Chương 148: Lạc Vũ mưu sát


Số từ: 5239
Edit: Tư Đồ Tử Huyền
Beta: Leticia
nguồn: Tâm vũ nguyệt lâu
Mà ở trong thời gian tốt đẹp này, nếu nói trong thiên hạ này người nhàn rỗi nhất lúc này là ai thì đó chính là hai người Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Những người khác thì bận rộn đến mức người ngã ngựa đổ.
Lục tông quyết liệt, hiện tại hợp lại, tất cả đều bận rộn đi thu phục lại đất đai bị mất.
Hoặc là thiết lập lại giang sơn.
Mặt khác các thế lực nhỏ đang cân nhắc lợi hại nên đầu nhập vào nhà nào.
Hỗn loạn qua đi, thu thập cục diện, đất đai bị mất, cũng không phải là việc mà ngày một ngày hai có thể xong được.
Bởi vậy Lục tông rất bận rộn.
Ngày này, trên đại điện của Hải Thần Tông.

Tông chủ, Thiếu tông chủ! Thiếu tộc trưởng Lăng Nam cầu kiến.
Tông chủ Hải Thần tông đang nghị bàn với Hải Mặc Phong, đột nhiên có người báo lên.
Hải Mặc Phong nghe xong thì hai cha con cùng nhìn nhau một cái, hơi trầm ngâm một lát. Tông chủ Hải Thần tông lắc đầu trầm giọng nói:
Không gặp

Vừa nói xong, Hải Mặc Phong lại dặn dò lần nữa:
Biết nói sao rồi chứ?

Đúng lúc này Thiếu chủ Lăng Nam đến cầu kiến, đơn giản là vì Thế lực Lăng Nam cần Hải Thần Tông hỗ trợ mà thôi.
Thiên hạ Lục tông giờ chỉ còn tứ tông bị tàn phá, mà trong tứ tông này chỉ có bọn hắn cùng với Lâu Tinh là được sự giúp đỡ của Lạc Vũ, đây chính là cơ hội giẫm đạp lên tứ tông khác.
Tuy gia tộc Lăng Nam cũng thuộc Thượng tam tông nhưng quan hệ không gần không xa lắm.
Song, lúc này quay về giữa các tông môn, uy danh về sau cùng với các thế lực nhỏ, sẽ không có người tính cái nợ này.
Người bẩm báo kia nghe Tông chủ Hải Thần tông và Hải Mặc Phong nói như thế, trong nháy mắt do dự.

Còn có việc?
Ánh mắt của Hải Mặc Phong lóe lên.
Người nọ do dự trong chốc lát rồi nói:
Lúc Thiếu chủ Lăng Nam đến có nói, lần này hắn đến không phải là cầu hỗ trợ của Hải Thần tông chúng ta. Mà là gặp phải chuyện rất kinh ngạc, Tông chủ bọn họ cảm thấy bên trong có vấn đề, nên mới phái hắn đến thương lượng với Tông chủ.

Lời vừa nói ra, Tông chủ Hải Thần tông và Hải Mặc Phong liếc nhau một cái, nhướng mày lên.
Gặp phải chuyện rất kinh ngạc?
Có chuyện gì mà có thể làm cho Tông chủ Lăng Nam cảm thấy kinh ngạc, không có cách nào xử lý nên muốn đến đây cùng thương lượng với bọn họ.
Hải Mặc Phong trầm ngâm trong giây lát, thản nhiên nói:
Đã như vậy thì mời hắn vào.


Vâng
Người tới lập tức nhanh chóng lui ra.
Sau một lát, Thiếu chủ Lăng Nam nhanh chóng đi đến.

Thế chất đến rồi, mời ngồi.
Giọng điệu độc nhất vô nhị của Tông chủ Hải Thần tông vẫn như trước.

Lăng huynh
Hải Mặc Phong gật đầu với hắn.
Thiếu chủ Lăng Nam nghe xong thì hướng Tông chủ Hải Thần tông thi lễ một cái, cũng không khách khí nói thẳng:
Tông chủ, Mặc Phong huynh. Hôm nay tới quấy rầy thật không phải, chỉ vì cha ta cảm thấy có chuyện rất kỳ quặc, vì thế mới phái ta đến thương lượng cùng với Tông chủ một chút.


Uh! đã xảy ra chuyện gì?
Thần sắc của Tông chủ Hải Thần tông khẽ động.
Thiếu chủ Lăng Nam nhíu mày rồi trầm giọng nói:
Tông chủ và Mặc Phong huynh cũng biết rằng toàn bộ thế lực của Lăng Nam ta bị Vọng Thiên Nhai chiếm đoạt rồi. Lúc này chúng ta trở về thì đã không còn thế lực phụ nào, đương nhiên là hướng ra ngoài phát triển, Lăng Nam chúng ta không nhúc nhích được Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma, nhưng động người khác thì không có vấn đề gì.

