Chương 1243: Mặc áo phao. đợi anh đây!



Là thế này, tôi họ Hàng, hai người có thể gọi tôi là bác Hàng. Tôi đã lái du thuyền ở vùng biển này hơn mười mấy năm. Hiện chỗ tôi có một chiếc8 thuyền ngồi được mười người, giờ có tám người trên đó rồi. Nếu như hai người cùng đi thì hợp lại vừa đủ một thuyền, như vậy giá tiền sẽ rẻ hơn3. Cho nên cô gái, chàng trai à, hai người có muốn đi cùng không?


Có thể gọi người đàn ông trung niên này là bác Hàng.

Ừm.
Vân Tiên khẽ gật đầu, Tư Dịch thì không đáp.
Tuy vậy, mấy thanh niên chung thuyền với hai người cũng không nổi giận.
Lúc này,9 bác Hàng đang giới thiệu đôi chút với Vân Tiên và Tư Dịch.
Có rất nhiều hoạt động buôn bán diễn ra xung quanh bờ biển, vậy nên người đ6ến kéo khách cũng không ít.
Tư Dịch hơi nhếch miệng cười. Anh nắm tay Vân Tiên đi theo bác.
Bác Hàng dẫn hai người đến chỗ du thuyền đậu, cạnh đó đã có tám người tầm bằng tuổi Vân Tiên và Tư Dịch đứng đợi sẵn cả rồi.
Chuyện này cũng đúng thôi. Dù sao Tư Dịch và Vân Tiên tới đây vốn là để nhập hội cùng bọn họ. Đúng ra mỗi người sẽ phải đóng khoảng mười lăm tệ, nhưng khi có thêm Tư Dịch và Vân Tiên thì số người tăng lên, đương nhiên số tiền cần đóng của mỗi người cũng sẽ giảm đi.

Chào hai bạn. Tôi tên Lâm Huệ Nghi!
Một cô gái vô cùng dễ gần, cất lời chào hỏi Vân Tiên và Tư Dịch.
Có những người cũng chỉ kiếm ăn bằng nghề này, nếu hằng ngày, họ không kéo đủ số khách quy định, e rằng mức5 sống của họ không thể nào đảm bảo. Vậy nên da mặt có dày hơn một chút cũng là chuyện bình thường.
Sau khi nghe bác Hàng nói xong, Vân Tiên khẽ chớp mắt.
Tư Dịch lại không hề nhìn ông. Sau khi ông dứt lời, anh đưa tay vuốt ve mái tóc của Vân Tiên đầy cưng chiều, giọng nói khàn khàn hỏi cô:
Muốn đi không?

Ý anh hỏi là có muốn ngồi du thuyền hay không.
Bác Hàng nói rồi, tay còn cầm một chiếc áo phao, trên đường đi đến chỗ du thuyền, ông ta không nhịn được mà khen Tư Dịch một câu:
Chàng trai, tiền đồ rộng mở đấy. Ha ha!

Hàm ý của nó không cần nói ra cũng đã rất rõ ràng.

Hai người.
Thấy thế, anh đưa tay lên, kéo lấy bàn tay nhỏ của Vân Tiên đi đến chỗ bác Hàng, khóe miệng khẽ cong, báo số lượng.

Được được.
Mặc dù giọng nói của bác Hàng đậm chất vùng miền nhưng họ vẫn nghe ra được.
Mọi người đều rất hòa nhã.
Dù sao đâu phải ai cũng thể hiện tâm trạng ra ngoài mặt.
Nhìn thấy ánh mắt cưng chiều ấy của Tư Dịch, bác Hàng đang đứng ở xa cũng phải nở nụ cười.

Ừm.
Vân Tiên đồng ý, đồng thời cô cũng đưa tay kéo chiếc áo mà Tư Dịch khoác lên cho mình để che đi bộ đồ bơi.
Thấy hai người họ bước tới, từng thanh niên một cất tiếng chào hỏi với hai người.
Xem ra, mấy người trẻ tuổi này đều khá là thân thiện.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.