Chương 141: Đầu sỏ tụ tập
-
Đặc Công Hoàng Phi
- Nhất Thế Phong Lưu
- 9286 chữ
- 2020-05-09 06:15:43
Số từ: 9276
Edit: Pe thuong
Beta: Leticia
nguồn: Tâm vũ nguyệt lâu
Mưu kế kinh động trời cao, khí thế chấn kinh nội tại
Cái này gọi tuyệt đỉnh đánh nhau ? Là cái này.
Cái gì gọi là không khí chết chóc? Là cái này.
Không phải là quân đội đánh nhau, máu chảy thành sông không còn gì để nói.
Mà đây toàn là cao thủ quyết đấu, tái hiện lại cảnh địa ngục tu la.
Tứ tông cao thủ đánh nhau
Đó là chỗ của Hải Thần tông, cách quá xa nên không thấy tình hình bên trong.
Chỉ thấy trên trời có đấu khí bay lên, bao quanh chỗ đó chặt chẽ.
Tiếng nổ ùng ùng vang lên phía chân trời, bụi bay tứ tung, che khuất bầu trời.
Trên bầu trời có đám người đang đấu, dưới đất cũng có đám người giao đấu.
Trong nước cũng có đám người giao chiến.
Người của Hạ tam tông đánh lén người Thượng tam tông, đánh lên thành công toàn bộ đang chuẩn bị rút lui, không ngờ gặp Hải Mặc Phong và Giá Hiên Mặc Viêm trở về.
Trong nhất thời, đụng phải tứ tông.
Thù mới hận cũ gom lại một chỗ, cuộc chiến sinh tử, không thể tránh né.
Gió nhẹ thổi, ở phía chân trời,âm thanh xơ xác tiêu điều.
Phạm vi cách vài trăm dặm, đấu khí tung hoành, có người nhàn rỗi không tham gia vào.
Ngay cả bọn hắn cũng cảm giác bị đè nén, thật sự thật là mạnh.
Tinh anh của Lục tông được xuất động hết, sao có thể không mạnh được.
Vân Thí Thiên ôm eo Lạc Vũ thản nhiên nói.
Trận đấu kịch liệt này, nếu…
Nhìn kịch chiến phía trước, lời Lạc vũ phân nữa nuốt xuống.
Trận này mà phân thắng bại, Lục tông tổn thất nặng nề.
Vân Thí Thiên hiểu được ý tứ lời nói, lập tức ôm Lạc Vũ tựa vào lồng ngực mình, ánh mắt chăm chú nhìn tình thế trước.
Như vậy, không có người nào dám đụng vào chúng ta.
Dứt lời cúi đầu hôn nhẹ vào lọn tóc Lạc Vũ.
Thắng làm vua, thua làm giặc, đó là định luật trước tới giờ.
Không nên nhân từ, không có gì là không có thể.
Trước kia, hắn cho là hắn đủ mạnh, có thể bảo vệ Lạc Vũ.
Kết quả sai lầm rồi, trước Lục tông lánh đời, hắn không là cái gì cả.
Mà bây giờ, hắn không phải là cái gì nữa rồi.
Người gây ra chuyện này.
Lục tông đoạn tuyệt, kích động không ngừng, không tới phiên hắn nói nhiều.
Lạc Vũ dựa vào lồng ngực Vân Thí Thiên cảm giác cánh tay ấm áp kiên cường, lập tức đưa tay vuốt ve cánh tay Vân Thí Thiên, nặng nề gật đầu:
Vâng.
Bọn họ chỉ cầu an nguy cho bản thân, không cho kẻ nào gây nguy hiểm đếb bọn họ.
Bọn họ không cầu xin nhiều chỉ cầu có điều này.
Mà bây giờ, bọn họ không phải người mạnh ức hiếp người yếu.
Thế lực của bọn họ không thể đánh đồng cùng mấy tông.
Mười ngày quyết đấu.
Hải Thân tông, gia tộc Lâu Tinh, Song Diệp thành, Băng Thánh cung, cơ hồ đã tiêu hao rất nhiều trong trận này.
Song, trận quyết đấu lớn này, chưa kết thúc.
Mà mới vừa mới bắt đầu.
Mười ngày kịch chiến, không để tứ tông dừng tay, có lẽ không có cách nào dừng tay.
Mà xúc động trong chốc lát, tứ tông hoàn toàn bộc phát, mở rộng quy mô vô cùng lớn.
Chiến đấu kịch liệt Băng Thánh cung, gia tộc Lâu Tinh, Song Diệp thành,
Các đệ tử của tứ tông, thân nhân môn hạ đệ tử, thân nhân của thân nhân, thân nhân bằng hữu …
Tất cả đều bị liên lụy trong trận này.
Tất cả như trúng chất kích thích, đâm đầu vào vòng xoáy ấy.
Khắp nơi toàn nhân mã của Lục tông tranh đấu, nhân mã không giới hạn của Lục tông.
Khắp nơi kịch liệt chém giết.
Này trở thành cuộc chiến toàn diện, liên lụy Lục tông, hiện tại thế lực tứ tông kịch chiến.
Cục diện hoàn toàn bị phá vỡ.
Chiến sự, không giới hạn càng mở lớn ra, xuyên khắp nơi trong đại lục.
Trong thiên hạ, đây chân chính là hỗn loạn.
Tinh phong huyết vũ bay khắp nơi.
Vọng Thiên Nhai, trong Nghị chính cung.
Ta hi vọng Lục tông chân chính bị phá hủy, dân chúng vô tội không bị liên lụy.
Lạc Vũ ngồi ghế lớn, lông mày thâm trầm.
Lục tông bị diệt, nàng rất vui.
Nhưng liên lụy đến thiên hạ như vậy, đây không phải dự tính ban đầu của nàng.
Hỗn loạn sẽ qua.
Vân Thí Thiên dựa vào vương vị, lạnh lùng nói ra.
Lục tông quyết liệt, Tứ tông liều chết chém giết, nếu chém giết nội bộ, sẽ không điều binh khiển tướng điều động tất cả các thế lực.
Tạo thành hỗn loạn lớn như vậy, đây là việc hắn dự tính chưa được tốt lắm.
Hiện nay náo động, không giải thích được.
Thí Thiên …
Lạc Vũ nghe Thí Thiên nói như vậy, quay đầu nhìn Thí Thiên.
Vân Thí Thiên đưa tay vỗ vỗ nhẹ tay của Lạc Vũ, Trầm giọng nói:
Đông Thiên Vương và Trưởng tỷ ở nơi đó như thế nào ?
Đã kết thúc công việc xây cất.
Phong Vô Tâm trả lời Vân Thí Thiên, trong mắt toàn là ánh sáng.
Vân Thí Thiên nghe thấy vậy gật đầu, ngón tay hướng ghế dựa khẽ gõ:
Đã như vậy …
Báo, Đô đốc Yến Ngữ, Yến Triệt đắc thắng về triều.
Vân Thí Thiên vừa mới mở miệng, ngoài điện tin mừng liên tiếp bay lên, vô số bước chân vang lên.
Lạc Vũ nghe thấy nhích thân thể, cười nói:
Trở lại
Mới nhân tin thắng trận không lâu, bọn họ đã khải hoàn trở về.
Lạc Vũ nói xong, Yến Ngữ, Yến Triệt hàng năm chinh chiền, một thân kim giáp tư thế oai nghiêm sải chân bước vào.
Yến Ngữ Yến Triệt ra mắt Quân vương, Vương phi, may mắn không làm nhục hoàng mệnh, tất cả các nước Phật Tiên Nhất Thủy đều quy hàng.
Đến nay, chúng ta nhất thống Phật Tiên Nhất Thủy, duy nhất ta độc tôn.
Tiếng như thanh chuông, hai tướng vui vẻ.
Ha ha, thống nhất…
Duy ngã độc tôn …
Nhất thời, trên đại điện quần thần toàn bộ hưng phấn.
