Chương 143: Kinh thế hào đánh cuộc
-
Đặc Công Hoàng Phi
- Nhất Thế Phong Lưu
- 4791 chữ
- 2020-05-09 06:15:42
Số từ: 4780
Edit: Pe thuong
Beta: Leticia
nguồn: Tâm vũ nguyệt lâu
Cành liễu lung lay, ở Phiêu Miểu Cung.
Hóa ra tất cả đều do các ngươi gây nên,chết tiệt, các ngươi muốn chết.
Sát khí ngất trời, thành chủ Song Diệp Thành đứng lên gầm thét.
Tay áo bào phất một cái, Cửu Đầu Liên Câu xuất hiện trong tay hắn, đó là thần binh lợi khí.
Đừng vọng động, chờ đó.
Mà ngay lúc Thành chủ Song Diệp thành muốn ra tay, thân hình Tông chủ Hải Thần tông vừa động, chợt hiện bên người Thành chủ Song Diêp thành, một tay ấn trụ vai hắn trầm giọng nói.
Thành chủ Song Diệp thành lập tức trợn mắt quay đầu lại.
Tông chủ Hải Thần tông ngẩng đầu nhìn lên ba người đang ngồi phía trên, sắc mặt trầm ổn mang theo sát khí.
Nếu đã mở miệng khai nhận tất cả, thì đương nhiên cũng phải tính đến phản ứng của chúng ta.
Giọng nói trầm ổn vang vọng trên đại điện, trong điện Lục tông đang tức giận thoáng chần chờ.
Đúng vậy, nếu Vân Thí Thiên bọn họ dám ở trước Lục tông thẳng thắn nói ra, sau lưng tất phải tính đến phản ứng của bọn hắn, không đời nào bọn họ thẳng thắn nhận mà không suy nghĩ đến hậu quả, có thể làm như vậy tất có hậu chiêu.
Vậy thì thế nào?
Song, chỉ trong nháy mắt chần chờ, mặt gia chủ gia tộc Lăng Nam xanh mét gầm lên.
Có Tông chủ Lục tông ở này, sao phải sợ đám hoàng mao tiểu tử này.
Nương theo giọng nói giận dữ, Tông chủ gia tộc Lăng Nam vung tay lên, một đạo ánh sáng nhanh như sét xuất hiện tại hai tay của hắn.
Sắc bén bổ đi, nhanh như sét đánh tới Vân Thí Thiên ngồi ở trên đài cao
Đúng vậy, chính bọn họ mưu tính Lục tông chúng ta, chẳng lẽ hôm nay của chúng ta còn sợ bọn họ.
Tông chủ Già Diệp tháp thấy vậy, hất tay Tông chủ Hải Thần tông ra, trong tay móc Cửu Đầu Liên, đâm về hướng Vân Thí Thiên.
Một đạo chớp màu vàng quỷ dị, phóng về phía Vân Thí Thiên.
Lục tông hao tổn nghiêm trọng, Già Diệp tháp và Lăng Nam bị hủy nặng nhất.
Tông môn đã không có, thế lực dưới cờ cũng không còn rồi.
Lúc này biết người khởi xướng là ai, họ làm sao có thể nuốt trôi cục tức này được.
Đá lửa chớp đánh, cấp bách vọt lên, nhanh như lưu tinh truy nguyệt( sao đuổi trăng).
Vân Thí Thiên ngồi ở phía trên thấy vậy, vung tay áo bào lên, một đóa hoa sen màu đen xuất hiện trước mặt hắn.
Hoa nở tươi sắc, hoa hướng về phía Tông chủ gia tộc Lăng Nam đón hết tất cả tia sáng.
Cùng lúc này, ngồi bên cạnh Vân Thí Thiên, trong tay tơ vàng ngân hồng chợt lóe, hóa thành hàng vạn hàng nghìn tơ nhện, tập kích Tông chủ Già Diệp tháp.
Ánh sáng như pháo hoa chói mắt, đảo mắt bốn người đánh nhau.
Trong phút chốc, tia sáng lưu chuyển, bốn loại đấu khí mạnh mẽ đánh nhau trong đại điện, cơ hồ áp đảo ánh nắng phía bên ngoài.
