Chương 160: Thì ra là thế
-
Đặc Công Hoàng Phi
- Nhất Thế Phong Lưu
- 5168 chữ
- 2020-05-09 06:15:52
Số từ: 5159
Edit: Hami
Beta: Sakura
Nguồn: Tâm vũ nguyệt lầu
Mẹ ta?
Vân Thí Thiên cũng sững sờ, lập tức dừng bước chân lại.
Đúng, là mẹ đệ, ta đã thấy sợi dây chuyền này ở chỗ bà ấy.
Vân Khung cầm chặt vòng cổ, lật qua lật lại xem.
Lời này vừa nói ra, chung quanh một mảnh lặng im tất cả mọi người giương mắt nhìn Vân Thí Thiên.
Kể cả bọn người Hải Thần tông chủ mới từ một bên vội vàng chạy tới.
Thật sự?
Minh Trần Dạ vuốt vuốt cằm.
Vấn đề này có thể nói là lớn mà nói nhỏ cũng được.
Vân Khung đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này ở Vọng Thiên Nhai, hoặc là nói Vọng Thiên Nhai có người của Giá Hiên Nhất Tộc.
Cái này tại tình huống trước mắt có thể coi là khá tốt, dù sao Lạc Vũ chỉ nhận một mình Vân Thí Thiên.
Nhưng là, vòng cổ truyền mấy trăm đời Giá Hiên Nhất Tộc, Vân Khung lại trông thấy tại nơi ở của mẹ Vân Thí Thiên, cái này có thể là một lối thoát cho chuyện này.
Chẳng lẽ lại…
Vân Khung, không thể nói đùa được đâu.
Gia chủ Lâu Tinh tiến tới nói.
Tuy lời nói là phải thận trọng, nhưng trên mặt hiện rõ sự chờ đợi.
Nếu như Vân Thí Thiên hơi có liên quan tới Giá Hiên nhất tộc, thì bọn họ có thể cho rằng Vân Thí Thiên cũng là người của Giá Hiên Nhất Tộc, cũng có khả năng có được cái thiên thú này?
Nếu như vậy thì cục diện bế tắc này sẽ….
Chung quanh mấy Đại Tông Chủ đều tiến đến, nhìn chằm chằm vào Vân Khung.
Vân Khung rất nghiêm túc:
Ta không có nói đùa, ta khẳng định đã từng nhìn thấy qua.
Dứt lời vỗ vỗ đầu:
Ta nhớ được là lúc ta sáu tuổi từng trông thấy qua, là vật mà mẹ đệ tùy thân luôn mang theo.
Năm đó khi đệ được sinh ra, mẹ đệ đã từng đeo vật này vào cho đệ.
Đúng, chính là như vậy, mẹ đệ cố ý tại thời điểm đệ sinh ra đeo vào cho đệ, khi đó ta cảm thấy kỳ lạ.
Hài tử mới sinh ra sao có thể mang một món đồ vật không biết rõ nguồn gốc, cho nên ta vẫn nhớ rất rõ ràng.
Vân Khung mãnh liệt vỗ tay một cái.
Cũng là bởi vì như vậy, nàng cảm thấy kỳ quái, mà cái này dây chuyền cũng kỳ quái, bởi vậy mới nhớ rõ.
Đi, chúng ta lập tức đi tìm mẹ ngươi.
Băng Thánh Cung chủ nghe nói lập tức thúc giục nói.
Vạn nhất, Vân Thí Thiên cũng là hậu nhân Giá Hiên, cái cục diện bé tắc trước mắt đã có thể lập tức thay đổi.
Mẹ ta đã sớm chết rồi.
mặt Vân Thí Thiên không biểu tình, ngược lại so với những người đang kích động, lại trầm ổn vô cùng.
Một hồi chính biến tại Vọng Thiên Nhai mẹ hắn đã chết đi còn có thể tìm cái gì.
Cái kia đi tìm cái này sợi dây chuyền……
Song Diệp Thành chủ nói xen vào.
Vân Thí Thiên cau mày, đồ vật này hắn hoàn toàn không có ấn tượng, làm sao tìm được.
Vọng Thiên Nhai lớn như vậy, ai biết thứ này còn có tồn tại hay không.
Vậy tìm người nhà mẹ ngươi.
Hải Thần tông chủ trầm giọng nói.
Vừa nói như vậy xong, sắc mặt Vân Khung, Phong Vô Tâm lập tức trầm xuống.