Hải Mặc Phong nghe xong thì gật đầu, lời nói này là sự thật.

Bở vậy, chúng ta phái đệ tử môn hạ trực tiếp đi qua cái thế lực nhỏ Đông Nam kia thương lượng, nghĩ rằng chúng ta sẽ không có vấn đề gì. Nhưng sau khi đệ tử trở về thì toàn thân bị tổn thương, nếu chạy trốn chậm thì sẽ bị đánh chết.


Điều này sao có thể?
Tông chủ Hải Thần tông đang không thèm để ý, nghe xong chuyện đó thì sắc mặt có trầm xuống một chút.
Thế lực dưới cờ của gia tộc Lăng Nam bị Vọng Thiên Nhai chiếm đoạt rồi.
Cũng không nhúc nhích được Vọng Thiên Nhai và những nhà khác.
Nhưng là Lăng Nam cũng không phải là cái chân tôm yếu đuối kia.
Một khối Đông Nam kia chính là một đám cặn bã trong mắt bọn họ, thế mà dám kêu gào, đúng là muốn lật trời rồi.
Sắc mặt Thiếu chủ Lăng Nam rất tối, gật nhẹ cái:
Lúc ấy chúng ta cũng rất khiếp sợ, vì vậy phái rất nhiều đệ tử chúng môn tới.Chuyến đi này, chúng ta mới phát hiện ra là không giống như những gì chúng ta nghĩ:


Không giống như thế nào?
Hải Mặc Phong nghiêng đầu nhìn Thiếu chủ Lăng Nam.
Thiếu chủ Lăng Nam cũng không che dấu, dừng một lát, trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ, căn nhắc kỹ rồi mới nói:
Nói như thế nào đây, bọn hắn không phải là người Vương thất hoặc người của thế lực phảng kháng mà…. là toàn dân chống lại…

Thiếu chủ Lăng Nam cân nhắc một chút, mới dùng hai chữ
toàn dân
.

Toàn dân?
Lông mày của Hải Mặc Phong nhếch lên, đây là ý gì?
Thiếu chủ Lăng Nam buông tha cho suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu, rồi trầm giọng nói.

Bạo loạn, chỗ kia khắp nơi toàn là bạo loạn, giống như tất cả mọi người lâm vào điên cuồng. Không chỉ phản kháng chúng ta, giống như mà muốn chống lại tất cả. Cái loại bạo loạn này không hề có nguyên nhân, dường như tất cả mọi người ăn phải boom, chỉ cần đụng nhẹ là có thể nổ một cái.

Thiếu chủ Lăng Nam xoa nhẹ mi tâm, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy địa phương nào hỗn loạn như thế.

Đại lục Vong Xuyên và Hỏa Ma loạn thì cũng không bằng 1 % của bọn chúng

Cuối cùng Thiếu chủ Lăng Nam dùng cái từ ngữ này để hình dung cho câu kết thúc của hắn.
Trong nháy mắt bên trong chính cung Hải Thần tông tĩnh lặng.
Hải Mặc Phong và Tông chủ Hải Thần tông liếc nhau, trong mắt hiện lên rất kinh ngạc và nặng nề.

Cho nên gia chủ Lăng Nam mới phái ngươi đến…
Tông chủ Hải Thần tông nhìn xem Thiếu chủ Lăng Nam, lời nói cũng chưa nói xong.
Thiếu chủ Lăng Nam gật nhẹ cái, tiếng nói rất nặng nề:
Tông chủ chưa từng nhìn thấy thực địa đó, cảm giác như là hoàn toàn đánh mất tính chất bạo loạn. Cảm giác kia vô cùng không tốt, giống như thân ở trong bóng tối vô tận, không nhìn thấy một tia ánh sáng nào.


Thân ở trong bóng tối vô tận?
Tông chủ Hải Thần tông nghe xong thì bật dậy luôn, sắc mặt biến đổi rất lớn.
Thiếu chủ Lăng Nam nhìn thấy Tông chủ Hải Thần tông biến sắc, cũng đứng dậy theo:
Cha ta nói chúng ta không có khả năng hiểu ý tứ của những mặt chữ kia. Nhưng chỉ cần ta nói với tông chủ thì nhất định Tông chủ sẽ hiểu.

