Chương 67: Đại Triển Thú Uy
-
Đặc Công Hoàng Phi
- Nhất Thế Phong Lưu
- 6075 chữ
- 2020-05-09 06:15:02
Số từ: 6064
Edit: Thủy Tịch Linh
Beta: Leticia
Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu
Giật mình, thật là có chút giật mình.
Lạc Vũ há mồm cứng lưỡi nhìn Tiểu Ngân cưỡi trên đỉnh đầu Thôn Vân Tỳ Hưu, quơ chùy với bộ dáng hung ác, cái này… Cái này…
Đây là Tiểu Ngân nhà nàng sao?
Nàng nhất thời tìm không ra rốt cuộc mình muốn nói cái gì nữa rồi.
Cái này có phải quá
trâu
rồi hay không?
Vân Thí Thiên thì che miệng, vừa kiệt sức ho khan hộc máu trên mặt đất, vừa nhướng mày nhìn.
Đã sớm biết Tiểu Ngân không đơn giản rồi.
Nhưng hắn cũng thật không ngờ là nó có thể
trâu
như vậy.
Lấy một cây đại chùy đánh ma thú Thôn Vân Tỳ Hưu cấp mười ba sắp đạt đến cấp mười bốn, hắn sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải một con ma thú cũng bá đạo như hắn.
Kết giới bị nghiền nát, hắc khí hoàn toàn tản ra.
Trên đỉnh đầu, Phong Vô Tâm cùng Yến Phi điên cuồng chạy đến, sắc mặt lo lắng cùng hoảng sợ không cách nào dùng lời nói có thể hình dung được.
Quân vương của bọn họ, bọn họ…
Hoảng sợ, lo lắng từ trong lòng hoàn toàn hiện lên nét mặt, Phong Vô Tâm cùng Yến Phi vọt mạnh mà đến, khi thấy rõ tình cảnh trước mắt liền bị rung động mạnh.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Ngân bão nổi giữa không trung. (giận dữ)
Tiểu Ngân?
Yến Phi nuốt một ngụm nước miếng.
Có phải ta bị hoa mắt rồi hay không?
Phong Vô Tâm thì đưa tay vuốt vuốt hai tròng mắt.
Có lầm hay không, bọn họ nhìn thấy là cái gì?
Thân thể Tiểu Ngân lớn lên rất nhiều, đang cưỡi trên đỉnh đầu Thôn Vân Tỳ Hưu cấp mười ba, quơ một vật có hình dáng thanh đại chùy, đánh cho Thôn Vân Tỳ Hưu sao nhỏ bay đầy mặt, hoàn toàn không phản kháng được.
Cái này…về tỷ lệ vóc người…
Cái này… về tính chất phối hợp với thanh đại chuỳ…
Cái vũ khí này…
Có phải bọn họ cũng bị hoa mắt cả rồi hay không hả?
Phong Vô Tâm cùng Yến Phi nhất tề giật giật, rốt cuộc bọn họ đã bỏ lỡ cái gì rồi vậy hả?
Còn tưởng rằng vọt tới đây là sẽ phải liều cả mạng già, là sẽ phải nhìn đến thảm trạng mà bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng, bọn họ cơ hồ đã quyết tâm làm tốt chuẩn bị đổ máu, rơi lệ chiến đấu rồi.
Mà lúc này, nhưng lại nhìn thấy Tiểu Ngân uy mãnh giơ đại chùy như thế, đánh cho Thôn Vân Tỳ Hưu chật vật chạy trốn giữa không trung, nhưng lại không cách nào thoát khỏi Tiểu Ngân, bọn họ cảm thấy…
Phong Vô Tâm cùng Yến Phi liếc nhau, cái này… Cái này… Tiểu Ngân này rốt cuộc là ma thú gì đây hả? Rất làm cho người ta rung động rồi.
Hai người vừa trợn mắt há hốc mồm, vừa hạ xuống.
Khụ khụ…
Quân vương.
Một tiếng ho khan mãnh liệt làm hai người bọn họ tỉnh táo lại từ trong rung động.
Phong Vô Tâm cùng Yến Phi bỗng nhiên quay đầu nhìn trên mặt đất, Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ một thân dính toàn là máu, bọn họ trợn to đôi mắt, mạnh mẽ nhảy tới.
Quân vương, thương thế của người… Sao lại trở nên nặng như thế này?
Hai người nhất tề bay đến, bàn tay Phong Vô Tâm đè lên cánh tay Vân Thí Thiên.
Hiện tại trong cơ thể Vân Thí Thiên cơ hồ không còn một tia đấu khí, làm cho Phong Vô Tâm hoảng sợ kêu to lên.
Như thế nào mà một chút đấu khí cũng không còn lại?
Thôn Vân Tỳ Hưu sao lại lợi hại đến mức độ này được? Này…
Đây là tình huống đấu khí đã hoàn toàn bị hao hết, trong cơ thể đã không còn đấu khí hộ thể, như vậy nội thương của Vân Thí Thiên càng thêm trầm trọng, bây giờ ngay cả lực lượng để áp chế nội thương cũng đã không có rồi.
Như vậy hậu quả… Phong Vô Tâm cơ hồ không dám suy nghĩ.
Không chết được.