Vân Thí Thiên cho đến bây giờ vẫn là mặt không biểu tình.
Đã không còn, bọn họ đều chết hết rồi.
tức thì Lạc Vũ nắm tay Vân Thí Thiên, chậm rãi lên tiếng.
Ở bên trong một hồi chính biến, không chỉ có là nhất tộc của mẫu thân Vân Thí Thiên, còn có mấy cái hậu phi nhất tộc cũng toàn bộ bị giết sạch sẽ.
Lúc soán quyền đã giết hết vì phòng ngoại thích đến lúc đó trả thù.
Nên đã trảm thảo trừ căn, toàn bộ diệt hết.
Vân Thí Thiên, chỉ còn lại có một người, ngoại trừ Vân Khung, cũng không có thân nhân nào nữa.
Lạc Vũ vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người trầm xuống lập tức yên tĩnh.
Bọn hắn không phải bi thương cho thân thế Vân Thí Thiên.
Từ xưa đến nay đứng trên đỉnh cao của quyền lực, sau lưng đều cất giấu huyết lệ.
Mà là, gia tộc của mẹ Vân Thí Thiên đều chết hết, tung tích của sợi dây chuyền này cũng biến mất theo.
Như vậy làm sao có thể chứng minh Vân Thí Thiên có liên quan tới Giá Hiên Nhất Tộc.
Mà như vậy thì không thể có cái truyền thừa thiên phú gì rồi.
Tiếng gió cô quạnh, trong nháy mắt chỉ còn lại có tiếng gió vù vù mà qua.
Chết tiệt ngu ngốc…
Ngân Tông từ giữa không trung đi tới, mặt mày xanh mét tức giận.
Lời vừa nói ra, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng đã sớm ngồi chổm hổm chờ lập tức xông đi lên.
Một trái một phải vì Ngân Tông mát xa, nịnh nọt.
Lão cha, ngươi đừng vội, chúng ta biết rõ ngươi là lo lắng vấn đề Thần Minh Vực.
Mà bây giờ chúng ta mới phát hiện điểm đột phá rồi, Vân Thí Thiên cũng có khả năng là hậu nhân Giá Hiên Nhất Tộc, trên người cũng có thể có thể có cái truyền thừa thiên phú kia a.
Tiểu Ngân nhanh chóng hướng Ngân Tông nói.
Đúng vậy a, Thú Vương, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên không phải là người thấy chết mà không cứu, bọn hắn khó chịu kỳ thật là vấn đề Hợp Thể.
Mà bây giờ người nếu đổi thành Vân Thí Thiên cái kia hết thảy chẳng phải càng dễ dàng sao, bọn hắn nhất định sẽ không có vấn đề gì nữa, ngươi cho bọn hắn chút thời gian, để bọn hắn làm rõ vấn đề a.
Một bên Tiểu Hồng cũng nói.
Hai tiểu gia hỏa nói tốt, cũng không nói vạn nhất không phải những lời kia.
Dù sao trước tiên ổn định được Ngân Tông
Ngân Tông nghe Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng nói như vậy, hơi kinh ngạc, nộ khí bão táp hơi chút dịu xuống.
Đã như vậy, trước hết để cho bọn hắn làm rõ, cũng không phải là không thể được.
Ngươi gọi ta cái gì?
Quay đầu, Ngân Tông nhìn xem lúc này Tiểu Hồng hết sức nhu thuận.
Tiểu Hồng sững sờ, khóe miệng co quắp, lập tức nịnh nọt ton hót kêu lên, cha.
Ngân Tông hài lòng, hừ hừ từ giữa không trung rơi xuống, rộng lượng cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ một chút thời gian, trước không diệt bọn hắn.
Tiểu Ngân thấy vậy cho Tiểu Hồng cái ánh mắt, trước đó nếu gọi thì tốt hơn không.
Tiểu Hồng trừng Tiểu Ngân, hướng Vân Thí Thiên nháy mắt.
Muốn cùng Giá Hiên Nhất Tộc có quan hệ, cũng chuẩn bị cho tốt.
Nếu không phải, vậy thì nhanh lên trước chuẩn bị chạy a.
Chỉ dựa vào ngươi nói Vọng Thiên Nhai có vòng cổ, mà bây giờ lại cầm không ra cái gì căn cứ chính xác, đây cũng không phải là cách làm của Vọng Thiên Nhai.
Ở bên trong hoàn toàn yên tĩnh, Phi Vũ Quốc Vương tiến vào.
