Chương 1051: Mẹ mãi mãi là mẹ của con
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 668 chữ
- 2022-02-16 04:25:02
Cậu thanh niên vừa nãy đã nói gì? Anh ta nói
từ nhà Trương Mai Hoa
, cũng có nghĩa là bắt đầu từ thị trấn Tân Giang, đến8 nhà Cát Quân Kiến ở thành phố Long Môn.
Chặng đường này ít nhất cũng phải khoảng ba bốn mươi cây số!
Thậm chí có người không chịu được đứng ra nói lại Dương Hiểu Xuân:
Dương Hiểu Xuân, bà đúng là lắm lời thật đấy, chuyện nhà người ta liên quan gì tới bà, bà nói gì thế! Hôm nay đang là ngày vui của Y Nhu, chỉ có mình bà lắm lời thôi đó!
Người đó vừa lên tiếng trách móc Dương Hiểu Xuân.
Ch3ặng đường ba bốn mươi cây số!
Chặng đường ba, bốn mươi nghìn mét đều được trải thảm đỏ cả sao!
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả những người phụ nữ lắm lời Dương Hiểu Xuân, Trương Mai Hoa, gia đình Tần Lai Tiền và còn cả những người đến giúp đỡ đang có mặt ở đây cũng trợn tròn mắt lên trước cảnh này.
Họ lại thấy Vân Tiên đi về phía người thanh niên vừa mới la hét xông vào, cô khẽ nhếch môi, vẻ mặt tươi tắn, gương mặt không hề trang điểm, vô cùng thuần khiết.
Dương Hiểu Xuân không thể ngờ tới Vân Tiên lại có nhiều tiền tới như vậy!
Công ty Tân Khải đó của cô thực sự có thể kiếm được nhiều tiền vậy sao.
Nhưng Dương Hiểu Xuân nói như thế lại có nghĩa là nói Vân Tiên không có tiền còn giả vờ làm người có tiền.
Câu nói đó khiến mọi người xung quanh lại ngẩn người ra.
Còn việc trải thảm đỏ hơn ba bốn mươi nghìn mét từ nhà cô dâu tới nhà chú rể, đừng nói mọi người ở đây chưa nghe thấy mà chỉ cần nghĩ thôi cũng hoàn hoàn không dám tưởng tượng!
Như thế phải tốn mất bao nhiêu tiền, tốn biết bao nhiêu công sức!
Cho nên Vân Tiên vừa nói xong thì Dương Hiểu Xuân lập tức lên tiếng:
Việc này… như thế thì phải tốn mất bao nhiêu tiền? Người có tiền thực sự cũng không xa xỉ tới như thế…
Giờ phút này mọi người đang hoàn toàn tĩnh lặng, đương nhiên đều hoảng hốt vì Vân Tiên đã làm như thế, đến cả Tần Y Nhu cũng sững sờ, đồng thời bà cũng kinh ngạc khi biết toàn bộ sự việc.
Dương Hiểu Xuân không biết Công ty Tân Khải buôn bán ô tô, bà ta chỉ tưởng rằng Vân Tiên mở một công ty nho nhỏ mà thôi.
Sắc mặt Dương Hiểu Xuân trắng bệch, đó là bởi bà ta ghen ghét, đố kỵ khi thấy Vân Tiên có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Như thế t9hì phải tốn bao nhiêu thảm đỏ mới có thể trải được hết cả chặng đường chứ?
Vậy phải tốn bao nhiêu tiền mới có t6hể làm được như vậy!
Đó là một chuyện chưa bao giờ có ở cả thành phố Long Môn, toàn bộ tỉnh Chiết Giang, thậm ch5í là trên cả nước!
Nhất là năm 1999, thời đại mà người đi lấy chồng nếu có thể có hai chiếc xe hoa, hơn nữa là nhãn hiệu thông thường thôi cũng đã đủ hãnh diện, nở mày nở mặt lắm rồi!
Chỉ thấy Vân Tiên khẽ mấp máy môi, lạnh lùng lên tiếng:
Không cần phải ngạc nhiên, chính tôi cho người đi trải thảm.
Vân Tiên nói xong thì sắc mặt Dương Hiểu Xuân cũng trắng bệch cả ra.
Vân Tiên ở bên này tiếp tục lên tiếng nhưng Vân Tiên không thèm để ý tới Dương Hiểu Xuân, ánh mắt của cô chỉ nhìn về phía Tần Y Nhu.
Mẹ, trước giờ mẹ đã vất vả vì con và anh rồi, mọi việc nặng nhọc mẹ đều một mình gánh vác, giờ con đã lớn, sẽ không xốc nổi như trước kia nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.