Chương 4:La Phù Sơn (Part 1)


La Phù Sơn tên khác là Đông Tiều Sơn, là một trong thập đại đạo giáo thánh sơn của Trung Quốc, sử học gia Hán triều Tư Mã Thiên từng ví La Phù Sơn là "Việt nhạc". Nó ở tây bắc bộ Bác La huyện Nam Việt, bên bờ Đông Giang. Ngọn núi cao nhất La Phù Sơn là Phi Vân Phong, cao một ngài hai trăm chín mươi sáu thước. Ngoài thế núi hùng vĩ, phong cảnh tú lệ, khí hậu bốn mùa dễ chịu, được tiếng là "Lĩnh Nam đệ nhất sơn "

"Gia gia" một tiếng gọi thánh thót nhảy về phía trước, kêu lên nhào vào lòng một người lão nhân.

"Ha ha, Ngọc nhi ngoan của ta hôm nay có chuyện gì nào kể gia gia nghe?" Lão nhân cười cười nói. Tay vỗ về mái tóc Hoa Ngọc Khanh, trong mắt tràn ngập hiền từ nhìn nàng.

Phải đây chính là La Phù chưởng môn Hoa Tử Cường lão tiền bối có thể nói là đã nhiều năm cùng với "Mệnh Khốc Thần Kiếm" Lão Nhân nổi danh là tuyệt thế võ lâm cao thủ. Năm đó, một mình dựa vào ba đường La Phù kiếm pháp đả bại người được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lúc đó là Hoàng Mi đạo trưởng, sau đó mang kiếm đến Thiên Nhai, quyết đấu thành thiên hạ không địch thủ, được mệnh danh là La Phù Kiếm Tiên. Sau khi 'Mệnh Khốc Thần Kiếm' Lão Nhân quy ẩn thì La Phù Kiếm Tiên Hoa Tử Cường cũng ẩn cư, cũng đã phong kiếm được gần ba mươi năm tại sơn cốc có tên là Tuyệt Kiếm cốc. Nơi này nếu đồng đạo võ lâm muốn đến bái phỏng thì phải bỏ kiếm ở ngoài mới được tiến vào, điều này cho thấy kiếm thuật và sự tự phụ về kiếm thuật của lão cao thế nào.

Mấy năm trước "Mệnh Khốc Thần Kiếm", từng rời núi có việc rồi thuận đường đến La Phù sơn thăm Hoa Tử Cường, biết lão có một cháu gái rất đáng yêu, khi nàng lớn lên đích xác là vô cùng xinh đẹp, liền nảy ra ý định để đệ tử của mình kết thân với tiểu cô nương này.

Hoa Ngọc Khanh tuổi chừng mười bảy mười tám, đôi mắt to tròn đen lay láy sâu thăm thẳm, ánh mắt long lanh, mỗi khi liếc nhìn đều khiến người ta hồn xiêu phách lạc, làn da trắng trẻo mịn mà không chút tì vết, ngay cả băng tuyết cũng phải nhún nhường, dáng người thanh mảnh, vòng eo nhỏ nhắn càng lộ vẻ yểu điệu thướt tha, thật là một tuyệt sắc mỹ nhân phong tình vạn chủng nhờ Hoa Tử Cường dạy dỗ mà đứng hàng 3 trên Phượng Bảng và đứng thứ 4 "Quần Phương Phổ"

Hoa Ngọc Khanh chúm chím môi cười nói

-"Hôm nay con đã luyện thành thức thứ 7 trong "La Phù Liên Ảnh",gia gia thấy con giỏi không.Hoa Ngọc Khanh lắc lắc cái tay làm nũng Hoa Tử Cường

-Ngọc Khanh nhà ta quả là thiên tài nhưng mà không được có ngạo mạn nghe chưa.Hoa Tử Cường lấy tay xoa đầu hiền từ

-Con biết nhưng cũng phải cho người ta tự mãn chứ

-Ta chuyện quan trọng đây.Hôm nay có một vị hảo hữu của ta đến đây và dẫn theo đồ đệ lão với hy vọng là kết thân với con,ta hy vọng con sẽ đồng ý

Hoa Ngọc Khanh giẫy nảy lên

-Con đã gặp hắn bao giờ đâu mà giờ gia gia muốn con kết thân,con muốn một tình yêu thật,không phải vì tình hảo hữu của gia gia mà bắt con đánh mất tình yêu của mình

-Con liệu mà sắp xếp ổn thỏa.Hoa Tử Cường tức giân quát

Hoa Ngọc Khanh bật khóc vì trước giờ gia gia chưa bao giờ quát nàng, lập tức chạy ra khỏi cửa khinh công xuống núi

-Con ghét gia gia

Hoa Tử Cường ngao ngán thở dài xoa hai huyệt thái dương

-"Haizz cứng đầu giống hệt mẫu thân nó"

Ngồi dưới một gốc cây Hoa Ngọc Khanh bó đầu gối thút thít khóc một mình

-Sao mình có thể lấy một người mà mình chưa bao giờ gặp chứ,mình muốn một tình yêu giống cha mẹ mình vượt qua mọi khó khăn để đến với nhau,mà nghe nói tên kia tính cách ngạo mạn,trêu ghẹo nhiều thiếu nữ,nếu gặp ta ta cho một kiếm tuyệt tử tuyệt tôn