Tiếp chiêu nhanh như tia chớp.
Đứng bên cạnh Tông chủ Già Diệp tháp, Tông chủ Hải Thần tông thấy vậy, nháy mắt với Tông chủ tam tông.
Tam đại tông chủ Song Diệp thành, Băng thánh cung cùng gia tộc Lâu tinh, thấy vậy lông mày nhất tề khẽ nhúc nhích, tay chậm rãi giương lên.
Hai Tông chủ Lăng Nam và Già Diệp tháp nói không sai.
Tông chủ Lục tông ở chỗ này, cho dù Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma có chuẩn bị, bọn họ còn sợ gì.
Tuổi còn nhỏ như thế, đã có tâm cơ như thế, khiến Lục tông mất đoàn kết, tính toán với bọn họ.
Rồi trực tiếp chia cắt một phần ba thế lực của bọn họ, ngày càng lớn mạnh hơn bọn họ.
Hôm nay, nếu không diệt bọn chúng. Vậy sau này, thiên hạ đâu còn là của bọn họ nữa?
Càng huống chi Quân Lạc Vũ là người thừa kế Phiêu Miểu nhất tộc.
Phiêu Miểu nhất tộc, đây chính là một tồn tại thần bí.
Năm đó không giữ lại được, bây giờ càng không giữ lại được.
Thừa dịp sớm diệt, mới là đúng đắn.
Nhất thời, Tứ tông Tông chủ nhíu đôi mắt, bốn đấu khí sáng loáng phóng ra từ trong tay áo bào của bọn họ.
Sát khí, bắt đầu dày đặc.
Các đệ tử Lục tông thấy vậy, lập tức nhất tề lui về phía sau, đứng ở bốn phía đại điện, bao vây Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ.
Tông chủ muốn đại khai sát giới rồi.
Như vậy bọn họ cũng nhất định không cho những người này chạy.
Quả nhiên không khác mấy với tính toán của chúng ta, Lục tông cùng ra tay vậy có thể cùng vui đùa rồi.
Mà ngay lúc Tông chủ Tứ Tông muốn ra tay, Minh Trần Dạ ngồi trên cao không động thủ chỉ cười tà mở miệng.
Đồng thời hai tay giơ lên vỗ một cái.
Lập tức, chỉ thấy những cao thủ đi theo bọn họ, hoặc trước hoặc sau, hoặc trái hoặc phải đứng lên chống lại các đệ tử của Lục tông
Nhân số không bằng đệ tử Lục tông, nhưng sát khí lại hoàn toàn vượt xa bọn họ.
Đó là khối tấn công nhất thể.
Tông chủ Tứ tông thấy vậy nét mặt chợt lóe tia lãnh khốc, vung tay lên muốn động thủ.
Nhưng ngay lúc bọn họ muốn động thủ, trong đại điện loáng lên tia sáng.
Ánh sáng đó, cơ hồ làm người hoa mắt, kể cả Tông chủ Tứ tông.
Mà ngay lúc này, hoa sen mà Vân Thí Thiên tạo ra, cánh hoa hé ra.
Trực tiếp nuốt lấy tia sáng của Tông chủ gia tộc Lăng Nam, ngay sau đó cánh hoa co rụt lại, thật giống như ăn thịt người, kêu ừng ực kêu ừng ực một trận nuốt xuống.
Trực tiếp ăn hết tia sáng của gia chủ Lăng Nam
Gia chủ Lăng Nam thấy vậy nhất thời biến sắc, sắc mặt thoáng cái trầm xuống.
Ngồi trên cao Vân Thí Thiên lãnh khốc vung tay lên, đấu khí hóa thành hoa sen, lập tức hư không rồi biến mất
Một kích, cực kỳ gọn gàng.
Mà lúc này, hàng nghìn tơ nhện trong tay Lạc Vũ, tung hoành mở ra.
Xuyên không mà qua, trong nháy mắt ngăn một đạo quang của Già Diệp tháp, rồi chia ra thành hàng vạn hàng nghìn sợi, đánh tan tất cả lực lượng, bay xuống không trung.
