường. Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày tiếp nhận, mở tờ giấy ra. Đọc xong lão liền nở nụ cười "Ha ha... thật sự là kinh hỉ (chuyện vui mừng kinh ngạc), Thanh Dương sư đệ nhìn xem.
"Kinh hỉ?" Áo bào tro trung niên rùng mình, có chút nghi hoặc liền nhận lấy.
"Quân sĩ Hắc Giáp Quân của chúng ta chết đi hai người, trọng thương một người, Đằng Thanh Sơn giết chết Mạnh Điền" Áo bào tro nam tử khiếp sợ nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng
"Tông chủ, điều này sao có thể?"
"Thanh Dương sư đệ, tin tức này chính là nói Thanh Sơn đánh trọng thương Mạnh Điền, sau đó một đường đuổi giết cuối cùng mang theo Huyết Nguyệt đao trở về, vì thế có giết Mạnh Điền hay không thì không ai chứng kiến" Gia Cát Nguyên Hồng đạm cười nói "Không ai chứng kiến có nghĩa việc này nói không rõ"
Áo bào tro nam tử liền vội vàng nói "Nhưng tên Mạnh Điền kia là Địa Bảng cao thủ đó, hắn như thế nào bị Thanh Sơn đánh bạ? Lại còn bị đoạt binh khí, binh khí bị đoạt thì mười phần đã bị giết chết"
Bất luận Mạnh Điền có chết thật hay không, nhưng binh khí bị đoạt đây là sự thật.
Đối với một người siêu cấp cao thủ thì binh khí bị đoạt chính là hoàn toàn thất bại.
"Từ Dương Quận bên kia cũng đang đồn đãi ầm lên Đằng Thanh Sơn đánh trọng thương Mạnh Điền, khiến Mạnh Điền phải chặt một cánh tay, một đường đuổi giết, cũng không có ai nói giết chết Mạnh Điền" Gia Cát Nguyên Hồng nói.
"Uhm" Áo bào tro nam tử gật đầu
Kì thật tin tức này chính do hai mươi mấy hán tử truyền ra lúc Đằng Thanh Sơn đánh trọng thương Mạnh Điền. Thạch Khách điếm trải qua một hồi chém giết khiến hai mươi mấy người kia rất nhanh rời đi và đương nhiên là tứ phương luận đàm.
Tin này truyền rất nhanh và đương nhiên cũng lọt vào tai tình báo của Quy Nguyên tông.
"Ha ha, Thanh Sơn hắn nhất định có thể danh liệt Tiềm Long bảng" Gia Cát Nguyên Hồng sảng khoái cười nói "Về phần có thể lọt vào Địa Bảng hay không còn khó nói. Bởi vì muốn liệt danh Địa Bảng, Vạn Tường Môn xét duyệt vô cùng hà khắc, Đằng Thanh Sơn có đoạt được binh khí của đối phương hay không cũng khó nói vì không có ai làm chứng, chứng kiến"
Trung niên kia gật đầu.
Danh liệt Địa Bảng đích xác rất khó, nhìn những cao thủ trong Địa Bảng, có ai là không có một loạt chiến tích rung động lòng người?
Phương pháp nhanh nhất danh liệt Địa Bảng đó chính là giết chết đối phương, đương nhiên việc này phải có người chứng kiến, nếu không ai biết có phải ngươi giết hay không? Thứ hai, đánh cho đối phương chính thức nhận thua và đương nhiên cũng có người chứng kiến.