Tông chủ Hải Thần tông nghe thấy những lời nói của Thiếu chủ Lăng Nam xong, sắc mặt lạnh như nước, trong nháy mắt lên đường:
Mặc Phong, tất cả mọi chuyện ở đây giao cho con xử lý. Thế chất, đi, dẫn ta đi gặp gia chủ Lăng Nam

Tông chủ Hải Thần tông vừa nói dứt lời, tay áo phất một cái, bước nhanh đi ra khỏi đại điện.

Tốt.
Thiếu chủ Lăng Nam không ngờ Tông chủ Hải Thần tông nghe xong thì muốn đi cùng hắn ngay lập tức, song phản ứng cũng rất nhanh đuổi kịp.
Hải Mặc Phong nhìn bóng lưng của hai người, lông mày nhíu chặt lại.

Bóng tối vô tận? Không để ý tới tính bạo động?
Ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn ở phía bên ngoại cửa sổ, Hải Mặc Phong lẩm bẩm nói.
Hắn nhớ là đã xem qua một đoạn này ở trên bí tịch của Tông chủ Hải Thần tông.
Ba ngàn năm trước, đo là ghi chép của ba ngàn năm trước rồi.
Ánh mắt chuyển qua nhìn về phía Đông Nam.
Một cái địa phương không hề bình thường, chỉ là trong sách quý của Tông chủ có đề cập qua, ở cuối cùng phương hướng Đông Nam của đại lục Vong Xuyên, người trong tông môn không thể đi.
Rốt cục cái địa phương kia có cái gì? Thì bọn hắn không thể đi.
Gió xuân thổi cong màn cuốn, thổi trôi các đám mây trắng va vào nhau.
Tất cả mọi người không biết ở địa phương Thần Minh Vực, đang chậm rãi sinh ra chấn động.
Lãnh vực thần bí kia, bắt đầu công tác nổi lên màn sương mù bí ẩn.
Cái sương mù này lượn lờ ở địa vực, bên trên đối diện chính là cái Đông Nam bạo loạn quần quốc.
Màu đen chậm rãi chuẩn bị công tác, chỗ đó đúng là ở điểm cuối Đông Nam đại lục Vong Xuyên.
Nhưng lại không ai biết rõ.
Gió thổi qua vườn đầy sắc xuân.
Tại đại lục Vong Xuyên đang bận rộn nhất thì hai người nhàn nhã nhất đã kết hôn sau một tháng.
Thời cổ, có ngày thứ ba lại mặt.
Mà ở đại lục Vong Xuyên này có lễ một tháng lại mặt.
Lúc này mặt trời đã lên cao, Vọng Thiên Nhai vẫn náo nhiệt như trước.
Nhà mẹ đẻ của Lạc Vũ ở Phi Vũ Quốc xa xa, mặc dù lúc này người nhà của cha mẹ nàng đang ở đó nhưng Quân Vân và Phi Yên đang ở Vọng Thiên Nhai cho nên trong này là nhà mẹ đẻ của nàng.
Bở vậy nhà cũng là ở trong vương cung của Vọng Thiên Nhai, cha mẹ nàng ở cung Tây Trần.
Lúc này ở cung Tây Trần không khí hết sức vui vẻ.
Quân Vân, Phi Yên, Quân Phi, Vân Khung, Phong Vô Tâm, còn có Vương Hầu và Hoàng Vũ từ Hỏa Ma tới, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng đang ngồi xung quanh bàn, cao giọng nói chuyện.

Nghe nói tay nghề của Lạc Vũ rất tốt, hôm nay ta phải ăn no bụng mới được
Vân Khung không thể chờ được muốn ăn đồ ăn sở trường của Lạc Vũ.
Sáng nay lại mặt, Lạc Vũ không có cái gì tốt để hiếu kính Quân Vân và Phi Yên, ngay lúc Tiểu Ngân và Tiểu Hồng ồn ào, chuẩn bị một bàn thức ăn để hiếu kính cha mẹ.
Chính xác, tay nghề của Lạc Vũ nhà ta là tốt nhất đấy.
Tiểu Ngân bò trên mặt bàn, nghĩ đến Lạc Vũ đang nướng thịt mà chảy cả nước miếng.
Tay nghề nướng thịt của Lạc Vũ rất tốt, khẳng định làm đồ ăn khác cũng không kém.
Oa Oa, nước miếng, nước miếng.
Nhìn bộ dạng của ngươi không có tiền đồ kìa.
Tiểu Hồng ở một bên khinh bỉ, nhưng vẫn chọn lấy vị trí tốt nhất ở trên bàn, chuẩn bị cho cuộc tiến công lát nữa.