Âm thanh khàn khàn cơ hồ không thể nghe thấy, khí tức cực loạn, Vân Thí Thiên cũng không chút nào bối rối, nói chuyện với Phong Vô Tâm và Yến Phi, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Tiểu Ngân.
Phong Vô Tâm và Yến Phi vừa nghe, nhất tề cắn răng, cũng không dám chậm trễ, rất nhanh lấy đấu khí bao quanh người Vân Thí Thiên, bắt đầu vận chuyển đấu khí trong cơ thể chống đỡ thương thế cho Vân Thí Thiên.
Lạc Vũ, chúng ta…
Đấu khí bao quanh Vân Thí Thiên, đồng thời Phong Vô Tâm quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Vũ, chần chờ nói.
Bọn họ không biết về võ công của Lạc Vũ, nên cũng không biết làm thế nào mới có thể giúp nàng chữa thương.
Nhưng nhìn khí sắc của Lạc Vũ, mặc dù nhìn qua đầy người đều dính máu, chật vật hơn rất nhiều so với Vân Thí Thiên, nhưng khí tức cũng không loạn, nội thương không quá nghiêm trọng, bọn họ…
Không chết được, khụ khụ.
Lạc Vũ nghe Phong Vô Tâm gọi nàng, liền hồi phục lại tinh thần từ trong trạng thái rung động mà Tiểu Ngân mang đến.
Lúc này vừa ho khan vừa lấy ra từ trong ngực vật mà nàng đến đây để lấy cắp, một hộp băng tủy chứa Thiên hỏa điểu.
Từ trên thân cây Thiên hỏa điểu, nàng ngắt lấy một mảnh lá cây lớn bằng cái móng tay, Lạc Vũ mạnh mẽ để tới bên mép Vân Thí Thiên.
Mau ăn đi.
Thiên hỏa điểu là thánh dược sinh trưởng ở nơi băng hàn lại mang thuộc tính hỏa, đối với nội thương hàn băng trong người Vân Thí Thiên, có tuyệt đối hiệu quả.
Không có hiệu quả trị đấu khí bị hư hao, nhưng có thể ngăn chặn nội thương hàn băng không phát tác, chính là cứu lại tính mạng.
Vân Thí Thiên nghe vậy cũng không nói nhiều, há mồm nuốt xuống.
Ngay lập tức, trong lúc ba người gắt gao nhìn Vân Thí Thiên, khuôn mặt hắn trắng bệch cơ hồ như một mảnh tro tàn trên mặt đất, đột nhiên nổi lên một chút màu đỏ.
Đó là dược hiệu bá đạo của Thiên hỏa điểu được phát huy.
Lấy đấu khí đả thông, dẫn dắt thuốc này chạy đến tiểu phúc.
Lạc Vũ dứt lời, hít sâu một hơi, đột nhiên đánh một chưởng lên tiểu phúc của Vân Thí Thiên. (phần phía dưới bụng)
Lập tức, nội lực mạnh mẽ thẳng thấu mà vào, đánh văng ra khí tức hung mãnh của nội thương hàn băng.
Được.
Đồng thời, ở phía sau Phong Vô Tâm cùng Yến Phi nhất tề đáp lại lời nàng, rất nhanh làm theo.
Vũ…
Vân Thí Thiên cau mày cúi đầu nhìn qua.
Yên tâm, ta tự có chừng mực, chàng là quan trọng nhất.
Lạc Vũ bày ra khuôn mặt tươi cười, gắt gao cầm tay Vân Thí Thiên.
Mặc dù nội thương của nàng nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không nặng bằng Vân Thí Thiên, cho nên không cần phải lo cho nàng.
Vân Thí Thiên nghe vậy liếc mắt nhìn Lạc Vũ một cái, cũng không nói nữa, chỉ nắm chặt bàn tay đang gắt gao nắm tay hắn.
Đôi mắt sáng ngời có thể so sánh với ánh sao trên bầu trời.
Ngao, ngao…
Ngay lúc này, ở giữa không trung Thôn Vân Tỳ Hưu bị Tiểu Ngân đánh đến nỗi kêu ngao ngao, nhưng lại không cách nào thoát khỏi Tiểu Ngân trên đỉnh đầu nó.
Đại chuỳ cao cao huy vũ, bang bang nện xuống đỉnh đầu Thôn Vân Tỳ Hưu, trong bầu trời đêm tĩnh lặng mùa hạ, rõ ràng có thể nghe thấy.
Bịch, đỉnh đầu Thôn Vân Tỳ Hưu nổi lên cục u.
Thôn Vân Tỳ Hưu bị đánh lảo đảo một cái, lung lay muốn ngã tại giữa không trung.
Bang bang bang bang, đại chùy bay múa.
Đỉnh đầu Thôn Vân Tỳ Hưu nổi lên hết cục u này đến cục u khác, thành búi tóc lồi lõm giống bức tượng điêu khắc Bồ tát của Trung Quốc, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Tiểu Ngân phẫn nộ đến xù lông, tiểu trảo nắm chặt đại chùy trong tay liên tục đánh như cối xoay gió đang quay, ba ba ba ba.
Cho ngươi kiêu ngạo nè, cho ngươi làm ra vẻ khốc khốc nè. (tàn ác)
Cho ngươi hung ác không phân biệt tốt xấu đã muốn đánh người nè.