Sắc mặt tông chủ Già Diệp tháp trầm xuống, lông mày nhíu lại hiện lên một tia không dám tin.
Một chiêu này của hắn cho dù không dùng toàn lực, nhưng cũng bảy phần, cứ như vậy mà …
Tất cả trong nháy mắt, bốn người giao thủ, rất nhanh kết thúc như vậy…
Hả?
Gia chủ Lâu tinh thấy một màn này có chút kinh ngạc hả một tiếng.
Đã mạnh như vậy rồi?
Nhớ kỹ lúc đầu Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đến Lâu Tinh không mạnh mẽ như vậy
Hôm nay, yên lặng chống lại Tông chủ Già Diệp tháp và Tông chủ Lăng Nam, vậy mà không yếu thế chút nào.
Đấu khí biến mất, tất cả chỉ trong khoảnh khắc.
Nhanh đến mức Tông chủ Tứ tông chưa kịp động thủ.
Ngân tơ tằm sợi như tóc bay múa, Vân Thí Thiên ngồi thẳng lạnh lùng nhìn phía dưới Tông chủ Lục tông, cười lạnh một tiếng:
Nghĩ muốn giết chúng ta.
Hừ, bổn quân nghĩ tốt nhất các ngươi nên ngẫm lại xem mình có thể rời khỏi nơi hay không đã.
Giọng nói lạnh như băng quanh quẩn tại trong đại điện, lạnh lẽo mà càn rỡ.
Nhất thời sắc mặt Tông chủ Lục tông trầm xuống.
Thật là càn rỡ.
Cung chủ Băng thánh cung quát lạnh.
Vừa dứt lời, Tông chủ Già Diệp tháp từng bước tiến lên trước, phía sau cung chủ Băng thánh cung và thành chủ Song Diệp thành nhất tề bước lên.
Ba người giương cổ tay lên, định đồng thời động thủ.
Chúng ta không muốn tổn thương hay gây thương tích cho người nào, nhưng nếu Lục tông muốn giết chúng ta, như vậy, hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi ra ngoài đi.
Ngay lúc Tông chủ Hạ tam tông tam đang tới gần, muốn động thủ, Lạc Vũ thu ngân hồng tơ vàng trong tay, chậm rãi nói một câu.
Ngay sau đó, nhẹ nhàng vung tay lên.
Lập tức, xa xa nghe oanh một tiếng.
Ngay sau người có công lực cao như Tông chủ Lục tông, rõ ràng nghe thấy xa xa cửa Phiêu Miểu tông, cốt long răng rắc răng rắc bắt đầu đóng cửa lại.
Cửa Phiêu Miểu tông, đóng cửa rồi.
Không tốt, nàng đóng cửa Phiêu Miểu tông.
Hải Mặc Phong là người thứ nhất phản ứng lại, lập tức trầm giọng quát.
Hắn đã tới Phiêu Miểu nhất tộc, biết một khi cửa Phiêu Miểu nhất tông đóng lại, người ở bên trong cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.
Đây chính là đoạn tuyệt.
Mà lúc này, Lạc Vũ đóng cửa Phiêu Miễu lại.
Hải Mặc Phong vừa nói xong, đệ tử Lục tông, lập tức trở nên hỗn loạn.
Sắc mặt Cung chủ Băng Thánh cung trầm xuống, nhìn về phía Lạc Vũ:
Lục tông ta cùng Phiêu Miểu nhất tộc không có bất cứ tranh chấp gì, ngươi có ý gì?
Không phải nàng đã sớm nói Phiêu Miểu sẽ không tham dự vào việc này.
Lạc Vũ nghe thấy chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói:
Thân là người thừa kế Phiêu Miểu nhất tộc, ta lấy thân phận này quyết định.
Phiêu Miễu nhất tộc không nhúng tay vào chuyện Lục tông cùng Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma, bởi vậy, hôm nay, vì vậy ta sẽ không động cơ quan ám khí của Phiêu Miểu tông.
Ta ở chỗ này, cho các ngươi mượn chỗ để giao chiến
Song, ta có thân phận khác, là vị hôn thê của Quân vương Vô Nhai, ta có chút thiên vị hắn.
