Chương 1235: Tuyết ưng từng là kẻ không biết xấu hổ nhất


Nhìn hai người đi vào nhà Ninh Hạ, Vân Tiên không khỏi mỉm cười:


Đúng là một đứa bé thú vị.



Thú vị cũng không hấp dẫn anh b8ằng Tiểu Tiên nhà ta.

Tư Dịch nhìn cô, nheo mắt nói, một tay anh nắm chặt lấy tay cô.
Lời nói đó khiến Vân Tiên đỏ mặt, sau3 đó cô khẽ vỗ bàn tay không đứng đắn của anh, quay người đi vào nhà Ninh Hạ.
Tư Lạc tới đây mang thêm phiền phức cho mẹ của Ninh Hạ, 9bởi vì bà ấy lại phải dọn thêm phòng.
Nhưng Vân Tiên chỉ nhớ, kiếp trước cha mẹ đã lạc mất cô khi cô chỉ mới lên năm.
Trước khi bị vứt vào tổ chức Ám Hồn, sau khi Vân Tiên rời cha mẹ, cô đã từng trở thành ăn mày một thời gian.
Nói là ăn mày cũng không quá chút nào.
Tư Lạc vừa nói vừa định ôm thùng giấy đi ra ngoài phòng ngủ.
Vân Tiên thấy vậy cũng nhướng mày.
Một nơi nào đó trong lòng cô bỗng run lên.
Kiếp trước, khi còn nhỏ, Vân Tiên cũng từng bị bỏ rơi.
Vào năm năm tuổi cô đã bị bỏ rơi.
Một đứa bé năm tuổi, đáng ra phải là một cục cưng ngoan ngoãn được nằm trong vòng tay cha mẹ, không phải nghĩ ngợi đến chuyện gì.
Vô số thanh niên được cha mẹ che chở lại hung hăng ngang ngược, nhưng có ai ngờ những người có cuộc sống dưới tầng đáy xã hội, tới một bữa cơm để sống thôi cũng đã là vấn đề đối với họ nữa rồi.
Vậy nên, khi nhìn thấy Tư Lạc ra khỏi phòng, Vân Tiên xúc động, vốn cô còn định lên tiếng.
Nhưng không ngờ có giọng nam kia còn vội vàng hơn cô.
Cũng may nhà Ninh Hạ không thiếu nhất chính là phòng ốc.
Tư Lạc ôm thùng giấy bảo bối 6của mình đứng đó, thấy mẹ Ninh Hạ đang chuẩn bị phòng cho mình thì đi tới:

Cảm ơn mọi người! Nhưng không cần phiền như vậy đâu ạ, tô5i có thể tới đầu cầu gần đây ngủ qua đêm.

Ai cũng từng có những trải nghiệm không tươi sáng, ai cũng từng trưởng thành từ hai bàn tay trắng.
Khi đó cô mới chỉ năm tuổi mà đã mất đi sự che chở của ba mẹ. Vào buổi sáng, Vân Tiên ra ngoài đi ăn xin, tới buổi tối lại ngủ ở gầm cầu, thậm chí là lỗ chó.
Nếu có người nào tốt bụng cho cô một tờ báo, có thể mang đến ấm áp trong đêm lạnh thì đã là hạnh phúc vạn phần.
Những ngày tháng đó không phải cuộc sống của con người, nhưng khi sinh mệnh không được an toàn thì như vậy cũng đã khá lắm rồi.
Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng của Tư Lạc và cả câu nói đó.
Một cô gái đang tuổi lớn đã trải qua những gì mới có thể nói ra câu,
tôi có thể tới đầu cầu gần đây ngủ qua đêm
một cách bình tĩnh đến như thế?
Tuyết Ưng đứng bên cạnh Tư Lạc túm lấy tay cô ấy. Anh ta cũng không chê tay người kia lấm lem, mà tức giận nhưng khó chịu nói thẳng với Tư Lạc, dù đã cố ép bản thân bình tĩnh lại:


Giờ cô là đồ đệ của tôi! Đồ... đệ của tôi, lại ngủ gầm cầu sao? Nếu truyền ra ngoài thì tôi còn biết giấu mặt vào đâu nữa!


Tuyết Ưng vứt bỏ thân phận của mình. Anh ta túm lấy Tư Lạc mà hét lên, không ngại bàn tay dính bẩn của cô ấy.

Mạc Sâm và Lâm Vĩ đã ngủ rồi, nếu hai người đó còn đứng đây thì chắc chắn đã bị Tuyết Ưng dọa chết khiếp.

Tuyết Ưng vốn là vua mặt dày, nổi tiếng là không biết xấu hổ ở trên trường quốc tế. Anh ta đại diện cho tổ chức Ám Hồn tham gia các loại hoạt động, từ bao giờ người này lại cần tới thể diện nữa kia chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.