Chương 1047: Chống mắt lên xem, đến mức nào


Trước đây, người nông thôn thường có trình độ văn hóa thấp chiếm số đông, vậy nên trước mặt người ta thì cứ nói liến thoắng, nhưng thực chất 8là nói vòng vo tam quốc, chỉ trích sau lưng người ta. Đây thậm chí còn là một trong những hiện tượng đặc trưng và là
đặc sản
của nông thôn3 lúc bấy giờ.

Dương Hiểu Xuân chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường. Bà ta cảm thấy việc mình khoe chân múa tay, can thiệp v9ào chuyện nhà người khác là một chuyện chẳng có gì bất thường cả.

Vậy nhưng khi Dương Hiểu Xuân nghe được những lời của Vân Tiên, câ6u nói ấy đúng là có hàm ý bà ta là một kẻ chuyên đi lo chuyện bao đồng, vậy nên ngay lập tức Dương Hiểu Xuân tỏ ra khó chịu.
Dương Hiểu Xuân thấy Vân Tiên không nói gì, bà ta cho rằng mình đã lung lay được cô, trong phút chốc cảm giác những lời mình nói ra đều vô cùng có lý, càng ra sức mà nói.
Con người đều như vậy.
Đây là lần xuất giá thứ hai của Tần Y Nhu, nếu như bà có thể tổ chức một lễ cưới mà trong cả cái thành phố Long Môn này, không một ai có thể làm được, vậy thì chuyện được truyền đi sau này sẽ là lần tái giá của Tần Y Nhu là một vận may, có phước lành, bởi vì đây là một đẳng cấp mà người khác chẳng thể với tới được, muốn đố kỵ cũng chẳng thể đố kỵ.

Vân Ti5ên, con gái của Y Nhu đúng không? Bác là cái thá gì á? Ít nhất thì bác và mẹ cháu đã làm hàng xóm với nhau hơn chục năm trời. Bác nghe nói cháu là Chủ tịch của cái công ty Tân Khải gì đó. Cô nhóc tuổi còn trẻ, chắc chắn là có chút giỏi giang! Nhưng dù sao đi nữa bác cũng là người từng trải, mẹ cháu là người tái giá, người tái giá lại còn muốn làm cho long trọng hơn so với con gái nhà người ta mới đi lấy chồng lần đầu. Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở cả cái thành phố Long Môn này! Bác cũng là vì muốn tốt cho mẹ cháu thôi! Sau này rồi cháu sẽ hiểu là bác đang nghĩ thay cho gia đình nhà cháu.

Mặc dù Dương Hiểu Xuân nghe thấy mấy lời của Vân Tiên, trong lòng không hề thoải mái, nhưng vì suy xét đến việc Vân Tiên là Chủ tịch của cái công ty Tân Khải gì đấy, lại còn là người rất có chức quyền, nên đã cố gắng nhẫn nhịn.

Hơn nữa, có tiền thì cũng không phải tiêu phung phí như vậy đâu. Trừ khi nhà cháu tổ chức được một hôn lễ hoành tráng mà cả cái thành phố Long Môn này không một ai làm được, nếu không số tiền này bỏ ra vì việc tái giá của mẹ cháu còn bị người ta nói thành cái thứ gì không chừng!

Nhưng lễ cưới ngày mai cũng chỉ là tổ chức ăn một bữa tiệc ở khách sạn bốn sao mà thôi, mặc dù đây cũng là một sự long trọng hiếm có nhưng vẫn sẽ có nhiều người đố kỵ, thậm chí một vài người còn cảm thấy gia đình Tần Y Nhu sau khi kiếm được chút tiền là bắt đầu ra vẻ ta đây.

Khái niệm của hai chuyện này là hoàn toàn khác nhau.

Đương nhiên, Dương Hiểu Xuân nói như vậy không phải là vì suy nghĩ cho Tần Y Nhu.

Chỉ là bà ta ganh tỵ, ganh tỵ với Tần Y Nhu, khi mà bà tái giá mà lại vẫn có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy để gả đi. Nếu như ngày mai, Dương Hiểu Xuân thật sự phải nhìn Tần Y Nhu lộng lẫy xuất giá, chắc chắn trong lòng bà ta sẽ khó chịu vô cùng.

Vả lại, câu nói
Trừ khi nhà cháu có thể làm được một đám cưới long trọng mà không một ai ở thành phố Long Môn có thể làm được
của Dương Hiểu Xuân, đừng nói Dương Hiểu Xuân không tin Tần Y Nhu có thể tổ chức được một lễ cưới như thế, đến tất cả mọi người có mặt ở đó, bao gồm cả Tần Y Nhu cũng chẳng tin là mình có thể làm được.


Người ta nói sao thì cũng không cần bà nhọc lòng đoán mò. Bây giờ bà có thể rời khỏi đây là tôi tin bà đang nghĩ cho gia đình tôi rồi.
Vân Tiên đứng trước mặt Tư Dịch, cô khoanh tay trước ngực, nhìn Dương Hiểu Xuân, giọng nói có chút khinh bỉ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.