Gia Cát Nguyên Hồng cười nói "Mặc kệ như thế nào Quy Nguyên tông ta cuối cùng cũng có một hậu bối đệ tử có thể danh liệt Tiềm Long bảng, sẽ không còn ai nói đệ tử Quy Nguyên tông ta hậu bối vô năng nữa"
Thế hệ trẻ của Quy Nguyên tông cao thủ không ít. Tang Phong và Quan Lục là hai thống lĩnh trẻ tuổi và đám người Gia Cát Vân. Nhưng chính là từ trước đến nay ngoại giới vẫn cho rằng hậu bối đệ tử của Quy Nguyên tông không được. Người ngoài không biết tông phái của ngươi có bao nhiêu thiên tài, họ chỉ nhìn vào Tiềm Long Bảng
"Tông chủ" Áo bào tro trung niên có chút không yên, cũng kích động nói "Đằng Thanh Sơn lúc này chưa đến hai mươi tuổi đã có thể đánh bại Mạnh Điền thực lực tuyệt đối là Địa Bảng, huynh nói xem Đằng Thanh Sơn có đạt đến Tiên Thiên chưa?"
"Tiên Thiên?" Gia Cát Nguyên Hồng ánh mắt sáng rực lên
Ý nghĩa của một Tiên Thiên cường giả đối với một tông phái không cần nhiều lời
"Đệ lui trước đi" Gia Cát Nguyên Hồng nói.
"Vâng, tông chủ" Áo bào tro trung niên khom người lui ra. Mà lúc này Gia Cát Nguyên Hồng vung tay lên dập tắt ngọn nến. Trong thư phòng tối đen, Gia Cát Nguyên Hồng lẳng lặng hồi lâu "Đằng Thanh Sơn thân thế trong sạch, tuyệt đối không thể là quân cờ của tông phái khác, có khi còn không có tông phái. Muốn một thiên tài đệ nhất trong nghìn năm qua như vậy làm quân cờ tuyệt đối phải là Quy Nguyên tông ta. Nếu Đằng Thanh Sơn có thể lấy tốc độ phát triển như vậy tăng lên, hơn mười năm sau Quy Nguyên tông ta dưới sự dẫn dắt của Đằng Thanh Sơn có lẽ có một ngày... một ngày vượt xa Thanh Hồ Đảo, trở thành Dương Châu đệ nhất tông phái. Đằng Thanh Sơn, ta sẽ toàn lực bồi dưỡng ngươi để xem ngươi đạt tới trình độ nào, hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng"
Có đôi khi phải quả quyết!
Tuy rằng cha mẹ Đằng Thanh Sơn không phải là đệ tử của Quy Nguyên tông, không thể tín nhiệm nhưng Đằng Thanh Sơn thân thế cũng coi như trong sạch. Một tuyệt thế thiên tài như vậy không bồi dưỡng thì sẽ bị các tông phái cướp đoạt đi.
Nên quyết đoán, vào từng thời điểm phải quyết đoán.
Trong thâm tâm Gia Cát Nguyên Hồng đã cố ý đem Đằng Thanh Sơn bồi dưỡng để trở thành tông chủ tiếp theo. Tông chủ Quy Nguyên tông không phải cha truyền con nối, mà là tuyển ra đệ tử ưu tú nhất.
Trong quá khứ, Gia Cát Nguyên Hồng đã đem Tang Phong, Quang Lục, Gia Cát Vân đề cử làm tông chủ, ba người này tuy lợi hại nhưng là... so với Đằng Thanh Sơn đánh bại Mạnh Điền còn kém xa.
Quan trọng là Đằng Thanh Sơn mới mười bảy tuổi, mười bảy tuổi đánh bại Địa Bảng cao thủ nghìn năm qua Quy Nguyên tông chưa từng có một người. Thêm nữa là từ trước tới nay Đằng Thanh Sơn tự mình tu luyện, không có chân chính trải qua sự bồi dưỡng của Quy Nguyên tông
"Quy Nguyên Tâm Điển cùng U Nguyệt Thương Điển nên truyền cho hắn cái gì đây?" Gia Cát Nguyên Hồng tự hỏi "Một cái là bảo điển trấn bảo của Quy Nguyên tông ta, Thiên Cấp mật điển, mà một cái là địa cấp mật điển, tuy nhiên cũng là thương pháp "Uhm" Trong lòng lão đang tự hỏi nên truyền cái nào và như thế nào bồi dưỡng Đằng Thanh Sơn.
