Chương 2: Kì bí sơn động


Cắn chặt răng, vận chuyển " Lăng vi bộ " hướng Nhật Nguyệt sâm lâm chạy đi.

- Còn muốn chạy.

Vũ Kình một tiếng quát chói tai, hướng về phía Dạ Hàn Thiên một quyền vung ra.

Cảm thấy tình thế không ổn, Dạ Hàn Thiên quay lại chỉ thấy Vũ Kình áp sát vào người hắn , vung tay chưởng vào ngực hắn. Một luồng sức mạnh lớn áp lực nặng nề tới, để hắn xương cốt vỡ vụn.

- Khặc!

Dạ Hàn Thiên ho ra ngụm máu tươi, cứng rắn cắn răng không có hừ ra một tiếng. Hắn cơ hồ dùng hết sức lực hướng phía vực sâu mà lao xuống.

Nhìn Dạ Hàn Thiên rơi xuống vực, Vũ Kình hừ lạnh:

- Chỉ là một tên phế vật mà dám làm càng.

Vũ Kình cho rằng Dạ Hàn Thiên rơi xuống chắc rằng sẽ thịt nát xương tan. Vì thế mà cũng không đi xuống dưới kiểm tra.

Nhật Nguyệt sâm lâm có nhiều yêu thú, dù cho Dạ Hàn Thiên rơi xuống không chết nhưng cũng không thể nào thoát khỏi mấy con yêu thú này.

- Vù.

Chỉ thấy một cơn gió xẹt qua, Vũ Kình đã biến mất. Chỉ để lại những chiếc lá nằm động trên mặt đất.

Dạ Hàn Thiên trước mắt chỉ thấy một mảnh tối ôm. Bao nhiêu kí ức xưa trong quá khứ tràn về. Cảm giác được bản thân hắn quá yếu đuối. Hắn thật không cam lòng chết như thế này. Thù tất chưa báo thì làm sao hắn có thể chết được. Không cam lòng a.

Chậm rãi mở đôi mắt, đảo mắt nhìn xung quanh. Trước mắt hắn là một mảnh trắng toát, nhíu chặt đôi mày nhìn kĩ một chút sẽ thấy một cái sơn động, xung quanh toàn là rêu bám bên trên.

- Đây là đâu? Ta còn chưa chết sao?

Dạ Hàn Thiên nghi vấn.

Dạ Hàn Thiên chậm rãi đứng lên nhưng không ngờ cả người lại không có một chút khí lực.

Lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng, kinh mạch hoàn toàn đứt đoạn, xương tay toàn bộ dập nát.

- Không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

Chi đó là hiển nhiên, rớt từ độ cao như vậy chưa chết quả là điều ngoài ý muốn.

"Không ngờ ta lại tìm được đường sống trong cái chết quả thật là may mắn."

Dạ Hàn Thiên cảm thán.

Nhìn lại chỉ thấy vách núi cao chót vót, không khí một mảnh âm u.

- Đây là đáy vực sao? Không ngờ dưới đây lại có một cái sơn động.

Dạ Hàn Thiên bất ngờ.

Chẳng quan tâm đi vào bên trong sẽ gặp phải tình huống gì, Dạ Hàn Thiên cố gắng đi vào bên trong.

Ẩm ướt, không một ánh sáng. Giơ tay luồn vào bên trong áo lấy một viên dạ minh châu, mượn ánh sáng mập mờ của dạ minh châu xem xung quanh sơn động, dần dần đi sâu vào trong.

Không biết đi vào được bao lâu thời gian, phía sau chỉ còn một mảnh tối om.

- Tí tách!

Tiếng nước rơi trên những vách đá. Gió luồn qua những cái khe  thổi vù vù.

- Thật kì lạ, ở trong đây tiếng gió tại sao lại nghe rõ như vậy?

Dạ Hàn Thiên nghi vấn.

Gió thổi qua khe chỉ khi bên ngoài sơn động nằm ở vị trí cao mới nghe rõ như vậy nhưng sơn động này lại nằm sâu dưới đáy vực.

Lại đi thêm một chút nữa, một luồn khí lưu thổi qua, tâm tình phấn chấn, gắng bước nhanh hơn.

- Hô!

Một không gian rộng lớn mở ra trước mắt Dạ Hàn Thiên, luồn gió lạnh nhẹ nhè thổi qua.

Không gian rộng lớn cao chừng bốn năm trượng, rộng không biết là bao nhiêu như là một không gian riêng biệt.

Xung quanh có cây cối, một con sông xanh biếc trải dài. Đây cũng có thạch thất, bên ngoài thạch thất là thạch đình. Bên trong có một chiếc giường trong suốt, một cái bàn đá và bốn chiếc ghế đá.

- Không lẽ có người sống ở đây?

Dạ Hàn Thiên kinh nghi bất định, vốn tưởng là lối ra, ai ngờ lại là một không gian khác.

- Ầm ầm!!

Tiếng nước rơi từ phía trên xuống dưới, nước văng tung tóe khắp nơi, cây cối thì cổ quái, không giống những cái cây ở bên ngoài. Cành cây duỗi thẳng, một màu xám trông như thạch, trơ trụi vài cái lá xám ngắt, sinh cơ nội liễm.

Không dám khinh thường, Dạ Hàn Thiên tiến lại chỗ thạch thất.

- Có ai không?

Đứng bên ngoài, Dạ Hàn Thiên cao giọng nói.

Liền gọi mấy lần, cũng không có tiếng trả lời.

Dạ Hàn Thiên hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

Thạch thất không lớn, dài rộng chỉ khoảng một hai trượng, bốn phía bức tường đều được khảm thạch quan dùng để chiếu sáng bên trong.

- Thật nồng đậm linh khí!

Dạ Hàn Thiên ngạc nhiên, khi ở Vũ gia, Dạ Quân thân à luyện dược sư trưởng lão nên chỗ ở độ linh khí cũng rất cao nhưng so với ở đây lại kém hơn rất nhiều.

- Thật tiếc ta không thể tu luyện, nếu có thể cấp bậc của ta tăng lên cũng rất nhanh a.

Dạ Hàn Thiên ảm đạm.

Đi vào trong, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bức họa khổng lồ treo ở phía tường đối diện, bức họa vẽ một nữ tử cực kì xinh đẹp, đôi mày cao vót, phượng mâu thập phần có hồn, đôi môi anh đào đỏ chót. Nữ tử khoác trên người bộ y phục trắng toát không giống như nữ tử phàm tục mà như một tiên nữ thoát trần.

Góc dưới bên phải bức họa đều hai tự Vân Khinh.

Nhìn thấy tên này, Dạ Hàn Thiên suy ngẫm ,đây là vị tiền bối nào, tại sao không có một điểm ấn tượng.

Thường rãnh rỗi, Dạ Hàn Thiên luôn vào thư sách của Vũ gia để đọc sách. Vũ gia là một tứ đại gia tộc nên thư sách cũng rất phong phú với nhiều loại thư. Hầu như ghi lại thông tin của Thần Vũ đại lục, một số cường giả, tông môn,.. nhưng hai tự Vân Khinh này Dạ Hàn Thiên lại không có ấn tượng.

Cẩn thận quan sát bức họa, Dạ Hàn Thiên giật mìn, cảm thấy bản thân như bị hút bào bên trong, ngoài ra còn bị nhiều điểm áp lực.



.....
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dạ Thiên Chiến Tôn.