Thật hay giả?
Phong Vô Tâm thấy vẻ mặt mọi người rất hưng phấn, không đi nữa.

Uh, tay nghề của Lạc Vũ rất tuyệt
Hoàng Vũ từ Hỏa Ma gật đầu cười.
Nướng thịt là khó nhất thế mà còn có thể nướng ra miếng thịt rất thơm ngon, dụ cả Tiểu Ngân gia hỏa tham ăn thì đồ ăn khác sao mà làm khó được Lạc Vũ.

Ha ha, Xem ra hôm nay chúng ta tới thật đúng lúc.
Vương Hầu cũng chảy nước miếng.
Còn chưa được nếm qua đồ ăn do Lạc Vũ nấu, hôm nay quả là may mắn.
Vân Thí Thiên ngồi ở vị trí phụ luôn không nói gì, quét mọi người một vòng, ánh mắt thật sâu mang theo dao nhọn.
Lạc Vũ của hắn chỉ làm cho cha mẹ và hắn ăn, cả đám kia là đi ăn chùa đấy.
Cả đám người trên bàn chống lại ánh mắt của Vân Thí Thiên, đồng loạt quay đầu coi như không phát hiện.
Quân Vân và Phi Yên ngồi ở vị trí chủ vị thấy vậy, lắc đầu cười không ngừng, cả đám người này a…
Trong lúc mọi người đang trêu chọc nhau thì mặt trời dâng lên đến đỉnh đầu, đã đến giữa trưa.
Ai! Lạc Vũ còn chưa xong sao, bụng rất đói.
Tiểu Ngân ôm bụng, từ khi buổi sáng đề nghị Lạc Vũ nấu cơm, ngay cả điểm tâm nó cũng không ăn, để chờ bữa tiệc này, ah, thật đói.
Chỉ biết có ăn thôi. Tiểu Hồng khinh bỉ.

Mang thức ăn lên.
Trong lúc Tiểu Hồng đang khinh bỉ, thì có tiếng mang thức ăn lên làm cho đám người trên bàn lập tức tinh thần phấn chấn lên, ưỡn ngực ngồi thẳng lên.
Khi mảnh màn kéo lên thì một dãy người hầu bưng đĩa thức ăn lên.
Lạc Vũ đi phía sau, rửa sạch tay, vẻ mặt cười xán lạn.

Thơm quá.
Vân Khung ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn thì lập tức khen một tiếng.
Ngửi thấy mùi thơm như vậy thì chắc chắn ăn sẽ ngon.

Làm cho mọi người đợi lâu rồi.
Lạc Vũ cười rồi ngồi bên cạch Phi Yên.

Mệt không?
Phi Yên vỗ vỗ tay Lạc Vũ, mặt mũi tràn đầy vui mừng.

Chuyện này sao có thể mệt được, cha mẹ nếm thử tay nghề của con.
Lạc Vũ cười nói với Phi Yên, thò tay kẹp lấy chiếc đũa, gắp hai con tôm he vào trong bát của hai người.
Tốt rồi, Khai tiệc.
Tiểu Ngân thấy vậy kêu to một tiếng, cùng với Tiểu Hồng khai tiệc, hướng về phía thức ăn mà cướp lấy.
Hôm nay là làm vì Quân Vân và Phi Yên đấy, muốn bọn họ ăn trước, bọn chúng thật không biết xấu hổ.

Ha ha, ăn đi, mọi người cùng nhau ăn, nào.
Quân Vân thấy vậy lập tức cười to, duỗi đũa ra hướng mọi người ra hiệu.

Ha ha, mời, mời.
Vân Khung bọn họ cũng không khách khí, đũa bắt đầu chuyển động.
Vân Thí Thiên ở một bên hung hăng nhìn mọi người như quỷ chết đói đầu thai, đũa kẹp lấy thức ăn, đưa cho Quân Vân:
Hai vị ăn nhiều một chút.

Vân Thí Thiên không phải là loại người cẩn thận, nói chuyện thương yêu, lúc này mà nói ra những lời như thế.
Quân Vân lập tức rất ngạc nhiên, con rể này không tệ, không tệ, nói
Con…

Oa, cái này là cái gì đó.
Ah ah, cái này muốn giết người.
Quân Vân đang mở miệng nói thì Tiểu Ngân và Tiểu Hồng phi thân đến bầu rượu ở trên bàn, rồi rót rượu vào miệng.
Sau đó quay về sau nôn mửa.
Mọi người ngồi ngay ngắn đang duỗi đũa kẹp đồ ăn lập tức sửng sốt, cái này…….
Thần sắc trong mắt mọi người đều biến hóa.

