Chương 1248: Ăn kem ly, thực sự đúng lúc


Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện vừa nãy đã khiến cho mọi người ở đây bị chấn động mạnh.

Thậm chí những người lái du thuyền8 du lịch để kiếm tiền ở đây cũng sợ chết khiếp chứ đừng nói gì tới mấy người trẻ tuổi như Lâm Huệ Nghi và Hùng Du Thụ.

Giờ 3phút này, đám thanh niên do Lâm Huệ Nghi dẫn đầu đều đang chìm trong trạng thái thẫn thờ.
Nói xong, cô quay người đi theo Tư Dịch rời khỏi đó.

Ấy, hai người đợi chút đã!
Đến khi Vân Tiên và Tư Dịch đã đi được một đoạn khá xa thì Hùng Du Thụ mới đuổi kịp.
Anh ta nhìn Tư Dịch rồi lại nhìn Vân Tiên, sau đó lại nói với Vân Tiên với giọng sùng bái:
Cô lái du thuyền lợi hại quá! Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn hỏi xem cô học lái du thuyền từ ai thế? Cô học cách lái thuyền điêu luyện thế ở đâu vậy?

Vân Tiên mím môi cười.
Tư Dịch có thể cảm giác được Hùng Du Thụ này không hề có ý gì khác đối với Vân Tiên, anh ta chỉ muốn gặng hỏi về thực lực của cô mà thôi.
Cho nên, trừ việc Hùng Du Thụ tới quá gần Vân Tiên ra, anh không hề ngăn cản những hành động khác mà chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh quan sát.
Hùng Du Thụ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Vân Tiên dần dần khuất xa, anh ta ngơ ngác mất vài giây.
Một lúc sau, Hùng Du Thụ mới sững sờ lên tiếng nói:
Thế không phải là thiên tài sao…

Lần này Hùng Du Thụ thực sự đã tin tưởng hoàn toàn.
Bởi vì cậu họ của anh ta đã phải học lái du thuyền hai mươi năm mà cũng không sánh bằng một cô gái nhỏ mới chỉ mười mấy tuổi?
Đây không phải là thiên tài thì là gì chứ?
Giờ phút này, cho dù Vân Tiên nói gì thì Hùng Du Thụ cũng sẽ tin.
Từ xa, hai người đã nhìn thấy Vân Trúc cùng với Đoàn Lỵ và Đoàn Nhã đang ngồi nghịch trên bãi cát, mỗi đứa đều một tay cầm chiếc cốc.

Suỵt, đừng nói gì, nếu không cua nhỏ sẽ không ra đâu.
Vân Trúc giống như một người lớn đứng ra giữ trật tự.
Đoàn Lỵ và Đoàn Nhã bắt chước mà đồng thời
suỵt
một tiếng.
Vẻ mặt của họ không khác gì đang 9bị hóa đá, cả cơ thể đều cứng ngắc tại chỗ, không thể nào động đậy được.

Cô gái, may mà vừa nãy có cô!
Đợi đến sau khi bá6c sĩ đó biết Vân Tiên đã ngăn cản đám người lái du thuyền thuê này đúng lúc họ muốn đụng vào bác Hàng, nên mới có thể giúp bác Hàng5 tránh khỏi được một kiếp, bác sĩ trịnh trọng cảm ơn Vân Tiên thay cho bác Hàng.

Không cần phải cảm ơn đâu, tôi chỉ tiện tay mà thôi!
Vân Tiên bình tĩnh lên tiếng.
Dù là bác Hàng hay là Hùng Du Thụ, hoặc là đám người Lâm Huệ Nghi, tất cả đều chỉ là người qua đường mà thôi.
Trên thế gian này, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, chỉ cần đến khi mình trở về được thế giới cuộc sống của mình, những người qua đường như thế này sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.
Cả một đời này chỉ gặp người qua đường như thế này một lần, nếu có duyên thì giúp đỡ một chút cũng không phải là chuyện không thể.
Đó là sự sùng bái đối với người tài giỏi!

Vân Tiên kéo tay Tư Dịch, đi về phía đám người Tần Y Nhu và Cát Quân Kiến ở chỗ nước cạn.
Vân Tiên hơi cong môi, cô nở nụ cười như có như không, mắt nhìn Hùng Du Thụ.
Đợi sau khi dừng lại, Vân Tiên mới thản nhiên lên tiếng, đa phần là nói với ý đùa giỡn:
Tự học thành tài, là tự mình tìm tòi thôi!

Nói xong, Vân Tiên giơ tay, chủ động nắm lấy tay Tư Dịch rồi kéo anh về phía mấy người Tần Y Nhu.
Chỗ nước cạn cạnh bờ biển là thánh địa vui chơi của bọn trẻ con, bởi vì nước ở đây rất nông nên dù đám trẻ con xuống nước thì mọi người cũng có thể đứng ở bên cạnh mà không cần lo lắng bọn nhỏ sẽ bị chìm.
Có thể nói, đó là một sân chơi vô cùng an toàn.
Vân Tiên vừa kéo tay Tư Dịch tới giống như một cô bé đang ở tuổi mới lớn, chạy về phía đó.
Vân Tiên kéo Tư Dịch tới đó, Vân Trúc ngẩng lên, đang định nói chuyện thì lại thấy Vân Tiên đang kéo Tư Dịch đi về phía này.
Bọn trẻ vừa mới tìm được hang cua, kết quả là sau khi nhìn thấy Vân Tiên và Tư Dịch thì Vân Trúc lại giẫm thẳng lên hang cua kia, cửa hang của chú cua đáng thương đã bị cú giẫm chân của Vân Trúc lấp kín lại rồi.
Vân Trúc dẫn theo Đoàn Lỵ và Đoàn Nhã chạy tới bên này đồng thời trong giọng nói vẫn như còn nhõng nhẽo gọi một tiếng:
Chị, anh Tư Dịch…

Vân Trúc rất thức thời, lao thẳng vào lòng Tư Dịch.

Còn Đoàn Lỵ và Đoàn Nhã lại nhào tới vòng tay của Vân Tiên.


Vui, vui lắm ạ! Em đã lớn như thế này rồi mà đây là lần đầu tiên được đi ra biển đó nha! Chị ơi, chúng em đều rất vui vẻ!
Đoàn Lỵ nắm lấy tay Vân Tiên vô cùng phấn khởi lên tiếng.


Hi hi, anh Tư Dịch, anh dẫn bọn em đi ăn kem có được không, bọn em khát quá!
Vân Trúc lắc tay của Tư Dịch nhõng nhẽo.


Được.
Tư Dịch trực tiếp đồng ý.

Thế là sau khi nói với Tần Y Nhu và Cát Quân Kiến một tiếng, Vân Tiên và Tư Dịch, mỗi người nắm tay Đoàn Lỵ và Đoàn Nhã đi tới cửa hàng kem ở gần đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.