Cho nên, ta đóng cửa đại môn.
Lời này của nàng làm cho tông chủ Lục tông tức giận gần chết.
Nhưng lại không tìm được chỗ phản bác.
Nhìn phía dưới thấy Tông chủ Lục tông nổi giận, Lạc Vũ lại lạnh lùng mở miệng:
Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma chúng ta, từ trước đến giờ đều không muốn nhất thống thiên hạ, đây không phải là mục đích cuối cùng của chúng ta.
Chúng ta chỉ đảm bảo sự an nguy của chúng ta mà thôi.
Nhưng nếu Lục tông thực muốn diệt chúng ta, như vậy Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma chúng ta cũng không phải dễ đối phó.
Hôm nay, nhân tiện kết thúc tất cả ân oán ở chỗ này.
Nói xong, Lạc Vũ lạnh lùng vỗ tay một cái.
Ngao…
Trong khoảnh khắc, chỉ nghe xa xa có tiếng thú gầm, rơi vào tai của các người trong đại điện.
Ngao ô…
Ngay sau đó, từ đại điện địa bốn phương tám hướng vang lên vô số tiếng kêu.
Đó là tiếng ma thú tru lên.
Nương theo là liên tiếp tiếng rống, vô số tiếng rống từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Trong đại điện, mọi người Lục tông, nhất thời cuống quít.
Chỉ thấy kim quang sáng lên
Phía Đông Đại điện Bạch Hổ Vương cấp mười lăm suất lĩnh dẫn một đội đại ma thú cấp mười ba đến vây quanh.
Phía tây, Kim loan phượng cấp mười lăm suất lĩnh một đám ma thú cấp mười ba trên không trung, vây quanh cả đại điện phía tây.
Mà nhìn không thấy phía nam đại điện, nhưng nghe âm thanh đất chấn động, cùng âm thanh của đại hùng rống lên một tiếng.
Mọi người có thể rõ ràng tưởng tượng, đây nhất định là vương ma thú trên mặt đất suất lĩnh đại ma thú mà đến
Mà trước mắt mọi người, đối diện chính là phương bắc.
Một đầu Cửu Xà Hoàng, suất lĩnh một đội xà thú cấp mười ba, chậm rãi nhưng lại đằng đằng sát khí đi đến
Mà hai người trên đầu, đường đường chính chính ngồi trên là tiểu Ngân và Tiểu Hồng.
Ma thú khởi động, từ tứ phía vây quanh.
Trong nháy mắt, vây cả Phiêu Miểu cung ở bên trong.
Gió xuân nhẹ thổi, nhưng lại có nhè nhẹ sát khí.
Trong nháy mắt đại điện trở nên yên tĩnh.
Cơ hồ chỉ có gió qua cũng thành âm thanh vang lên.
Một lúc sau, gia chủ Lâu Tinh giận hóa cười:
Tốt, tốt, quả nhiên tính toán chuẩn, đã sớm chuẩn bị bẫy chờ chúng ta chui vào.
Xem ra hôm nay đám già chúng ta phải chôn ở chỗ này rồi.
Tông chủ năm tông khác không nói gì, nhưng hơi thở lạnh như băng, đã nói rõ tất cả.
Phiêu Miểu đóng cửa, bọn họ không ra được.
Vạn thú ẩn núp ở phía sau, ngay lúc này vây quanh bọn họ.
Khiến ưu thế hơn một ngàn người của bọn họ không còn nữa.
Hôm nay, xem ra muốn đánh nhạn, nhưng bị nhạn mổ mắt rồi.
Tông chủ Lục tông xưng hùng một đời, hôm nay lại phải mai một ở chỗ này.
Song, kể cả bổn tông phải chết, cũng muốn kéo các ngươi làm đệm lưng.
Gia chủ Lâu Tinh vung tay áo, trong tay hiện ra Lưu Ly kiếm, cầm vững vàng trong tay.
Hừ.
Tông chủ năm tông còn lại nhất tề đều hừ một chữ.