Hai ngươi có ý gì?
Lạc Vũ đang cười tự gắp đĩa rau cho cha mẹ, thấy vậy lập tức đen mặt lại, trừng mắt hai cái.
Tiểu Ngân đang ôm bầu rượu úp sấp, mặt mũi lúc này rất vặn vẹo nhìn thức ăn trên bàn, miệng quắt lại mắt nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ người làm cái gì thế, thật là khó ăn.

Khó ăn? Không thể nào?
Hoàng Vũ- người ưu nhã duy nhất trên bàn ăn không có như mọi người bắt đầu cướp thức ăn.
Bởi vậy, để không cho Lạc Vũ tức giận, liền cầm đũa lên gắp thức ăn ở trước mặt Tiểu Ngân bỏ vào trong miệng.

Ah
Lập tức mặt Hoàng Vũ nhăn lại.
Lạc Vũ đang muốn tức giận, thấy Hoàng Vũ biểu lộ như thế, biết rõ Hoàng Vũ là người không biết nói dối, lập tức nhướng lông mày lên tản ra tức giận, nghi ngờ nói:
Cái bàn lươn cá này làm sao vậy?

Trong lúc nói, một bàn người toàn bộ nhìn về phía Hoàng Vũ, kể cả Vân Thí Thiên.
Hoàng Vũ phải hít sâu mấy lần, mới miễn cưỡng nở ra một nụ cười, mở miệng nói:
Còn có thể……hô..

Lời nói còn chưa xong, chỉ thấy Hoàng Vũ hô một tiếng, thở ra một đám lửa.
Dọa, tuyệt đối làm cho mọi người kinh ngạc.
Hoàng Vũ không phải là ma thú, cũng không có công pháp nuốt mây phun lửa, cái này……
Đồ ăn của Lạc Vũ làm có thể thần kỳ như vậy sao?
Lạc Vũ thấy vậy thì rất khiếp sợ, nàng làm ra đồ ăn còn có chức năng này?

Còn có thể, chỉ còn thiếu phóng ra cây ớt Lê Dương mà thôi.
Nhổ ra một dám lửa, Hoàng Vũ kiên định nói ra mấy chữ này xong, liền quay người đi tìm bồn nước lớn.
Khóe miệng của Lạc Vũ có chút co quắt, nhìn thấy ánh mắt của mọi người, nhướng mày nói:
Ta chỉ cho một cây thôi.

Nhớ năm đó nàng nếm qua món cay Tứ Xuyên, Cá lươn xào, trên mặt đều là ớt hồng hồng, nàng mới chỉ có bỏ vào một ít a.

Ông trời phù hộ ngươi
Vương Hầu nhìn Hoàng Vũ đồng tình nói
Ớt Lê Dương, một quả cũng đủ nhiều người ở Vọng Thiên Nhai ăn một bữa.
Mấy người bọn họ mà thả một quả, khó trách sẽ phun lửa, may mà võ công tốt không thì sẽ bốc cháy.
Mọi người trên bàn hai mặt nhìn nhau, rất đồng tình với Tiểu Ngân, có thể ăn hết, đúng là Thú Vương.
Tiểu Ngân thấy vậy buồn bực đến mức thổ huyết, lời còn chưa nói ra, chỉ thấy tiểu Hồng ói ở bên cạch xoay đầu nhìn Lạc Vũ, vẻ mặt như đưa đám nói.
Lạc Vũ! Ngươi muốn giết ta à? Không cần phải đối đãi với thú như thế.
Lạc Vũ nghe xong thì mặt túng quẫn, mắt nhìn viên cá trước mặt Tiểu Hồng.
Màu xanh rất đẹp, chắc không có vấn đề gì a.
Lạc Vũ cầm đũa gắp một viên lên, ngửi rất thơm, cho vào mồn nhai.

Oa..
Lạc Vũ liền cúi đầu nhổ ra, tốc độ còn nhanh hơn Tiểu Hồng.

Như thế nào?
Vân Thí Thiên đến gần, lập tức trầm giọng nói.
Lạc Vũ rất không có ý tứ miệng móp méo, mở ra cho Vân Thí Thiên xem.
Lợi trên toàn là máu, đây là chuyện gì xảy ra? Vân Thí Thiên nhướng mày.

Cái kia, xương cá quá nhỏ nên ra không có lọc..
Khóe miệng của Lạc Vũ có chút rút gân.
Xương cá mảnh như tơ nhện, ngâm vào trong dấm mền nhũn ra, sao hôm nay lại như thế….