Mặc dù tin đắc thắng sớm truyền tới, nhưng chính tai nghe lại cảm thấy hứng phấn hoàn toàn không giống nhau.
Chúc mừng Quân vương, chúc mừng Vương phi.
Trong vui mừng, quần thần khom người chúc mừng hướng Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ.
Thảo luận chính sự trong cung, một mảnh mừng rỡ.
Rất tốt.
Vân Thí Thiên ngồi trên vương vị, khuôn mặt lãnh khốc gật đầu. Đưa tay vung lên:
Tất cả đứng lên.
Sau đó hướng Yến Triệt, Yến Ngữ chậm rãi nói:
Hai ngươi cực khổ, vốn nên hậu thưởng, nhưng bổn vương có việc quan trọng giao cho hai ngươi, chờ xong chuyện, khi nhất thống sẽ phong thưởng.
Mạt tướng nghe lệnh.
Yến Triệt, Yến Ngữ, lập tức đề cao giọng nói.
Càn quét Phật Thiên Nhất Thủy chuyện này sớm biết được.
Phong Vô Tâm, ngươi truyền lệnh xuống, thiên hạ đại loạn, dân sinh khó khăn, ta mở rộng thế lực đai môn.
Cung cấp chỗ tạm lánh cho dân chúng vô tội trong thiên hạ, vô luận phương nào, đối xử bình đẳng.
Chuyện này giao cho hai ngươi, hai tướng phụ trách, cần phải…
Gió thoáng nhẹ, ai nói gió vô tình.
Vọng Thiên Nhai mưu đoạt thiên hạ, mưu chính cầm quyền, mà không phải dân chúng.
Dân sinh khó khăn, đối xử tử tế.
Trời xanh mây trắng, cao rộng vô song.
Vọng Thiên Nhai Vân Thí Thiên ra lệnh, lập tức khiến cho các quốc gia thần dân ủng hộ Phật Tiên Nhất Thủy, vô số dân chúng ủng hộ Phật Tiên Nhất Thủy.
Đồng thời, điều khiến Vân Thí Thiên và Lạc Vũ không ngờ tới.
Bởi vì bạo động các nước nhỏ ở Phật Tiên Nhật Thủy cũng hướng đến Vọng Thiên Nhai
Thỉnh cầu Vọng Thiên Nhai xuất binh chấn áp phản loạn, sau này sẽ giao hảo.
Trong nhất thời, nhân nghĩa truyền ra xa, các nước đại lục Vong Xuyên Phật Tiên Nhất Thủy uy phục.
Gió thổi, mây di chuyển, thiên hạ đại loạn như cũ.
Đảo mắt đông đi xuân tới, lại là xuân tới.
Tứ tông loạn thành một đống, tàn phá không chịu nổi.
Vọng Thiên Nhai trải qua mùa đông, nghỉ ngơi lấy sức, binh mã càng cường tráng.
Gia tộc Lâu Tinh thương hiệp.
Không thể được chúng ta không thể nào hủy diệt toàn bộ.
Trong điện bị tàn phá, khuôn mặt của Tông chủ Hải Thần tông xanh mét nói. Gia chủ Lâu Tinh cũng gật dầu nói:
Không thể nào tiếp tục như vậy nữa, Tông ta mười phần thì bị hủy sáu phần.
Tông ta mười phần thì hủy bảy phần
. khuôn mặt của Tông chủ Lăng Nam nghiêm trọng.
Nếu như tình cảnh này ngày càng đi xuống, sợ cứ như vậy chúng ta không còn gì.
Tông chủ Hải Thần tông nói năng rất nặng nề.
Vừa nói xong, những thủ lĩnh của mấy tông trong điện tàn phá này, trong nháy mắt cả kinh yên lặng.
Yên tĩnh, một mảnh.
Nếu chúng ta ai cũng không hủy được ai thì hãy đàm phán đi.
Bên trong tất cả yên tĩnh, Hải Mặc Phong đột nhiên lạnh lùng nói.
Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều nhìn về hắn.
Thế lực tam tông chúng ta tổn thất quá nhiều.
Ở đây không chỉ nói một ít, hơn nữa, dính dấp quá nhiều người. Thiên hạ này, trước mắt đã loạn thành một đoàn, mọi người ở đây ai cũng biết rõ ràng. Trong thời gian ngắn chúng ta không bắt được đối phương, trước hết ta dừng tất cả.
Nói đến đây, Hải Mặc Phong nhìn mọi người, chậm rãi nói:
Nếu không, sợ rằng đến lúc đó sợ rằng chúng ta không làm chủ.
Ngồi ở đây ai không hiểu chuyện, ai không hiểu Hải Mặc Phong.
Tứ tông bọn họ dánh nhau tới long trời lở đất.
Phía dưới các thế lực ở xuyên đại lục thừa cơ dựng lên, nhân cơ hội thâu tóm thế lực của họ.
Những thứ này họ đều biết đến.
Chỉ là, thế lực kia quá nhỏ, bọn họ không để mắt đến mà thôi.
Mà hiện nay, bọn họ càng đánh càng tổn hại, mà các thế lực kia thì ngày càng kiêu ngạo.
Tựa như thế lực ở Vọng Thiên Nhai, nhất thống Phật Thiên Nhất Thủy, mà còn ở Hỏa Ma, trực tiếp sang bằn các thế lực nhỏ, trở thành bá chủ ở đại lục Vong Xuyên.
Hiện nay, nhờ các thế lực nhỏ của các quân vương, thế lực ngày càng phát triển.
Như vậy không đáng uy hiếp, nhưng nếu bọn hắn cứ phát triển như vậy, thì sẽ trở thành mối uy hiếp.
Huống chi, Lục tông bon họ càng đánh càng bị tổn hại, càng tiếp tục, chỉ sợ tứ tông tự hủy diệt, đó là tiện nghi cho các thế lực nhỏ khác.
Không có kẻ nào là kẻ ngu, huống chi là những người khôn khéo của thượng tam tông.
Đánh không lại, ngồi xuống bàn bạc, điều này không phải không là biện pháp.
Gió xuân thổi, xuyên qua vô số ngọn cây ngoài cửa sổ.
Rõ ràng ấm áp, nhưng nơi đây cho người ta cảm giác lạnh như băng.
Phái người thông báo cho tông chủ Hạ tam tông.
Một lúc trầm mặt, Gia chủ gia tộc Lâu Tinh chậm rãi mở miệng.
Cùng lúc này, Hải Thần tông, gia tộc Lăng Nam, thở dài, gật đầu.
Gió thoáng thổi nhẹ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều không có cảm giác gì.
Giá Hiên Mặc Viêm ngồi gần cửa sổ, lúc này chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Vọng Thiên Nhai
Hắn muốn nói cho mọi người biết, người làm nên cuộc tranh chấp này chính là Vọng Thiên Nhai
Chỉ là một tia do dự, bởi vì có Lạc Vũ.
Giết Vân Thí Thiên, hủy Vọng Thiên Nhai, hắn không một chút do dự, nhưng hắn không muốn giết Lạc Vũ.
Mà hiện nay hắn không nên do dự.
Ai khơi mào ra thì đã chẳng quan trọng nữa, chuyện đã đi tới bước này rồi.
Khẽ cười, Quân Lạc Vũ, lần này nàng hài lòng chưa?
Gió thổi lên, cành liễu khẽ đông đưa.
Bức thư hòa đàm được đưa tới Hạ tam tông.
Không có gì gây khó khăn cả, lập tức tam đại tông chủ Hạ tam tông định ra thời gian, địa diểm để Lục tông bàn bạc.
Bởi vì, đồng dạng, bọn họ cũng tiêu hao không ít.
Đầu Tháng ba, cuối ngày, tông môn Phiêu Miểu, Lục tông bàn bạc.
Đối địch một năm, song phương đều tổn hại, nói Lục tông gần như bị hủy không sai biệt lắm, Lục tông muốn cùng nhau bàn bạc.
