Chương 1226: Chúng ta tiêu rồi, câm miệng lại cho tôi


Cô lắc lắc đầu hai cái, không lâu sau liền nằm sấp xuống ghế xô pha trước.

Ninh Hạ thấy Vân Tiên gục xuống, cô ấy bỗng thấy sợ hã8i, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Vân Tiên ra sức lay người cô:
Vân Tiên, Vân Tiên, cậu làm sao thế! Cậu đừng dọa tớ, chuyện này3 là thế nào, sao tớ cảm thấy càng lúc càng chóng mặt thế này...

Khi dì Hồng làm việc cơ bản đều gọi con gái, ví dụ như đưa Vân Tiên và Ninh Hạ đang hôn mê đưa đi chỗ khác.
Đương nhiên là để không gây sự chú ý của người khác.
Vân Tiên đã sớm tỉnh lại, mà nói đúng hơn là từ lúc
hôn mê
đến bây giờ cô đều không hề hôn mê.
Nhưng bây giờ, toàn thân Vân Tiên đều bị trói chặt bằng dây thừng.
Cô vừa mới quan sát xung quanh, có thể chắc chắn đoán được đây không phải là quán bar Hoàng Gia mà chính là một tầng hầm, nhưng tầng hầm này không phải ở quán bar Hoàng Gia.
Bên cạnh Vân Tiên có rất nhiều cô gái khoảng mười mấy tuổi cũng đang bị trói chặt, liếc nhìn qua thấy ít nhất có khoảng hai mươi người.
Ninh Hạ vừa nói xong chữ cuối cùng, giọng nói của cô ấy liền im9 bặt, sau đó trong đầu cô ấy vụt thoáng qua, cả người liền ngã xuống đất.
Dì Hồng ngồi xổm ở khe cửa hẹp nhìn một lúc lâu, thấy 6thế liền đẩy luôn cửa di vào.
Lúc này, mụ ta mới bỏ đi dáng vẻ căng thẳng vừa nãy, quát lớn về phía cửa:
Vào đi.

Lập tức có hai cô gái tiến vào, đưa Vân Tiên và Ninh Hạ đến một chỗ khác.


Tí tách… tí tách… tí tách...

Đối với người bình thường mà nói hai chỗ này rất nhạy cảm.
Dì Hồng gãi gãi nhưng không thấy Vân Tiên và Ninh Hạ có bất cứ phản ứng gì.
Vì sợ Vân Tiên và Ninh Hạ còn chưa hôn mê nên dì Hồng đi đến trước Vân Tiên và Ninh Hạ lay hai cô,5 biết rõ rồi còn vội vàng hỏi một câu:
Tỉnh lại, tỉnh lại đi! Cô bé, các cô sao vậy?

Để kiểm tra xem Vân Tiên và Ninh Hạ đã hoàn toàn hôn mê chưa, dì Hồng đưa tay gãi vào bụng và dưới cánh tay của Vân Tiên và Ninh Hạ.

Hu hu hu...
Cách đó không xa, có một cô gái không lớn hơn Vân Tiên là bao đang run rẩy khóc thút thít.
Còn có một cô gái khác bị khung cảnh trước mặt dọa sợ, lúc này đang liều mạng hỏi:
Đây là nơi nào? Chúng ta... có phải đang bị bắt cóc không? Vậy chúng ta có chết không? Hu hu...

Tựa vào lưng Vân Tiên chính là Ninh Hạ.
Lúc này Ninh Hạ vẫn chưa tỉnh lại.
Tiếng nước rỉ xuống vang lên, đây là một tầng hầm đen kịt, không thấy ánh mặt trời.
Một chỗ ở tầng hầm còn bị dột nước, nước nhỏ xuống tí ta tí tách khiến tầng hầm ướt một mảng lớn.
Ở đây có khoảng hai mươi cô gái mười mấy tuổi, có mấy người còn chưa tỉnh, nhưng chỉ cần tỉnh dậy liền khóc thút thít.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.