Ác nhân còn có ác ma trị, chúng ta hôm nay sẽ xem một chút ngươi ác hay là ta ác.
Cánh tay Tiểu Ngân không ngừng vung lên hạ xuống, liên tục đánh.
Một thân đồng da thiết cốt của Thôn Vân Tỳ Hưu, cho dù đụng phải vương giả tím tôn cũng không động đậy nổi nó một cái lông, không chút nào tổn thương được nó. (da cứng như đồng, xương cứng như sắt thép)
Nhưng đụng phải tinh thể màu tím này của bộ tộc Phiêu Miểu, thì nó…
Ô ô, sao nó lại xui xẻo gặp phải một sát thần như vậy chứ.
Ôi chao, đỉnh đầu vừa lại bị một cái chùy đánh lên, Thôn Vân Tỳ Hưu la lên một tiếng, chống đỡ hết nổi, lảo đảo rơi xuống mặt đất.
Toàn bộ nội tức của nó đã bị Tiểu Ngân đánh tan rồi.
Đừng nói cái gì có thể nuốt mây phun mưa, cắn nuốt cát đá như suối chảy, cho dù là thần công hộ thể cũng bị đánh cho tiêu tan, không thi triển được rồi.
Bịch, lại là một tiếng chùy đánh lên, Thôn Vân Tỳ Hưu lật mình, ầm một tiếng rơi trên mặt đất.
Một đám bụi bốc lên không.
Chỉ thấy Thôn Vân Tỳ Hưu bị Tiểu Ngân đập cho rơi xuống, lúc này mặt mũi đã hoàn toàn bầm dập, không thể nhìn ra chân diện mục rồi.
Đỉnh đầu sắp xếp một loạt mấy cục u lớn.
Có cục u đã bị Tiểu Ngân đánh vỡ, máu chảy xuống đầy mặt và đầu cổ, đầy người.
Một thân uy vũ Thôn Vân Tỳ Hưu có còn chút nào là bộ dáng uy vũ nữa đâu, mặt mũi bầm dập, bi thảm hơn nhiều so với ngày đó ma thú Vân Bạch bị Tiểu Ngân đánh.
Bụi đất tản ra, Lạc Vũ nhìn Thôn Vân Tỳ Hưu cấp mười ba gần trong gang tấc, cau mày lớn tiếng nói:
Tiểu Ngân, nhanh lên một chút giải quyết nó.
Ngao ô…
Ầm.
Tiểu Ngân nghe lời Lạc Vũ, tiểu móng vuốt càng thêm dùng sức, lại là một chùy đánh xuống, Thôn Vân Tỳ Hưu bị đánh một thân mình nó bị lún xuống mặt đất.
Ầm.
Lại đánh một chùy nữa, thân mình lại lún xuống thêm một chút.
Bụi đất bay lên, Tiểu Ngân đem Thôn Vân Tỳ Hưu cấp mười ba đánh như cái cọc, đóng xuống nền đất.
Kêu nó ngừng đánh đi, khụ…khụ, thu nó, khó khăn… Được…
Vừa chữa thương vừa nhìn tình huống, Vân Thí Thiên thấy vậy, miễn cưỡng phun ra âm thanh, nói với Lạc Vũ.
Thôn Vân Tỳ Hưu cấp mười ba, đây là gặp được nhưng khó có thể cầu để được đến nó.
Nếu có thể thu phục nó, tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với đánh chết nó.
Nó làm chàng bị thương.
Giọng nói của Lạc Vũ trầm lắng.
Nó làm Vân Thí Thiên bị thương rồi.
Mặc dù không nói, nhưng Vân Thí Thiên bị thương nặng như thế nào, trong tâm nàng rất rõ ràng.
Tỳ Hưu cấp mười ba khó được thì thế nào.
Tỳ Hưu cấp mười ba thu phục rồi có thể trọng dụng thì thế nào.
Nếu Vân Thí Thiên có một chút chuyển biến xấu, nàng muốn Thôn Vân Tỳ Hưu cấp mười ba này đã chết cũng không có chỗ chôn.
Vân Thí Thiên nghe vậy có chút nghiêng mắt nhìn thoáng qua Lạc Vũ, một lúc lâu sau cũng không nói gì, chỉ càng thêm nắm chặt tay nàng.
Đêm đầy sao, tình cảnh này còn có gì đâu để nói.
Lạc Vũ không buông tha Thôn Vân Tỳ Hưu, nhưng là một ma thú cao nhất sống cả ngàn năm, sao lại có thể chỉ là một ma thú chỉ biết ăn thịt tiểu động vật thôi chứ.
Trong lúc kêu ngao ngao, mặt mũi bầm dập không thấy mắt mũi đâu cả Thôn Vân Tỳ Hưu nghe thấy những lời Vân Thí Thiên vừa nói, con ngươi chuyển động tính toán.
Thân thể đột nhiên lay động, trong lúc Tiểu Ngân vẫn điên cuồng đánh, ánh sáng hộ thể đột nhiên đem hết toàn lực phát ra.
Ánh sáng bích lam chớp động, thân thể như một tòa núi nhỏ của Thôn Vân Tỳ Hưu bắt đầu thu nhỏ lại.
Ngay lập tức trong lúc đó, Lạc Vũ chỉ cảm thấy hoa mắt, đã không thấy tăm hơi Thôn Vân Tỳ Hưu đâu cả.