Không nói gì, nhưng trong tay đều có vũ khí, cũng đã vững cầm trong tay.
Chẳng lẽ chúng ta lại sợ các ngươi.
Minh Trần Dạ tà mị nháy mắt một cái.
Đầu ngón tay của hắn gõ nhẹ lên tay cầm của ghế ngọc thạch mà hắn đang ngồi.
Phía dưới đại điện rải rác khắp nơi, hoặc cao hoặc thấp đứng thẳng chính là thủ hạ hắn, dưới chân khẽ dời, không tiếng động giẫm lên vị trí đặc biệt.
Lạc Vũ vốn là người thừa kế Phiêu Miễu, nàng không động thủ.
Nhưng nàng đã nói cho qua hắn về trận pháp Phiêu Miểu.
Nàng không động, không có nghĩa là, hắn không động.
Trong đại điện, nhất thời giương cung bạt kiếm, Tông chủ Lục tông có nhãn lực, những người đứng chỗ này….
Mà cùng khắc, ngoài đại điện Tiểu Ngân vàTiểu Hồng vung tay lên, các ma thú gầm nhẹ xông về phía trước
Kịch chiến, hết sức căng thẳng.
Bình tĩnh, mọi chuyện cần phải bàn bạc cho kỹ, đừng nổi giận.
Ngay lúc Tông chủ Lục tông chuẩn bị huyết chiến đấu tới cùng, mà Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma cũng chuẩn bị ứng chiến, Giá Hiên Mặc Viêm và Hải Mặc Phong đột nhiên đồng thời lên tiếng.
Ngay sau đó Giá Hiên Mặc Viêm nhìn Hải Mặc Phong, không có tiếp tục, ý bảo Hải Măkc Phong mở miệng.
Hải Mặc Phong ngăn cản Tông chủ Lục tông, đi lên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn vị trí Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Các ngươi không muốn nhất thống thiên hạ?
Mới vừa rồi Lạc Vũ có nói như vậy.
Lạc Vũ thấy Hải Mặc Phong hỏi, lập tức quay đầu nhìn Vân Thí Thiên.
Bây giờ nàng là chủ nhân Phiêu Miểu, việc này nàng không chen vào.
Vân Thí Thiên cúi đầu đối mặt với Hải Mặc Phong, nửa ngày chậm rãi địa nói:
Đại lục Vong Xuyên lớn như vậy, thống nhất sớm muộn cũng phân chia, vậy thì có cần thiết phải làm vậy không?
Lời này vừa nói ra, Tông chủ Hải Thần tông khẽ nhíu mày.
Không nghĩ tới Vân Thí Thiên này lại nghĩ thấu triệt như vậy.
Thiên hạ đại loạn, phân ra rồi hợp, hợp rồi phân ra, thống nhất cùng không thống nhất, kì thực đều là chuyện đã rồi.
Đã như vậy, cần gì phải bức mọi người đến bước đường cùng?
Hải Mặc Phong trở tay một ngón tay chỉ hướng ngoài cửa điện có các ma thú chờ phân phó.
Đây là Bổn quân bức các ngươi?
Vân Thí Thiên khoanh hai tay trước ngực, mi sắc cực lạnh.
Hài Mặc Phong nghe vậy nhíu nhíu mày,
Từ đầu tới cuối Vân Thí Thiên chưa nói muốn chém tận giết tuyệt, m Tông chủ Lục tông khí nộ công tâm (tức giận đến mức hôn mê).
Vốn tưởng rằng Tông chủ Lục tông liên thủ, tất nhiên có thể trừ ba người này.
Không nghĩ, bây giờ lại cưỡi hổ khó xuống.
Lập tức hít sâu một hơi nói:
Đã như vậy, chúng ta chỉ muốn phân chia thế lực, không cần chém giết như thế.
Dứt lời, rất nhanh xoay người nhìn Tông chủ Lục tông phía sau, trầm giọng nói:
Lấy đại cục làm trọng, chẳng lẽ các tông chủ đã quên cuộc nói chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?
Vừa nói xong,Tông chủ Lục tông phía sau có một bậc thang đi xuống, hai mặt nhìn nhau không khí khó xử lập tức biến mất.