--------------------------------
CHƯƠNG 49: Hắc sắc quái vật
Sở quận, Hòe thành, trước cửa Hồng Thạch bang.
Giờ đã là buổi chiều, khoảng nửa canh giờ nữa trời sẽ tối.
"Thanh Sơn huynh đệ, ngươi ở lại đây cho ta chiêu đãi vài ngày, ngươi vội vả trở về làm gì?" Chu Sùng Thạch bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ huynh đệ ta chỗ này có chỗ nào phục vụ không chu toàn?"
"Chu huynh, ngươi thiết đãi chúng ta rất tốt. Bất quá, Hắc Giáp Quân chúng ta vừa qua giai đoạn tuyển người mới, trong doanh mã có thêm người. Hắc Giáp Quân việc bổ sung, đào thải, huấn luyện quân sĩ có rất nhiều chuyện trọng yếu phải làm. Thật sự không thể nán lại được." Đằng Thanh Sơn nói.
Chu Sùng Thạch nhìn trời, giờ này cũng không sớm nữa: "Thanh Sơn, xem ra không bao lâu nữa trời sẽ tối. Chờ sáng mai rồi hãy đi."
"Thời tiết hôm nay rất tốt cũng không quá nóng, chúng ta chạy một hơi vừa vặn có thể tới được thành kế tiếp."
Đằng Thanh Sơn vừa cười vừa chắp tay: "Chu huynh, không nên níu giữ chúng ta. Chờ khi nào ngươi tới Giang Ninh quận thành, huynh đệ chúng ta gặp nhau cũng không muộn."
"Cũng tốt." Chu Sùng Thạch cũng chắp tay nói: "Ta sẽ không níu kéo nữa. Thanh Sơn huynh đệ, đi đường cẩn thận!"
Đằng Thanh Sơn hai mươi người cưỡi chiến mã chạy như bay rời đi. Một đám người Chu Sùng Thạch nhìn theo.
Vó ngựa tung bay, bụi đất mịt mù.
Hai mươi người màu đen tựa ảo ảnh chạy cực nhanh trên quan đạo. Dưới tình huống không bận tâm xe hàng. Hắc Giáp Quân tốc độ chạy cực nhanh. Lúc trước từ Vân Lai khách sạn chạy tới Hồng Thạch Bang hao phí cả một ngày. Nhưng trong lúc về, nhóm người Đằng Thanh Sơn chỉ mất hơn nửa canh giờ.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn nhìn thấy Vân Lai khách sạn ở phía xa xa. Lỗ tai không khỏi động.
"Lúc này. Không ít vũ giả đi tới Đại Kim trang!"
Thính lực Đằng Thanh Sơn so với người bình thường mạnh hơn nhiều: "Đại Kim trang liên tục có người vô duyên vô cớ biến mất. Lúc này lại có vũ giả tới? Chẳng lẽ có người tra được nguyên nhân?" Đằng Thanh Sơn đối với Đại Kim trang đáng thương kia, tâm có chút tò mò.
Dù sao trời cũng đã tối. Sớm nghỉ ngơi một chút. Cũng không trì hoãn hành trình bao nhiêu.
"Dừng!" Đằng Thanh Sơn ra lệnh một tiếng.
"Luật luật..."
Theo Đằng Thanh Sơn ra lệnh một tiếng, vó ngựa dựng lên cao, hai mươi danh kỵ binh đồng thời dừng lại.
Tiểu nhị Vân Lai khách sạn, còn có một vài người qua đường nghỉ tạm như thương nhân, võ giả gặp phải đội ngũ kỵ binh được huấn luyện tốt thế này đều có chút kinh ngạc. Toàn thân mang trọng giáp đến cả ngựa cũng có, mà tốc độ phi nhanh như vậy, hành động đông tâm nhất trí. Đội ngũ kỵ binh như vậy không gia tộc bình thường nào có khả năng bồi dưỡng ra được.
"Khách quan, mời vào bên trong." Tiểu nhị nhiệt tình chào đón.