Trên mặt đã sớm khôi phục lại bình tĩnh, không có bất kỳ biến sắc nào.
Vân Thí Thiên nghe nói rồi nhìn lướt qua Phi Vũ Quốc Vương với ánh mắt bén nhọn.
Hắn Quân Vương Vọng Thiên Nhai, chẳng lẽ lại còn kỳ vọng với Phi Vũ , Giá Hiên nho nhỏ nhấc lên quan hệ, hoang đường.
Phi Vũ Quốc Vương thấy vậy nghẹn họng, lại hít sâu một hơi nói:
Ta biết rõ các ngươi có ý gì, không có gì hơn là xem Vọng Thiên Quân Vương có khả năng cũng là chúng ta Giá Hiên Nhất Tộc truyền thừa thiên phú hậu nhân hay không.
Song, cái này không có bằng chứng, cho dù ta nhận biết, nhưng đối với đại cục cũng không có chỗ tốt.
Vừa nói như vậy xong, Vân Khung liếc nhìn, cả giận nói:
Ai mà thèm làm ngươi cái gì người Giá Hiên Nhất Tộc. Bản cung đã từng nhìn thấy thì ta nói là đã từng thấy, chưa thấy qua thì là chưa thấy qua ngươi làm như cái gì Giá Hiên Nhất Tộc là một món ngon gì đó không bằng, hừ.
Dứt lời, tay vung lên, đem cái kia vòng cổ hướng phía Giá Hiên Mặc Viêm ném tới.
Cùng lúc đó hướng Vân Thí Thiên quay đầu nói:
Thí Thiên, chúng ta trở về tìm, ta nhớ được mặt dây chuyền là tinh thạch là màu bạc đấy.
Phía trên cũng có điêu khắc hỏa diễm ở phía bên trái, mà không phải giống cái này hướng phải.
Chúng ta trở về tìm, chúng ta Quân Vương Vọng Thiên Nhai không cần nhận thức cái gì hậu nhân của Giá Hiên thị tộc cổ xưa, tại đây từ chỗ chúng ta có là có, không có là không có, không đáng hạ thấp đầu của mình.
Chúng ta cũng chỉ vì đại lục Vong Xuyên.
Nếu thật có thể từ đó thăm dò ra một hai, Lạc Vũ có thể cùng Thí Thiên liên thủ trừ địch.
Chúng ta Thí Thiên và Lạc Vũ tuyệt đối sẽ làm việc đáng làm thì phải làm, chúng ta không thèm phải trèo cao gì cả, hừ, đi thôi, Thí Thiên Lạc Vũ, chúng ta đi.
Vân Khung lời nói uy phong lẫm liệt, quay người dắt lấy Vân Thí Thiên và Lạc Vũ xoay người rời đi.
Làm như ai cũng thèm nhấc lên cái quan hệ gì với Giá Hiên Nhất Tộc vậy, hừ.
Vân Khung dắt hai người muốn đi Phi Vũ Quốc Vương bị trách móc trên mặt chuyền từ hồng sang trắng.
Bây giờ trở về đi Vọng Thiên Nhai tìm kiếm, thời gian hao phí nhiều lắm.
Mà đang lúc Vân Khung dắt Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ muốn rời đi, Giá Hiên Mặc Viêm đứng tại bên người bọn hắn đột nhiên mở miệng.
Hơn nữa, cho dù tìm được, đã mất đi dòng họ, trong lúc này quan hệ cũng khó mà nói.
Ngươi có ý tứ gì?
Vân Khung trừng mắt liếc Giá Hiên Mặc Viêm.
Giá Hiên Mặc Viêm không có để ý tới Vân Khung, ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên thật sâu.
Nhưng mà, đột nhiên quay người nhìn xem Phi Vũ Quốc Vương nói:
Cha, vừa rồi Vân trưởng công chúa nói không sai.
Chúng ta đứng ở chỗ này cân nhắc vấn đề này, là xem có thể hay không tìm ra một điểm khả năng để cho Lạc Vũ và Vân Thí Thiên chung tay cứu thiên hạ này.
Vân Thí Thiên không thể nào biết được nhiều, nhưng là cha thân là tộc trưởng Giá Hiên, chắc hẳn cha cũng biết chút gì đó.
Dù sao, cái quan hệ này ngược dòng tìm hiểu cũng không khó.
Giá Hiên Mặc Viêm vừa nói ra, Phi Vũ Quốc Vương chợt lóe lên ngạc nhiên.