Cá Lĩnh Đông mà ngươi không lọc xương? Lạc Vũ vừa nói xong, thì Phong Vô Tâm mở to mắt ra mà nói.
Thời điểm cá Lĩnh Đông còn sống thì xương ca rất mền như bông nhưng sau khi chết thì xương cá còn cứng hơn bọ cánh cam.
Mạnh mẽ, hôm nay làm cá viên cho bọn họ ăn, thật đúng là suy nghĩ hay.
Trên bàn im lặng trong nháy mắt. Tiểu Hồng rất oan ức nhìn Lạc Vũ, Lạc Vũ mưa sát nó.
Thấy Lạc Vũ không cố ý.

cái kia, ta thấy….

Đang im lặng thì Vân Khung ho khan một tiếng, mắt nhìn đồ ăn trên đũa, lời cự tuyệt chưa nói ra đã bị ánh mắt lãnh khốc của Vân Thí Thiên quét qua.
Sát khí trong đó rất nhiều.
Vân Khung thấy thế lập tức thay đổi lời nói, cười rực rỡ nói:
Ta thấy nhất định là trùng hợp, trùng hợp, khẳng định cái này ăn sẽ ngon.
Dứt lời, sắc mặt co lại trên đũa gắp một cái giống như đậu co ve bỏ vào miệng.

Răng rắc, răng rắc
Âm thanh thanh thúy nhấm nuốt vang lên trong tĩnh lặng, mọi người nghe rất rõ ràng.
Tại ánh mắt nhìn trộm của mọi người, Vân Khung biển hiện ưu nhã:
Không tệ, không tệ, mùi vị không tệ

Mọi người như chết nhìn chằm chằm, đồ ăn dẹp xanh kia làm sao có thể phát ra âm thanh thanh thúy như thế.
Khóe miệng Vân Khung co quắt, rất dịu dàng nói:
Khi nào quen thuộc thì tốt rồi.

Mẹ nó, ai nói là Lạc Vũ nấu đồ ăn rất ngon, nấu rất thành thục.
Mọi người nghe nói, đều nói như thế.
Lạc Vũ nghe thế cười hắc hắc hai tiếng:
Ta không quen thuộc đám thức ăn kia, mới làm lần đầu tiên.


Ha ha, lần đầu tiên làm, rất tốt, tốt
Một bàn người ngồi ngay ngắn cười rự rỡ.

Những thứ khác có lẽ ăn được.
Lạc Vũ nhìn về phía mọi người.
Vương Hầu trong ánh mắt của Lạc Vũ, không có chống lại được áp lực kia, tay run rẩy cầm lấy đũa gắp lấy một miếng vịt nhét vòng trong miệng.
Sắc mặt rút gân, không ngừng biến hóa, Vương Hầu dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, nhịn không được mà kêu lên:
Má ơi! Lạc Vũ, ngươi muốn mặn chết người à.

Vừa dứt lời, Vương Hầu không thể chờ đợi được liền đoạt lấy bát nước của Hoàng Vũ vừa ôm tới, tu từng ngụm từng ngụm.

Mặn?
Ta chỉ cho có một muôi muối thôi
Lạc Vũ rất kinh ngạc nói.

Một muôi? Muối bên trong bình không có thìa mà
Người hầu của ngự thiện phòng đang đứng ở bên cạch kinh ngạc ngắt lời.
Lạc Vũ nghe thế liền sững sờ:
Cái kia, bên trong chén hoa xanh là vật gì?

Muối tinh, một nắm muối to bằng hạt mè có thể pha được một vạc nước muối.
Hiện tại, một thìa….
Mọi người trên bàn hoàn toàn trầm mặc, nhìn về phía Vương Hầu với ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
Ăn một miếng mà bằng lượng muối ăn trong một tháng, cái này thực sự không phải dùng để trưng cho đẹp

Khục khục, cái kia, hắc hắc, ta dùng sai rồi.
Lạc Vũ nhìn Vương Hầu, cười đến xán lạn.
Dều do đám người hầu trợ thủ, tại sao không nói cho nàng.
Mà đám người hầu nhìn thấy ánh mắt của Lạc Vũ thì cảm thấy rất oan ức.
Nhìn thấy Lạc Vũ nhanh nhẹn tự nhiên, ai cũng tưởng nàng là đầu bếp, nào biết ngay cả đồ vật căn bản mà nàng cũng nhận lầm.
Bù sai lầm, Lạc Vũ tràn ngập hy vọng nhìn Phong Vô Tâm:
Vô Tâm! cái nồi gà bên cạch ngươi nhất định là ăn được.