Lạc Vũ cả kinh, Thôn Vân Tỳ Hưu chạy rồi sao?
Kinh ngạc còn chưa xong, Lạc Vũ liền thấy ở tầng chót trung ương, nơi Tiểu Ngân đánh Thôn Vân Tỳ Hưu lún xuống.
Ma thú Tỳ Hưu màu bích lam, thân thể chỉ nhỏ như con chó nhỏ bình thường, đang ngồi xổm dưới đó.
Mà bởi vì tỉ lệ chợt mất cân đối, một chùy của Tiểu Ngân đánh xuống không trúng đỉnh đầu của Thôn Vân Tỳ Hưu, mà mạnh mẽ đánh lên mặt đất. (cái vũ khí hình cây chùy này có hình nón, nên khi thân thể TVTH nhỏ hơn sẽ lọt thỏm vào trong đó đánh không trúng)
Trong nháy mắt, mặt đất rung chuyển lên một trận.
Làm Lạc Vũ cũng lảo đảo thân mình, lực lượng một chùy này thật mạnh.
Thôn Vân Tỳ Hưu lợi dụng tỉ lệ mất cân đối này, chạy trốn khỏi móng vuốt của Tiểu Ngân, chạy đến chỗ Lạc Vũ.
Tiểu Ngân thấy vậy giận dữ, tiểu móng vuốt quơ đại chùy còn lớn hơn so với thân thể của nó, đuổi theo sát phía sau.
Có dũng khí đi quấy rối Lạc Vũ, thật to gan.
Song, lúc này Thôn Vân Tỳ Hưu không phải đến làm phiền Lạc Vũ, mà là để tìm kiếm chỗ dựa.
Mặt mũi Thôn Vân Tỳ Hưu bầm dập tựa như một công nghệ phẩm cổ quái, bị Tiểu Ngân điên cuồng đuổi theo, hoảng sợ vọt tới trước mặt Lạc Vũ, bắt đầu chạy xung quanh nàng.
Chốc lát trong lúc đó.
Chỉ thấy Thôn Vân Tỳ Hưu chạy trốn phía trước, Tiểu Ngân giơ chùy đuổi theo phía sau.
Chạy xung quanh Lạc Vũ, làm cho nàng choáng váng cả đầu.
Ta đầu hàng rồi…
Tỳ Hưu vừa chạy quanh quẩn, vừa ô ô kêu với Lạc Vũ.
Nhưng bất đắc dĩ là Lạc Vũ nghe không hiểu nó nói.
Đầu hàng, ngươi nói đầu hàng là đầu hàng sao, không có cửa đâu, lão tử hôm nay muốn tiêu diệt ngươi.
Tiểu Ngân giơ đại chùy mãnh liệt truy phía sau.
Ta muốn nhận chủ…
Tỳ Hưu trốn ở phía sau Lạc Vũ.
Chủ nhân, phi, chủ nhân này là của ta, nàng mới không cần ngươi, lớn lên vừa xấu lại vừa không có thực lực.
Tiểu Ngân điên cuồng đuổi theo.
Chủ nhân, chủ nhân hả, cứu mạng hả, thu ta đi, sau này ta vì ngươi lên núi đao, xuống chảo dầu, vì ngươi vượt lửa vượt sông.
Tỳ Hưu vòng quanh bên chân Lạc Vũ ô ô kêu.
Lạc Vũ đâu có nghe hiểu được ngôn ngữ của ma thú, nhưng trong tình huống này cũng mơ hồ biết được rõ ràng.
Nhưng sắc mặt lại bình tĩnh nói:
Ngươi đả thương hắn, làm cho hắn gặp nguy hiểm, hôm nay ta muốn làm ngươi thành thịt…
Tỳ Hưu sống hai ngàn năm, trừ không nói được tiếng người ra, trí tuệ cao vượt qua sức tưởng tượng của Lạc Vũ.
Vừa nghe nàng nói như thế, liền không đợi Lạc Vũ nói cho hết lời, mạnh xông đến trước mặt Vân Thí Thiên, móng vuốt xẹt ngang cần cổ, một tia máu đỏ tươi tràn ra rơi xuống.
Tỳ Hưu vội vàng nhận lấy, để tới bên mép Vân Thí Thiên.
Lạc Vũ thấy vậy tức giận còn chưa nói hết, đột nhiên hô lên:
Tiểu Ngân.
Cùng khắc, Tiểu Ngân nhìn thấy động tác của Tỳ Hưu cũng ngừng đuổi theo, khiêng đại chùy còn lớn hơn so với thân hình nó, đứng phía sau Tỳ Hưu nhìn chằm chằm.
Nếu bị lực lượng của ma thú gây thương tích, dùng máu chúng nó tự nguyện lấy ra từ cần cổ là có thể chữa thương.
Cho dù không nhắc tới điểm này, thì máu nơi cần cổ Thôn Vân Tỳ Hưu đúng là trân phẩm trong trân phẩm, cái thứ này so với Thiên hỏa điểu cũng không dễ dàng gì có được.
Ngươi tự nguyện?
Lạc Vũ nhìn chằm chằm Tỳ Hưu.