Mà một bên Hải Mặc Phong nhẹ gật đầu, đưa tay vỗ bả vai Giá Hiên Mặc Viêm một phát, đây mới là thực bản lãnh một người đàn ông nên có.
Cầm lên được, thả xuống được, đại sự trước mặt lại càng rõ ràng phải trái.
Lập tức trầm giọng nói:
Mặc Viêm nói không sai, Vân Thí Thiên là hậu bối nên không biết, nhưng ít nhất ngươi có biết một ít a.
Nói đến đây, Hải Mặc Phong liếc mắt nhìn Phi Vũ Quốc Vương chậm rãi nói:
Vừa rồi chúng ta vì mạng sống , có thể không biết xấu hổ mặt vây công bọn người Vân Thí Thiên.
Hiện tại nếu để cho chúng ta biết có ai biết chuyện không báo, cố ý không có nói, Phi Vũ Quốc Vương đến lúc đó người chết cũng không kịp hối hận đâu.
Lời này tuy ôn nhu, nhưng kỳ thực là nồng đậm uy hiếp ở trong đó.
Hải Mặc Phong vừa nói như vậy xong, bên cạnh mấy Đại Tông Chủ lập tức gật đầu, đều nhìn về phía Phi Vũ Quốc Vương.
Bọn họ ngay cả Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đều dám công kích, huống chi chỉ là một tiểu Phi Vũ Quốc Vương.
Mặc Viêm, con. . .
Phi Vũ Quốc Vương đen mặt nhìn xem Giá Hiên Mặc Viêm.
Trong mắt có chút khó có thể tin và kinh ngạc.
Nếu là của ta thì sẽ là của ta, đã bỏ lỡ, cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa.
Giá Hiên Mặc Viêm nhìn cha hắn, giọng nói rất trầm ổn.
Nói đến đây, quay đầu nhìn thoáng qua Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, đột nhiên chậm rãi cười cười.
Huống hồ, bọn hắn muốn cũng là rõ ràng, một hồi kịch chiến tự nhiên là không thiếu bọn họ được, ta còn có thể cầu nguyện Vân Thí Thiên chết trận mà.
Lời này vừa nói ra, Hải Mặc Phong càng vỗ bả vai Giá Hiên Mặc Viêm vài cái.
Tốt, tốt, đây mới là nam nhân tốt.
Mà Vân Thí Thiên thì liếc Giá Hiên Mặc Viêm, nhàn nhạt mở miệng:
Ngươi không có cái cơ hội kia.
Giá Hiên Mặc Viêm nghe nói thế cũng không cùng Vân Thí Thiên tranh giành, quay đầu lại nhìn xem Phi Vũ Quốc Vương:
Cha, cha nói đi, đừng lừa gạt chúng ta.
Dù sao trên thế giới này con cũng không biết còn có vòng cổ khác, lại cực kỳ giống nhau, bọn họ sẽ không nói lung tung đâu.
Huống chi. . .
Nói đến đây Giá Hiên Mặc Viêm có chút dừng thoáng một chút:
Huống chi, năm đó lúc thời điểm con chạy trốn đã từng nói với con.
Cái dây chuyền này, đừng cho Vân Thí Thiên nhìn thấy ta vẫn nhớ lời này.
Lời này vừa nói ra, trong mắt Lạc Vũ và Vân Thí Thiên hiện lên một tia kinh ngạc.
Mà bọn người Hải Mặc Phong ngay lập tức lại càng chăm chú nhìn Phi Vũ Quốc Vương.
Trong chuyện này tuyệt đối có vấn đề, nếu không Phi Vũ Quốc Vương chắc chắn sẽ không nói lời như vậy.
Con… con .. con đứa nhỏ ngốc này.
Phi Vũ Quốc Vương chỉ vào Giá Hiên Mặc Viêm, vẻ mặt giãy dụa sau đó chỉ thở dài.
Hắn tin tưởng Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đúng lúc này không sẽ đồng ý.
Nhưng là, chỉ cần đợi tới lúc khẩn cấp, bọn hắn tuyệt đối sẽ dưới tình huống bức bách phải đồng ý.
Mà một khi đồng ý, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ chính giữa sẽ sinh ra vết rách, muốn khôi phục như lúc ban đầu, tuyệt đối là không thể nào.
Hắn hiểu rõ con của mình, tiểu tử ngốc này thích Lạc Vũ.