Ta hoàn toàn dựa theo thực đơn mà làm
Đương nhiên là thực đơn trong trí nhớ.

Thực đơn
Phong Vô Tâm nghe xong cúi người gắp miếng gà lên, trong lòng thấp thỏm không yên, nhìn về phía Lạc Vũ:
Những thứ này không phải là chuyên môn của ngươi?

Lạc Vũ nghe xong liền lắc đầu nói:
Cho tới bây giờ ta chưa nấu thức ăn qua, làm sao có sở trường chứ, hôm nay là lần đầu tiên làm chưa có được ngon, mong mọi người thông cảm bỏ qua cho.


Cái gì. Lần đầu tiên?
Phong Vô Tâm chân kinh rồi.
Ai nói Lạc Vũ là đầu bếp, là đồ ăn ngon kinh người.
Con mẹ nó, bọn họ nhập vào hang sói rồi.
Mọi người trên bàn ngồi ngay ngắn hướng ánh mắt về phía Tiểu Ngân và Tiểu Hồng.
Mặt mũi Tiểu Ngân rất oan ức, Lạc Vũ nướng thịt rất ngon a, ai ngờ nàng ấy làm thứ khác thì……..

Phong Vô Tâm
Đang lúc ủy khuất thì Vân Thí Thiên lạnh lùng liếc Phong Vô Tâm, cái nhìn kia tràn đầy uy áp.
Phong Vô Tâm lập tức run rẩy trong gió,
Thấy Lạc Vũ nhìn hắn tràn đầy hi vong, nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Vân Thí Thiên, Phong Vô Tâm làm bộ tráng sĩ một đi không trở lại, phải ăn bất cứ giá nào.
Ném một miếng gà béo ngậy vào trong miệng.

Rắc…
Nghe thấy rắc một cái, Phong Vô Tâm tru lên một tiếng
Ôi cái răng của ta…

Gió mát thổi qua cửa sổ, soẹt soẹt âm thanh rè rè.
Trên bàn im lặng. Vân Khung cũng im lặng, sau đó Phong Vô Tâm chậm rãi bỏ chân xuống, duỗi chiếc đũa ra gắp một miếng gà trong nồi hầm cách thủy ra.
Nhìn cái da thịt kia, hướng Quân Phi một mực im lặng ở bên cạch nói:
Làm một kiếm.

Quân Phi vội vàng buông đũa ở trên tay xuống, bộ dạng như là được giải thoát, chém một trường kiếm bằng đấu khí tới miếng gà kia.

Phanh
Nghe thấy tiếng âm thanh va chạm rất mạnh mẽ, một chuỗi pháo hoa bắn ra.
Mà khối thịt gà kia, lông tóc không hao tổn gì.
Vân Khung thấy vậy, dịu dàng nhìn Lạc Vũ.
Xem ra, muội vẫn rất tốt với tỷ tỷ, chỉ cho tỷ ăn rau đấy, những thứ khác….

Không phải đâu
Lạc Vũ nhìn thấy một màn này, dường như muốn thò tay ra che mặt.

Gà gô thịt rất ngon, thích hợp cho việc nướng, nhưng nếu hầm cách thủy thì chỉ biết càng ngày càng cứng, đến cuối cùng thành cốt thép.
Mặt Quân Phi lãnh khốc mà lúc này không ngừng rút gân.
Thời điểm mấy năm trước gặp Lạc Vũ, đã biết rõ Lạc Vũ nhà bọn họ, toàn là do Phi Yên nấu cơm, bởi vì Phi Yên rất thích bếp núc.
Bởi vậy, Lạc Vũ và Lạc Lê sẽ không làm.
Những năm này còn tưởng rằng Lạc vũ vô sự tự thông, học thành tài rồi.
Cho nên hôm nay mới dám ăn, ai ngờ…
Ai, hắn không nên coi trọng Lạc Vũ, cũng may là hắn tránh thoát được.

Vương đệ! Ngươi cũng không nên khách khí


Đúng a, đúng a, nói không chừng Lạc Vũ hiểu ý ngươi nhất, cái mân kia của người là ngon nhất.


Vâng, không thể cô phụ tâm ý của Vương phi

Sau khi Quân Phi nói xong thì những người Vân Khung, Phong Vô Tâm, Vương Hầu dưới áp bách vô hình của Vân Thí Thiên mà phải nếm thử đã cùng nhau chống lại Vân Thí Thiên.
Mắt Vân Thí Thiên nhìn mọi người, vẫn giữ nguyên lãnh khốc cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng.