Tỳ Hưu duỗi móng vuốt về phía Vân Thí Thiên, hai tròng mắt xoay chuyển cực nhanh, hướng về phía Lạc Vũ không ngừng ý bảo.
Chủ nhân thu ta, ta nguyện ý.
Cho dù Tỳ Hưu không nói được tiếng người, nhưng trong tình cảnh này mọi người có thể hiểu được rõ ràng.
Phong Vô Tâm và Yến Phi đang chữa thương cho Vân Thí Thiên, nhất tề nhướng mắt.
Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng gặp qua ma thú có cấp bậc cao như vậy, lại muốn đi làm ma thú của một nhân loại. Có phải là phong thủy năm nay của đại lục Vong Xuyên đặc biệt tốt hay không vậy. Hay là Tỳ Hưu sống 2000 năm là uổng phí.
Cho dù hôm nay Lạc Vũ thả nó, cũng không chắc chắn ngày khác Tiểu Ngân sẽ không tìm tới cửa tính sổ nó.
Hôm nay, Tiểu Ngân đã không chút nào nể mặt đánh nó, bây giờ tiểu gia hỏa này đã lợi hại như vậy, nếu sau này lớn lên, như vậy kết quả…
Nó đã nghe nói qua cha mẹ của Tiểu Ngân rồi, mà tính tình như vậy…
Ma thú sáng suốt nên bảo vệ thân mình, tốt nhất là làm tiểu đệ cho nó.
Sau này không có công lao cũng có khổ lao, nói không chừng sau này…
Bàn tính của Tỳ Hưu
tạch tạch
tính toán trong đầu, nhưng không giống như những gì mấy người bên này nghĩ.
Tiểu Ngân, cho ngươi một người hầu chịu không?
Ma thú bám lấy mình, không ai lại đầy dời đi đi, Lạc Vũ hỏi Tiểu Ngân, nàng có một mình Tiểu Ngân là đủ rồi, thu nhận hay không phải xem ý tứ Tiểu Ngân đã.
Thu, sao lại không thu, Tiểu Ngân tề mi lộng nhãn với Lạc Vũ.
Được, nhưng, nếu như có tiếp theo, hoặc là dám phản ta…
Uy hiếp còn chưa nói hết, Tiểu Ngân đã giơ giơ cây chùy với Tỳ Hưu.
Dám làm phản, dám không nghe lời, lão tử đây sẽ dùng chùy hầu hạ.
Không dám, không dám, trong nháy mắt Tỳ Hưu đã thấp mi thuận mắt(nhu thuận) như người vợ bé bỏng nghe lời, ân cần đem móng vuốt duỗi ra vuốt bên mép Vân Thí Thiên.
Ăn đi, ăn đi, ta còn có nhiều mà.
Ăn vào mới có lợi cho thương thế của chàng.
Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên nói.
Nội thương của Vân Thí Thiên không phải bởi vì Thôn Vân Tỳ Hưu, nhưng dùng máu của ma thú sống đến hai ngàn năm có thể bồi bổ nguyên khí, rất có lợi với Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên đương nhiên biết thứ này là thứ tốt, không hề phản bác, nuốt vào giọt máu của Tỳ Hưu.
Ánh sáng tím vờn quanh, hàn khí trên người Vân Thí Thiên đã có chút giảm bớt.
Ngoài tính chất điều khiển đất của Thôn Vân Tỳ Hưu, tuy nó không thể trị liệu thương thế băng hàn, nhưng nó vẫn giúp thăng bằng.
Phong Vô Tâm và Yến Phi cảm giác được trong thân thể Vân Thí Thiên bắt đầu có một tia đấu khí quanh quẩn chạy, cả hai đều nhất tề thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đệ đệ, đệ…
Nhưng vào lúc này, bởi vì không có đấu khí để phá vỡ bong bóng đấu khí màu tím của Vân Thí Thiên, Vân Khung không thể làm gì khác hơn là chờ nó tự vỡ ra, nàng mới điên cuồng gấp gáp vọt lại đây.
Lúc này, đột nhiên đã đứng ở trước mặt mấy người.
Vân Khung nhìn Vân Thí Thiên, chậm rãi đi về phía hắn, trong nháy mắt hai mắt đã đỏ lên.
Trái tím đập cuồng loạn cơ hồ muốn nhảy ra ngoài đã chậm rãi bình tĩnh lại, đệ đệ của nàng không sao, hắn không có việc gì xảy ra cả.
Vân Thí Thiên nhìn Vân Khung đi về phía hắn.
Vẻ mặt nàng mừng như điên, hai mắt đỏ lên, vạt áo bừa bộn, tóc dài rối loạn, đã bao nhiêu năm không nhìn qua Vân Khung hiện lên vẻ lo lắng, chật vật cùng hoảng sợ như vậy rồi.
Vẻ mặt như vậy cùng một màn huyết tẩy ở Vọng Thiên Nhai năm đó, vẻ mặt lúc nàng tìm được hắn trong năm đó, cơ hồ giống nhau như đúc.
Đệ đệ, đã bao nhiêu năm Vân Khung không gọi hắn như vậy rồi.
Vì giữ uy nghiêm cho Vọng Thiên Nhai, nàng xưng hô hắn là hoàng đệ.
Mà lại không biết hắn có bao nhiêu thích một câu đệ đệ như vậy.