Một tin tức, không có gì bí mật, ngược lại công bố thiên hạ.
Tuy ý tứ nội bộ, nhưng cố ý công bố cho thiên hạ biết.
Chúng ta muốn cùng nhau nói chuyện, chúng ta không công kích lẫn nhau rồi, chúng ta muốn cùng nhau hòa thuận, chúng ta muốn Lục tông trở lại như trước.
Nếu ai dám nhân cơ hội thâu tóm thế lực ta, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.
Cùng lúc này, đang cùng nhau bàn kế, thế lực quật khởi nhân lúc Lục tông bọn hắn đánh nhau sống chết, cũng được phát thư mời.
Thư mời viết, cùng nhau bàn đại sự thiên hạ.
Trong nhất thời thiên hạ đều động, tất cả đều đưa mắt nhìn buổi tối ngày mồng một tháng ba.
Trong tẩm cung Vọng Thiên Nhai.
Gì, bọn họ muốn nói chuyện cùng nhau ?
Lạc Vũ vuốt vuốt mái tóc bạc của Thí thiên, bên cạnh Tiểu Ngân và tiểu Hồng đã trở lại, đứng bên cạnh ăn thịt nướng.
Đúng vậy, đánh không nổi nữa.
Phong Vô Tâm gật đầu nói.
Lạc Vũ nghe nói vậy thì chê cười một tiếng.
Thiên hạ này không sợ không hợp, chỉ sợ không hợp khi hai bên ngồi nói chuyện.
Đánh lâu như vậy, rút cuộc Lục tông cũng đã hiểu rõ
Không đưa thư mời tới Vọng Thiên Nhai ?
Vân Thí Thiên khép tấu chương lại nói.
Không có, đoán chừng nói Vọng Thiên Nhai không có tư cách.
Phong Vô Tâm cười nói.
Chúng ta không có tư cách ?
Lạc Vũ nhếch miệng cười.
Chúng ta không có tư cách, thiên hạ này có ai có đủ tư cách.
Lạc Vũ vừa dứt lời, bên ngoài một giọng nói tà khí vang lên, ngông nghênh đi vào – Minh Trần Dạ.
Vân Thí Thiên thoáng nhìn Minh Trần Dạ đi vào.
Mỉm cười phất cổ tay, chén trà bay về phía hắn.
Minh Trần Dạ Mỉm cười phất cổ tay, chén trà nẳm gọn trong tay hắn.
Minh Trần Dạ duỗi tay đón nhận, ngửa đầu lên uống một ngụm.
Tốt
. Uống hơi sạch, Minh Trấn Dạ hiên ngang ngồi cạnh Lạc Vũ.
Lạc Vũ nhìn Minh Trần Dạ và Vân Thí Thiên, rõ ràng không thuận mắt đối phương, nhưng có ít hòa hợp.
Nàng nghĩ tới vẻ mệt mỏi của Minh Trần Dạ liền châm trà, Vân Thí Thiên không chối từ.
Lạc Vũ, nàng có nhớ tới ta ?
Minh Trần Dạ cười nhích lại gần Lạc Vũ.
Bên kia tất cả đã thỏa đáng chưa?
Không đợi Lạc Vũ trả lời, Vân Thí Thiên lạnh nhạt nói, duỗi tay ra ôm lấy Lạc Vũ đang ngồi vào trong ngực, tránh móng vuốt Minh Dạ Trần.
Minh Trần Dạ duỗi tay định nắm thắt lưng Lạc Vũ, những lời vô ích tắc ở cửa miệng.
Bên cạnh tiểu Hồng thấy vậy, cùng Vân Thí Thiên phối hợp, Tiểu Hồng liền nhét miếng xương vừa gặm xong vào trong tay Minh Trần Dạ.
Phối hợp không chê vào đâu được.
Minh Trần Dạ không kịp phản ứng, chưa kịp ôm lấy Lạc Vũ, thì trong tay đã phải cầm khúc xương.
Ha ha…
Bên cạnh Phong Vô Tâm thấy vậy bật cười to.
Tiểu Ngân bên cạnh cùng cười cười theo, Tiểu Hồng không đổi sắc, đứng ngay ngắn.
Ngươi vật nhỏ này.
Minh Trần Dạ, tức không được giận cũng không xong, chỉ cười mắng Tiểu Hồng một tiếng.
Lấy tay lau đi, trả lời Vân Thí Thiên:
Toàn bộ đều thỏa đáng rồi.
Nghe Minh Trần Dạ nói bốn từ này, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên nhìn nhau, ánh mắt hiện lên ý tà ác.
Rốt cục, toàn bộ thỏa đáng.
Ngày đó, Vân Thí Thiên muốn Vân Khung bọn họ sớm xong việc.
Chỉ là phá cấm chế ấy, mà tứ tông không đánh nhau, tất nhiên sẽ không lo lắng.
Bởi vì quá gấp, khiến họ không có lợi.
Mà hiện nay tất cả thỏa đáng, chỉ chờ bọn họ ra hiệu lệnh.
Có muốn đi hay không ?
Ôm Lạc Vũ, Vân Thí Thiên ngẩng đầu nhìn Minh Trần Dạ nói.
Minh Trần Dạ đang nhìn Tiểu Ngân và tiểu Hồng đoạt miếng thịt nướng ném vào miệng, Vừa nghe Vân Thí Thiên nói vậy, trực tiếp cười nói.
Đi, sao lại không có hứng thú chứ. Náo nhiệt như vậy làm sao có thể bỏ qua.
Mưu kế lâu như vậy, chính là ngày hôm nay, sao lại không đi.
Hiện nay chư phương quy thuận, mọi người còn phải nhìn sắc mặt của Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma mà nói chuyện.
Mộng một tháng ba.
Lạc Vũ Khẽ cười nói.
Thời gian còn đủ, ta còn có thể tắm rửa.
Minh Trần Dạ dùng ánh mắt tà mị nhìn Lạc Vũ nói.
Tâm tình Lạc Vũ vô cùng tốt, thấy vậy liền ôm Tiểu Ngân hướng về phía Minh Trần Dạ:
Ánh mắt mị nhãn của ngươi không chính tông, Tiểu Ngân,ngươi ném cho hắn một cái.
Lúc này Tiểu Ngân đang cúi đầu, móng vuốt che trán, sau đó tiêu sái giương vuốt lên, đầu vừa nhấc.
Lông bạc nhảy múa, mắt nhìn Minh Trần Dạ từ trên xuống dưới, ánh mắt không yên, nhưng động tác kia ….
Đẹp trai a.
Minh Trần Dạ mặt đầy hắc tuyến, chỉ vào Lạc Vũ nói:
Nàng dám lấy nó so với ta ?
Ngươi không đẹp bằng nó.
Không đợi Lạc Vũ cười trả lời, Vân Thí Thiên ở sau Lạc Vũ nhìn Minh Trần Dạ nói.
Sau đó, sờ sờ đầu Tiểu Ngân, làm rất khá.
Bên trong tẩm cung nhất thời vang lên tiếng cười.
Hiện tại mọi sự đã xong, mọi chuyện dễ dàng hơn.
Chờ chúng ta hòa đàm xong, trở về từ Lục tông, chúng ta thành thân.
Ở trong tiếng cười này, Vân Thí Thiên ôm Lạc Vũ nói.
Nói như vậy là cầu hôn ?
Lạc Vũ quay đầu nhìn Vân Thí Thiên.
Lạc Vũ, nàng có thể không đáp ứng.
Minh Trần Dạ không cam lòng mở miệng
Ánh mắt của Vân Thí Thiên sắc bén liếc qua, như lưỡi đao vô hình ép thẳng vào Minh Trần Dạ.
Minh Trần Dạ thấy vậy, tung người lui về sau mấy bước.
Vân Thí Thiên ép Minh Trần Dạ đi, cúi đầu nhìn Lạc Vũ mỉm cười, trên mặt nghiêm nghị nói:
Đúng, cầu hôn, nàng không đồng ý, ta liền bức hôn.