Chỉ Tông chủ Già Diệp Tháp vẫn không cam lòng, cắn răng:
Chẳng lẽ chúng ta còn…
Tông chủ.
Tông chủ Già Diệp tháp còn chưa nói hết, Hải Mặc Phong trầm giọng quát.
Lời nói xong, năm tông toàn bộ nhìn về phía Tông chủ Già Diệp tháp.
Già Diệp tháp cũng biết Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma từng có ân oán, từng tuyên bố muốn tiêu diệt Vọng Thiên Nhai.
Việc này, bọn họ đều biết rõ ràng
Song, năm đó thế lực của Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma còn nhỏ, bọn họ hoàn toàn không đặt trong mắt, diệt hay không diệt, không quan tâm.
Chỉ là không nghĩ tới, mầm tai họa, kéo dài đến hôm nay hình thành rồi bộc phát.
Vì vậy, lúc này Già Diệp tháp không biết thuận theo thời thế, ánh mắt có điểm sắc bén đứng lên.
Sắc mặt Tông chủ Già Diệp tháp có điểm dữ tợn, khó khăn ép lại lời muốn nói.
Trong lúc nhất thời, Lục tông không ai mở miệng.
Hải Mặc Phong thấy vậy xoay người nhìn Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên thản nhiên quét Hải Mặc Phong, bàn tay to nhẹ nhàng vung lên.
Lập tức, ngoài điện tiểu Ngân gào thét muốn tiến vào, liền suất lĩnh ma thú lui về phía sau, trở về vị trí vừa rồi.
Không công, nhưng cũng không rút lui.
Hải Mặc Phong thấy vậy cũng không nhiều lời:
Đã như vậy, ta không khách sáo nữa, chúng ta ngồi xuống đàm, thiên hạ dành cho người tài, đạo lý thắng làm vua, thua làm giặc chúng ta đều hiểu.
Hôm nay Lục tông chúng ta thua, chẳng khác gì cho chúng ta một bài học, bây giờ, chúng ta hoàn toàn thất bại.
Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến không khí giương cung bạt kiếm lúc nãy trên đại điện tiêu tan đi rất nhiều.
Tông chủ Lục tông hít sâu một hơi, nhất tề ngẩng đầu lên
Lục tông bọn họ vốn kiêu ngạo, bọn họ thua, đúng, thua.
Đại lục Vong Xuyên, chú trọng vũ lực.
Ai mạnh thì đứng trên, ai yếu lui phía sau.
Điều này là chân lý.
Hải Mặc Phong nhìn Vân Thí Thiên:
Hôm nay Lục tông chúng ta tụ tập có mục đích, nay cùng Quân vương Vọng Thiên Nhai với Đông Thiên Vương Hỏa Ma tiếp tục bàn.
Như vậy, bây giờ, Quân vương muốn phân chia thế lực như thế nào?
Các nguơi, các ngươi, còn có gì muốn hỏi.
Minh Trần Dạ ngắt lời.
Đông Thiên Vương có ý gì?
Hải Mạc Phong nhìn mắt Minh Trần Dạ, quay đầu bình tĩnh nhìn Vân Thí Thiên, nọ vậy ánh mắt một mảnh thâm lạnh.
Vân Thí Thiên chống lại hai mắt Hải Mặc Phong, nhìn thấy trong đó toàn lãnh khí
Vân Thí Thiên đột nhiên trầm lắng cười, lạnh lùng vạn phần nói:
Hải Mặc Phong, Bổn quân biết ngươi không phục, lời tuy nói hay, trong lòng nhất định khác thường.
Hôm nay nếu trở về, ngày khác nhất định tìm Bổn quân gây phiền toái.
Ác, ngươi muốn giết ta?
Hải Mặc Phong chọn mắt.
Vân Thí Thiên lạnh lùng cười:
Không, Bổn quân không phải không nhân tính, ngươi có bản lãnh, Bổn quân chờ ngươi tìm đến.
Nói đến đây, Vân Thí Thiên thật sâu nhìn Hải Mặc Phong liếc mắt một cái:
Nhưng, Bổn quân cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa
Ngươi dạy ta công phu, Bổn quân thiếu ngươi một cái nhân tình.