Từ năm đó trong trường học đã yêu thích rồi, nếu không đối với một người không thích, biết được nàng xấu như vậy nhưng vẫn tốn công phu đi khiêu khích và chán ghét.
Nếu biết không yêu, làm gì có hận.
Không có yêu mến, thì làm sao có đối chọi gay gắt đâu.
Hắn so với đứa con này của hắn đều thấy rõ.
Mà trước mắt, đây tuyệt đối là một cái cơ hội trời ban.
Lạc Vũ và Giá Hiên Mặc Viêm vốn nên là một cặp, nên hắn mới đem bọn họ hợp lại, nhưng lại không tính tốt.
Giá Hiên Mặc Viêm biết rõ mình muốn cài gì, nhưng hắn lại…
Phi Vũ lão đầu, ngươi là không có người yêu thật lòng a.
Ngay tại Phi Vũ Quốc Vương thở dài, Minh Trần Dạ đi tới, một tay ôm Giá Hiên Mặc Viêm bả vai.
Bởi vì yêu, cho nên hi vọng nàng tốt, bởi vì yêu, sở dĩ phải buông tay thành toàn, đây không phải buông tha cho, không phải ngốc, mà là vì hiểu được, cho nên quý trọng.
Dứt lời, lại lần nữa hung hăng vỗ Giá Hiên Mặc Viêm bả vai.
Tiểu tử này, từ giờ khắc này chính là một đại nhân vật rồi, hắn Minh Trần Dạ ưa thích.
Nghe nói như thế, Lạc Vũ nhìn Minh Trần Dạ lại nhìn Giá Hiên Mặc Viêm, nắm tay Vân Thí Thiên thật chặt.
Đời này kiếp này, tại sao nàng lại có phúc gặp được hai người như thế ah.
Phi Vũ Quốc Vương nhìn xem Giá Hiên Mặc Viêm, một lúc lâu sau rốt cục lắc đầu, quay đầu nhìn thật sâu Vân Thí Thiên, chậm rãi nói:
Nếu ta đoán không sai, mẹ của ngươi chính là muội muội của ta, Giá Hiên Song.
Lời này vừa nói ra, chung quanh mọi người hai mắt lập tức con mắt sáng rỡ, Vân Thí Thiên thực cùng Giá Hiên Nhất Tộc có quan hệ.
Mẹ ta không gọi như vậy.
Vân Thí Thiên tức thì nhíu mày.
Phi Vũ Quốc Vương nghe nói thở dài một tiếng:
Việc này nhắc tới cũng dài. . .
Năm đó, khi hắn chỉ mới 16 tuổi vẫn còn ở học viện Đế Quốc học đấu khí, gặp ý trung nhân tình đầu ý hợp, vốn định cứ như vậy lấy trở về làm Vương phi.
Lại nào biết đâu rằng, cô gái này lại là nữ nhi tư sinh của cha hắn lưu lạc tại bên ngoài.
Tính ra, hẳn là muội muội ruột thịt của hắn.
Một đạo sấm sét giữa trời quang đánh xuống, có thể nghĩ lúc ấy tâm tình hai người bọn họ đều hỏng mất.
Còn nữ hài kia, Giá Hiên Song cũng không quay đầu lại rời đi tha hương, cùng bọn họ cắt đứt hết thảy quan hệ.
Hắn tìm nhiều năm như vậy, cuối cùng không chỗ nào không tìm, cho đến khi gặp được Vân Thí Thiên.
Cái lông mày kia cái ánh mắt kia, giống hệt Giá Hiên Song.
Gió nhẹ nhàng thổi, cùng với giọng nói Phi Vũ Quốc Vương, kể về một chuyện không muốn người biết.
Chuyện này nói ra, mọi người chỉ cảm thấy một đạo sét đánh phá không mà xuống.
Tin tức này quả thực làm cho người ta chấn kinh rồi.
Cảm tình như vậy là anh em bà con hay vẫn là huynh đệ, khó trách người xem ánh mắt đều giống nhau.
Phi Vũ Quốc Vương vừa nói xong, Minh Trần Dạ liền ngắt lời.
Tin tức này thật đúng là đả kích người, Vân Thí Thiên và Giá Hiên Mặc Viêm rõ ràng là huynh đệ.
Như thế một hồi chuyển biến, làm cho những người khác nửa ngày cũng không có phục hồi lại tinh thần.
Ngay cả Lạc Vũ đều nhìn Vân Thí Thiên và Giá Hiên Mặc Viêm.