Dứt lời, cúi đầu hôn xuống, không cho Lạc Vũ cơ hội trả lời.
Chuẩn bị, chuẩn bị, quân vương cùng vương phi thành thân, Lễ bộ, bắt đầu chuẩn bị.
Gió xuân thổi qua, giọng nói mừng rỡ của Phong Vô Tâm tung bay trên bầu trời Vô Nhai
Đợi chờ đại hôn này đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã thành công.
Quân vương và Vương phi bọn họ thành thân.
Gió khắp nơi, có chỗ buồn có chỗ vui.
Mộng một tháng ba, chỗ ấm, chỗ lạnh.
Cuối chân trời, cửa Phiêu Miểu Tông, quần hùng tề tụ.
Gió nhẹ thổi qua từng cây cối, sương bụi mịt mờ cốt long màu trắng đứng sững phía trên, mắt nhìn tứ phía.
Trước cửa Phiêu Miểu tông, Lục tông mang theo đệ tử tới.
Mặc dủ không uy danh như ban đầu, như thế lực không hề nhỏ.
Trước cửa Phiêu Miểu tông, hàng ngàn người bày ra bảy bản doanh xung quanh thành hình tròn, lá cờ pháp phới, khí thế uy phong.
Bảy bản doanh bày ra, hơn một ngàn người lúc này hoàn toàn yên lặng không một tiếng động.
Tiếng gió động, ánh mặt trời từ trên chiếu xuống, sáng như ngọc.
Khí thế yên lặng, Hải Thần Tông Hải Mạc Phong chậm rãi đứng lên, đi tới giữa vòng tròn, trầm giọng nói:
Thượng nghị là là Hải Thân Tông ta đề ra đầu tiên, vì vậy, ta liền to gan đứng lên chủ trì, có người nào dị nghị?
Vừa nói xong, không ai phản bác, Tông chủ Lục tông ngồi lạnh lùng.
Về phần, người trong doanh, thế lực lớn mới quật khởi ở đại lục Vong Xuyên hỗn loạn này, sợ uy danh của Lục tông cũng không dám lên tiếng.
Hải Mặc Phong thấy vậy thản nhiên nói:
Đã như vậy, ta liền nói tiếp.
Dứt lời, xoay người khẽ hành lễ với ba tông chủ Hạ tam tông, sau đó trầm giọng nói:
Lúc đầu, Thượng tam tông không hề đánh phá Hạ tam tông, chuyện hôm nay là có người cố tình sắp đặt. Nhưng, hiện nay chuyện đã rồi, truy cứu làm gì. Hôm nay, chúng ta ngồi lại đây bàn bạc, ta tin tưởng ba vị tông chủ Thượng tam tông cùng ba vị tông chủ Hạ tam tông, cũng biết được việc lợi hại trong đó, nên mời tề tụ chỗ này. Như vậy, những lời dư thừa không cần nói nữa, tình thế trước mắt, chúng ta đánh nhau, chỉ làm Lục tông lưỡng bại câu thương, mà tiện nghi cho người khác. Mà không đánh nhau thì mới có chỗ tốt, ta tin tưởng Tông chủ Lục tông ở đây có thể hiểu rõ.
Như vậy, ta cả gan đề nghị, cho qua tất cả quá khứ, trước không truy cứu, hiện nay, trước hết Lục tông ngưng chiến, trấn áp bạo loạn, nghỉ ngơi lấy sức, cũng cố lại thế lực. Về phần, người xem ai không thuận mắt, có thể đợi Tông môn thịnh vượng, khi đó chúng ta tự nhiên phụng bồi, như thế nào ?
Lời nói mạch lạc, tương đối công bằng.
Hoàn toàn không đứng vị trí Thượng tông, làm khó Hạ tông, tương đối hợp lý.
Hải Mặc Phong vừa nói xong, Hạ tam tông khẽ nổi lên chấn động.
Một lát sau, Cung chủ Băng Thánh cung trầm giọng nói:
Nếu Thượng tam tông đã nói như vậy, Hạ tam tông chúng ta cũng không có gì dị nghị. Song, há nói không phải các người thì không phải là các người sao, cứ như vậy mà tính, vậy sau này Hạ tam tông không còn bất kỳ thể diện nào.
Đúng
lời nói vừa ra, thành chủ Song Diệp thành và Già Diệp tháp, cũng gật đầu đồng ý.
Tông chủ Thượng tam tông vừa nghe, khẽ liếc mắt trao đổi. Tông chủ Hải Thần tông hướng mắt về phía Hải Mặc Phong.
Hải Mặc Phong thấy vậy lại nói:
Đã như vậy Thượng tam tông bồi Hạ tam tông mấy quốc thổ được không ?
Tốt
Trầm mặc chốc lát, Cung chủ Băng thánh cung gật đầu nói.
Hỗn chiến một năm, Lục tông tổn hại rất lớn.
Nhưng Thượng tông đã chịu thấp đầu, vậy Hạ tông thuận thế đồng ý.
Hải Mặc Phong thấy Hạ tông gật dầu đồng ý sảng khoái, liền nói:
Vậy chúng ta Thượng – Hạ tam tông nắm tay giảng hòa, có chuyện gì sau này hãy nói. Như vậy, trước mắt mà nói về vấn đề phân chia của thế lực chúng ta.
Nắm tay giảng hòa, ván đã đóng thuyền, thế lực phân chia một lần nữa mới là trọng yếu.
Theo ta tất cả đều tốt rồi, còn cần gì phân chia nữa?
Sắc mặt Tông chủ Già diêp tháp trầm tĩnh nói.
Hải Mặc Phong nghe thấy vậy cười nhạt, xoay người hướng bảy doanh:
Nơi này có các đại thế lực, khi chúng ta phân cao thấp đã cắn nuốt không ít thế lực của chúng ta, hiện nay muốn bọn họ hoàn toàn phun ra, đoán chừng không dễ dàng. Đã như vậy, Lục tông lánh đời chúng ta cho bọn hắn chút ngon ngọt, có thể cho bọn họ thoải mái một chút. Cũng đừng để cho họ tay không mà về, không lại nói tông chúng ta ỷ thế hiếp người.
Giọng nói của Hải Mặc Phong vừa dứt, người của Lục tông đồng loạt nhìn về phía bản Doanh thứ bảy.
Tầm mắt cao cao tại thượng.
Lục tông quyết đấu phân cao thấp, thế lực của từng tông bị phân tán
Mà bây giờ, Lục tông hòa hợp, liên kết lại, các tiểu thế lực sao có thể so được.
Song, Tông chủ Lục tông biết, bọn họ hao tổn quá nhiều.
Nếu lúc này, ở đây không thể phân cao thấp với các thế lực này, sợ rằng còn mất nhiều hơn..
Huống chi, Già Diệp tháp và gia tộc Lăng Nam sớm bị tiêu diệt gần hết tông môn, dưới thế lực này, hoàn toàn có thể bị thế lực bản doanh này thâu tóm.
Muốn bọn họ phun ra, không cho chút ngon ngọt chỉ sợ là không thể.
Vì vậy nghe Hải Mặc Phong nói, Tông chủ Hạ tam tông liếc mắt một cái, Tông chủ Già Diệp tháp nhìn Hải Mặc Phong nói:
Đúng, đừng nói Lục tông chúng ta chiếm xuyên lục địa, không cho mọi người có cơ hội. Ngươi nói phân chia thế nào?
Hải Mặc Phong thấy vậy quay đầu nhìn Giá Hiên Mặc Viêm ngồi ghế chủ vị của Lâu Tinh gật đầu một cái.
Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy chậm rãi đứng lên, từ trong ngực lấy ra tờ giấy, cao giọng nói:
Gia tộc Lăng Nam phân chia, Thu phân chia, Đông bình thường, Vùng trung tâm thuộc về tất cả gia tộc Lăng Nam. Sông Mạo, Lợi Thủy, tất cả thuộc về môn phái, còn…
Giọng nói lãnh đạm, không trưng cầu ý kiến, mà trực tiếp tuyên bố.
