Chương 1238: Muốn cút hay là cần tao giúp


Từ bến cảng thành phố Ninh đến đảo Châu phải mất ít nhất bốn lăm phút, đấy là trong trường hợp không có trở ngại gì trên đường.

Đảo Châu là mộ8t hòn đảo nằm ở chính giữa biển, có thể nói rằng đó là một hòn đảo cô lập, một mảnh đất liền trôi nổi giữa biển cả mênh mông.
Vậy nên hiện tại mới xuất hiện cảnh tượng bạ đâu ngồi đấy như thế này, hơn nữa, có một vài người không tranh mua được vé ngồi trên tàu, họ chỉ còn cách đứng suốt cả quãng đường mà thôi.
Mẹ của Ninh Hạ có quen với người làm ở bến cảng, vậy nên không có gì lạ khi bà ấy có thể tranh được vé ngồi ở trên tàu.
Vân Tiên đã sửa lại cách xưng hô, gọi Cát Quân Kiến là ba.
Nghe cô nói vậy, Cát Quân Kiến nhanh chóng kéo tay Tần Y Nhu đi về phía chỗ ngồi của Vân Tiên và Tư Dịch.
Lúc này đây, Vân Tiên mới khoanh tay trước ngực nhìn hai thanh niên nọ.
Cô chẳng nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn thẳng vào hai người bọn họ.
Nhưng một con tàu thủy chở hàng trăm ngàn người di chuyển chậm rãi từ thành phố Ninh đến đảo Châu cũng phải mất bốn lăm phút, nếu như6 trên đường xảy ra một sự cố bất ngờ, có khi phải mất hơn một tiếng.
Cho dù là vậy, vẫn có rất nhiều khách du lịch đến đảo Châu. Hiện tại, số5 thuyền di chuyển giữa bến cảng và đảo Châu đã không đủ đáp ứng được nhu cầu.
Giọng của Tần Y Nhu cũng hơi cao.
Đối với bà, mặc dù mình là người yếu mềm, nhưng trong tình cảnh những thứ thuộc về bản thân mình bị người khác, nhất là những người không có chút máu mủ tình thân nào cướp mất, nhất định bà sẽ lên tiếng đòi lại.
Hắn ta lườm Tần Y Nhu một cái, sau đấy mở lời an ủi người con gái:
Em yêu à, đừng để ý đến bọn họ làm gì, anh chắc là bà ta đến thời kỳ mãn kinh rồi đấy.


Hai người...
Trước những lời nói càng ngày càng quá đáng của đôi tình nhân ngay trước mắt, nếu như chỉ có một mình Tần Y Nhu, chắc chắn bà sẽ nổi giận ngay.

Này bà già, bà bị dở hơi à? Chúng tôi ngồi một lát thì có làm sao hả!
Cô gái nọ vẫn giữ thái độ rất xấc xược.
Điều đáng giận nhất chính là khi cô gái nọ vừa mới quát tháo người khác xong, gã đàn ông ngồi bên cạnh còn bóc vỏ nho, đút vào miệng cô ta.
Mặc dù bà không thích gây chuyện với ai, nhưng bà cũng không phải là người nhu nhược chỉ biết im lặng để người khác đè đầu cưỡi cổ khi biết bản thân mình đúng.
Vậy nên khi nghe cô ta nói, ngay lập tức Tần Y Nhu đáp trả:
Người đẹp, đây là chỗ ngồi mà tôi đã mua vé, vậy nên mong cô tránh qua một bên cho.

Cát Quân Kiến vừa giữ lấy tay bà an ủi, khi ông định đứng ra nói lý với hai người thì bỗng một bàn tay xinh xắn vươn ra, nắm lấy tay Tần Y Nhu.
Vân Tiên tiến về phía này vài bước, cô nắm lấy tay bà rồi nói với Cát Quân Kiến:
Ba, ba đưa mẹ đến chỗ của con ngồi trước đã.

Hòn đảo nho nhỏ3 ấy được bao lấy xung quanh đều là biển.
Cũng chính vì vậy nên du khách đến đảo Châu du lịch có thể được trải nghiệm cảm giác biển cả rất châ9n thực.
Rõ ràng rằng, hai người này không mua được vé ngồi nên mặt dày cướp chỗ của Tần Y Nhu và Cát Quân Kiến.
Mấy câu mà cô gái nọ vừa nói khiến cho Tần Y Nhu nhíu mày.
Đôi trẻ này tỏ vẻ chuyện không có gì liên quan đến mình cả, tiếp tục làm việc của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.