Duy chỉ có mặt Vân Thí Thiên không đổi sắc, phảng phất cùng Giá Hiên Mặc Viêm phải hay là không đường huynh đệ, anh em bà con, cái này đều không có gì quan hệ, có chút nhíu nhíu mày mà thôi.
Cái vòng cổ kia là ngươi đưa cho mẫu thân Vân Thí Thiên đúng không?
Hải Mặc Phong lên tiếng nói.
Phi Vũ Quốc Vương thở dài, nhẹ gật đầu.
Sau đó, Phi Vũ Quốc Vương nhìn Vân Thí Thiên:
Về phần ta tại sao lại không muốn Vọng Thiên Quân Vương trông thấy cái dây chuyền này. Là vì lúc trước sự tình quá vội vàng, sợ hắn có lẽ sẽ nhận ra cái này, không muốn hắn ta tìm Mặc Viêm phiền toái.
Mọi người tại đây mặc dù khiếp sợ, nhưng Vân Thí Thiên thật sự là hậu nhân Giá Hiên Nhất Tộc, điểm ấy quả thực thật tốt quá.
Vậy ngươi có bớt không?
Vừa được đến xác định mẹ Vân Thí Thiên đích thị là Giá Hiên tộc nhân, mà Vân Thí Thiên khẳng định cũng thế, mấy Đại Tông Chủ lập tức kích động.
Lăng Nam Tông Chủ lên tiếng hỏi.
Trên mặt Vân Thí Thiên luôn không dao động, có phải là hậu nhân Giá Hiên Nhất Tộc hay không, hắn cảm thấy không sao cả.
Nhưng có thể từ bọn họ nghe được lai lịch của mẹ hắn, điểm ấy mới khiến cho hắn có kiên nhẫn nghe.
Lúc này thấy tất cả mọi người nhìn về phía hắn, lạnh lùng nhếch lông mày:
Không có.
Gọn gàng, một điểm khoan nhượng đều không có.
Hải Thần tông chủ nghe xong lập tức quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ.
Bớt tại phía sau lưng, hắn Vân Thí Thiên không thấy nhìn, nhưng Lạc Vũ thấy được.
Lạc Vũ thấy vậy chần chờ một lát, lắc lắc đầu nói:
Giống như thực không có bớt đặc thù gì.
Như Giá Hiên Mặc Viêm có bớt hỏa diễm, Vân Thí Thiên không có.
Không có? Thật không có, ngươi suy nghĩ thật kỹ.
Đúng vậy, ngươi suy nghĩ thật kỹ.
Mấy Đại Tông Chủ, lập tức liên tiếp hướng Lạc Vũ nóng nảy mất bình tĩnh nói.
Lạc Vũ thấy vậy cười khổ, đương nhiên nàng hi vọng Vân Thí Thiên có, như vậy thì tốt rồi.
Đúng, ngươi ngẫm lại xem, ta nhớ được Vân Thí Thiên cũng có cổ quái đấy, Hắc Thủy đều không gần hắn được, hơn nữa tại suối nước Thần Minh Vực ở bên trong cũng chiếu không ra hắn bộ dáng khô lâu.
Khẳng định có cổ quái đấy, ngươi suy nghĩ thật kỹ.
Song Diệp Thành chủ nhanh chóng nói.
Người chung quanh nghe xong Vân Thí Thiên như thế đặc dị, lập tức càng tập trung vào Lạc Vũ.
Lạc Vũ xoa mặt, Vân Thí Thiên có chút đặc thù.
Thật không có, ta thực chưa từng hấy qua.
Mọi người nghe xong không khỏi ngay cứng đờ.
Chẳng lẽ như vậy là xong rồi? Chẳng lẽ Vân Thí Thiên đúng không có? Chẳng lẽ Vân Thí Thiên không có kế thừa Thiên Phú? Chẳng lẽ bọn hắn một phen truy cứu đều vô dụng?
Gió nhẹ nhàng thổi, ngày mùa hè lại như thu đông.
Không đúng, cha, lời này của cha không rõ tường tận.
Mà trong lúc mọi người ở đây sâu sắc thất vọng, Giá Hiên Mặc Viêm cau mày trầm giọng nói.
Cha và cô cô cảm tình rất tốt, vì sao không quen biết nhau, ngược lại để cho hắn công kích chúng ta, hơn nữa ngươi lại bảo ta không để cho hắn xem vòng cổ
Ta cảm giác đó là cảm giác phòng bị…
Đúng vậy.