Đem chiến mã gửi chuồng ngựa phía sau, phái ba gã quân sĩ Hắc Giáp Quân trông coi. Những người khác tiến vào đại sảnh khách điếm, mười bảy người chiếm bốn cái bàn.
"Trước đem cho mỗi người một chén trà lạnh!" Đỗ Hồng phân phó tiểu nhị.
"Vâng." Tiểu nhị cao giọng đáp.
Đỗ Hồng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, thấp giọng nói: "Đô thống, hôm nay tuy trời âm u. Nhưng mùa hè thì trời sẽ tối muộn, chúng ta tiếp tục chạy hẳn là có thể tới thành kế tiếp." Đỗ Hồng khó hiểu hỏi, ngay cả đám người Đằng Thanh Hổ bên cạnh cũng một bụng nghi hoặc.
Bất quá Đằng Thanh Sơn có quyên uy tuyệt đối, hắn nói dừng, mọi người đương nhiên không dám không ngừng.
Đằng Thanh Sơn cười, gọi: "Tiểu nhị."
Tiểu nhị lập tức chạy tới: "Khách quan, có chuyện gì? A, người là khách quan buổi tối hôm trước, cũng là tiểu nhân tiếp đãi ngài a."
Đằng Thanh Sơn cười gật đầu, dò hỏi: "Hai ngày nay Đại Kim trang đã xảy ra đại sự gì?"
"Di, khách quan tin tức thật linh thông." Tiểu nhị kinh ngạc nói," Đại Kim trang kia hơn một tháng trước, bắt đầu có tộc nhân vô duyên vô cớ biến mất. Những ngày đầu mỗi ngày biến mất một người. Sau cứ một ngày có thêm hai người biến mất. Từ hai ngày trước một ngày đến ba người biến mất! Khách quan, ngươi có thể đoán được, đó là tại sao không?"
Đằng Thanh Sơn điền đạm cười nói: "Nói tiếp đi!"
Tiểu nhị đối mặt với nhóm người Đằng Thanh Sơn đáy lòng có chút sợ hãi, không dám thừa nước đục thả câu, nói:" Khách quan, phỏng chừng người khó mà tưởng tượng ra được. Hai ngày nay, sự tình đáng sợ sảy ra tại Đại Kim trang được một vài võ giả điều tra cuối cùng cũng phát hiện ra nguyên nhân.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt ngưng trọng.
"Bọn họ phát hiện, nguyên có một quái vật ăn thịt người!" Tiểu nhị hạ giọng nói: "Quái vật đó màu đen trong đêm tối khó có thể nhìn thấy được! Có một lần một võ giả cao thủ gặp phải cũng không biết quái vật thuộc loại gì. Chỉ trong chớp mắt một người đã bị quái vật nuốt mất, người đó nhìn cũng không rõ!"
Đằng Thanh Sơn trong lòng cả kinh.
Trong chớp mắt một người đã bị nuốt mất?
"Tiểu nhị, ngươi cũng đừng nói bừa." Bên cạnh Đỗ Hồng quát.
"Ta nào dám." Tiểu nhị liền nói: "Các vị khách quan, các người hẳn không tin a! Việc này ta tận mắt nhìn thấy có một võ giả cao thủ đên nơi này. Tuyệt đối không giả! Tựa như hôm nay, có một vài võ giả tới nơi này đều đi đến Đại Kim trang!"
Tâm có nhiệt huyết, xông xáo thiên hạ, võ giả tiến hành sinh tử ma luyện, có rất nhiều.
Võ giả, thích nhất tham gia những chuyện kì quái.
Biết có hắc sắc quái vật, những người này đương nhiên mừng rỡ đến tra xét.
"Tốt lắm, ngươi lui ra đi." Đằng Thanh Sơn nói, mà giờ này một gã tiểu nhị khác bưng một mâm thức ăn đưa lên.