Vô Thái Phong lúc này cũng đã gần đến La Phù nhưng thấy có ngã 3 chưa biết đi hướng nào lại nhìn xung quanh thấy một cô gái đang ngồi gốc cây liền tiến lại gần

-Cô nương,cô nương

Hoa Ngọc Khanh ngẩng đầu nhìn thì thấy một khuôn mặt đang tươi cười với mình,Hoa Ngọc Khanh đứng dậy lau nước mắt trên khuôn mặt mình chỉnh chu lại quần áo rồi nhìn thiếu niên vừa hỏi.Hoa Ngọc Khanh thấy hắn một thân lam y, vạt áo phấp phới theo gió, thật tiêu sái, khuôn mặt anh tuấn, mơ hồ lộ ra dương cương khí. Một đầu tóc dài bay theo gió.

Đặc biệt là nụ cười như hút hồn khiến Hoa Ngọc Khanh mê mẩn

Vô Thái Phong thấy Hoa Ngọc Khanh không đáp giơ tay lên khua khua trước mặt

-Cô nương,cô nương

"Á" Hoa Ngọc Khanh giật mình lùi lại vừa nghĩ lúc nãy thất thố nhìn thẳng vào một nam nhân khiến khuôn mặt của Hoa Ngọc Khang đỏ lên

Vô Thái Phong mỉm cười chắp quyền hỏi

-Cô nương cho tại hạ hỏi đi hướng nào thì đến la Phù Sơn

Hoa Ngọc Khanh lập tức cảnh giác,tò mò hỏi lại Vô Thái Phong

-Ngươi đến La Phù Sơn có việc gì

-Tại hạ phụng mệnh gia sư cần gặp chưởng môn La Phù.Vô Thái Phong thành thật trả lời

Hoa Ngọc Khanh nhìn vẻ ngoài ngây ngô của Vô Thái Phong lập tức nổi hứng muốn đùa hắn để quên chuyện gia gia mắng mình

-Ta đoán ngươi cũng là người luyện võ,đúng chứ ?

Vô Thái Phong ngạc nhiên nhưng vẫn phải khiêm nhường nói

-Tại hạ chỉ võ mèo cào không đáng để nhắc đến,nhưng có việc sao cô nương ?

-Thế này đi nếu ngươi đánh thắng ta thì ta sẽ chỉ đường cho ngươi,thế nào ?

Vô Thái Phong nhìn cô nương thầm nghĩ cô nương này chắc thuộc về môn phái lớn đánh giá tu vi thì cô gái này võ công cũng không tệ đủ sức bước chân vào giang hồ nhưng nếu gặp cao thủ thì không ổn,đấy chỉ là nghĩ trong đầu nhưng bên ngoài thì khác

-Được,vậy cô nương muốn đấu theo hình thức nào ?

-Kiếm,hai ta sẽ so kiếm với nhau

-Ách,trên ngươi tại hạ không có vũ khí.Vô Thái Phong gãi đầu cười khổ nhưng sau đó liền nhặt một cành cây dưới đất cười nói

-Tại hạ lấy cái này thay kiếm,không phiền chứ

-Ngươi,ngươi dám coi thường ra.Hoa Ngọc Khanh tức giận cả khuôn mặt đỏ lên quát

Vô Thái Phong mỉm cười khua khua cành cây nói

-Phàm là người luyện kiếm nhưng không nhất thiết phải mang kiếm bên người,khi luyện kiếm đến cảnh giới cao thì bất cứ thứ gì bên người đều là kiếm và đặc biệt cảnh giới cao nhất là vô kiếm thắng hữu kiếm

-Vậy để xem cái triết lý vớ vẩn của ngươi thế nào.Hoa Ngọc Khang lập tức xuất thủ

Hoa Ngọc Khanh liền bước lên trước hai bước, đối mặt với Vô Thái Phong, chậm rãi rút kiếm trên lưng ra một thanh nhuyễn kiếm, thuận tay rung lên một cái, thân kiếm trở nên thẳng tắp, trên mũi kiếm phát ra một tia hào quang.

Thân hình Vô Thái Phong bất động, khuôn mặt vừa như cười vừa như không nhìn Hoa Ngọc Khanh, chân đứng bất động như đinh đóng, chờ Hoa Ngọc Khanh xuất chiêu.

Hoa Ngọc Khanh nhìn thấy Vô Thái Phong làm cao như thế, tâm lý trỗi dậy, trường kiếm xuất ra, mũi kiếm hóa thành vô số kiếm hoa, phong trụ toàn bộ các đại yếu huyệt tại thân trên của Vô Thái Phong. Vô Thái Phong trong lòng cười thầm, đạp chân lùi nhanh ra sau, tuy vậy hắn chưa hề động thủ

Nếu như đổi lại là một cao thủ khác bình thường khác thì đúng là rất khó có thể tránh được một chiêu này của Hoa Ngọc Khanh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đa Tình Nhân Gian.