Thượng – Hạ tam tông, vừa khôi phục lại cao cao tại thượng.
Thế lực doanh trại thứ bảy, không ai lên tiếng phản đối.
Lục tông quyết định thiên hạ, Lục tông cùng nhau, vậy cho dù bọn họ nuốt vào, chỉ sợ lại muốn phun ra.
Nếu không, sau này Lục tông khôi phục, vậy bọn họ sẽ bị trả thù.
Giọng nói cao cao tại thượng vừa dứt, Lục tông căn bản không tổn thất nhiều, nhưng Doanh thứ bảy chỉ có một phần nhỏ mà thôi.
Mọi người có dị nghị gì không?
Giá Hiên Mặc Viêm tuyên đọc xong, Hải Mặc Phong xoay người hỏi Doanh thứ bảy.
Trong Doanh thứ bảy có mười ba thế lực, trong đó là các thế lực cắn nuốt Lăng Nam, Già Diệp tháp, hai tông tứ đại thế lực.
Đối mặt với Hải Mặc Phong đạm bạc khí thế dọa người, chín đại biểu các thế lực, không ai dám mở miệng, khúm núm.
Mà trong các thế lực đó có bốn đại thủ lĩnh, liếc nhau một cái, một người đứng lên nói:
Quyết định này, không tới phiên chúng ta làm chủ, cần phải báo lại cho chủ nhân nhà ta đã.
Ba người kia lạnh lùng gật đầu.
Chủ nhân?
Hải Mặc Phong sửng sốt, bọn họ còn có chủ nhân.
Ha hả, đến cửa, làm sao không vào ngồi một chút ? Lục tông tề tụ ở cửa, sẽ làm cho thiên hạ cười nói Phiêu Miểu không có đạo hiếu khách.
Hải Mặc Phong và Tông chủ Lục tông nhất tề sửng sốt, một giọng nói trong trẻo truyền đến, một đoàn người mờ mịt xuất hiện trước mắt mọi người.
Chương 142: Ta là lão đại
Ba người cầm đầu, một người áo bào màu đen vạt áo tung bay, tóc bạc sáng rực, chói lọi bức người, khí phách lạnh lùng.
Đi bên người hắn, là cô nương mặc áo tím, cười nói tha thiết, khí thế ung dung.
Hơn nữa một bên, một màu tóc hồng tung bay, một khuôn mặt tà mị,cười cười tà mị, khí thế bức người.
Chính là ba người Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Minh Trần Dạ bọn họ.
Ba người chậm rãi bước đến.
Mà phía sau họ là đám người y phục đỏ xếp hàng đi theo, yên lặng không tiếng động, không có sát khí, không uy hiếp.
Nhưng bọn họ nhấc tay nhấc chân, đều có lực đạo, làm cho người ta không thể nào bỏ qua.
Cao thủ, một đám cao thủ.
Tất cả Lục tông nhất tề nhíu mày.
Các người là ai? Khẩu khí thật lớn.
Tông chủ Già Diệp tháp ngẩng đầu nhìn ba người Vân Thí Thiên, trên mặt hiện lên sát khí, mở miệng.
Dám mở miệng Phiêu Miểu là của họ, khẩu khí không nhỏ.
Vọng Thiên Nhai Vân Thí Thiên, Hỏa Ma Minh Trần Dạ.
Đứng ở giữa Hải Mặc Phong nói.
Hắn rất quen thuộc ba người này.
Cùng lúc này nơi xa Giá Hiên Mặc Viêm nhíu chặt chân mày, khuôn mặt kinh ngạc.
Lạc Vũ bọn họ đến lúc này lại không hề sợ hãi?
Mà Tông chủ Hạ tam tông chưa từng thấy qua Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Minh Trần Dạ, nghe nói vậy tâm nới lỏng hơn một chút.
Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma chỉ là thế lực nhỏ.
Các ngươi đến đây làm gì?
Xoay người, Hải Mặc Phong hỏi Lạc Vũ.
Thế lực của Vọng Thiên Nhai cùng Hỏa Ma đã tăng lên nhanh chóng, nhưng còn chưa có tư cách tham gia đại sự phân chia lần này.
Vì vậy, hắn đề nghị mọi người tụ tập ở chỗ tông môn Phiêu Miểu nhất tộc, nhưng không thông báo cho đám người Lạc Vũ đến Phiêu Miểu nhất tộc.
Lạc Vũ nghe Hải Mặc Phong nói thế, lập tức cười lớn, không nhìn mọi người đi tới:
Nếu đến trước cửa Phiêu Miểu của ta, ta đây là chủ nhân, tại sao lại không đến chứ.
Giọng nói thanh thúy vang lên, Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ, Lạc Vũ, không nhìn bảy đại doanh, trực tiếp đi xuyên qua xương cốt của rồng Phiêu Miểu.
Chủ nhân của Phiêu Miểu nhất tộc?
Tông chủ Hạ tam tông sửng sốt.
Không phải Phiêu Miểu sớm bị tiêu diệt sao, như thế nào lại còn hậu nhân?
Mà sao Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma lại cấu kết cùng Phiêu Miểu rồi?…
Lập tức, Tông chủ lục tông liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên sát khí.
Xem ra hôm nay, ba người tới đây không có ý tốt.
Đứng ở trung tâm, nhìn ba người trực tiếp xuyên qua hắn, đi về phía cốt long, Hải Mặc Phong hơi trầm xuống, nhíu mày.
Đứng trước cốt long.
Lạc Vũ từ trong người móc ra Phiêu Miểu quyền trượng, đưa về phía mọi người nói:
Khó được Lục tông tề tụ nơi đây, tông chủ Phiêu Miểu ta không keo kiệt, không thể để mọi người nói không biết tiếp khách.
Vừa dứt lời, mọi người thấy Lạc Vũ vung tay lên, cốt long khẽ hoạt động.
Từng hơi thở thống trị thiên hạ bắn ra
Mặc dù thế lực Lục tông có lớn đến đâu, nhưng ban đầu đều phải xưng thần với Phiêu Miểu.
Lần này cảm giác khí thế quân lâm thiên hạ vốn biến mất đã lâu không khỏi đồng loạt nhìn nhau, trong nháy mắt nơi này hiện lên một tia khí đè nén.
Phiêu Miểu quyền trượng …
Gia chủ gia tộc Lâu Tinh thấp giọng nói.
Tông chủ Ngũ tông còn lại thì chân mày giật giật.
Phiêu Miểu quyền trượng, quyền lực Phiêu Miểu nhất tộc tuyệt đối, cô nương này thật sự là hậu nhân của Phiêu Miểu.
Sương mù dày đặc, cửa lớn mở.
Cốt long chuyển động, tựa như khẽ hở đại môn, một đường thông bên ngoài, chậm rãi mở ra.
Không trung màu xanh, cửa đại môn cao lớn từ từ lộ ra.
Hoa ở khắp nơi, đồng cỏ lung lay, mùi thơm ngát bay tới, thấm vào ruột gan.
Nước chảy ở trên núi cao đổ xuống, bài văn (văn chương) hoa lệ hiện lên ở phía xa
Nắng sớm chiếu xuống, Ngọc vũ quỳnh lâu( điện ngọc đẹp và tinh xảo) thoáng hiện lên, to lớn, rung động lòng người.
Phiêu Miểu tông mở ra.
Xa tới là khách, tất cả vào đi.
Lạc Vũ dẫn đầu, giọng nói nhàn nhạt, cùng Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ nhất tề đi về phía cửa Phiêu Miểu tông.
Phía sau, Tông chủ Lục tông liếc mắt nhìn nhau
Trước mặt họ Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma không có uy hiếp gì, Nhưng Phiêu Miểu tông có hơn trăm năm, thật sự là sự uy hiếp lớn với bọn họ.