Thí Thiên! Nếu không…

Lạc Vũ ngẩng đầu lên đang muốn nói không thể ăn thì cũng đừng ăn hết, nhưng đã thấy Vân Thí Thiên đã cho vào miệng rồi nên lời nói cũng không nói tiếp nữa.
Mọi người trên bàn chăm chú nhìn Vân Thí Thiên.
Nhưng thấy mặt Vân Thí Thiên không có biểu tình gì, cái sắc mặt kia nhìn không ra bất kỳ biểu hiện nào.
Một lúc sau còn khẽ gật đầu.
Mọi người đều lặng yên, cảm thấy đồ ăn trước mặt bọn họ là kinh hãi, còn trước mặt Vân Thí Thiên là ngon lành.
Lập tức móng vuốt của Tiểu Ngân nhanh chóng mò một khối ném vào miệng.
Oa hỏng hết rồi.
Vừa vào miệng, mặt của Tiểu Ngân nhăn lại, ngũ quan không thể phân biệt được, thay đổi do quá đau.
Vân Thí Thiên thấy vậy chậm rãi ăn hết, chống lại ánh mắt của Lạc Vũ, mọt lúc sau mới từ từ nói:
Ngươi làm cái gì đây?


Sườn xào chua ngọt


Hả?


Ah ta quên bỏ đường.
Nhìn thấy Vân Thí Thiên nhướng lông mày lên, Lạc Vũ đột nhiên nhớ tới, lập tức vạn phần có lỗi nhìn Tiểu Ngân.
Mà Vân Khung bọn họ nghe nói thế, hướng Vân Thí Thiên kinh bỉ, cái đồ lừa gạt người.
Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ nửa ngày rồi chậm rãi nói:
Nàng không thích hợp nấu cơm.

Trên bàn, tất cả mọi người đều gật đầu.
Nàng ta thích hợp làm thịt nướng.
Tiểu Hồng nói câu đó ngay sau khi Vân Thí Thiên vừa nói xong.
Cũng không biết Lạc Vũ thế nào, thịt nướng làm tốt như thế, mà cái đồ ăn này…
Nó nào biết thế lực của Lạc Vũ ở thế kỷ 21 là thế lực vừa có quyền vừa có thế, làm sao để các đệ tử nấu cơm.
Rời khỏi thế lực, rồi làm việc cho quốc gia, càng không lo lắng vấn đề ẩm thực.
Mà ở trong đó, vẫn là mẹ nàng làm, mà vì nàng thích đồ nướng cho nên mới học được nướng thịt.
Bởi vậy, hắc hắc…

Cha mẹ không thể ăn thì đừng ăn

Sau khi Tiểu Ngân nói xong, Quân Vân và Phi Yên ở bên cạch Lạc Vũ một mực không nói chuyện cũng đã ăn hết thức ăn ở trong bát, Lạc Vũ lập tức khẩn trương.

Ăn thật ngon a, tâm ý của Vũ nhi đều ngon hơn tất cả hương vị.
Quân Vân và Phi Yên nhìn Lạc Vũ lo lắng, mặt mũi tràn đầy mỉm cười.

Cha mẹ…
Trong lúc nhất thời, Lạc Vũ không biết nói gì cả.
Cha mẹ nàng sao có thể tốt như vậy, có thể tốt như vậy a.
Vân Thí Thiên ở bên cạnh thấy vậy, duỗi chiếc đũa ra gõ vào thành chén.
Lạnh nhạt lướt qua mọi người:
Vương Hậu tự mình xuống bếp, các người không ăn cũng phải ăn, ăn cho hết, nếu không hôm nay đừng nghĩ rời khỏi nơi này.


Cái gì…
Vân Khung khiếp sợ.

Ah, lại để cho ta chết đi…
Phong Vô Tâm sụp đổ.

Ta sai rồi…
Vương Hầu kêu khóc.
Mọi người trên bàn đều hỗn loạn trong gió, ăn hết cái mân thức ăn này. Nhất định sẽ chết đấy.
Mà Tiểu Ngân và Tiểu Hồng trực tiếp ngất xỉu rồi.
Gió thổi qua, trong cung điện của Vọng Thiên Nhai, một mảnh gào khóc thảm thiết.
Ai nói nướng thịt ngon thì nấu cơm cũng ngon.
Đây quả thực là ngụy biện, ngụy biện.
Mà cái ngụy biện là có Vân Khung, Phong Vô Tâm, Vân Thí Thiên, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng v…v dùng máu là đổi lấy giáo huấn này.
Gió thổi nhẹ, ngọn cây vang xào xạc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Hoàng Phi.