Giá Hiên Mặc Viêm vừa nói ra, Minh Trần Dạ lập tức vỗ tay một cái.
Phi Vũ Quốc Vương, thỉnh ngươi ăn ngay nói thật.
Hải Mặc Phong lập tức bức bách.
Phi Vũ Quốc Vương nghe vậy trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, có mấy lời hắn không muốn nói đấy.
Năm đó, hắn không biết Giá Hiên Song là muội muội của hắn, nhưng là Giá Hiên Song biết rõ.
Lại bởi vì cha hắn cô phụ mẫu thân nàng, ném bỏ nàng, bởi vậy một lòng trở lại báo thù, thế muốn hắn và cha hắn đau lòng, cũng làm rõ nỗi khổ tâm của nàng.
Bởi vậy, hắn sợ chính là Giá Hiên Song để cho Vân Thí Thiên đến báo thù.
Cho nên, cũng một mực phòng bị và đối địch với Vân Thí Thiên.
Đồng thời trong lòng cũng có oán hận, cho nên mới giúp đỡ Mặc Viêm đoạt Lạc Vũ.
Mẹ ta cho tới bây giờ chưa nói qua bất luận cái gì các ngươi không đúng, mẹ ta là tuyệt đối người tốt.
Nghe xong Phi Vũ Quốc Vương lúng túng nói ra, giọng nói củaVân Thí Thiên lạnh lùng nói ra.
Mẹ hắn xác thực cái gì đều đã cùng hắn từng nói qua, không có yêu, cũng không có hận.
Oan gia nên giải không nên kết, nghĩ lúc trước cho Thí Thiên mới sinh ra đeo lên cái dây chuyền này, kỳ thật đã nói rõ rất nhiều thứ.
Vân Khung nghe Phi Vũ Quốc Vương và Vân Thí Thiên nói, đưa tay nắm tay Vân Thí Thiên.
Giọng nói không nặng không nhẹ, dõng dạc mà nói.
Lời này vừa nói ra, thân thể Phi Vũ Quốc Vương mãnh liệt rung động.
Nếu chỉ là hận, vi sao như thế trân trọng đối đãi.
Nếu chỉ là hận, Vọng Thiên Nhai muốn hủy diệt Phi Vũ giống như trò đùa.
Nếu chỉ là hận, vì sao lại mang theo người.
Đây không phải hận, cái này đâu phải là hận.
Trong lòng Phi Vũ Quốc Vương lập tức tràn đầy các loại cảm xúc.
Yêu hận, yêu hận, không có yêu vậy làm sao có hận.
Phi Vũ Quốc Vương cắn răng, mắt lại chậm rãi đỏ lên.
Hóa ra là như vậy.
Giá Hiên Mặc Viêm liếc mắt nhìn Vân Thí Thiên, hắn cho rằng cùng Vân Thí Thiên có quan hệ tới truyền thừa thiên phú, nào biết truy vấn xuống lại là nguyên nhân này.
Mọi người chung quanh cảm xúc cũng là cứng lại.
Chuyện tình cảm của Phi Vũ Quốc Vương, trước mắt bọn hắn thật không có tâm đi đào móc.
Không, còn có một nguyên nhân.
Nhưng vào lúc này, Phi Vũ Quốc Vương tại một lần mở miệng.
Giương mắt nhìn chằm chằm Vân Thí Thiên một đầu tóc bạc, Phi Vũ Quốc Vương hít sâu một hơi nói:
Còn một điều, bởi vì hắn là tóc bạc.
Tóc bạc?
Giá Hiên Mặc Viêm nhìn xem Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên tóc bạc xác thực rất đặc thù, toàn bộ đại lục Vong Xuyên chỉ có một mình hắn, nhưng là cái này. . .
Ah, cái này, nơi này có ghi lại.
Mà trong lúc mọi người ở đây đều kinh ngạc, một mực đứng ở bên cạnh không có hiểu tình huống, tùy ý lật xem lấy trong tay Quân gia tổ bối ghi lại Quân Vân đột nhiên ngắt lời hô.
Một bên nhanh chóng tiến vào, chỉ vào bọn hắn Quân gia ghi lại một tờ cuối cùng một đoạn lớn tiếng nói:
Trận đại chiến kia, Giá Hiên Thuỷ tổ, tóc bạc cuồng phi, Bạc Sáng phô thiên cái địa, phá hủy sở hữu tất cả đại quân Vong Linh, màu bạc hỏa hồng, đốt hết mọi thứ.