"Đô thống, tên kia nói người tin không?" Đỗ Hồng, Đằng Thanh Hổ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Tin đồn vô căn cứ là không có khả năng. Có thể truyền thành như vậy, có lẽ thật sự có một quái vật màu đen." Đằng Thanh Sơn nói, giờ phút này hắn nhớ ở quê nhà trong Đại Duyên Sơn cũng có một con giao long. Trên đời này, ngay cả giao long còn có. Quái vật màu đen trong nháy mắt nuốt trọn một người, cũng không nhất định không tồn tại.
Đỗ Hồng cười nói: "Đô thống, tiểu nhị hẳn chỉ là nghe lời đồn? Trong thiên hạ có rất nhiều lời đồn thổi, hầu hết là không thể tin được."
"Đại Kim trang kia, trong vòng hơn một tháng sảy ra thảm sự đó là sự thật." Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Đỗ Hồng: "Lão Đỗ, ta hỏi ngươi, ngươi có thể cho ta biết Đại Kim trang, vì nguyên nhân gì mà không ngừng có người biến mất. Hơn nữa toàn bộ thôn trang không ai phát hiện!"
Trong nháy mắt một tộc nhân biến mất.
Biến mất một người, hai người, ba người... Số lượng ngày càng lớn. Đại Kim trang đương nhiên kinh hãi vạn phần, thậm chí còn cử ra nhiều tộc nhân gác đêm, nhưng vẫn vô thanh vô tức biến mất.
"Một cái thôn trang, hay ngay cả một nhà, ban đêm nếu có rất nhiều người tuần sát. Vậy mà vẫn vô thanh vô tức mang người đi, sợ rằng cao thủ cũng không làm được." Đằng Thanh Sơn nói: "Tốt lắm, buổi tối hôm nay chúng ta nghỉ tạm nơi này. Các ngươi cứ ở nơi đây, tối nay ta sẽ qua chỗ Đại Kim trang hảo hảo tra xét một lần, nhìn xem rốt cuộc là quái vật màu đen là loại gì"
Khi Đằng Thanh Sơn quyết định, mọi người phải tuân mệnh.
Sắc trời tối đen. Hô!
Đằng Thanh Sơn từ cửa sổ nhảy ra, rất nhanh đi đến chỗ chuồng ngựa. Tại chuồng ngựa có chín tên quân sĩ Hắc Giáp Quân đang bảo vệ. Chiến mã Hắc Giáp Quân cực kì quý trọng. Khi hành tẩu bên ngoài đều có người chuyên môn trông coi.
"Đô thống đại nhân." Chín tên quân sĩ gặp Đằng Thanh Sơn lập tức hành lễ.
"Tốt lắm, lúc này chụi khó một chút, khoảng nửa đêm sẽ có nhóm khác đến thay cho các ngươi, đến lúc đó hãy nghỉ ngơi cho tốt." Đằng Thanh Sơn an ủi một tiếng, lưng đeo Luân Hồi thương đi vào trong bóng đêm, tốc độ nhanh dần nhanh dần, bắt đầu chạy như bay đến Đại Kim trang.
Đằng Thanh Sơn không sử dụng Thiên Nhai hành, mà chỉ dựa vào lực lượng cơ thể.
Hô! Hô!
Gió thổi vù vù bên tai, tốc độ Đằng Thanh Sơn so với chiến mã chạy nước đại còn muốn nhanh hơn.
Chỉ một lát sau, Đằng Thanh Sơn đã nhìn thấy ánh lửa trong Đại Kim trang.
"Ai!" Hộ vệ đại môn Đại Kim trang quát lớn.
"Lão huynh, ta là một võ giả chu du thiên hạ, nghe nói Đại Kim trang các ngươi bị quái vật màu đen giết hại. Cho nên liền đến, muốn tìm hiểu cuối cùng là loại quái vật gì?." Đằng Thanh Sơn cười vang nói. Đằng Thanh Sơn biết, hiện giờ Đại Kim trang đang sợ hãi, khi có võ giả đến thăm hẳn hoan nghênh phi thường.
Quả nhiên...
Đại môn mở ra, có người ra chào đón, cầm đầu chính là một gã Bạch Phát Lão Giả.