Hơn nữa, trước mắt họ Phiêu Miểu bị tiêu diệt đã lâu, lại còn có hậu nhân, làm sao bọn họ lại không nổi lên tâm tư.
Sau khi chần chờ, Lục tông ở khoảng cách xa, nhất tề đi theo ba người Lạc Vũ, đi về phía tông môn Phiêu Miểu.
Về phía Doanh thứ bảy, càng thêm kích động không phân biệt đông tây nam bắc, hưng phấn đi theo.
Cửa Phiêu Miểu tông, nơi này, từng là Thánh Địa của các cao thủ thiên hạ.
Đứng vững vàng như đỉnh núi ở đại lục Vong Xuyên.
Đó là sự thật không thể nào thay đồi.
Mọi người sải bước vào, chính là khoảng cách của hai thế giới.
Sự yên lặng ưu nhã, lối đi rộng rãi.
Xen lẫn hấp dẫn, phảng phất đưa ta vào thế giới khác, một thế giới yên bình.
Mặc dù ngoại thế chiến loạn cũng không ảnh hưởng đến chút nào.
Lục tông không tính bất hòa, nhưng trong lòng mọi người đều không hợp nhau, nhưng khi vào đây đều biến mất.
Lập tức mọi người đều cẩn trọng và dao động đi theo ba người Lạc Vũ bước vào cung Phiêu Miểu.
Vượt qua chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc, đoàn người bước lên bậc thang Vân Bạch Ngọc.
Cảm thấy ánh sáng nguyên sắc trước mắt tỏa ra ánh hào quang, đại điện nguyên sắc đứng trước mắt mọi người, trang nghiêm, khí thế, thiêng liêng, cao nhã.
Khí thế ở giữa hiện lên vẻ tôn nghiêm, khí phách, tỏa ra vẻ nhẹ nhàng thanh nhã khắp nơi.
Mắt nhìn thấy tấm biển, lấy màu gốc ghi rõ ba chữ, Phiêu Miểu Cung.
Phiêu Miểu cung, đây là nơi khai sơ của Phiêu Miểu cung.
Mời
Lạc Vũ bước vào trước, giọng nói thanh thúy phá vỡ không khí yên tĩnh.
Tông chủ Lục tông cũng không hơn trăm năm, lúc này nhìn thấy cung điện khai sơ Phiêu Miểu, trong lòng cố gắng chống cự khí thế của nó, bất chi bất giác cảm thấy mình thấp đi.
Nghe thấy vậy, Tông chủ Lục tông chần chờ một chút rồi bước vào.
Lúc này trong điện cũng không có bướm bay và với các hình vẽ, mà chỉ còn khí phách uy chấn tôn kính quân lâm thiên hạ.
Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Minh Trần Dạ, đi tới trước bức họa tổ sư Phiêu Miểu, khẽ khom người, thể hiện sự tôn kính.
Phía sau Tông chủ Lục tông cùng với các cao thủ thấy vậy, không chần chờ xếp thành một hàng cúi người hành lễ với tổ sư Phiêu Miểu.
Đó là sự tôn kính đối với cường giả tuyệt đại.
Khi hành lễ xong, Lạc Vũ phất tay áo một cái, không nhân nhượng một ai tiến lên một bước, ngồi lên ghế Bạch Ngọc phía chính giữa điện.
Bên cạnh, Vân Thí Thiên và Minh Trần dạ ngồi hai bên.
Ba ghế lớn Bạch Ngọc cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống mọi người.
Cửa Phiêu Miểu tông trăm năm không mở, hôm nay khó được các đại thế lực tề tụ, Phiêu Miểu ta được mọi người đến nơi này nghị sự.
Lạc Vũ từ trên cao nhìn xuống mọi người, trên mặt chậm rãi hiện ra nụ cười xinh đẹp chậm rãi nó:
Dù sao, nghị sự chính là chuyện đứng đầu thiên hạ, có thể nào không thương nghị ở nơi này chứ?.
Xinh đẹp mà cao quý, kết hợp với áo tím của Lạc Vũ, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp của nàng.
Lúc này lời nói nhẹ nhàng của Lạc Vũ, rất giống vẻ quân lâm thiên hạ của Phiêu Miểu ngày đó, cao ngạo nhìn xuống chúng nhân.
Phía dưới Tông chủ Lục tông nghe thấy vậy. Trong lời nói lộ ra ý tứ, hôm nay Phiêu miểu không phải tới cùng bọn họ phân chia thế lực, mà dành nơi này cho bọn họ nghị sự.
Lập tức trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm
Mặc dù Phiêu Miểu đã bị diệt nhưng khí thế cường đại kia vẫn còn.
Nếu nàng mạnh mẽ muốn nhúng tay vào, những thứ khác không nói, nhưng khí thế đã phải nhường nàng ta một chút.
Hiện nay nàng ta không muốn nhúng tay chuyện thế lực phân chia, vậy tất nhiên là chuyện tốt.
Đã như vậy, thì đa tạ.
Bên trong một mảnh yên tĩnh, Tông chủ gia tộc Lăng Nam lên tiếng phá vỡ yên tĩnh, ngồi xuống chỗ của khách quan.
Những Tông chủ khác thấy vậy đồng loạt ngồi xuống.
Lập tức đã có người dâng trà, không phải là đám người đi theo ba người Vân Thí Thiên.
Xem ra, Phiên Miểu hoặc là Lạc Vũ đã sớm chuẩn bị.
Hải Mặc Phong, ngươi tiếp tục.
Mấy tông chủ nhìn nhau, thành chủ Song Diệp thành ngẩng đầu bảo Hải Mặc Phong.
Hải Mặc Phong vẫn đứng đại diện, lúc này nghe thấy vậy nhìn một chút rồi bước ra một bước, đứng yên nhìn đám người Lạc Vũ và Vân Thí Thiên.
Trong lòng có dự cảm xấu hiện ra, ba người này thật sự chỉ tới quan sát?
Nhìn tình huống thì không giống lắm.
Trong lòng nghĩ, sắc mặt vẫn bất động.
Dù sao, Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma cũng có một chút thế lực, nhưng so với Phiêu miểu nhất tộc thì chỉ là thế lực nhỏ.
Người khác không biết Phiêu Miểu nhất tộc còn lưu lại gì, nhưng hắn thì quá rõ.
Lập tức nhìn thẳng vào mắt Vân Thí Thiên, ý bảo hắn chớ lộn xộn, và quay đầu nhìn Doanh thứ bảy, tứ đại thế lực đã thâu tóm thế lực của Già Diệp tháp và Lăng Nam.
Các ngươi muốn thương nghị với chủ nhân, vậy vì sao chủ nhân các ngươi không đến ?
Khẩu khí Hải Mặc Phong mang theo mùi vị uy hiếp.
Trước mặt thế lực của Lục tông, vậy mà dám không đến.
Tứ đại thũ lĩnh là một người có dung mạo như nữ nhi, lúc này nở nụ cười, chậm rãi mở miệng nói:
Chủ nhân nhà ta đã đến.
Dứt lời, đứng lên đi phía trên kia, đứng sau kẻ mà từ nãy tới giờ vẫn chưa mở miệng,
Quân Vương, may mắn không làm nhục mệnh.
Âm thanh cười khẽ vang lên trong đại điện.
Người này đưa tay vén lên, hiện ra khuôn mặt.
Lục tông không nhận ra người này, nhưng Hải Mặc Phong thất kinh, lạnh lùng nói:
Vân Khung.
Một thân lạnh nhạt của Vân Khung, đứng bên cạnh Vân Thí Thiên, nghe vậy cúi xuống nhìn Hải Mặc Phong lãnh đạm.
Khẽ nở nụ cười với Hãi Mặc Phong:
Quân vương Vọng Thiên Nhai, chính là chủ nhân của ta. Chuyện phân chia thế lực này, được hay không phải do Quân vương ta định đoạt.
Giọng nói không lớn, nhưng nội dung chấn động, nổ vang đại điện.
