Chương 1102: Có người vọng tưởng muốn nhốt cô
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 660 chữ
- 2022-02-16 04:30:19
Nhưng Vân Tiên vừa nói xong thì Trần Hinh Di lại hơi phụng phịu.
Tiên Tiên, đây là ba ngày cuối cùng chúng ta học cùng trường, mình kh8ông nỡ...
Trần Hinh Di tủi thân nhìn Vân Tiên, nói với vẻ lưu luyến.
Nghe tới cái tên này cô mới chợt nhớ ra.
Trí nhớ của Vân Tiên rất tốt.
Đó chẳng phải là nam diễn viên mà lần trước khi cô tới Công ty người mẫu Bắc Quảng cứu Trần Hinh Di, nam diễn viên này đã xuất hiện bắt chuyện với cô sao?
Đột nhiên, rất nhiều giọng nữ cao vút vang lên.
Sau đó, Vân Tiên thấy phía trước có một đám người đang chen chúc chật kín, chặn đường.
Lệ Hành?
Cuối mùa xuân, ban ngày dần dài ra, dù tới bảy giờ tối thì vẫn có thể nhìn thấy tia nắng mặt trời còn sót lại khi chưa xuống núi.
Sáu giờ, trời sáng như ban ngày.
Vân Tiên bước đi trên lối đi bộ bên đường.
Thôi nào, thành phố Mẫn cách thành phố Long Môn của chú3ng ta cũng có xa đâu. Hơn nữa, tôi còn nghe nói học ở trường quân đội thành phố Mẫn, chỉ cần có thực lực vượt trội là sẽ có tư cách xin cúp ti9ết đó!
Vân Tiên lợi hại như vậy, xin một chút là có thể về bất cứ lúc nào! Ha ha! Tới lúc đó, mấy người chúng ta lại tụ tập!
Lăng Dật Trần vỗ vai Trần Hinh Di. Cậu ta nói một câu đầy hào sảng.
Nhưng thực ra trong lòng cậu ta cũng có phần không nỡ.
Những người ngồi đây cũng đã ở bên Vân Tiên hơn nửa năm, suốt cả một chặng đường, họ gặp phải không ít chuyện.
Á á á! Lệ Hành! Là Lệ Hành!’
Tôi nhìn thấy Lệ Hành rồi, á á á! Giống như đang nằm mơ vậy!
Tình yêu của tôi ơi! Mình rất thích anh ấy! Mình kích động quá, mình thật sự nhìn thấy thần tượng của mình rồi, người thật! Là người thật!
Sau đó, mấy người lại vùi đầu vào trạng thái nâng cao tinh thần một trăm phần trăm, nỗ lực học bài.
Ra khỏi nhà Trần Hinh Di, sau khi tạm biệt Lăng Dật Trần và Trương Kiện, Vân Tiên đi về nhà.
Hôm nay là cuối tuần, giờ đã sáu giờ chiều.
Nhất là đối với ba người Trần Hinh Di, Trương Thiệu Phong và Lăng Dật Trần, khi bọn họ chưa biết Vân Tiên thì giống như ếch ngồi đáy giếng.
Trong trường học, họ cũng giống như tất cả học sinh khác, chỉ biết được nhiêu đó mà thôi.
Nhưng sau khi quen cô, họ đã biết được rất nhiều chuyện mà nhiều người cả đời này không thể nào được tiếp xúc.
Có vẻ anh ta khá là nổi tiếng.
Nhưng sau đó người này còn định đụng chạm cô, tuy chưa đụng được thì đã bị Tư Dịch bẻ gãy tay.
Vân Tiên không có chút thiện cảm nào với nam tài tử tên là Lệ Hành này.
Mặc dù nguy hiểm nhưng ba người Trần Hinh Di không oán giận mà cũng không hối hận.
Được rồi, được rồi, có phải sư phụ đi luôn đâu! Mau ăn! Ăn xong tiếp tục học!
Trương Thiệu Phong cũng thấy quyến luyến lắm nhưng giống như Lăng Dật Trần, cậu ta không nỡ nhìn thấy Trần Hinh Di khóc nên cũng an ủi một vài câu.
Cô quay người định bỏ đi.
Ấy, này, là em à!
Một giọng nam truyền tới.
Vân Tiên nhíu mày, cô còn chưa cất bước, liếc xéo nhìn sang thấy Lệ Hành đang bị một đám đông vây quanh bỗng đi về phía bên này.
Vệ sĩ của Lệ Hành đẩy đám đông ra mới giúp anh ta nhìn thấy Vân Tiên.
Vừa nhìn thấy cô, anh ta khẽ giật mình.
Mấy tháng nay, trong lòng anh ta luôn xuất hiện một bóng hình thon thả mê người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.