Bổn quân đã nói qua, hôm nào đó nếu ngươi rơi trong tay ta, bổn quân nhất định tha cho ngươi một lần.
vậy Quân vương Vọng Thiên Nhai nghĩ muốn như thế nào làm cho?
Hải Mặc Phong chống lại ánh mắt Vân Thí Thiên
Vân Thí Rhiên không có trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía một bên, nhìn Giá Hiên Mặc Viêm vẫn nắm tay cắn chặt răng.
Ngày xưa Lâu tinh Phiêu Miểu Phong, ngươi cứu Bổn quân và Vương phi một lần, nhân tình hôm nay bổn quân cũng nhất định trả lại cho ngươi.
Không có nói đến chuyện hắn tố giạc Vọng Thiên Nhai, bởi vậy khi không nên nói này.
Giọng nói lạnh lùng hạ xuống, Vân Thí Thiên đột nhiên bá một tiếng đứng lên, ánh mắt đảo qua mọi người phía dưới,nói năng có khí phách:
Tông chủ Lục tông nhất định không phục Vọng Thiên Nhai ta có xu thế lớn hơn ngươi.
Tốt lắm, hôm nay Bổn quân sẽ cho các ngươi một một cơ hội. đọ sức anh hùng.
Nói đến này, Vân Thí Thiên quay đầu cầm lấy tay của Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên đột nhiên nói như thế, trong lòng nhất thời có một tia hiểu được.
Lập tức, cũng không ra tiếng phản bác, trực tiếp từ trong lòng móc ra quyền trượng Phiêu Miểu, giao cho Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên tiếp nhận quyền trượngPhiêu Miểu, đối với cùng người khác người.
Hôm nay, chúng ta luận võ để bàn bạc, ai có thể từ trong tay bốn quân đoạt đi quyền trượng Phiêu Miểu, thế lực mà Vọng Thiên Nhai đã lấy, tất cả trả về.
Lời nói vừa rơi xuống, yên tĩnh trong đại điện nhất thời ầm một tiếng bùng nổ.
Này… Này…
Này Quân vương Vân Thí Thiên Vọng Thiên Nhai muốn một mình đấu với tông chủ Lục tông?
Có nhầm lẫn hay không, này…
Đứng thẳng trên đại điện, Tông chủ Lục tông vốn đằng đằng sát khí, lúc này cũng nhìn nhau ngạc nhiên nhưng trong lòng hiện lên tia kinh hỉ.
Vốn không có trông cậy vào chuyện này, bây giờ nhưng lại…
Thí thiên…
Trên đài cao, Lạc Vũ thì không tiếng động hô Vân Thí Thiên một tiếng, nhưng hai từ không khiến người khác nghe.
Vân Thí Thiên làm như vậy chắc hắn có ý nghĩ của chính mình.
Hôm nay, cần đến cưỡng chế mới khiến Lục tông thần phục.
Nhưng là, một khi Lục tông trở về, sớm muộn cũng là tai họa.
Không có thế lực, không có người lãnh đạo, này sẽ phải một bi kịch.
Muốn bọn họ hoàn toàn thần phục, như vậy sẽ trực tiếp chiến đấu cùng bọn họ
Một đấu với sáu, đây là chuyện quan trọng
Chẳng lẽ một đấu sáu…
Bên cạnh Minh Trần Dạ cũng nhướng mày.
Âm thầm chia rẽ đục nước béo cò chiếm thế lực, không tính quang minh chính đại.
Nhưng là, hôm nay hành động này, cũng không phải là hành động quang minh chính đại
Được, đây mới là Vân Thí Thiên mà ta thưởng thức, song, ngươi có thể phát triển bản lãnh của ngươi, ta Lục tông thân là tiền bối cũng không chiếm tiện nghi của nguời khác.
Ngay lúc Vân Thí Thiên lời nói hạ xuống trong khoảnh khắc, Hải Mặc Phong vẫn lạnh như băng địa mắt có điểm ấm lãnh đạm, một nói nói này, quay đầu nhìn mắt tông chủ Lục tông phía sau.