Lập tức, sắc mặt Tông chủ Lục tông khẽ biến.
Hải Mặc Phong đứng giữa đại diện, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Vân Thí Thiên ở trên kia, trên mặt hiện lên tia tức giận.
Ta đã sớm đoán được ngươi là người có dã tâm.
Hải Mặc Phong lạnh lùng nhìn Vân Thí Thiên.
Cái gì án binh bất động, chết tiệt, hắn không nhận ra sớm tình huống này, Vọng Thiên Nhai lại nuốt phân nửa thế lực của gia tộc Lăng Nam.
Vân Thí Thiên lạnh nhạt ngồi đó, nghe thấy vậy ánh mắt trực tiếp chống lại Hải Mặc Phong, từ từ nói:
Bổn quân có phải cám ơn ngươi khen ngợi hay không?
Hải Mặc Phong tỏa hơi lạnh khắp nơi:
Ngươi cho …
Mặc Phong, chính sự.
Hải Mặc Phong đang muốn tức giận, Tông chủ Hải Thần tông lạnh lùng mở miệng
Ý nói Hải Mặc Phong nhẫn nhịn.
Nơi này dù sao cũng là Phiêu Miểu nhất tộc, nhanh chóng rời khỏi đây mới là chuyện tốt nhất.
Hải Mặc Phong hít một hơi, lạnh lùng nhìn Vân Thí Thiên, rồi nói:
Rất tốt, thế lực nguyên bản quy về gia tộc Lăng Nam, do … Vọng Thiên Nhai quản, ngươi có dị nghị gì không.
Vân Thí Thiên tựa mình vào ghế cao, nghe vậy lạnh lùng cười:
Hải huyng, ngươi cho là dùng ít địa phương của gia tộc Lăng Nam, bắt Vọng Thiên Nhai ta nhổ ra miếng thịt đã được nuốt vào. Ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng ?
Không có tức giận, không có ầm ĩ, nhưng lại lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Giọng nói lạnh nhạt giống như Hải Mặc Phong đang nói chuyện rất buồn cười.
Bên cạnh Lạc Vũ và cùng Minh Trần Dạ liếc mắt nhìn nhau, nhất thời mỉm cười thưởng trà.
Sắc mặt Hải Mặc Phong trầm xuống:
Vân Thí Thiên, đừng lớn lối, cho dù ngươi nuốt phân nửa Lăng Nam, trong mắt chúng ta ngươi cũng không phài là cái gỉ.
Phải không ?
Vân Thí Thiên lạnh lùng kéo khóe miệng, dài giọng.
Vừa chậm rãi đưa ta, bưng chén trà Vân Khung đưa tới, nhẹ nhàng uống một hớp.
Vậy thì chờ ngươi thấy chúng ta đủ tư cách thì lại tiếp tục phân chia.
Âm thanh lãnh đạm, không có bất cứ tình cảm gì, nhưng ý nghĩa đủ sắc bén.
Thời điểm đủ tư cách, rồi mới phân chia?
Hải Mặc Phong vừa nghe kinh ngạc, Vân Thí Thiên này có ý gì?
Mà Hải Mặc Phong đang kinh ngạc, Giá Hiên Mặc Viêm ngồi bên gia chủ gia tộc Lâu Tinh chợt lóe tinh quang, đột ngột đứng lên.
Vừa sải bước ra, dựng thẳng lông mày nhắm thẳng vào Doanh thứ bảy còn dư lại tam đại thế lực, trầm giọng quát.
Chủ nhân các ngươi đã tới chưa? Là ai ?
Hành động đột ngột của Giá Hiên Mặc Viêm, lập tức khiến lực chú ý trên người Vân Thí Thiên hướng về tam đại thế lực.
Trên mặt Tông chủ Lục tông hiện lên một tia u ám.
Thâu tóm gia tộc Lăng Nam và Già Diệp tháp, trừ Vân Khung dịch dung, còn dư lại tam đại thủ lĩnh.
Thấy Giá Hiên Mặc Viêm gây sự hỏi, lập tức liếc nhìn nhau, nhất tề cười một tiếng nói:
Dĩ nhiên đến rồi.
Phía dưới Tông chủ Lục tông lập tức trở nên u ám, mặt vẫn không thay đổi.
Chẳng lẽ bọn họ….
Bọn thần tham kiến Quân vương, may mắn không làm nhục mệnh.
Âm thanh vang dội trên đại điện Phiêu Miểu, lời nói khí phách.
Ba người phân hai bên đứng ở phía sau Vân Thí Thiên và Minh Trần Dạ.
Tam đại đô đốc của Vọng Thiên Nhai, Yên Phi, Yến lâm, Yến Trần.
Gió xuân thổi, rõ ràng ấm áp.
Mà lúc này, mọi người đang ngồi lại cảm giác thấy lạnh thấu xương, một người nhất tề rùng mình một cái.
Vọng Thiên Nhai, tất cả là người của Vọng Thiên Nhai.
Sai lầm, bọn họ sai lầm rồi.
Đây không phải là bốn thế lực quật khởi
Đây không phải bốn thế lực bên cạnh Lăng Nam và Già Diêp tháp
Mà là một nhà độc chiếm, chính là bị Vọng Thiên Nhai độc chiếm.
Bọn họ không biết, không có một chút cảnh giác nào.
Vọng Thiên Nhai duỗi tay, tóm thâu thế lực hai tông của họ.
Gió thổi mây bay, sắc mặt Tông chủ Lục tông chân chính thay đổi.
Quân cờ của ván này đánh quá đột ngột, quá đột ngột.
Sắp đặt hết tất cả, toàn bộ quấy rối.
Tứ tông bọn họ bị tàn phá không chịu nổi, mà bọn họ phải đối mặt không phải là thế lực nhỏ bé, mà là một thế lực đột nhiên thâu tóm lực lượng của hai tông, Vọng Thiên Nhai quật khởi.
Con cá năm trên thớt, làm sao thay dổi.
Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ, tốt tốt…
Gió xuân bên ngoài vẫn thổi, đứng trong đại điện Hải Mặc Phong, cơ hồ nghiến răng nói ra những lời này.
Bổn quân tất nhiên tốt.
Vân Thí Thiên vẫn lạnh lùng như ban đầu, thần sắc lạnh như băng rơi vào mọi người trong Lục tông.
Trước đây thì không thay đổi được gì, nhưng giờ chỉ cái nhíu mày của hắn cũng khiến cho thiên hạ náo động.
Sao các ngươi có thể quên mất Bổn vương chứ, bổn vương tới không phải vì quan sát nét mặt các ngươi.
Lười biếng dựa vào ghế ngọc.
Minh Trần Dạ cười tà mị nhìn về phía mọi người.
Giọng nói tà mị giống như tuyết sương rơi xuống, khiến sắc mặt Lục tông ngày càng tái đi.
Hiện nay Vọng Thiên Nhai đã thống nhất Phật Tiên Nhất Thủy, thế lực Phật Tiên Nhất Thủy có mười nước nhỏ.
Mà bây giờ vừa nuốt gia tộc Lăng Nam cùng Già Diệp tháp.
Hơn nữa bây giờ, lại còn thêm Hỏa Ma kết mối quan hệ bền vững như thép với Phật Tiên Nhất Thủy, Hỏa Ma là trợ thủ.
Chết tiệt làm sao bon họ quên mất Hỏa Ma Đông Thiên Vương, gã ma đầu này có quan hệ cùng với Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Gió thổi loạn, tất cả các Tông chủ Lục tông đều nhăn nhó, thế lực này đã vượt ngoài khả năng suy đoán của bọn họ.
Hiện nay, Bổn quân có tư cách để nói chuyên phân chia chưa ?
Vuốt chén trà trong tay, Vân Thí Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục tông phía dưới.
Lời nói, đánh vào tâm của Tông chủ Lục tông, đặc biệt là gia chủ gia tộc Lăng Nam và Tông chủ Già Diệp tháp.