Tóc bạc, cái kia Giá Hiên Nhất Tộc tuyệt thế cường giả là tóc bạc.
Quân Vân vân rống to tiếng vang khắp thiên không, tất cả mọi người lại càng sững sờ.
Thật sự?
Lạc Vũ rất kinh ngạc, tiếp nhận tổ bối nhìn kỹ.
Đúng vậy, vị tổ tiên kia của chúng ta là tóc bạc, thuần túy nhất lực lượng là ngân hỏa, mà Vân Thí Thiên là tóc bạc, hắn được truyền thừa lực lượng thuần chính nhất của lão tổ tông Giá Hiên Nhất Tộc chúng ta.
Phi Vũ Quốc Vương nhìn xem Vân Thí Thiên, lúc này chậm rãi bật cười.
Lúc trước bởi vì phòng bị còn có kiêng kị, cho nên hắn đối địch còn có muốn phá hư.
Ngày nay, đã không còn trọng yếu rồi.
Con trai của Song nhi và người thừa kế Quân gia cùng một chỗ, cái này cũng coi như là tốt rồi.
Ha ha, lại là toàn bộ truyền thừa, ha ha, tốt.
Mọi người ở đây trong lúc kinh ngạc, NgânTông mở to mắt vui sướng cười ha hả.
Ai nha, thì ra là như vậy, tốt, tốt. . .
Ha ha, rốt cục tốt rồi. . .
Cái này thật sự là sơn cùng thủy tận (trong hoàn cảnh khốn khó) không có lối thoát, giờ hi vọng lại có ah.
Tại Ngân Tông cười lớn, bọn người Hải Thần tông chủ lập tức hưng phấn lên.
Cho rằng mọi chuyện đã rất tệ, ai ngờ đâu lại như vậy chuyển biến, tốt, quả thực quá tốt rồi.
Ngươi đừng nghĩ tới ta gọi ngươi là biểu ca.
Trong tiếng cười Giá Hiên Mặc Viêm lại trừng mắt Vân Thí Thiên.
Mẹ kiếp a, cả buổi hóa ra lại lòi ra cho hắn làm một biểu ca.
Vân Thí Thiên nghe nói ôm Lạc Vũ lúc này vẻ mặt cười tủm tỉm, lạnh lùng nhìn xem Giá Hiên Mặc Viêm
Gọi chị dâu.
Muốn hắn gọi Lạc Vũ là chị dâu sao, hừ!!!
Ngươi. . .
Giá Hiên Mặc Viêm nộ.
Hiện tại hai người các ngươi không phải là lúc tranh chấp chuyện này?
Không cho Giá Hiên Mặc Viêm nói chuyện, trên mặt Ngân Tông tràn đầy uy nghiêm mà nói.
Xông pha khói lửa, không chối từ.
Trong tiếng cười, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ quay đầu chống lại Ngân Tông, nói.
Chỉ cần đối tượng là chính bọn hắn, như vậy Thần Minh Vực, liều mạng mạng của bọn hắn, bọn hắn cũng muốn tiêu diệt chúng.
Tốt, Phiêu Miểu thần thông của Lâu Tinh các ngươi.
Gia Chủ Lâu Tinh lập tức hướng phía trước một bước, hướng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ vừa chắp tay nói:
Phiêu Miểu phong, lập tức mở cho các ngươi.
Lúc trước cùng vừa rồi nhiều có đắc tội, kính xin rộng lòng tha thứ.
Kính xin rộng lòng tha thứ.
Còn lại mấy Đại Tông Chủ vừa thấy, lập tức hướng mọi người khom lưng nói.
Lúc này nói chuyện này để làm gì, chúng ta lập tức đi ngay.
Lạc Vũ khoát tay chặn lại, ân ân oán oán đều cho đi qua, không đề cập nữa, lúc này cộng đồng đối phó Thần Minh Vực mới là việc cấp bách.
Oanh.
Mà đang lúc Lạc Vũ vừa nói ra, Thần Minh Vực phương hướng lại là một tiếng đại động.
Cái màn hào quang màu bạc kia trong màu đen cột sáng, đã như ẩn như hiện.
Chung quanh tựu thật giống bão tố muốn tới đông nghịt dọa người.
Phong ấn của Ngân Tông sắp bị phá .
Các ngươi nhanh đi, tại đây giao cho chúng ta, nhanh. . .
Gió gào thét mà qua, giang sơn mưa bụi tuy đẹp như vẽ, cũng mãnh liệt như đao.