Chúng ta hãy tuyển ra một vị Tông chủ, để đấu với ngươi, thắng, y ngươi nói, bại, chúng ta không nói hai lời rời đi, từ nay về sau sau trăm năm gian tuyệt không tìm Vọng Thiên Nhai phiền toái, như thế nào?
Vừa nói xong câu cuối cùng, Hải Mặc Phong vốn là hỏi Vân Thí Thiên, cũng là hỏi Lục tông tông chủ.
Trăm năm hòa thuận chung sống, không xâm phạm lẫn nhau, này một lời đồng ý.
Phí trên cao, Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ cùng với Minh Trần Dạ liếc mắt nhìn nhau.
Phí dưới, lời nói Hải Mặc Phong khiến Tông chủ Lục tông âm thầm nhíu nhíu mày.
Mới vừa rồi, Vân Thí Thiên một tay, bọn họ cũng nhìn thấy rồi, một người đấu, này sợ rằng…
Đại điện, trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn âm thanh gió xuân thổi qua
Lạc Vũ thấy này mi mắt vừa chuyển, cười, nhìn Hải Mạc Phong chậm rãi địa nói:
Thiên hạ rộng lớn, sợ rằng bất cứ Tông chủ một tông nào cũng không thể làm chủ.
Ta xem, không bằng như vậy, Lục tông tông chủ dứt khoát cùng lên đi.
Chúng ta bên này, theo ta và Thí Thiên hai người liên thủ, thắng thua hay như lời vừa rồi Thí Thiên đã hứa hẹn.
Rất chiếm tiện nghi rồi.
Hải Mặc Phong là người công chính..
Lạc Vũ nghe vậy hướng Hải Mạc Phong cười:
Lục tông tông chủ vốn là tiền bối cao nhân, không cùng khi dễ ta hai người chúng ta, chúng ta cũng không cần phải hợp lại một ngươi chết ta sống.
Cứ như vậy, không cho phép nhúc nhích, ngươi sáu ta hai, sống chung một bàn, nếu ai công kích đối phương thua, thì bị loại
Ai cuối cùng còn, hoặc là đoạt quyền trượng Phiêu Miểu, người đó thắng.
Lời này vừa nói ra, trong đại điện hào khí lập tức dâng cao
Mà trên đài cao, Minh Trần Dạ là nhân vật khôn khéo.
Thấy vậy mi mắt vừa chuyển, đột nhiên cười hắc hắc:
Tốt a, muốn đánh cuộc nhân tiện đánh cuộc lớn một chút, tại gia tăng bổn vương một người, ta Đông Thiên Vương cũng những lời này.
Thắng, thế lực bị Hỏa Ma lấy, nhất tề trả về.
Thua, trăm năm không được quấy nhiễu Hỏa Ma của ta.
Này nhắc tới nghị, Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma tam đại đầu sỏ nói như vậy, chiếm tiện nghi như Lục tông họ sao lại không đáp ứng.
Được, một lời đã định.
Tông chủLục tông liếc nhau, Gia chủ Lâu Tinh tiến lên từng bước cao giọng nói:
Ta Tông chủ ục tông nói chuyện lời hứa đáng giá nghìn vàng, thắng thua vĩnh viễn không có đổi ý.
Năm Tông chủ còn lại, lập tức nhất tề lên tiếng.
Âm thanh leng keng, theo gió thổi lên mây xanh
Được, Tiểu Ngân, tránh ra.
Lạc Vũ vung tay lên, tiếng xé gió dương tứ phương.
Gió xuân thồi, âm thanh vù vù
Ngay lập tức trong lúc đó, trước cung Phiêu Miểu hiện ra một sân to
Giữa sân, Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ, cùng Tông chủ Lục tông thành hình tròn mà ngồi, quyền trượng Phiêu Miểu phóng ra trước mặt Vân Thí Thiên.
Chín người, hạ thân không được rời khỏi mặt đất, ai di chuyển một chút, là thua.
Sáu đối với tam, ánh sáng ngọc dưới ánh mặt trời,cuộc chiến hết sức căng thẳng.