Trước kia cho rằng không cần biết bốn thế lực nuốt địa bàn của họ là ai.
Chỉ cần Lục tông hòa hợp, lo gì không lấy lại được.
Nhưng bây giờ không phải không biết tên, đó chính là Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma nuốt hết.
Nuốt hai tông, thế lực của bọn hắn áp đảo cả Hải Thần tông, Gia tộc Lâu Tinh, Băng Thánh cung cùng với Song Diệp thành.
Bây giờ không phải Lục tông bọn họ muốn thế nào là thế đó.
Mà là Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma.
Tốt, anh hùng xuất thiếu niên, cứ thế nổi lên.
Trong không khí trầm mặc, Tông chủ gia tộc Lăng Nam lên tiếng.
Lông mày của Phương Chính chau lên, gia chủ Lăng Nam nhìn về phía Vân Thí Thiên, chậm rãi trầm giọng nói:
Ta có tư cách chất vấn chứ, không biết quân vương phân chia thế nào? Giờ Lăng Nam ta cùng Già Diệp tháp không có thế lực, nhưng Thượng tam tông và Hạ tam tông là nhất thể, cho dù hiện nay có chút mâu thuẫn, trước mắt cũng đã giải quyết xong, Lục tông chính là Lục tông. Vọng Thiên Nhai Quân vương, anh hùng không hỏi xuất xứ, chi bằng ngươi nói ra ý nghĩ của ngươi. Nếu không quá phận, Lục tông chúng ta sẽ đáp ứng.
Nói chuyện rất thỏa đáng, nghe thì thấy Lục tông rất nể tình.
Nhưng thật ra lời kia rõ ràng là uy hiếp
Không quá phận, vậy thì chấp thuận.
Quá mức, thì đừng trách Lục tông ta tiêu diệt ngươi.
Cho dù bây giờ ngươi cường đại, thế lực to lớn, Lục tông chúng ta liên thủ còn sợ không tiêu diệt được ngươi sao.
Nghe lời nói gia chủ Lăng Nam, trong đại điện biến sắc, ngũ tông tông chủ liếc nhau một cái, sắc mặt lập tức bình lặng xuống.
Thậm chí nổi dậy sát khí
Tuyệt không cho Vọng Thiên Nhai phát triển, nếu đã như thế không bằng …
Ha ha …
Song khi Lục tông bàn tính trong lòng, Vân Thí Thiên đột nhiên cười lên.
Mái tóc màu bạc xõa xuống, như loại người ngang ngược, tiếng cười tràn đầy sự khinh bỉ và cuồng tiếu.
Có phải tai của Bổn quân có vấn đề hay không?
Cười lạnh một tiếng, Vân Thí Thiên thoáng quay qua nhìn Minh Trần Dạ.
Minh Trần Dạ cười ha ha nói:
Ta đoán không có, bổn vương cũng nghe thấy, thấy người không biết trời cao đất rộng, còn tưởng nơi đây mình làm chủ.
Các ngươi cho rằng chúng ta kính trọng người già?
Ngồi trong đại diện Lạc Vũ cầm chén trà, tỏ ra nghiêm túc chen vào một câu.
Ngươi cho ta …
Lúc Lục tông các người còn cường thịnh, bổn quân cũng không sợ, hôm nay trước mặt bổn quân còn muốn cò kè mặc cả sao, nằm mơ.
Cười lạnh, Vân Thí Thiên không đợi Lăng Nam gia chủ nói xong, lập tức trầm mặt, lớn tiếng nói, khí thế cực kỳ uy nghiêm.
Ngươi thật càn rỡ.
Vân Thí Thiên dứt lời, Tông chủ Già Diệp Tháp đập tay vào ghế đứng dậy nói.
Vậy thì như thế nào ?
Minh Trần Dạ cười nhếch môi:
Muốn đánh nhau, Bổn vương rất thích, tới.
Sắc mặt tông chủ Già Diệp tháp giận đữ, thân hình chợt lóe công kích về phía Minh Trần Dạ và Vân Thí Thiên.
Mà thấy hắn vừa động, vẫn đứng ở trong đại điện, Giá Hiên Mặc Viêm, đột nhiên đưa tay nắm lấy Tông chủ Già Diệp tháp.
Không được vọng động, năm đó bọn họ chính là người giả mạo Thượng tông, đến phá vỡ Hạ tông, làm nên trận đại loạn này, Tông chủ không nên mắc mưu bọn họ.
Cái gì?
Giá Hiên Mặc Viêm vừa nói ra, Ngũ tông chủ còn lại đều lập tức đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ không tin cùng khiếp sợ.
Giá Hiên Mặc Viêm, ngươi …
Mà Hải Mặc Phong đứng cạnh Giá Hiên Mặc Viêm, nghe lời nói của hắn tay nắm chặt thành quyền, cơ hồ muốn đánh Giá Hiên Mặc Viêm một quyền.
Giá Hiên Mặc Viêm đã sớm biết, nhưng hắn…
Ngày đó, hắn tới cửa, Giá Hiên Mặc Viêm còn lừa gạt hắn.
Nếu ngày đó hắn phá hủy Vọng Thiên Nhai thì nào có chuyên hôm nay.
Giá Hiên Mặc Viêm cắn chặt răng, không để ý tới mọi người, mắt hướng về Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, cùng Minh Trần Dạ, chậm rãi nói.
Đan dược của tổng hội Dược Sư của Thượng Tam tông là các ngươi xuất ra phải không.?
Lạc vũ chống lại khuôn mặt đè nén mọi tâm tình của Giá Hiên Măc Viêm, nhàn nhạt nhướn mày nói:
Phải
Giá Hiên Mặc Viêm đã giúp Vọng Thiên Nhai của nàng, chỉ cần hắn hỏi nàng sẽ đáp.
Oanh, vừa nghe lời của Giá Hiên Mặc Viêm, Lạc Vũ trả lời, Tông chủ Lục tông chỉ thấy trong đầu chấn động.
Chết tiệt, đan dược là do Hỏa Ma và Vọng Thiên Nhai xuất ra
Một trận chiến đan dược có thề thay đổi kẻ cầm đầu của toàn bộ đại lục.
Bọn họ còn nói sau khi phân chia lại thế lực sẽ nhằm vào đan dược này, nghĩ đến …
Hạ tam tông có vô số thương nhân bán vật liệu, có phải là của các ngươi không?
Giọng nói của Giá Hiên Mặc Viêm lạnh như băng.
Trước kia hắn có suy đoán là đám người Lạc Vũ, bởi vì hắn cảm thấy nàng có nhiều bản lĩnh.
Nhưng đè nén suy nghĩ của mình.
Mà bây giờ.
Hạ tam tông có tiền, bổn vương kiếm tiền vô cùng tốt.
Minh Trần Dạ cười nói, chống lại ánh mắt Giá Viêm Mặc Hiên,
Người này ban đầu là vị hôn phu của Lạc Vũ.
Nhỉn tình huống này có thú vị….
Minh Trần Dạ vừa dứt lời, trong nháy mắt đại điện trở nên yên tĩnh,.
Trong đó, Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Minh Trần Dạ, Giá Hiên Mặc Viêm liếc nhìn nhau,
Nhìn không ra tâm tình, nhìn không ra tâm tư.
Phảng phất trong đại điện chỉ có bốn người này.
Mà phía sau bon họ, Lục tông không khống chế được khẽ động,
Thì ra thiên hạ đại loạn, là chính bọn họ ra tay, Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma.
Bọn họ mới là người đứng sau màn này, đạo diễn tất cả.
Lục tông bọn hắn, bọn hắn tự cho là cao cao tại thượng,
Thì ra vẫn bị Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma đùa bỡn trong tay.
Đi tới kết quả hôm nay tất cả là do bọn họ ban tặng.
Gió xuân khẽ động, phảng phất tứ phía
Nhưng không che được sát khí cuồng bạo, phóng lên cao.