"Vị đại nhân này." Lão giả vẻ mặt có tia bi ai, "Đại Kim trang chúng ta, gặp phải con quái vật kia, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh cao cường của các vị đại nhân hỗ trợ. Đêm qua, phát hiện đó là một con quái vật màu đen. Hy vọng tối nay, đại nhân cùng những võ giả cao thủ khác, có thể giúp Đại Kim trang chúng ta tiêu trừ tai họa, giết con quái vật kia!"
Trước kia không biết nguyên nhân ai cũng sợ hãi, đến đêm qua cuối cùng cũng phát hiện do quái vật làm ra, lòng người Đại Kim trang coi như có chút ổn định hơn.
Tất cả mọi người chờ đợi, các cao thủ võ giả này, có thể giết quái vật kia hay không.
Dù sao... Không đến thời khắc cuối cuối cùng, mọi người không ai nghĩ đến việc rời đi.
"Yên tâm, lão bá." Đằng Thanh Sơn an ủi một tiếng, đi vào Đại Kim trang.
Đại Kim trang so với Đằng gia trang quê nhà Đằng Thanh Sơn có chút nhỏ hơn, luyện võ trường cũng nhỏ hơn một chút. Bất quá giờ phút này, trong luyện võ trường đã có hơn trăm người.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua: "Nhóm người cùng một chỗ kia hẳn là hảo hán bên trong Đại Kim trang. Còn đám người đứng tản mát kia, nhìn có vẻ kiêu ngạo không hòa hợp cùng mọi người, hẳn đều là võ giả." Võ giả bình thường tâm đề phòng lẫn nhau, làm sao giống tộc nhân Đại Kim trang đoàn kết một chỗ được.
"Không nghĩ tới, lại có cao thủ tới nơi đây a." Một đạo thanh âm vang lên, một gã thanh niên gầy gò mặc áo ngắn chạy tới," Ta gọi là Đoạn Hầu, huynh đệ ngươi tên gì?" Đoạn Hầu rất nhiệt tình.
"Tần Lang." Đằng Thanh Sơn đáp.
Hiện giờ cái tên Đằng Thanh Sơn, danh khí quá lớn, Từ Dương quận, Sở Quận mọi người đều biết chuyện Đằng Thanh Sơn đánh bại Mạnh Điền. Tạm thời Đằng Thanh Sơn không muốn bị phiền toái, cho nên báo danh giả.
"Tần Lang huynh, có thêm ngươi nữa, hôm nay tổng cộng có hai mươi tám võ giả. Bất quá... " Đoạn Hầu hì hì cười: "Đại đa số thực lực rất bình thường, mấy người kia đều là mấy tên bình thường thôi, cũng không có ai là đối thủ của ta." Đoạn Hầu chỉ sáu gã hán tử nhì hung ác ở phía xa đang tụ tập cùng một chỗ.
"Không thực lực, còn đi tìm quái vật màu đen kia, thật sự là muốn chết. Ngày hôm qua gặp phải quái vật màu đen, chính là một võ giả nhị lưu. Ngay cả võ giả nhị lưu cũng không nhìn thấy quái vật di chuyển như thế nào, tốc độ thật là đáng sợ." Đoạn Hầu cảm thán nói: "Bất quá xem khí độ Tần Lang huynh, tựa như là một cao thủ."
"Nga?" Đằng Thanh Sơn có chút hứng thú cười nói, "Cao thủ từ bề ngoài nhìn ra được ư?"
"Thùng đầy lắc không kêu, thùng rỗng vỗ kêu to!" Đoạn Hầu vui vẻ cười nói: "Nhìn càng đắc ý thì thực lực chỉ bình thường thôi. Bất quá Tần Lang huynh đệ, trong những người chúng ta vẫn có cao thủ lợi hại, ngươi xem vị kia chính là Thiết Y Môn cao thủ "Đào", là đệ tự chân truyền củaThiết Y Môn môn chủ đấy."
--------------------------------