Do nhớ năm đó, bởi vì hắn có một đầu đầy tóc bạc mà mọi người không ai thích hắn, chỉ có Vân Khung cực kỳ yêu thương hắn, mỗi ngày đều mang theo hắn bên mình, che chở hắn, thân thiết gọi đệ đệ, đệ đệ.
Trong tim hắn, không gì có thể rung động tận tâm can hơn so với hai tiếng đệ đệ thâm tình này.
Đôi mắt đen nhánh có chút mềm mại, Vân Thí Thiên nhìn Vân Khung run rẩy đi tới, nói:
Tỷ, đệ không sao.
Tỷ, đệ không sao.
Chỉ là bốn chữ bình thường, nhưng lại ẩn chứa chân tình quý báu khó được nhất trong hoàng thất.
Vân Khung nghe vậy trong mắt nóng lên, từng bước đi tới, run rẩy vươn tay nắm lấy tay kia của Vân Thí Thiên, gật đầu nói:
Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Vân Thí Thiên xoay tay lại cầm tay Vân Khung, lãnh khốc lại hãnh diện cực kỳ, trầm giọng nói:
Vân Thí Thiên đệ không dễ dàng chết như vậy được.
Đệ cái tên tử tiểu tử này…
Vân Khung cùng Vân Thí Thiên biểu lộ thân tình, Lạc Vũ xem tại trong mắt an trong lòng, có một tỷ tỷ như vậy thật tốt, cho nên nàng cũng phải đối xử như vậy với Lạc Lê.
Mỉm cười chuyển động thân thể, Lạc Vũ định kêu Tiểu Ngân chuẩn bị rời đi.
Đã thấy ở bên cạnh, Tiểu Ngân đang khiêng cây đại chùy giáo huấn Thôn Vân Tỳ Hưu.
Một bộ dạng, ngươi sau này đã là tiểu đệ của ta rồi, ta nói đông ngươi không thể đi tây, ta nói ngươi hạ chảo dầu, ngươi không được vượt lửa quá sông.
Nếu dám không nghe lời lão đại ta đây, hừ…hừ LMN$%@ (Đường Tăng đang
nhai
đấy ạ >_<)
Vẻ mặt Tiểu Ngân uy nghiêm diệu võ dương oai, phất phất cây chùy trong tay.
Không dám, không dám, ngài là lão đại, ta nghe lời ngài.
Thôn Vân Tỳ Hưu biểu hiện thật nhuần nhuyễn bộ dạng như người vợ bé bỏng khúm núm, tất cung tất kính.
Như vậy cũng tương đối được rồi đi, ngươi…nhỏ lại một chút cho ta coi, có ai là tiểu đệ mà lại lớn hơn đại ca cơ chứ. Tiểu Ngân chỉ hình dáng gần bằng con chó nhỏ của Thôn Vân Tỳ Hưu, bất mãn nói.
Thôn Vân Tỳ Hưu vừa nghe nhất thời cảm thấy thật là khổ não, hình dạng nhỏ nhất của nó cũng chỉ có thể lui đến đây, đây là quy định về kích thước của chủng tộc nó.
Nó sinh ra đã lớn như vậy rồi, nên hoàn toàn không có khả năng biến nhỏ thêm thân hình nhỏ hơn Tiểu Ngân nha.
Tiểu Ngân thấy Thôn Vân Tỳ Hưu đã không nghe lời nó ngay từ yêu cầu thứ nhất, nhất thời giận dữ, vung đại chùy trong tay lên, định ném tới trên người Thôn Vân Tỳ Hưu.
Song, nó bây giờ vốn bị vây trong thời kỳ còn nhỏ, hay nói cách khác là như một đứa bé, thân hình còn chưa lớn đến mức độ như hiện tại.
Bởi vì nổi giận, mạnh mẽ cường ép mình tăng lên một vòng lớn, lúc này tâm tình thoải mái, cho nên lực lượng mạnh mẽ ép nó lớn lên cũng đã khếch tán đi.
Tiểu Ngân chém ra một chùy, còn chưa kịp đánh tới Thôn Vân Tỳ Hưu, tiểu móng vuốt đã mềm nhũn ra, lực lượng biến mất, thu nhỏ lại như hình dáng ban đầu. Mà cây chùy nhất thời đập vào chính mình.
Bịch, cây chùy nện đầu xuống, trong nháy mắt Tiểu Ngân đã lọt thỏm bên trong cây chùy.
Lạc Vũ kinh hãi, vội vàng cầm cây chùy lên, chỉ thấy ánh sáng tím chợt lóe lên, cây chùy trở lại hình dạng tinh thể tím như lúc ban đầu.
Bên dưới, Tiểu Ngân mở rộng tứ chi nằm, cả người lún vào mặt đất, thành một mảnh bằng phẳng.
Lúc này, nó chậm rãi ngẩng đầu, phốc một tiếng phun hạt cát từ trong cái miệng nhỏ bé của nó ra, Tiểu Ngân nhìn Lạc Vũ mếu máo.
Ô ô, nó không còn mặt mũi nào gặp người rồi.
Bên cạnh, Thôn Vân Tỳ Hưu thấy vậy thì khoan khoái trong lòng, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của vũ khí tộc Phiêu Miểu.
