Chương 1307: Hiệu quả cách âm số một


Vóc người của Tư Dịch rất cao, tuy rằng Vân Tiên tuy không hề thấp nhưng khi đứng bên cạnh anh, rõ ràng Vân Tiên có cảm giác mình 8như một chú chim nhỏ nép vào bên anh.

Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy chiếc cằm trơn bóng của Tư Dịch, vẻ tuấn tú củ3a anh càng khiến cho lòng cô thấy ấm áp.

Người phụ nữ nọ cũng thấy vậy, bà ấy che miệng, ý cười lại càng thêm rõ ràng.
Người nọ vô cùng hiếu khách đưa tay ra kéo Vân Tiên lên thuyền rồi mới nói:
Cặp vợ chồng son à, hai người đẹp đôi lắm đây!6 Chàng trai này tuấn tú, lại rất chiều chuộng cô, cô gái, cô thật có phúc!

Nói rồi bà ấy lại khen Tư Dịch thêm vài câu.
Vân Tiên nghe vậy mà mặt cứ ngẩn ra.
Cô rất muốn biết Tư Dịch đã nói gì với vợ chồng nhà họ.
Chỉ cần Tư Dịch nói hai câu là đôi vợ chồng ngư dân nọ lại quay đầu khen anh với Vân Tiên.
Cô nghe mà chỗ hiểu chỗ không.
Cô lại quay đầu hơi mở miệng trừng mắt nhìn Tư Dịch, nhưng chỉ đổi lấy vẻ mặt khôi ngô nở nụ cười đầy vô tội của người kia.
Nhưng vì ở trước mặt người ta nên Vân Tiên cũng không tiện hỏi.
Quả thật họ đúng là người tốt, hai người chở Vân Tiên và Tư Dịch đến hạ lưu của dòng suối nhỏ.
Đôi vợ chồng đứng trên thuyền bắt cá, sau đó thay nhau nói chuyện với Tư Dịch đến quên cả trời đất.
Là nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng.
Cười xong, Tư Dịch mới liếc nhìn ánh mắt hoài nghi của hai vợ chồng nọ.
Anh hơi cong môi lên, dùng tiếng địa phương mà Vân Tiên không thể nào hiểu được, anh nói với hai vợ chồng kia:
Cô ấy không thể xa tôi được, cách tôi một mét là sợ người lạ rồi.

Nói rồi bà ấy còn đưa tay vỗ lên mu bàn tay c5ủa Vân Tiên, sau đó nói với cô:

Ôi, nhớ lại năm đó chồng tôi đối xử tốt với tôi còn không được vậy đâu, nếu ông ấy làm vậy chắc tôi chỉ hận không thể dâng hiến tất cả mọi thứ cho ông ấy ngay tắp lự ấy!

Bà ấy nói đùa với Vân Tiên.
Sau khi nghe anh nói, đôi vợ chồng ngư dân mới
à
một tiếng dài.
Sau đó, người phụ nữ nọ lại đưa tay ra vỗ vào mu bàn tay của Vân Tiên, nói bằng tiếng phổ thông nước B mà Vân Tiên có thể nghe hiểu được:

Đừng sợ, đừng sợ, cô chú không phải người xấu đâu!

Nhưng khi nghe người phụ nữ này khen Tư Dịch, Vân Tiên lại ngây ngẩn, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh, hoàn toàn không hiểu gì.
Rốt cuộc lúc nãy anh đã nói gì mà lại khiến cho người phụ nữ này khen anh đến thế?
Thấy Vân Tiên đưa mắt nhìn mình, Tư Dịch cũng mỉm cười nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên Vân Tiên ăn quả đắng.

Trước đây cô chưa từng bị người ta đùa giỡn vì không hiểu tiếng địa phương giống như ngày hôm nay.

Trên đời này có rất nhiều ngôn ngữ địa phương, mà Vân Tiên đương nhiên không thể học được hết tất cả tiếng địa phương chỉ trong mười mấy năm trời được.

Nhưng cô không ngờ là Tư Dịch lại biết tiếng địa phương này.

Vừa nghĩ đến đây, chiếc thuyền bỗng hơi lắc lư, sau đó Tư Dịch ngồi bên cạnh Vân Tiên
bất cẩn
ngã nhào vào người cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.