Nhưng lại cực kỳ hiểu biết che giấu cảm xúc nên quay đầu đi, nhưng miệng lại hé ra, nhe răng trợn mắt mà cười.
Lạc Vũ thấy vậy cảm thất thật là buồn cười, hai đứa này thật sự là…
Bóng đêm như nước đầy cảm động.
Đại trận pháp của Ẩn Tộc vỡ tan, ánh sáng màu vàng từ thanh đao phá không, khí tức ma thú cấp mười ba bay lên, tất cả những điều này làm cho cả hoàng đô Ẩn Tộc hoảng sợ.
Những kiến trúc màu đen với phong cách âm trầm, càng thêm âm trầm.
Ẩn Tộc tộc trưởng.
Bên ngoài vương cung Ẩn Tộc, Vân Khung chống lại cả hoàng tộc Ẩn Tộc tụ tập một chỗ.
Những người trong vương cung chạy trốn ra từ các mật đạo, lúc này tụ tập cùng một chỗ, nhìn Vân Khung một người một ngựa tìm tới cửa, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nguyên bổn tưởng rằng đám người Vân Thí Thiên sẽ chết trong đại trận, lại không ngờ tới kết quả sẽ như thế này.
Tên Vân Thí Thiên này rốt cuộc cường hãn đến mức độ biến thái nào rồi?
Thực lực của Vọng Thiên Nhai này rốt cuộc mạnh mẽ bao nhiêu rồi?
Sắc mặt tộc trưởng Ẩn tộc tái nhợt cùng mấy người trưởng lão lạnh lùng nhìn Vân Khung.
Vân Khung thấy vậy trên mặt vẫn duy trì mỉm cười, chậm rãi nói:
Tại đại lục Vong Xuyên này nhược nhục cường thực đây là quy củ, tộc trưởng Ẩn tộc, thua thì nên nhận là thua.
(kẻ yếu bị kẻ mạnh hiếp đáp)
Tộc trưởng Ẩn Tộc vừa nghe, sắc mặt đã xanh mét càng thêm xanh:
Vân Khung, cho dù Vọng Thiên Nhai ngươi…
Nghe ta nói hết lời đã.
Vân Khung cắt đứt ngang lời của tộc trưởng Ẩn tộc.
Chậm rãi nói:
Mặc dù nhược nhục cường thực vốn là bản tính, nhưng lúc này đây Vọng Thiên Nhai ta cũng ra tay quá mức, mạnh mẽ cướp đoạt không phải là phong cách Vọng Thiên Nhai của chúng ta.
Vừa dứt lời, sắc mặt các đại trưởng lão Ẩn Tộc nhất thời hiện lên bất bình, cả giận nói:
Các ngươi cũng còn biết điểm này sao.
Đương nhiên, nhưng Thiên hỏa điểu trân quý đến mức nào ở đại lục Vong Xuyên ai mà không biết, cho dù Vọng Thiên Nhai ta đến đây thương lượng, Ẩn Tộc các ngươi chắc chắn cũng không đồng ý nhượng lại cho dù chỉ là một cái lá cây, ta nói đúng rồi đi.
Vân Khung cười:
Quân vương ta, thân có nội thương, hôm nay muốn dùng Thiên hỏa điểu chữa thương, việc này không có gì cần phải giấu diếm, cho nên…
Nói trắng ra mục đích trước mặt mọi người trong Ẩn Tộc, bọn họ hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Bọn họ nhanh như vậy muốn luyện chế Thiên hỏa điểu, nói thật ra chính là sợ Vọng Thiên Nhai đến đoạt.
Vân Thí Thiên bị thương, cả Phật Tiên Nhất Thủy này ai mà không biết, điều trị cho đối thủ, bọn họ không có tâm địa tốt như vậy đâu.
Hôm nay Thiên hỏa điểu đã vào tay chúng ta, về phần yêu cầu trao đổi cái gì, chỉ cần Vọng Thiên Nhai chúng ta có, hơn nữa không quá đáng, Ẩn Tộc các ngươi có thể đến yêu cầu.
Vọng Thiên Nhai ta không muốn tiếp nhận huyết cừu với Ẩn Tộc các ngươi, bổn cung cũng tin tưởng các ngươi cũng không muốn có huyết cừu với Vọng Thiên Nhai ta, dù sao cũng không đáng, có đúng hay không?
Vân Khung mỉm cười, lúc này đây khí thế nắm giữ hoàng quyền nhiều năm qua, cũng đã hoàn toàn được đem ra áp dụng.
Huống hồ, Ẩn Tộc các ngươi có Thiên hỏa điểu là tin tức cực kỳ bí ẩn, quân vương ta lại vừa từ xa trở về Phật Tiên Nhất Thủy làm sao mà biết được, tất nhiên là có người đưa tin cho chúng ta…
Sắc mặt mọi người trong Ẩn Tộc rất khó xem, vừa nghe những lời này sắc mặt có chuyển biến.
Ý tứ của ngươi…
Tộc trưởng Ẩn tộc nhìn Vân Khung.
Có người tọa sơn quan hổ đấu, trông cậy vào ngồi một chỗ nhận được ngư ông đắc lợi.
Vân Khung nhìn tộc trưởng Ẩn tộc, chậm rãi nói:
Nếu hôm nay đại trận của Ẩn Tộc ngươi giết chết quân vương ta, tộc trưởng, bổn cung tin tưởng kết quả của Ẩn Tộc tuyệt đối sẽ là không một người có thể sống sót, mà Vọng Thiên Nhai ta sẽ bị đại thương nguyên khí, trong tình huống này người có thể được lợi nhất…
Nói cũng không nói hết, nhưng các trưởng lão Ẩn Tộc sao lại có thể không hiểu rõ ý tứ của Vân Khung cơ chứ.
Chuyện này là sau lưng có người nhúng tay quấy nhiễu.
Chúng ta muốn thảo luận về vấn đề bồi thường.
Sau một chút trầm mặc ngắn ngủi, tộc trưởng Ẩn tộc trầm giọng nói.
Tất cả mọi người không phải kẻ ngu, bỏ qua việc này đối với tất cả mọi người đều tốt.
Nếu muốn xé rách mặt, như vậy kết quả chính là người khác được lợi, làm hại chính mình. (chính thức tuyên cáo đối đầu)
Không thành vấn đề, bổn cung cùng quân vương xin đợi đại giá tại Vọng Thiên Nhai.
Vân Khung vung áo bào, mỉm cười chắp tay xoay người rời đi.
Vọng Thiên Nhai không phải chỉ biết cậy mạnh hiếp yếu.
Cướp đoạt là phải đoạt rồi, nhưng sau đó cũng phải cho người ta lợi ích chứ.
Gió thu bay qua, lá cây sàn sạt rung động.
Vương cung Ẩn Tộc một đêm bị hủy, nguyên nhân trong đó bị Ẩn Tộc che giấu đi.
Nhưng tuyên bố với bên ngoài là vì lúc bọn họ tạo trận thế đụng chạm sai lầm cơ quan, cho nên vương cung mới bị phá hủy, không có việc gì, tất cả nhưng chỉ là một ngẫu nhiên mà thôi.
Gió êm sóng lặng, thậm chí một điểm gợn sóng chưa từng có.
Chỉ là có người muốn đứng sau màn mượn lực người khác gây rối loạn, đã uổng công tính toán một trận này.
Ngày mùa thu, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, bầu trời là một mảnh xanh biếc.
Ác, nàng lựa chọn Ẩn Tộc?
Tại một thung lũng, nam tử áo trắng nhẹ vẩy tay, vô số bồ câu đưa tin bay trước mặt.
Đúng vậy, Vân Thí Thiên cũng đã đi, theo tin tức hồi báo, võ công Vân Thí Thiên càng thêm cao thâm rồi, trực tiếp phá đại trận của Ẩn Tộc.
Nam tử có bộ dáng thư sinh trầm giọng nói.
Lại tiến bộ thêm một ít rồi à?
Nam tử áo trắng phất phất ống tay áo, giọng nói vân đạm phong khinh, nghe ra không có chút kích động nào, nhưng thật ra có tia hứng thú.
Công tử, việc này…
Ngươi xử lý.
Vâng.
Nam tử thư sinh lui ra, sau khi nam tử áo trắng này cho bồ câu ăn xong, chậm rãi tựa vào một núi đá.
Một người bỏ qua cha mẹ, vì Vân Thí Thiên mà bôn ba, một người bị nội thương nghiêm trọng thành như vậy lại dám ra tay, ha hả, cảm tình như vậy thật là ngoài dự liệu của ta.
Âm thanh rất nhẹ tung bay trong thung lũng.
Thật là làm cho người ta hâm mộ đến mức muốn phá hủy…
Nam tử áo trắng chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng giương lên một tia mỉm cười ôn nhuận.
Xem ra, kế hoạch của hắn cần phải có chút thay đổi rồi.
Ngày mùa thu ánh sáng rực rỡ, lại là một mùa bội thu đây.
Vừa về tới Vọng Thiên Nhai, Lạc Vũ liền bỏ mặc Vân Thí Thiên, một mình nàng vào phòng luyện dược, vì Vân Thí Thiên luyện chế thuốc có thể tạm thời khắc chế nội thương của hắn.
Lần này hắn ra tay, nội thương vốn đã nghiêm trọng lại càng trở nên nghiêm trọng rồi.
Phong Vô Tâm, Yến Trần thì ngày ngày vì Vân Thí Thiên chữa thương, một khắc cũng không dám dừng.
Tiểu Ngân đã trở lại hình dáng nhỏ nhắn ban đầu, luôn trong tình trạng kiệt sức, cả ngày nằm ngủ vù vù trong lòng Lạc Vũ.
Mà Thôn Vân Tỳ Hưu thì bị Tiểu Ngân đánh một cách tàn nhẫn, nhất thời không thể hồi phục nhanh được, nên nó cũng lựa chọn nằm dưới giường Lạc Vũ xem như huyệt động để chữa thương.
Vọng Thiên Nhai là một mảnh trầm mặc.
Trầm mặc như vậy vẫn duy trì liên tục đến ngày Lạc Vũ luyện chế ra được thuốc có thể tạm thời khắc chế nội thương của Vân Thí Thiên, Vọng Thiên Nhai mới tràn đầy sinh khí trở lại.
Trong không khí náo nhiệt này, một đạo tin tức bắt đầu truyền từ Vọng Thiên Nhai, sau đó bay nhanh khuếch tán ra khắp Phật Tiên Nhất Thủy.